Đoạn đường tiếp theo xem như thuận lợi, không gặp người nào.
Mộ Thiếu Dục khải hoàn trở về, đương nhiên hoàng thượng tự mình nghênh đón.
Mà Tần Thư Dao cũng không cùng Mộ Thiếu Dục trở về kinh, nàng không muốn để cho người kinh thành biết bản thân đi theo Mộ Thiếu Dục đi Nam Tĩnh. Hơn nữa người Tần gia cũng thả ra tin tức, nói Tần Thư Dao tĩnh dưỡng ở trong thôn trang.
Thẳng đến sau khi Mộ Thiếu Dục trở về cung, Tần Thư Dao mới vào cửa thành, sau đó lại do một chiếc xa ngựa hộ tống trở về Tần phủ.
Tần Lương và Tần lão phu nhân đã sớm chờ ở nhà, vừa nghe nói Tần Thư Dao trở về, lập tức vui mừng không thôi.
Vinh Thọ Đường tụ tập không ít người, Tần Thư Dao cúi người thi lễ với từng người một.
Ngô thị nhìn thấy Tần Thư Dao không tổn hao gì trở về, trong lòng phức tạp một trận, nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Ta đã nói đại cô nương có cát nhân phù trợ, ngài nhìn một chút hiện tại Tam hoàng tử khải hoàn trở về, nói không chừng hoàng thượng cũng sẽ ban thưởng cho đại cô nương!"
Lời này thật dễ nghe, Tần lão phu nhân nghe xong ý cười ngoài miệng cũng càng đậm.
Đám người Lại thị cũng nói vài câu khách khí, lại hỏi một chút phong thổ Nam Tĩnh.
Tần Thư Dao đáp lại từng lời một.
Tần Tuyết Như ngồi ở một bên bày ra vẻ mặt không thèm để ý, nhưng dù sao trưởng bối trong nhà đều ở chỗ này, nàng ta cũng không thể bày sắc mặt, cũng tùy ý hỏi vài câu, khi nàng ta nghe Mộ Thiếu Dục chiếu cố nàng, trong lòng vừa tức giận vừa oán hận.
Đương nhiên nàng ta biết chuyện hai người Mộ Thiếu Dục và Trịnh Anh Anh, còn tưởng rằng Mộ Thiếu Dục sẽ bởi vì Trịnh Anh Anh mà ghi hận Tần Thư Dao. Không nghĩ tới lại còn chiếu cố chăm sóc nữa, Tần Tuyết Như không vui bĩu môi, sau đó lại nghĩ đến có thể là Tần Thư Dao giả bộ, cố ý nói như vậy, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.
Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm càng thêm suy yếu hơn trước đây nửa năm, nhịn không được hỏi: "Nhị muội muội làm sao vậy? Mới mấy tháng không thấy, sao trở nên gầy yếu như vậy!"
Lúc này đã cuối thu, Tần Khả Cẩm mặc áo vừa dày vừa nặng, nhưng ngay cả như vậy thân thể của Tần Khả Cầm vẫn mảnh khảnh vô cùng. Giống như gió thổi qua sẽ đổ vậy.
Tần Thư Dao nhìn mà đau lòng không thôi, nghĩ đến trong tay mình đã có Thiên Tằm Hồng Đậu, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Lúc này Ngô thị cũng nở nụ cười: "Ta đã nói rồi, thân thể nhị cô cương rất yếu, nên ăn nhiều một chút, bằng không sau này lập gia đình làm thế nào mà sinh con dưỡng cái cho tốt được!"
Tần Khả Cầm nghe vậy sắc mặt khẽ đỏ lên, hơi cúi đầu xuống.
Loại lời nói này sẽ không nói trước mặt nữ tử chưa lấy chồng, trừ khi đã đính hôn rồi.Tần Thư Dao vừa nghe lập tức nghi hoặc nói: "Nhị muội đính hôn rồi sao?"
Nàng ra khỏi nhà nửa năm, nếu Tần Khả Cầm thật sự đính hôn cũng không phải không có khả năng.
Ngô thị và đám người Lại thị đều gật đầu.
Tần Thư Dao càng thêm tò mò, hói: "Gia cảnh người kia là người ra sao?"
Ngô thị cười nói: "Con nói hiện tại ở kinh thành ai nở mày nở mặt nhất, không phải Hàn công tử vừa mới ngồi lên vị trí Ninh Viễn Hầu sao?"
Tần Thư Dao vừa nghe trong đầu lập tức ong cả lên, kiếp này nàng cố gắng thoát khỏi hắn ta, không nghĩ tới Hàn Thế Quân sau khi không thành công, lập tức chuyển mục tiêu sang muội muội của nàng.
"Không được! Không thể gả cho hắn ta!"
Tần Thư Dao nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp rống lên.
Lời này vừa nói ra, người xung quanh lập tức kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao.
Lúc này Tần Thư Dao cũng có chút xấu hổ, nàng biết mình đã đính hôn rồi, nhưng mà hôn sự của muội muội cũng không tới phiên nàng đến làm chủ. Nàng suy nghĩ, rồi lập tức nói: "Tác phong của Hàn công tử không tốt, lại cực kỳ phong lưu. Người như thế, nếu nhị muội gả qua, nhất định sẽ chịu khổ!"
Ngô thị vừa nghe lập tức cười nói: "Ôi, nam nhân tam thê tứ thiếp là rất bình thường. Hiện tại phụ thân của con cũng không phải có một mỹ thiếp đấy thôi."
Sau khi Tần Lương nghe, không được tự nhiên ho khan một tiếng.
Ngô Thị lại nói tiếp: "Hơn nữa hiện tại hắn rất được hoàng thượng trọng dụng, lại ngồi lên vị trí Hầu gia. Tương lai nhất tiền đồ sẽ vô lượng!"
Tần Thư Dao đã sớm dự đoán được khi nàng rời đi, Hàn Thế Quân sẽ thành công ngồi lên vị trí Hầu gia. Chỉ là khi đó nàng một lòng muốn tìm thuốc giải cho Tần Khả Cầm, cho nên hoàn toàn không để ý.
Chỉ là không nghĩ tới mới chỉ nửa năm, Hàn Thế Quân đã đưa sính lễ đến Tần gia, hơn nữa Tần lão phu nhân cũng đồng ý.
Hôn sự này tuyệt đối không thể thành!"
Hiện tại Tần Thư Dao biết trước mặt nhiều người như vậy, chính mình nói nhiều cũng vô dụng. Lời bọn họ nói gì tiếp đó, Tần Thư Dao cũng không có hứng thú nghe, chỉ ừ ừ vài tiếng, tùy ý cho xong.
Mọi người cũng đều biết tính tình của Tần Thư Dao luôn lạnh lùng, cho nên cũng không để ý.
Đợi sau khi mọi người ăn cơm xong, Tần lão phu nhân lại đặc biệt giữ Tần Thư Dao lại.
Việc này cũng hợp ý Tần Thư Dao.
"Chuyến đi này chính là nửa năm, lễ cập kê của cháu cũng không kịp là. Qua nửa tháng nữa, nội tổ mẫu sẽ bổ sung cho cháu."
Tần Thư Dao cảm thấy không sao cả, chỉ là Tần lão phu nhân kiên trì, nàng cũng không ngăn cản.
Nàng nói một ít chuyện lý thú ở Nam Tĩnh cho Tần lão phu nhân nghe, Tần lão phu nhân nghe xong cũng vui mừng không thôi.
Tần lão phu nhân vẫn nắm tay Tần Thư Dao, nhẹ giọng thở dài: "Cũng khó cho cháu rồi, một mình chạy đến nơi xa như vậy."
"Chuyện này cũng là do bản thân cháu yêu cầu, không trách được người khác!"
Tần lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, khẽ nói: "Ta biết cháu có nỗi khổ." Nói xong Tần lão phu nhân lại thở dài một tiếng: "Tiểu tử Hàn gia kia, thực ta ta cũng chướng mắt, vừa thấy là biết tiểu tử Hàn gia kia tâm kế sâu đậm. Chỉ là mẫu thân cháu bị mê hoặc tâm hồn, ngay cả phụ thân cháu cũng..."
Đương nhiên Tần Thư Dao hiểu, hiện tại Hàn Thế Quân được hoàng thượng trọng dụng, lúc trước có thể nói là phong lưu thành tính. Chuyện này cũng không tính là gièm pha gì, nam nhân nào không tam thê tứ thiếp.
Chỉ là làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn muội ruột của mình nhảy vào hố lửa, cho nên nàng vội hỏi: "Chẳng lẽ không thể hối hôn sao?"
Tần lão phu nhân khẽ lắc đầu.
Tần Thư Dao giận tái mặt, nói: "Không được, nhân phẩm của Hàn công tử không tốt, tâm kế sâu đậm. Tâm tư của nhị muội đơn thuần, nếu thật sự gả qua, tuyệt đối sẽ bị hắn ăn ngay cả xương cũng không nhổ ra!"
Tần lão phu nhân thật sự không ngờ chuyện đi xa như vậy, dù sao lúc trước khi Hàn Thế Quân đến cầu hôn, cũng rất chân thành.
Tần Thư Dao biết loại chuyện này đã như đinh đóng cột, muốn thay đổi rất khó khắc. Nhưng làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn muội muội ruột của mình gả cho loại người này được.
Nàng không nói chuyện Hàn Thế Quân làm cho Tần lão phu nhân nghe, bởi vì nàng biết Tần lão phu nhân không tin, dù sao trong tay nàng cũng không có chứng cứ. Chỉ là độc Tương Tư Dẫn trên người Tần Khả Cầm, Tần Thư Dao cũng không có chứng cớ chứng minh Hàn Thế Quân làm.
Cho nên nàng cùng nói chuyện vài câu với Tần lão phu nhân xong, nói mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, vào buổi sáng tinh mơ, hoàng thượng đã hạ thánh chỉ.
Già trẻ lớn bé của Tần gia đều đi ra ngoài nghênh đón thánh chỉ, quả nhiên lần thánh chỉ này là ban thưởng cho Tần Thư Dao, nhưng cũng định xuống ngày thành thân với Mộ Thiếu Dục. Chỉ là thời gian có chút gấp gáp, ngày mồng tám tháng mười hai, cách hiện tại chỉ còn chưa tới hai tháng.
Chỉ là ngoại trừ những tin tức tốt này, đối với Tần Thư Dao mà nói còn có tin tức xấu hơn.