Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 169: Từ hôn thành công bị bắt chẹt



Thực ra hôm qua Tần lão phu nhân đã cảm thấy Tần Thư Dao có gì đó không đúng, trời lạnh như vậy, thế nào cũng phải dẫn Tần Khả Cầm đi ra ngoài theo đám thiếu gia kia săn thú.

Tuy rằng cũng có mấy cô nương đi, nhưng tính tình của Tần Thư Dao luôn lạnh lùng, làm sao sẽ tới những nơi náo nhiệt như thế kia.

Quả nhiên, hôm nay sau khi Tần Thư Dao mang theo Tần Khả Cầm trở về, đã xảy ra loại sự tình này.

Tần lão phu nhân thấy bộ dạng này của nàng, vươn ngón tay ra chỉ, cuối cùng lại nói không được một câu chỉ trích nào, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tần Thư Dao vội vàng đi qua, giúp đỡ Tần lão phu nhân nhuận khí, sau đó giọng điệu mang theo ý xin lỗi nói: "Cháu gái cũng vì muốn tốt cho nhị muội. Hàn công tử là dạng người gì, cháu gái rất rõ ràng. Lúc trước hắn ta đã muốn mượn Ngụy Tử đến quyến rũ cháu, sau này bị cháu nhìn thấu. Hắn ta cũng yên tĩnh một trận. Nhưng không nghĩ tới sau khi cháu và Tam hoàng tử có hôn ước, hắn ta lại đánh chủ ý tới trên người muội muội, hắn ta không phải thật sự thích nhị muội, hắn ta còn cố ý hạ độc nhị muội, ép cháu giúp hắn ta làm việc. Người ác độc như vậy, làm sao cháu có thể để nhị muội gả cho hắn ta được!"

Việc này, Tần Thư Dao cũng không muốn giấu giếm. Hơn nữa muốn được Tần lão phu nhân ủng hộ và thông cảm, như vậy phải thành thật nói rõ ràng với bà.

Tuy rằng Tần lão phu nhân cũng không thích Hàn Thế Quân, lại không nghĩ rằng hắn ta lại là người có tâm địa gian xảo như vậy, ngay từ đầu đã hạ quyết tâm muốn kết hôn với cô nương Tần gia.

Nghĩ đến cũng đúng, một thứ tử tam phòng, lại đã trưởng thành. Còn có thể thành công làm người kế tục của đại phòng, lại có thể kế tục vị trí Hầu gia. Tính toán và tâm kế của người này, tuyệt đối không phải bà có thể tưởng tượng được.

Tần Thư Dao thấy Tần lão phu nhân không hé răng, cho rằng bà không tin, lại nói: "Lúc trước Ngụy Tử chết thảm, tổ mẫu còn nhớ rõ chứ ạ! Hậu viện của hắn ta cũng không phải lần đầu tiên phát sinh loại sự tình này. Cho dù chỉ một chuyện đó, Cầm Nhi cũng không thể gả qua!"

Lúc này Tần lão phu nhân mới khẽ gật đầu, tuy trong lòng bà khiếp sợ không thôi, trên mặt vẫn lạnh nhạt, bà than nhẹ một tiếng, lôi kéo tay Tần Thư Dao, nói: "Hàn gia không chịu từ bỏ ý đồ như vậy, nói là..."

Tần Thư Dao biết Hàn Thế Quân tuyệt đối sẽ không buông tha miếng thịt béo bở như vậy.

"Bọn họ muốn cái gì?"

Tần lão phu nhân thở dài một tiếng, mới nói: "Lúc trước khi hạ quyết định, bọn họ cũng nâng mười rương sính lễ. Những thứ đó trả lại cho bọn họ là phải làm. Chỉ là không nghĩ tới bọn họ công phu sư tử ngoạm, lại mốn chúng ta bồi thường gấp đôi, còn muốn chúng ta lại bồi thường thêm ba mươi vạn lượng bạc. Đây không phải là cướp sao!"

Hàn gia thiếu tiền, Tần Thư Dao rõ ràng. Bằng không kiếp trước nàng cũng sẽ không độc ác, lấy tất cả đồ cưới mẹ đẻ lưu lại.

Chính là không nghĩ tới bên kia là một cái động không đáy, trụ cột người Hàn gia cũng đã sớm hỏng rồi, nhưng vẫn còn muốn hưởng thụ đãi ngộ quý tộc, mọi chi phí ăc mặc đều phải tốt.

Như vậy cho dù nhiều bạc dùng cũng hết.

Hiện tại Hàn gia muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vơ vét một số bạc lớn.

Tần Lương là quan văn, lại thanh liêm, ngoại trừ bổng lộc mỗi tháng, cơ bản là rất ít có khoảng khác thu vào. Trong tay Ngô thị còn có hơn mười gian cửa hàng, nhưng mà sao Ngô thị sẽ đồng ý lấy ra chứ. Mà trong tay của Tần lão phu nhân cũng có mấy gian cửa hàng, nhưng mà bà cũng không cam lòng vô duyên vô cớ đưa cho Hàn gia nhiều bạc như vậy.

Trong tay Tần Thư Dao cũng có hai gian cửa hàng, tuy rằng hơn nửa năm nàng không quản lý. Nhưng lúc trước nàng thu mua lụa mỏng, sớm đã bắt đầu tăng giá rồi. Mỗi ngày Lí chưởng quầy đều cười hì hì cầm bàn tính, không ngừng tính sổ sách. Nàng cũng kiếm được một ít bạc, nhưng nàng cũng không cam lòng!

"Chúng ta hối hôn quả thật là chúng ta sai trước, nhưng có ai từng thấy hối hôn bồi thường nhiều như vậy chưa. Bồi thêm mười rương sính lễ, còn phải lại bồi thêm ba mươi vạn, đây không phải là bắt chẹt sao!"

Tần lão phu nhân cũng buồn rầu, bà đã lớn tuổi như vậy, chịu đưa gương mặt già nua này ra, cũng là thật tâm muốn tốt cho Tần Khả Cầm. Nhưng mà hiện tại cần nhiều bạc như vậy, trong một thời gian bà cũng lấy không ra được, hai là Tần Lương và Ngô thị biết, nhất định sẽ hoài nghi hỏi. Đến lúc đó bọn họ lại nên trả lời như thế nào.

Tần Thư Dao cúi đầu trầm tư một lát, nàng biết chuyện này còn phải mời Mộ Thành Hi hoặc Mộ Thiếu Dục đến hỗ trợ, chỉ là nàng cảm thấy nàng nợ bọn họ nhiều rồi, nàng không muốn phiền toái bọn họ.

"Tổ mẫu, ngày mai bà mang theo Tam thẩm đi theo. Miệng lưỡi của Tam thẩm rất lợi hại, nói không chừng còn có thể thảo luận xuống một ít!" Tần Thư Dao biết Tần lão phu nhân đã cố hết sức.

Tần lão phu nhân cũng muốn mang theo Lại thị đi, dù sao miệng lưỡi Lại thị lợi hại, hơn nữa cũng nghe lời của bà. Nếu Ngô thị biết, khẳng định không muốn đi, đến chỗ kia nói không chừng còn nói hòa giải nữa.

"Về phần chỗ bọn họ, chúng ta lấy theo lý do của Hàn gia, nói thân thể Cầm Nhi không tốt, còn phải tĩnh dưỡng ba năm. Hàn gia lại vội, chúng ta cũng không đồng ý để bọn họ lãng phí thời gian, để bọn họ nhanh chóng tìm được một người khác!"

Lúc trước Hàn Thế Quân và thái phu nhân Hoàng thị đến đây, muốn qua năm lập tức để bọn họ thành thân, nhưng đều bị Tần lão phu nhân cự tuyệt, cũng may mắn Tần lão phu nhân không đồng ý, bằng không Tần Thư Dao không biết nên làm thế nào cho phải.

Tần lão phu nhân cũng cảm thấy Tần Thư Dao lấy cớ này rất tốt, vài ngày nay bà cũng sợ Tần Khả Cầm làm ra việc ngu ngốc, đã sớm tuyên bố với bên ngoài Tần Khả Cầm bởi vì cảm lạnh, cho nên muốn tĩnh dưỡng. Trên thực tế là bắt nàng giam lỏng, sợ nàng làm ra chuyện khác người.

Bà cháu hai người còn đang thương lượng, Lục ma ma đã đi vào từ bên ngoài, cúi người thi lễ, nói: "Tam hoàng tử phái người đến đón tiểu thư, nói là đã nói với tiểu thư rồi. Để tiểu thư nhanh chóng đi ra, miễn cho trì hoãn canh giờ!"

Tần Thư Dao nghe vậy hơi sửng sốt, nàng nhớ được quả thật vào buổi sáng Mộ Thiếu Dục có nói muốn dẫn nàng đi ra ngoài, một ngày này nàng đều ở trong hỗn loạn, đã sớm quên chuyện này rồi.

Tần lão phu nhân thích Mộ Thiếu Dục, cũng cảm thấy Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao xứng đôi, hiện tại thấy Mộ Thiếu Dục để ý Tần Thư Dao như vậy, lửa giận vừa rồi cũng tan thành mây khói.

Trên mặt nàng đầy tươi cười, phất phất tay nói: "Cháu cũng nhanh đi thôi, miễn làm cho người ta sốt ruột chờ!"

Ngược lại Tần Thư Dao không gấp, chỉ là Tần lão phu nhân lại đuổi nàng đi, nàng cũng không có lý do ở lại, lập tức đi ra khỏi Vinh Thọ viện.

Bên ngoài tuyết còn rơi, ngoài cửa Tần phủ được dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn nhìn không thấy một hạt tuyết nào.

Ngoài cửa dùng một chiếc xe ngựa, Thanh Ngọc thị vệ bên người của Mộ Thiếu Dục đứng ở cửa, cười nói: "Tam gia đang chờ ở bên trong, mời nhanh lên nào!" Sau đó lại nhìn thoáng qua Tĩnh Nguyệt và Thi Vận, nói: "Các ngươi không cần đi, Tam gia sẽ bảo vệ tốt cho Tần cô nương, tuyệt đối sẽ mang nàng an toàn trở về!"

Tĩnh Nguyệt không cam lòng muốn đi theo, lại bị Tần Thư Dao ngăn lại, nói với gia đinh canh ở cửa: "Ngươi đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa lại đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.