Hôn sự của Tần Khả Cầm rất nhanh đã định xuống, tháng sáu sang năm gả đi, Tần Khả Cầm còn thời gian một năm ở Tần phủ.
Qua năm mới, khí hậu cũng dần dần ấm áp lên. Từ trên xuống dưới của Tần gia cũng bắt đầu chuẩn bị làm y phục mới.
Bởi vì Mộ Thiếu Dục đã cưới chính phi, mà Tần Thư Dao bị đưa xuống làm trắc phi, lại chậm chạp không nói thời gian tiến cung. May mà Tần Thư Dao một chút cũng không nóng lòng, tình hình trong cung căng thẳng, còn không bằng ở Tần phủ thoải mái vui vẻ một chút.
Ngày hôm đó, Tô Nhã Hạm đưa thiếp tới, mời tỷ muội Tần gia ra ngoài dạo chơi.
Tần Tuyết Như và Tô Nhã Hạm không hợp nhau, nên nói thân thể không thoải mái từ chối. Mà Tiết Nhã cũng sắp sửa gả cho Hàn Thế Quân, phải ở trong nhà thêu giá y, thấy Tần Tuyết Như không đi, cũng nói có việc không đi được.
Tuy Tần Khả Cầm nhát gan, nhưng cũng muốn đi ra ngoài chơi. Lại nghe Tần Thư Dao nói chỉ có một mình Tô Nhã Hạm, cũng yên lòng, gật đầu đồng ý.
Địa điểm đạp thanh tốt nhất ở kinh thành, chính là chùa Bạch Mã ngoại ô, lúc này hoa đào nở rộ, dòng suối nhỏ chảy xuôi.
Tuy rằng xương cốt của Tần lão phu nhân càng ngày càng không tốt, nhưng thấy hai người tỷ muội Tần Thư Dao thích, cũng mang theo người đi ra ngoài. Ngô thị cũng mượn cớ có việc không đi, Tần lão phu nhân cũng không bắt buộc.
Dọc theo đường đi, tiếng nói tiếng cười.
Tần Thư Dao cũng quên mất tất cả phiền não.
Đợi đến chùa Bạch Mã, một đám người mới xuống xe ngựa.
Tô phu nhân cũng chỉ mang theo một mình Tô Nhã Hạm ra ngoài.
Một đám người, đầu tiên ở chùa Bạch Mã thắp hương, sau đó cũng không ép buộc các cô nương, để chính bọn họ tự do đi chơi.
Bởi vì sợ bọn họ chạy loạn, lạc đường. Cho nên Tần lão phu nhân và Tô phu nhân cũng chỉ cho bọn họ chơi đùa gần chùa.
Đầu tiên Tô Nhã Hạm hái một nhánh hoa đào, sau đó lại tò mò đến bên dòng suối nhỏ, nhìn cá nhỏ trong dòng suối, cười nói: "Đáng tiếc, chỗ chúng ta không có người biết bắt cá, bằng không bắt lấy mấy con, trở về nướng cũng không tồi!"
Tần Thư Dao thấy nàng trong ngày thường rất hiểu biết, xa Tô phu nhân thì lập tức hoạt bát vô cùng.
Ba người lại đi tiếp một đoạn đường ngắn, nhìn thấy có một ngôi đình hóng mát, đề nghị đi vào đình nghỉ ngơi một lát.
Nhưng vừa đến đình hóng mát, lại phát hiện trong đình hóng mát đã có người. Mà ngồi ở trong đình hóng mát lại là người Tần Thư Dao chán ghét không thôi.
Từ rất xa Hàn Thế Quân đã nhìn thấy đám người Tần Thư Dao đi tới, lúc này thấy bọn họ, thì cười đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân.
Lần đầu tiên Tô Nhã Hạm nhìn thấy Hàn Thế Quân và Mộ Tử Liệt, mặt nàng hơi đỏ lên trốn sau lưng Tần Thư Dao.
Mà Tần Khả Cầm bởi vì nguyên nhân từ hôn, cũng không khỏi bước lui về phía sau hai bước.
Tần Thư Dao khẽ nhíu mày, tiến lên thi lễ với Mộ Tử Liệt, nói: "Vốn dân nữ định tiến vào đây nghỉ tạm, không nghĩ tới lại quấy rầy nhã hứng của Tứ hoàng tử. Kính xin Tứ hoàng tử chớ nên trách tội."
Nói xong thì kéo tay Tần Khả Cầm, muốn dẫn bọn họ rời đi.
Nhưng nàng vừa mới bước chân ra, Mộ Tử Liệt đã nhẹ giọng nói: "Đình này rộng, cũng chứa được các ngươi!"
Tần Thư Dao không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt: "Tuy rằng như thế, nhưng nam nữ luôn khác biệt!"
Mộ Tử Liệt nhíu mày, hắn không nghĩ tới nữ tử này lại lớn mạng như vậy, sau ngày đó vẫn còn sống. Chỉ tiếc người thương của nàng đã sớm trái ôm phải ấp, chỉ còn lại một mình nàng cô đơn.
"Tần cô nương không hiếu kỳ, vì sao Tam ca lại cưới nữ tử khác ư?"
Tần Thư Dao nghe vậy cảm thấy hồi hộp một chút, lập tức khẽ cười nói: "Nữ tử Tam hoàng tử thành thân nhất định là một người ôn nhu hiền lành, chuyện này thì có gì mà tò mò!"
Lúc này Mộ Tử Liệt cũng đứng lên, cười nói: "Tần cô nương thật đúng là một người thiện lương, chỉ tiếc cũng là một người không có phúc khí!"
Tần Thư Dao không để ý tới Mộ Tử Liệt trào phúng, lại cúi thân mình thi lễ, nói: "Canh giờ cũng không sớm nữa, dân nữ phải trở về!"
"Ôi, đừng gấp gáp như thế chứ! Khó được lúc gặp gỡ các ngươi, cũng xem như là có duyên. Bổn hoàng tử từng nghe nói Hàn công tử cũng là vị hôn thê của một người trong ba người, không biết người đó là ai?"
Tô Nhã Hạm cũng vẻ mặt không vui, chuyện Tần gia và Tô gia, mọi người trong kinh thành đều biết đến. Hiện tại Mộ Tử Liệt lại nói ra việc này, nhất định là không có ý tốt.
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua vẻ mặt quẫn bách của Tần Khả Cầm, lạnh lùng nói: "Sợ là Tứ hoàng tử còn chưa biết, bởi vì thân thể muội muội ta không khỏe, nên cự tuyệt hôn sự của Hàn gia."
Mộ Tử Liệt bày ra bộ dạng hiểu rõ, nói với Hàn Thế Quân: "Thật sự là đáng tiếc, chính là trên đời này có vô số hoa thơm cỏ lạ. Nữ tử như vậy không cần cũng được!"
Hàn Thế Quân cũng cười nói: "Tại hạ thì không sao, chỉ thay Tần cô nương tiếc hận mà thôi." Nói xong hắn ta ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại nói: "Không biết Tần cô nương có biết Tình Họa?"
Tần Thư Dao ngẩn ra, Tình Họa là con cờ nàng cố ý thả ra. Nghĩ đến Tình Họa vẫn không phản bội Hàn Thế Quân, đã nói tất cả chuyện cho Hàn Thế Quân nghe.
"Lúc trước từng nghe qua, hình như là hoa khôi Quần Phương Lâu!"
Trên mặt Hàn Thế Quân lộ ra một chút cười quỷ dị: "Tại hạ nghe nói nàng phơi thây đầu đường, trước khi chết hai mắt bị móc ra, cả người đều là vết thương. Đáng tiếc nữ tử xinh đẹp như vậy, lại chết thảm như thế!"
Tần Thư Dao nghe vậy cảm thấy hoảng hốt, chẳng lẽ hoàn toàn không giống như nàng suy nghĩ, Tình Họa không phản bội Hàn Thế Quân, mà là Tình Họa làm theo yêu cầu của nàng, sau này bị Hàn Thế Quân phát hiện.
Nàng kiềm chế bất an trong lòng, lạnh lùng nói: "Hàn công tử nói chuyện này với ta làm gì, nàng vốn là nữ tử thanh lâu, nói không chừng đắc tội người không nên đắc tội!"
"Quả thật là đắc tội người không nên đắc tội. Chỉ là tại hạ cũng hảo tâm nhắc nhở Tần cô nương một câu!"
Đây là đang uy hiếp nàng? Đang đe dọa nàng sao? Là vì nàng không làm theo yêu cầu của hắn ta, ngược lại còn để Tình Họa phản bội hắn ta.
Nàng không rõ, vì sao Hàn Thế Quân nhất định phải để bản thân làm mấy việc này, nàng càng không rõ vì sao Hàn Thế Quân chắc chắn bản thân sẽ nghe theo, chẳng lẽ là vì Tình Họa chết thảm?
Hàn Thế Quân như vậy, nàng rất quen thuộc. Tinh thông tâm kế, dùng chính là đánh vào mặt tư tưởng. Nàng không biết, nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm, chẳng lẽ hắn ta lại hạ độc gì đó vào Tần Khả Cầm sao? Không có khả năng, Tần Khả Cầm đều luôn ở bên trong Vinh Thọ viện, gần như chưa từng ra khỏi phủ.
Trên mặt Hàn Thế Quân lộ ra nụ cười ôn hòa, mà trong mắt thoáng qua một chút âm trầm, đối lập với nụ cười ôn hòa trên mặt hắn ta. Người này ở trong mắt Tần Thư Dao là ma quỷ, làm cho người ta thống hận, làm cho người ta hận không thể lập tức trừ khử.
Nàng cắn chặt răng, thế lực trong tay nàng còn chưa thể đối kháng với Hàn Thế Quân. Tất cả kiếp này đều khác với kiếp trước rất nhiều, đã không phải tự nàng có thể khống chế được.
Hơn nữa kiếp này, Hàn Thế Quân dường như đã đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, mà vẫn trung thành và tận tâm giúp Mộ Tử Liệt mưu sự.
Lúc trước Hàn Thế Quân cố ý để Tần Thư Dao giới thiệu hắn ta cho Mộ Thiếu Dục, hơn nữa để Mộ Thiếu Dục cho hắn ta làm quan lớn, chẳng lẽ đều là thủ thuật che mắt, chủ tử sau lưng hắn ta vẫn là Mộ Tử Liệt?
Tần Thư Dao không nghĩ ra những chuyện này, mà hiện tại nàng cũng không rảnh nghĩ tới những chuyện đó.
"Thế Quân, ngươi cũng đừng tận tình khuyên nhủ. Tần cô nương là một người thức thời, biết nên làm cái gì!"