Ngày hè nóng bức, Tần Thư Dao ngồi ở trong sân nhìn lên bầu trời, nhẹ nhàng mà đong đưa. Hai ngày nay gió êm sóng lặng, dღđ。l。qღđ khiến Tần Thư Dao có một loại ảo giác.
Ngô thị lại khôi phục bộ dạng hiền thê lương mẫu lúc trước, giống như hoàn toàn không biết chuyện Tần Tuyết Như là một tay nàng sắp đặt.
Tần Thư Dao hơi chau mày lại, yên tĩnh như vậy làm cho nàng có chút lo lắng và sợ hãi. Bởi vì nàng biết, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on kế tiếp nhất định có âm mưu lớn hơn nữa đang chờ nàng.
Gió khẽ phất qua, thổi sợi tóc trên trán Tần Thư Dao bay tán loạn.
Lúc này Tĩnh Nguyệt vội vàng đi tới, cúi thấp người nói với Tần Thư Dao: "Tiểu thư, Lâm lão phu nhân đến đây!"
Tần Thư Dao nghe vậy hơi chau mày lại, Sao bà có thể bỗng nhiên đến đây? Tần Thư Dao còn nhớ rõ lúc trước bởi vì nàng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cự tuyệt lui tới với Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng. Mà kiếp trước nàng thực sự vì mình keo kiệt ích kỷ, sau đó triệt để chặt đứt lui tới!
Chỉ là sau khi Tần Thư Dao trọng sinh, muốn bù lại lỗi lầm của chính mình, từng nhiều lần phái người tặng đồ cho Lâm gia. Nhưng Lâm gia không nhận, còn trả lại đồ!
Tần Thư Dao vội vàng đứng lên, nhìn thoáng qua Trà Hương đứng ở một bên, cảm thấy Lâm lão phu nhân đến nhất định không đơn giản như vậy.
"Hiện tại bà ở đâu?"
Sợ là bây giờ Lâm lão phu nhân còn ghi hận Tần Thư Dao. Lúc này bỗng nhiên đến, chỉ có một khả năng, là Lâm gia đã xảy ra chuyện!
Dù sao tình cảm của Tần Lương với vợ trước không tốt lắm, sau này Lâm thị qua đời, cũng dần dần không lui tới với Lâm lão phu nhân.
Tần Thư Dao còn nhớ rõ ràng, lúc trước Lâm lão phu nhân đã nói qua từ nay về sau tuyệt sẽ không bước vào Tần gia một bước. Lâm lão phu nhân là lão bà tử có tính cách kiên cường ngoan cố, đã nhận định thì thông thường sẽ không dễ dàng sửa đổi, trừ phi Lâm gia xảy ra chuyện lớn gì, Lâm lão phu nhân mới có thể đến!
Tần Thư Dao vội vội vàng vàng chạy tới Vinh Thọ Đường, trong phòng truyền ra tiếng cười nói, trong lòng Tần Thư Dao mới thoáng thả xuống.
Lời này vừa nói ra âm thanh bên trong lập tức ngừng lại.
Tần Thư Dao bước đi vào, thấy Lâm lão phu nhân mặc một thân trường sam thêu hoa văn chim anh vũ vạn phúc nửa mới nửa cũ, vừa thấy xiêm y thì đã thấy tiền trong nhà còn chưa suy tàn, tóc búi một kiểu không loạn, lại chỉ cài một đôi trâm bạc điêu khắc đơn giản.
Tần Thư Dao khom người, nhẹ giọng nói: "Ngoại tổ mẫu khỏe mạnh chứ? Cũng đã lâu rồi cháu gái chưa thấy ngoại tổ mẫu, thật sự là nhớ."
Lâm lão phu nhân không muốn gặp Tần Thư Dao, lúc trước bà có việc muốn nhờ Tần Thư Dao hỗ trợ, nhưng Tần Thư Dao lại lấy cớ tuổi mình còn nhỏ, không chịu giúp.
Từ đó về sau Lâm lão phu nhân chưa hề đến Tần phủ, hơn nữa sau này Tần Thư Dao đưa gì đó, toàn bộ cũng bị Lâm lão phu nhân trả về.
Chỉ là hiện tại ngay trước mặt Tần lão phu nhân, Lâm lão phu nhân cũng không cố ý để cho Tần Thư Dao nhìn sắc mặt, hơn nữa hôm nay đến bà thật sự có việc yêu cầu Tần lão phu nhân, hiện tại bà cũng nghe nói Tần Thư Dao được Tần lão phu nhân cực yêu thương. Cho nên tuy rằng bà không thích, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một chút cười yếu ớt.
Tần Thư Dao thấy Lâm lão phu nhân không đáp lời, liền biết ngoại tổ mẫu còn ghi hận. Chỉ là nàng cũng không để ý, dù sao thời gian cực kỳ dài, một ngày nào đó nàng sẽ làm Lâm lão phu nhân nhận nàng.
Tần lão phu nhân tự nhiên cũng biết một chút việc trong đó, thấy tổ tôn hai người bọn họ có chút lạnh nhạt, liền kiếm một ít chuyện vui vẻ nói, muốn xóa bỏ không khí xấu hổ này.
Chỉ là mới nói hai câu, Lâm lão phu nhân lại bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hôm nay ta đến cũng là bởi vì có việc gấp muốn nhờ, chỉ hy vọng các ngươi không cần thấy chết không cứu!"
Tần lão phu nhân thấy Lâm lão phu nhân như thế, vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt Lâm lão phu nhân lôi kéo tay bà, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cứ nói đừng ngại, hai nhà chúng ta vốn là hai nhà thông gia, có thể hỗ trợ ta chắc chắn sẽ toàn lực!"
Có những lời này của Tần lão phu nhân, trái tim đang thấp thỏm của Lâm lão phu nhân thoáng thả xuống.
Bà lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Hơn một tháng nữa là thi Hương, mặc dù Anh Nhi nhà chúng ta không dám nói nhất định có thể đổ vào trong Tiền Tam Giáp, thế nhưng cũng đã chuẩn bị đầy đủ. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Nó là đứa bé ngoan, một lòng muốn làm cho Lâm gia chúng ta rạng rỡ tổ tông, muốn gia nghiệp lụn bại lúc trước bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng mà..."
Nói tới đây Lâm lão phu nhân nghẹn ngào, dừng một chút mới lại nói: "Nhưng hai ngày trước cũng không biết sao lại thế này, nó bỗng nhiên ốm đau không dậy nổi, chúng ta mời đại phu đến xem cũng nhìn không ra bệnh gì, cũng uống thuốc rồi nhưng không tốt lên được..."
Lâm gia lụn bại, cũng không có bạc đi mời đại phu giỏi. Lần này đi tới cũng chính là hi vọng Tần lão phu nhân có thể ra mặt, giúp đỡ mời Phùng thái y đi xem bệnh cho Anh Nhi.
Tần lão phu nhân nghe đến đó lập tức hiểu dụng ý Lâm lão phu nhân, bà lập tức gật đầu nói: "Đứa bé này ta đã gặp qua, là người có hiểu biết. Vạn không thể cứ như thế bị mất tiền đồ tốt như vậy!"
Nói xong lại nói với Lục ma ma một bên: "Cầm danh thiếp của ta chạy nhanh đi mời Phùng thái y, mời ông ấy đi Lâm gia xem bệnh cho Anh Nhi!"
Tần Thư Dao nghe đến đó cũng kinh ngạc không thôi, kiếp trước Lâm Anh Bách thi Hương lần này đứng thứ năm, cách tam giáp chỉ có hai bước mà thôi.
Lâm gia chỉ có một mình Lâm Anh Bách là con nối dòng, hiện tại đúng là thời điểm đọc sách quan trọng nhất, nếu giờ phút này bỗng nhiên bị bệnh, luôn trị không hết mà nói, vậy chính là chặt đứt hi vọng từ trên xuống dưới của Lâm gia.
Nàng biết chuyện này nhất định là có người cố ý giở trò quỷ, kiếp trước nàng một mực yếu đuối, một mực ích kỷ. Ngô thị đối phó nàng quả thực đơn giản như giẫm lên con kiến.
Nhưng hiện tại Ngô thị lại nhiều lần cam chịu, Tần Thư Dao còn khiến Tần Tuyết Như thiếu một chút đánh mất trong sạch, nếu không phải từ trên xuống dưới của Tần gia kín miệng, chỉ sợ thanh danh Tần Tuyết Như đã sớm tổn hại rồi.
Lâm lão phu nhân thấy Tần lão phu nhân không nói hai lời liền giúp đỡ bà mời thái y, nhất thời có chút ngượng ngùng: di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn "Cái này làm sao cho phải đây... Chúng ta cũng không có ngân lượng..."
Tần lão phu nhân lập tức vỗ tay Lâm lão phu nhân, trấn an nói: "Bà với ta cũng là thông gia, cần gì phải khách khí như thế. Anh Nhi có tiền đồ, chẳng lẽ ta có thể thấy chết không cứu sao?"
Bởi vì lần trước Lâm lão phu nhân tìm đến Tần Thư Dao hỗ trợ, lại bị Tần Thư Dao tránh không gặp, mà tình cảm của con gái bà với Tần Lương không hòa thuận, cho nên đã sớm chặt đứt ý tưởng với Tần gia.
Hôm nay đến bà đã sớm chuẩn bị bị nhục nhã, lại không nghĩ rằng Tần lão phu nhân không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng. Cái này hoàn toàn là ngoài dự đoán của bà.
Trong lòng Tần Thư Dao hiểu chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nàng và Lâm Anh Bách là biểu huynh muội, tuy rằng hồi nhỏ chẳng qua là gặp mặt qua vài lần, nhưng huynh ấy cũng là trụ cột duy nhất của Lâm gia. Nàng cũng không hy vọng Lâm Anh Bách bởi vì chuyện này mà lầm lỡ tiền đồ.
"Ngoại tổ mẫu, cháu cũng lâu rồi chưa thấy biểu ca. Không bằng đợi lát nữa cháu cùng ngoại tổ mẫu trở về gặp mặt biểu ca nhé?"
Lâm lão phu nhân vẫn có thành kiến với Tần Thư Dao, nghe nàng nói như vậy nhịn không được nhíu nhíu đầu mày.
Tần Thư Dao biết bà không đồng ý, lại nói: "Vậy ngày mai cháu đi chùa cầu cho biểu ca cái bùa bình an, nếu biểu ca hết bệnh, cháu lại đi thăm!"
Tần Thư Dao nói hợp tình hợp lý, dù sao hai người cũng là biểu huynh muội, tuy rằng nam nữ khác biệt, nhưng triều đại này cũng không khắt khe gì. Nếu Lâm lão phu nhân một mực cự tuyệt, vậy có chút không hợp tình người.
"Như vậy cũng tốt, chờ thêm hai ngày nữa biểu ca cháu hết bệnh rồi lại đi cũng được!"
Có những lời này của Lâm lão phu nhân, Tần Thư Dao cũng hơi nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy, Lâm Anh Bách bỗng nhiên bệnh nặng, ốm đau không dậy nổi, sợ là chuyện này có liên quan đến Ngô thị. Chỉ là không có bằng chứng cũng không nên kết luận loạn.