Ngày hè tháng 6 nắng chói chang, trong phủ Thừa tướng lúc này có hai bóng người quỳ giữa sân.
"Phu nhân, thân thể người không tốt, chi bằng chúng ta về trước đi.
Tam tiểu thư vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu, nếu cứ tiếp tục như thế sợ sẽ không chịu nổi nữa." Dung Bích hai mắt rưng rưng cố gắng khuyên cô gái bên cạnh rời đi.
Lý Tố Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi: "Ta phải chờ tướng công ra ngoài." Nói xong nhìn nữ hài tử trong lòng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Yên Nhi, mẫu thân có lỗi với ngươi, ngươi cố chịu thêm chút nữa được không?"
Nữ hài tử ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, khuôn mặt giống hệt như Lý Tố Ngọc nhưng lại có thêm một cái bớt màu đỏ, nàng nhỏ giọng nói: "Yên Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu thân."
"Nữ nhi ngoan của ta..." Lý Tố Ngọc ôm nữ nhi vào lòng, thương tâm khóc thành tiếng.
"Phu nhân, nếu lão gia muốn gặp ngài thì sao có thể..." Dung Bích nghẹn ngào nói, mấy chữ cuối không đành lòng nói ra.
Lý Tố Ngọc đau thắt lòng, những gì Dung Bích nói sao nàng lại không biết chứ.
Từ khi Liễu Tịnh Lâm vào phủ, nàng đã cảm thấy rõ phu quân không còn yêu nàng nữa hoặc cũng có lẽ hắn đã không yêu nàng từ lâu.
Nhưng chuyện đã tới nước này, trừ hắn ra nàng không có ai khác để nương tựa.
137 mạng người Lý gia, tất cả đều là những người nàng yêu thương, là người thân của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết được.
Nàng nhắm mắt lại, lau đi nước mắt.
"Phu nhân..."
"Đủ rồi, ngươi không cần khuyên ta nữa..." Lý Tố Ngọc kiên định nói.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa đỏ thẫm vốn yên ắng lại được mở ra, Lý Tố Ngọc khẽ run lên, chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn ôm một nữ tử diễm lệ quần áo màu hồng bước ra ngoài.
Hai người đứng chung một chỗ đẹp như một bức tranh.
Rõ ràng đã nói là sẽ buông xuống nhưng nhìn hai người thân mật như vậy, tim nàng vẫn không nhịn được mà co rút đau đớn.
"Mặc Thành..."
"Ta đã nói với ngươi chuyện này không ai có thể can thiệp." sắc mặt Vân Mặc Thành lạnh lùng, "Người đâu, mang phu nhân ra ngoài."
Lý Tố Ngọc đẩy những người kéo mình ra, nhào lên phía trước nức nở nói: "Không, Mặc Thành, phụ thân ta bị oan, xin ngươi cứu hắn..." Nói xong nàng dập đầu xuống đất thật mạnh.
Nhìn mẫu thân như vậy, Vân Yên lặng lẽ nắm chặt tay, hận thù nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt.
"Tỷ tỷ, sao ngươi cứ phải làm khó tướng gia." Liễu Tịnh Lâm chầm chậm bước tới trước mặt Lý Tố Ngọc, đỡ nàng dậy, khẽ chau mày: "Bằng chứng Lý đại nhân tư thông với địch đã rất rõ ràng, ngươi xin tướng gia đi cầu xin hoàng thượng thì hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi muốn đẩy tướng gia vào hoàn cảnh nguy hiểm sao?"
Nói xong, Liễu Tịnh Lâm cười nhẹ, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: "Hơn nữa, đêm qua cha ngươi đã nhận tội.
Hoàng thượng hạ thánh chỉ ba ngày sau tịch thu tài sản, chém đầu toàn bộ Lý gia."
Ba ngày sau tịch thu tài sản, chém toàn bộ Lý gia...!
Lý Tố Ngọc không dám tin vào những gì mình nghe được, hét lên: "Ngươi nói dối, ngươi nói dối..."
Nàng không tin, phụ thân đã nói hắn bị người ta hãm hại.
Hắn bị oan sao có thể nhận tội được.
Lúc này, Vân Yên giống như phát điên, vươn tay vồ lấy Liễu Tịnh Lâm, bàn tay nhỏ bé cào lên mặt nàng, gào lên: "Không được đến gần mẹ ta, người đàn bà xấu xa..."
Vân Mặc Thành biến sắc tiến lên đẩy Vân Yên ngã nhào ra đất.
"Yên Nhi..." Sắc mặt Lý Tố Ngọc đại biến, lập tức ôm lấy Vân Yên trêи mặt đất, cú đẩy kia rất mạnh, đầu Vân Yên không cẩn thận bị đập xuống đất, trêи trán chảy rất nhiều máu nhiễm đỏ quần áo, cực kì chói mắt.
Vân Mặc Thành ôm Liễu Tịnh Lâm gấp gáp hỏi: "Lâm Nhi, nàng có sao không?"
"Tướng gia, mặt thϊế͙p͙ rất đau..." Liễu Tịnh Lâm biết nhất định mặt mình bị con tiện nhân kia cào nát rồi, sắc mặt tái nhợt khóc không thành tiếng...!
Vân Mặc Thành giận dữ, hung hăng nhìn hai người trêи mặt đất: "Lý Tố Ngọc, mang theo nữ nhi ngươi về Đông Uyển.
Ta cảnh cáo hai mẹ con các ngươi lần cuối, các ngươi mà còn tổn thương Lâm Nhi ta chắc chắn sẽ không tha cho mẹ con các ngươi nữa..."
Liếc mắt nhìn hài tử trong lòng Tố Ngọc, hắn nhíu mày, sắc mặt chán ghét nói: "Xúi quẩy!" Sau đó xoay người mang Liễu Tịnh Lâm bỏ đi.
Xúi quẩy? Đây chính là nữ nhi của hắn.
Mắt nàng mù rồi mới yêu người đàn ông này để rồi làm khổ chính mình, còn liên lụy nữ nhi.
Lý Tố Ngọc ôm Vân Yên vào lòng, lấy ống tay áo lau đi vết máu trêи trán nàng, nói: "Yên Nhi, là mẹ làm liên lụy ngươi."
"Mẫu thân, người đừng khóc.
đợi Yên Nhi lớn lên, Yên Nhi sẽ bảo vệ người." Vân Yên nhìn nước mắt của Lý Tố Ngọc cũng khóc theo nàng.
"Đi, mẫu thân mang ngươi về nhà." Về nhà? Nhà nàng ở đâu đây? Đông Uyển sao? Đó không phải nhà nàng.
Nàng không còn gì cả, chỉ còn một mình Yên Nhi thôi.
Thấy nàng muốn đứng lên, Dung Bích đang chuẩn bị đỡ thì thân thể gầy nhỏ của nàng bỗng ngã xuống.
"Mẫu thân...".