Trở lại Biện Hiên Các, trời đã tối rồi.
Đi vào phòng, Vân Yên bắt đầu chuẩn bị, mặc y phục dạ hành xong, bắt đầu cùng Bích Thủy xem xét lại bố cục hoàng cung.
Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, nàng không khỏi cảm khái hoàng cung rắc rối phức tạp, nhưng mà cũng không làm khó được nàng, Thiên Hương đậu khấu theo truyền thuyết có công hiệu cải tử hồi sinh, trường sinh bất lão.
Nàng tìm nhiều năm, rốt cuộc sắp lấy được rồi.
Nhìn Vân Yên nhíu mày, Bích Thủy nói: "Tiểu thư, để ta đi cùng ngài đi, trong hoàng cung rất nguy hiểm, một mình ngài đi ta không yên tâm."
Khẽ lắc đầu, Vân Yên hít sâu một hơi, nói: "Cũng vì nguy hiểm, càng ít người đi càng an toàn, ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không thất thủ."
Mặc dù Bích Thủy muốn khuyên nữa nhưng nàng biết tiểu thư rất kiên trì, có điều trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm xấu, chỉ mong là nàng suy nghĩ nhiều.
.
Truyện mới cập nhật
Đêm dần khuya, ánh trăng chiếu rọi, trêи mái hiên hoàng cung xuất hiện một bóng đen, nàng nhìn phía dưới, mặc dù trống trải nhưng thỉnh thoảng lại có một đội nhân mã đi tuần tra.
Bích Tiêu Các là nơi vắng vẻ nhất trong hoàng cung này mà còn có trọng binh canh gác? Xem ra nhất định là có gì khác rồi.
Đêm yên tĩnh đáng sợ, một bóng đen bay lên không sau đó lộn xuống sau lưng hai thị vệ, Vân Yên đưa tay chém hai đao, trực tiếp đánh bọn họ ngất xỉu.
Nàng từ từ lui về phía sau nhìn xung quanh, không có ai, nàng đi thẳng vào Bích Tiêu Các.
Trong Bích Tiêu Các vô cùng âm u, dưới ánh trăng có thể loáng thoáng thấy chút hình ảnh, bên trong cực kì trống trải, có lẽ vì quá yên tĩnh nên trong lòng nàng không thể bình tĩnh, cứ có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì.
Nàng hít sâu một hơi đi sâu vào trong, đột nhiên có một vật "bịch" một cái rơi xuống, Vân Yên biến sắc cả người lui về phía sau, "bịch" một lồng giam rơi xuống, bụi đất nổi lên bốn phía.
Nhưng nàng còn chưa đứng vững, "sưu sưu" vô số mũi tên dài bay ra, nàng nghiêng thân tránh thoát, cuối cùng lui đến sát vách tường bên cạnh, nhìn mũi tên dài dưới chân, nàng hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên không đơn giản như vậy.
Xung quanh khôi phục lại yên tĩnh, nàng ngước mắt nhìn lên, Bích Tiêu Các này đúng là rất cao.
Ánh mắt nhìn đến mái hiên, có một cái hộp! Thật đúng là không phí công phu thì không tìm được, nàng bay lên ôm cái hộp xuống.
Nhìn cái hộp trong ngực, Vân Yên rốt cuộc cũng yên tâm, Thiên Hương đậu khấu, nàng cuối cùng cũng tìm được rồi! Nàng mở hộp ra, nụ cười trêи mặt dần biến mất, trống không! Tại sao lại như vậy?
"Ngươi quả nhiên đã tới." đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Tay Vân Yên run lên, cái hộp rơi xuống đất, giọng nói này quá quen thuộc, nàng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, máu như muốn đông lại, nàng bỗng quay đầu, một bóng đen đứng cách nàng một trượng.
Làm sao có thể? Có người đi theo nàng vào đây, tại sao nàng hoàn toàn không nhận thấy được?
Trong lòng trầm xuống, trường kiếm trong tay áo đột nhiên bay ra, Vân Yên trực tiếp ra tay, thế công bén nhọn, vậy mà người áo đen kia chỉ cần nâng kiếm đã chặn được nàng.
"Thế nào? Ngươi còn cảm thấy có thể thoát khỏi tay ta sao?" giọng nam lạnh lẽo lần nữa vang lên.
Vân Yên sững sờ, tâm hoảng ý loạn, cả người chấn động lui ra ngoài, là hắn! Người ở Phong Lâm sơn trang, cái nam tử như tử thần đó!.