Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 7: Xúi Quẩy





Không lâu sau khi Dung Bích cùng Lăng Ba rời đi, Hà Văn lại đến, thật là có cảm giác tam cố mao lư* mà.

*Tam cố mao lư (ba lần đến nhà tranh): câu thành ngữ có xuất xứ từ "Xuất sư biểu" của Gia Cát Lượng thời Tam quốc.

Cuối thời Đông Hán, Lưu Bị bị Tào Tháo đánh bại, phải chạy sang Kinh Châu với Lưu Biểu.

Nhằm gây dựng nghiệp lớn, Lưu Bị đã đi khắp nơi tìm kiếm nhân tài, chiêu mộ hiền sĩ.

Sau danh sĩ Kinh Châu Tư Mã Huy đã tiến cử với ông "Ngọa Long tiên sinh" Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng sống ẩn cư ở Long Trung cách phía tây thành Tương Dương 20 dặm, dưới mái nhà tranh vách nứa và làm nghề đồng áng.


Ông học thức uyên bác, tinh thông sử sách, là một nhân tài kiệt xuất.

Lưu Bị biết được bèn đến Long Trung thăm viếng.

Ông trước sau đến Long Trung ba lần, hai lần trước Gia Cát Lượng đều tránh không gặp, đến lần thứ ba mới chịu ra tiếp đón.

Gia Cát Lượng đã cùng Lưu Bị phân tích tình hình thời cuộc, thảo luận việc giành chính quyền ra sao, và kế sách thống nhất thiên hạ, khiến Lưu Bị vô cùng khâm phục, nguyện tôn Gia Cát Lượng làm quân sư, gây dựng lại Hán thất.

Gia Cát Lượng cảm động trước tấm lòng chân thành của Lưu Bị đã ba lần đến lều tranh mời mình, liền ưng thuận ra giúp Lưu Bị tranh đoạt thiên hạ.

Từ đó Gia Cát Lượng trở thành trợ thủ đắc lực của Lưu Bị, phía đông liên minh với Tôn Quyền, phía bắc đánh Tào Tháo, lần lượt chiếm được Kinh Châu và Ích Châu, lập nên chính quyền Thục Hán, hình thành ba nước thế chân vạc Ngụy, Thục, Ngô.

Trước khi qua đời, Gia Cát Lượng đã viết cho hậu chủ Lưu Thiền tờ "Xuất sư biểu" trong có đoạn viết: "Tiên đế đã không chê thần là kẻ thấp hèn, đã ba lần đến lều tranh mời thần...".

Qua đó đã biểu lộ được sự hoài niệm sâu sắc của Gia Cát Lượng đối với ân chi ngộ của Lưu Bị, tình cảm hết sức chân thành và rung động lòng người.

"Nói với cha ta thân thể ta mệt mỏi, không cần phái người tới mời nữa.

Bích Thủy, tiễn Hà quản gia." Vân Yên khoát tay, bay thẳng vào giường êm ở phòng trong.

Hà Văn nhìn bộ dáng Vân Yên, muốn ngăn cản, tam tiểu thư này có phải hơi quá vô lễ rồi không? Hôm nay Tướng gia đã sai hắn tới mời nàng mấy lần, nàng vẫn dám cự tuyệt.

Nhưng hắn còn chưa đi được một bước đã bị Bích Thủy chặn lại.


Tiễn Hà Văn đi rồi, Bích Thủy vào phòng trong, tay ôm ngực nói: "Tiểu thư, người cha này của người cũng quá làm giá đi, muốn gặp người sao không tự mình tới đây? Phái một hạ nhân tới thì tính là gì?"
Vân Yên thuận tay cầm ly trà trêи bàn, lạnh nhạt nói: "Hắn là Thừa tướng, ta cùng lắm chỉ là nữ nhi kém cỏi của hắn, hắn làm sao có thể nhân nhượng người có địa vị thấp chứ? Được rồi, những chuyện này đều không quan trọng, chắc bọn Thu Diên cũng đến rồi, ngươi đi Linh Lung các một chuyến để các nàng yên tâm."
Nghe thế, Bích Thủy chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Ta mới vừa nhận muội muội, tiểu thư lại chia rẽ chúng ta."
"Muội muội của ngươi có trốn đi đâu đâu, huống chi lần này chúng ta trở về là có chuyện quan trọng." Nói tới đây, Vân Yên trầm mặc, một tay đỡ trán, cau mày, có một số vật chưa lấy được vào tay, nàng vẫn không thể an tâm.

"Tiểu thư, có phải thân thể không thoải mái không?" Bích Thủy thấy sắc mặt Vân Yên không tốt, lại im lặng không nói lời nào, gấp gáp hỏi: "Làm sao lại nhanh như vậy? Tiểu thư, ta đi lấy thuốc cho người."
Vân Yên lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Yên tâm, không có nhanh như vậy, thân thể ta rất tốt, ngươi đi đi, đừng để Thu Diên lo lắng."
Bích Thủy trấn tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Vâng!" sau đó trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Đặt ly trà xuống, Vân Yên bày ra một bàn cờ, nhưng lông mày vẫn không giãn ra.

Hồi lâu, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, khóe miệng nàng khẽ nhếch, rốt cuộc cũng tới.

"Thật quá phách lối, ta là cha ngươi mà ba lần bốn lượt cũng không mời được ngươi...!Quả nhiên là cánh cứng cáp rồi?" Một giọng nói uy nghiêm truyền vào.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn nam tử một thân cẩm bào đi vào, trong lòng cười lạnh, uy nghiêm này cũng không giảm chút nào, không biết vì sao, nàng cảm giác hắn giống như đã già đi rất nhiều, trêи đầu đã có tóc bạc, khóe mắt cũng có vài nếp nhăn.

Sợ là những năm gần đây tranh đoạt quyền thế trêи triều đình cũng khiến hắn khó có thể ngủ yên.

"Không phải đã nói Hà Văn truyền lời rồi sao? Ta mệt mỏi, không muốn gặp khách." Vân Yên rũ mắt, tiếp tục nhìn xuống bàn cờ.

Gặp khách? Nhìn bộ dáng lười biếng của Vân Yên, sắc mặt Vân Mặc Thành trầm xuống, tức giận quát: "Càn rỡ, đây là thái độ ngươi nói chuyện với cha ngươi sao?"

Phụ thân? Ánh mắt Vân Yên đột nhiên phát rét, tay nàng nắm chặt quân cờ, bây giờ hắn muốn nhận thân thích sao.

Bỗng nhiên nàng lấy tay quét mặt bàn, bàn cờ rơi tứ tung.

"Năm đó ngươi đuổi ta ra khỏi nhà, chắc hẳn trong lòng ngươi không muốn nhận thức nữ nhi xúi quẩy như ta mới đúng." Vân Yên nhấn thật mạnh hai từ "xúi quẩy", "Hôm nay chịu tới đây cũng chỉ vì hôn sự của ta và Lục vương gia.

Đường đường là Thừa tướng lại bán nữ nhi cầu vinh, ngươi yên tâm, ta sẽ không gả cho hắn." Nàng lạnh lùng nhìn Vân Mặc Thành giống như đang nhìn một người xa lạ.

Nghe nàng nói thế, cơn tức của Vân Mặc Thành xông thẳng lên đỉnh đầu, mặt mũi tràn đầy chán ghét nói: "Cũng tự biết là mình xúi quẩy, vậy ngươi nên biết cha ngươi tốn bao nhiêu công sức để ngươi được tứ hôn cho Lục vương gia.

Ngươi mà có được nửa phần xinh đẹp, nửa phần hiểu chuyện như tỷ tỷ của ngươi thì sao Tứ vương gia lại từ hôn chứ? Thật giống y như mẹ ngươi, cực kì vô dụng."
Hai mắt Vân Yên nhắm nghiền, cực kì vô dụng, ha ha, mẹ vì hắn phải chịu bao nhiêu đau khổ, thời điểm hắn gian nan nhất vẫn luôn ở bên cạnh không xa rời, cuối cùng đổi lấy một câu cực kì vô dụng của hắn!
"Năm đó, không phải ngươi sợ nhà ngoại liên lụy sao? Bỏ vợ bỏ con, ngươi làm rất tốt." Vân Yên mở mắt ra, hận ý mãnh liệt, "Mẹ yêu ngươi như vậy, cho dù sắp chết cũng không có nửa câu oán hận, người ta đều nói mẹ điên rồi nhưng ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai, nàng thật sự điên sao? Chẳng lẽ mẹ chết, ngươi chưa từng hối hận chút nào sao?" Trước khi chết mẹ còn muốn nàng tha thứ cho mọi người, nhưng loại người này có thể tha thứ được sao?
Nhìn đôi mắt chứa đầy hận ý của Vân Yên, sắc mặt Vân Mặc Thành cứng đờ, ngẩn người, cái nữ nhi xấu xí này của hắn, hình như đã thay đổi nhưng hắn không nói được là thay đổi ở điểm nào, chỉ cảm thấy ánh mắt kia dường như đã gặp qua ở nơi nào.

Ngoan ngoãn ngây ngô ở nhà đi, Lục vương, ngươi nhất định phải gả!" Vân Mặc Thành hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Vân Yên nhắm nghiền mắt, đây chính là phu quân mà mẫu thân nương tựa cả đời sao? Nàng sẽ khiến hắn phải hối hận, nàng nói được làm được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.