Ban đêm hôm qua Lý Kê không ngừng ho khan, nằm có chút khó chịu lập tức khoác một chiếc áo đứng lên xem tấu chương, đêm xuân ẩm ướt, thân thể hắn không chịu nổi chút hàn khí này, đầu đã có chút nặng nề.
Lúc này, đột nhiên có một nử tử duyên dáng đứng ngoài mành sa, cách một tầng sa nên hắn không nhìn rõ, chỉ nghe nàng quỳ xuống nói một câu Thái Tử điện hạ, hồi ức lập tức ùa về giống như một bức tranh xinh đẹp.
“Cảnh Nghiên, là nàng sao?”
Giang Cảnh Nghiên đang bưng canh tuyết lê đột nhiên cảm thấy có chút phiền lòng, đời này đây là lần đầu tiên nàng nghe được Lý Kê gọi mình như vậy, giữa lúc hoảng hốt giống như trở lại thời gian trước đây.
Nhưng trong lòng nàng rõ ràng, đây không phải kiếp trước.
Nàng thấy Lý Kê xốc mành sa lên, đứng dậy giải thích nói: “Canh tuyết lê này là Thuận Xương công công bảo thần nữ đưa tới, bây giờ điện hạ muốn dùng không?”
Lý Kê không chỉ có đầu nặng nề, mà bây giờ cả người cũng nặng nề, kiếp trước hắn thật cẩn thận mà che đậy quan hệ của hai người, cứ thế để cuối cùng mình rơi vào kết cục chết thảm. Mỗi khi hắn thấy người nọ nhìn hắn cười duyên dáng, hắn chỉ nghĩ, muốn……
“Điện hạ!”
Một tiếng thét kinh hãi, làm kinh động tới Thuận Xương ở ngoài điện.
Lý Kê bị bệnh, chỉ có Giang Cảnh Nghiên, Thuận Xương và thái y biết, đây là dặn dò của Lý Kê.
Hiện tại thời cuộc căng thẳng, Hoàng Thượng đã bị bệnh, nếu tin Thái tử bị ốm được truyền ra, chẳng phải là cho tiểu nhân bắt được cơ hội sao. Cho nên, vì phòng ngừa tin Lý Kê bị bệnh truyền ra bên ngoài, Giang Cảnh Nghiên bị Lý Kê giữ lại làm nha đầu, làm người hầu hạ bên cạnh.
Trong lòng nàng buồn rầu, Đông Cung này to như vậy, Lý Kê không thể tìm người khác đến hầu hạ sao, cố tình giữ nàng lại. Bên ngoài vốn dĩ đã nói nàng có dính líu tới Thái tử, hiện giờ ở lại hầu hạ trong điện Tuyên Đức mấy ngày, sợ là thánh chỉ tứ hôn từ trong cung sẽ nhanh chóng tới thôi.
“Nóng quá.” Lý Kê nhìn Giang Cảnh Nghiên đang thất thần, nhíu mày nói: “Nếu ngươi không vui lòng hầu hạ, thì về đi, đỡ phải nhăn mặt ở chỗ này cho cô xem.”
Nàng thật không muốn, nhưng cũng không thể nói ra:“Điện hạ nghĩ sai rồi, thần nữ chỉ lo lắng chuyện của phụ thân thôi.”
Hai người đều giả vờ quan sát nhau, trong lúc nhất thời, hình ảnh lại rất hài hòa.
“Sợ gì, không phải cô nói không cần lo lắng rồi sao.” Lý Kê nuốt thuốc vào, đắng chát khó nuốt, nên lập tức xua tay không uống.
“Điện hạ uống thêm một chút nữa đi.” Nàng nhìn đến thuốc trong chén còn thừa hơn phân nửa, nàng chỉ hy vọng Lý Kê có thể nhanh khỏe lại, như thế nàng sẽ được rời đi sớm một chút.
Lý Kê nhíu mày, kháng cự nói: “Không uống, ngươi lấy tấu chương lại đây cho cô.”
Bất đắc dĩ, nàng nghe lời nâng một xấp tấu chương, nghĩ có phải nên kêu Thuận Xương tới đút thuốc hay không. Lúc này, cánh tay đột nhiên bị đẩy đẩy, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Kê rồi đưa tấu chương qua.
“Cô xem đến đau đầu, ngươi đọc cho cô nghe đi.”
Hiện tại nàng cũng đau đầu: “Thần nữ không biết chữ.”
“Khi quân là tội chết.”
Nàng mở tấu chương ra, là danh sách sứ thần ở Tây Vực tới chơi gần đây được Lễ Bộ gửi về, lúc nhìn đến chữ ghi trên đó, mắt nàng bỗng nhiên sáng-- Tưởng Lan, nữ quan có cấp bậc cao nhất thời xưa.
Dân phong ở triều đại Đông Tấn, chỉ cần là có tài cán, bất kể nam nữ, đều có thể vào triều làm quan. Chỉ là nữ nhi của gia đình bình thường, đọc sách biết chữ rất ít khi đi thi, về mặt tài học đã ít lại càng thêm ít so với nam tử. Cho nên nữ quan trong triều đại Đông Tấn có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà vị Tưởng Lan này chính là người đứng đầu trong số đó.
Giang Cảnh Nghiên đã từng đọc sách tập viết từ nhỏ, chẳng qua kiếp trước nàng cho rằng đọc sách chỉ là để dưỡng tính thêm nhã nhặn, hiện tại, nàng không cho là như vậy nữa.
Lý Kê nhìn ánh mắt Giang Cảnh Nghiên sáng lên, lấy tấu chương trong tay nàng qua: “Nhìn cái gì, ngươi đã như vậy rồi, hay là thôi đi.”
Giang Cảnh Nghiên không tin: “Sao điện hạ biết thần nữ không được?”
Lý Kê thuận tay rút một tấu chương chương khác, mở ra quét mắt, ném cho Giang Cảnh Nghiên: “Đây là tấu chương do quan muối* ở Mân Nam gửi tới, nói là gần đây việc buôn bán muối lậu rất nghiêm trọng, mà dân bản xứ lại cấu kết bao che cho nhau, nên muốn xin binh đến trấn áp. Việc này ngươi cảm thấy, nên xử lý như thế nào.”
*quan coi quản việc bán muối ấy
Giang Cảnh Nghiên cúi đầu tự hỏi một phen, nói: “Từ xưa đến nay việc bán muối đều nằm trong tay quan gia, chuyện này không thể làm bậy được.”
Lý Kê gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Giang Cảnh Nghiên.
Được sự đồng ý, nàng tiếp tục nói: “Nhưng dân chúng địa phương lại tự thành lập phe phái như thế, lâu dài quan phủ sẽ không làm gì được, sớm hay muộn cũng sẽ thành tai hoạ ngầm. Nhưng lại không thể nói là phản loạn, phái binh trấn áp là hơi quá đáng, hay cứ tiên lễ hậu binh* có được không?”
* trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
“Phu nhân nhẹ dạ.” Lý Kê lắc đầu, nói: “Ngươi làm quan muối như thế thì không phải quá lễ độ rồi sao, đến mức vô dụng rồi mới dâng tấu đến kinh đô. Triều đại lấy nhân*(lòng nhân từ) trị quốc, cưỡng chế dân phong sẽ có thương tổn, nhưng nhất định phải cho họ biết khí thế của mình. Cho nên phái binh, chẳng qua như bắt giặc bắt vua trước, cho dù là đám ô hợp cũng sẽ có thủ lĩnh, nếu thủ lĩnh cũng chịu thua, còn lại, đều không còn gì đáng kể nữa.”
Nghe Lý Kê nói xong, hình như Giang Cảnh Nghiên cũng có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, trước kia nàng qúa gò bó với ý nghĩ của một tiểu thư khuê các, làm việc làm người đều khó phòng trường hợp lớn. Nếu nàng thật sự có ý tưởng làm nữ quan, thì còn phải học hỏi rất nhiều thứ.
“Ngươi hãy hết hy vọng đi.” Lý Kê vừa phê duyệt tấu chương của quan muối, vừa nói: “Ba năm mới tuyển nữ quan một lần, lần tổng tuyển cử nữ quan gần nhất là vào tháng năm, chỉ còn thời gian hơn hai tháng, ngay cả tứ thư ngươi cũng không xem hết, càng đừng nói thi thố. Nhưng nếu chờ ba năm nữa, ngươi đã xuất giá mất rồi!”
“Không xuất giá!” Giang Cảnh Nghiên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
“Chậc Chậc.”
Ánh mắt Lý Kê u ám: “Không xuất giá cũng đúng, nếu ngươi xuất giá, vậy cô cũng không biết tìm đâu ra một nha đầu làm việc nặng đến thế cho ngươi.”
Nha đầu làm việc nặng, đó là chuyện không có khả năng. Thật vất vả sống lại một đời, mắt thấy có chút hy vọng, lại tới Đông Cung làm nha đầu, nàng tình nguyện cứ đi đầu thai như vậy.
Lý Kê nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng, cười một câu: “Không muốn à?”
Nàng mỉm cười, trong lòng nói không muốn, nhưng lời nói đến bên miệng lại trái lương tâm: “Sao lại không muốn, nếu ngày sau thần nữ làm Tể tướng, chỉ cần điện hạ dặn dò, lúc đó thần nữ sẽ không từ chối.”
Lý Kê nhướng mày, chỉ vào chân của mình, chế nhạo nói: “Một khi đã như vậy, ngươi xoa bóp chân giúp cô trước đi, ngồi lâu rồi nên có chút mỏi.”
Yếu ớt, nàng nói thầm ở trong lòng, nhưng vẫn nghe lời bóp chân cho hắn.
Chân của Lý Kê, thuộc dạng thẳng, cách mấy tầng vải dệt, nàng cũng có thể cảm thấy độ ấm của Lý Kê. Cũng may nàng sống hai đời, cũng không cảm thấy có cái gì.
Mà Lý Kê được mát xa thì không giống thế, Giang Cảnh Nghiên có sức lực nhỏ, giống như kiến cắn, có chút ngứa, lâu dài có chút không chịu nổi. Nhưng hắn lại không muốn kêu dừng lại, dù sao nàng cũng đứng đắn mát xa cho mình một lần, trong thời gian ngắn không muốn mất đi cảm giác này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc trăng treo ngọn liễu Lý Kê mới thả nàng trở về.
Thôi ma ma đứng ở cửa của Ngô Đồng Uyển, duỗi người dài, lúc nhìn đến cô nương nhà mình, nước mắt nói đến là đến.
“Sao ma ma lại khóc?” Nàng bất đắc dĩ.
Thôi ma ma cố nén nước mắt, dùng khăn lau đi nước mắt trên khóe mắt, đi đến trong phòng với Giang Cảnh Nghiên, đóng cửa lại, thở dài một tiếng, ngượng ngùng suy nghĩ gì đó.
Giang Cảnh Nghiên xem đến khó chịu: “Ma ma có gì muốn nói, thì nói thẳng đi, nơi này cũng chỉ có người và con.”
Thôi ma ma ngồi xuống bên cạnh Giang Cảnh Nghiên, cầm tay nàng: “Cô nương, người nói thật lòng với ma ma đi, người và Thái tử……”
“Dừng lại dừng lại đi.” Giang Cảnh Nghiên đỡ trán, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi nói: “Ta và Thái tử không có gì cả, chỉ là ngài ấy có ân với chúng ta, hiện giờ ngài ấy có việc muốn ta giúp đỡ, ta mới dùng chút sức lực nhỏ để giúp thôi. Sao vậy, ma ma cũng không tin ta sao?”
“Ai, không phải ma ma không tin cô nương.” Thôi ma ma nói: “Là lời đồn bên ngoài, miệng người đáng sợ đó mà.”
Giang Cảnh Nghiên khinh thường: “Ma ma bọn họ thích thì nói thôi, ta làm người ngay thẳng, không phải sợ gì cả. Hơn nữa, trải qua chuyện này, ta không bao giờ muốn xuất giá nữa, về sau ma ma coi như không nghe được đi.”
Thôi ma ma cho rằng Giang Cảnh Nghiên vì bị Lưu Thành từ hôn nên lòng bị tổn thương, đau lòng mà vỗ về Giang Cảnh Nghiên khóc: “Chao ôi, cô nương số khổ của ta.”
Giang Cảnh Nghiên không hiểu tâm tư Thôi ma ma, hiện tại nàng toàn tâm toàn ý nghĩ chờ sau khi sửa lại án sai cho phụ thân thì sẽ đi thi nữ quan, ngoài ra không còn nghĩ gì nữa.
Sau khi Thôi ma ma khóc xong, pha nước ấm cho Giang Cảnh Nghiên rửa mặt, lúc gần đi khẽ nói ở bên tai Giang Cảnh Nghiên: “Cô nương còn nhỏ có một số việc không hiểu, nam nhân ấy, đều không phải người tốt!” Nghĩ lại có gì đó không đúng, Thôi ma ma lại bổ sung thêm một câu: “Trừ lão gia nhà chúng ta ra.”
Chờ Thôi ma ma đi rồi, Giang Cảnh Nghiên nhìn màn giường cười ha hả, Lý Kê đối với nàng, không có chút tình nghĩa, là Thôi ma ma suy nghĩ nhiều rồi.