Miệng rất khô, một khắc khi tỉnh lại kia nàng có chút hoảng hốt, nàng bị làm sao vậy?
Khi nhìn thấy Lý Kê ngồi trong phòng đang nhìn về phía nàng, nháy mắt nhớ tới chuyện đã xảy ra.
Nhìn quanh bốn phía một vòng, xác thật là nhà của mình, chỉ là, Lý Kê nhìn nàng như vậy, làm trong lòng nàng có chút khó chịu, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt Lý Kê như là chuẩn bị tùy thời dạy bảo.
“Điện hạ.” Giọng nói nàng khàn khàn, khi chống người lên tóc đẹp tùy ý rơi xuống vai, lại bị Lý Kê ấn trở về.
Lý Kê thuận tiện bưng một chén nước, hắn nhớ rõ đại phu nói qua người ngủ lâu sẽ thấy khát:“Há mồm.”
Giang Cảnh Nghiên hồ nghi mà ngắm mắt Lý Kê, phát hiện hắn xác thật là đang nói chuyện với mình, mới nhấp chén trà uống sạch trơn.
“Còn muốn sao?” Lý Kê hỏi.
Giang Cảnh Nghiên lắc đầu, nàng cảm thấy hôm nay Lý Kê có chút không giống như thường, nhưng rốt cuộc không giống ở điểm nào, cụ thể thì nàng lại không thể nói tới, chính là cảm giác rất khác biệt.
Nhìn đến sau khi Lý Kê buông chén trà lại ngồi trở lại mép giường lần nữa, nàng vô ý cảm thấy hành động này có chút thân mật quá phận, nên vô ý thức ngồi sát vào trong giường.
Lý Kê nhận thấy được động tác nhỏ của Giang Cảnh Nghiên, không vui mà nhíu mày, nắm mặt của nàng.
“Điện hạ.” Nàng giật mình vì Lý Kê đột nhiên nắm mặt của mình, vô ý gọi ra tiếng.
Lý Kê nhìn nàng, đối với con mắt lưu li của nàng, gằn từng chữ: “Nhớ kỹ cho cô, mạng này của nàng, là cô cứu trở về, về sau nàng phải nghe cô, hửm?.”
Nàng là một người tri ân báo đáp, chỉ là âm cuối của Lý Kê làm nàng cảm thấy lời nói của Lý Kê có ẩn ý, nhưng không đợi nàng hỏi, Lý Kê đã đi rồi.
Lý Kê đi rồi, Giang Hoài mới dẫn theo ấu tử ấu nữ tiến vào trấn an nữ nhi.
Chỉ cần liếc mắt một cái, hốc mắt Giang Hoài đã ướt.
“Phụ thân.” Giang Cảnh Nghiên không nghĩ tới phụ thân sẽ cảm tính như thế, nắm môi cười cười: “Con vẫn ổn, không có việc gì.”
Giang Hoài nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu ra nhà ở. Nữ nhi bị trói khi ông say đến không có hình người, chờ tỉnh lại nhận được tin tức, ông cảm thấy như trời sập. Nhìn nữ nhi bình an trở về, Giang Hoài đột nhiên cảm thấy chuyện không vui ở quan trường của ông, nháy mắt không đáng giá nhắc tới. Người chỉ cần còn sống, thì phải sống cho thật tốt.
Trong phòng, đầu Giang Cảnh Huyên chui vào trong lòng ngực của trưởng tỷ, nức nở.
Còn Giang Bỉnh thì đứng thẳng tắp, không nói gì.
Giang Cảnh Nghiên vẫy tay với Giang Bỉnh, vuốt đầu tóc mềm mại của đệ đệ muội muội, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết làm nàng càng quý trọng cơ hội có thể ở cùng với người thân, dịu dàng nói: “Trưởng tỷ có chút đói bụng, các ngươi ai đó đi lấy điểm tâm giúp tỷ đi.”
“Ta đi.” Hai huynh muội trăm miệng một lời.
Nói xong, bọn họ lập tức cùng nhau chạy ra nhà ở, đại phu có dặn dò qua, khi trưởng tỷ mới vừa tỉnh cả người tương đối yếu không nên đại bổ, bọn họ đều nhớ rõ, nên đã sớm nấu cháo ở phòng bếp.
~~
Ngày hôm sau sau khi Giang Cảnh Nghiên tỉnh lại, Tưởng Bác Văn đã bị xử tử hình, là bởi vì tội danh trộm của riêng.
Khi Lý Kê đưa người đến thiên lao, Tưởng Bác Văn bị ngược đến đã nói không ra lời, thần trí đã không rõ.
Quan viên chấp hành tử hình, là Lý Ung.
Không biết có phải Quang Tông cố ý mỉa mai Lý Ung hay không, mà để hắn đi giám sát pháp trường. Nhưng lúc ấy quan viên ở đây đều nhìn ra, vẻ mặt Mộc Vương vẫn như thường, cũng không có dáng vẻ khó chịu.
Xác thật, Tưởng Bác Văn chết đối với Lý Ung mà nói, cũng không có gì ghê gớm, tổn thất duy nhất của hắn, đó là làm Huệ Quý Phi lại càng thêm chán ghét hắn.
“Bảo hắn đi cho bổn cung, bổn cung không có nhi tử như vậy.” Trong điện truyền tới tiếng Huệ Quý Phi đập bễ đồ vật.
Một lát sau, một cung nữ đi ra từ trong điện, sau khi nàng đứng trước điện hành lễ với Lý Ung, uyển chuyển nói: “Hay là hôm nay điện hạ về trước đi, nương nương nàng, ngài ấy đang nổi nống.”
Mắt Lý Ung nhìn cửa đang đóng chặt kia thật sâu, ở trong trí nhớ hắn, nữ nhân kia chưa từng có sắc mặt tốt với hắn. Nhưng mỗi khi hắn nhìn đến bà dịu dàng mà kéo tay thất đệ vừa nói vừa cười, trong lòng hắn như là bị rắn độc cắn, ghen ghét giống như muốn nổi điên.
Hắn nói với cung nữ kia: “Đa tạ cô cô truyền lời, đây là gối an thần gần đây bổn vương mới tìm được, phiền cô cô giao cho mẫu phi.”
Cung nữ thở dài một tiếng, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống, sau khi nàng lên tiếng nói sẽ giao đồ đến tay Quý phi nương nương, Lý Ung lập tức xoay người rời đi.
Trước khi đi vào đại điện, cung nữ cầm gối an thần giá trị xa xỉ, lại do dự, đưa tới trên tay một tiểu thái giám: “Lặng lẽ ném đi, đừng để nương nương nhìn đến lại trút giận lên chúng ta.”
Từ sau khi rời khỏi chỗ Huệ Quý Phi, Lý Ung chuyển tới chỗ Quang Tông, vừa vặn gặp gỡ Thục Quý Phi mới ra tới.
“Nương nương.” Lý Ung chắp tay thi lễ hành lễ.
Thục Quý Phi hơi hơi gật đầu, nàng cũng không lui tới với Mộc Vương, lúc đi ngang qua hắn thì thản nhiên nói một câu: “Bệ hạ mới vừa nghỉ ngơi, nếu Mộc Vương tới thăm bệ hạ, chỉ sợ phải đợi lát nữa lại qua đây.”
Là ngủ thật rồi sao, mặt Lý Ung không lộ sắc: “Đa tạ nương nương chỉ điểm.”
Bởi vì một ít sai lầm ở án tham ô Tùy Châu, gần đây Lý Ung đặc biệt khiêm tốn, cho nên ra cung lập tức trực tiếp trở về phủ Mộc Vương.
Ở cửa nhà, hắn nhìn đến một chiếc xe ngựa quen thuộc, mày không khỏi nhăn lại, tại sao người của Tưởng gia lại tới đây?
~~
Trong lúc Giang Cảnh Nghiên dưỡng bệnh, mỗi ngày đều sẽ nhận được đồ mà Lý Kê đưa tới, lúc này, Lý Kê không phải đưa ngân phiếu vào nửa đêm nữa, mà là ban ngày quang minh chính đại để người đưa ngân phiếu đến Giang gia.
Giang Cảnh Nghiên và Giang Hoài không có đường nào để từ chối.
Nhìn căn phòng càng ngày càng chật, khi Lý Kê tới, Giang Cảnh Nghiên uyển chuyển mà tỏ vẻ nhà nàng nhỏ không chứa được nhiều đồ như vậy.
Kết quả, Thái tử Lý Kê chúng ta lại tưởng bị ghét bỏ, mặt đen thui trừng mắt nhìn Giang Cảnh Nghiên: “Vậy mà nàng lại ghét bỏ đồ vật của cô sao?”
“Không không, không có.” Giang Cảnh Nghiên nào dám nói thật ra: “Thần nữ chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh.”
Lý Kê nghe vậy vừa lòng gật gật đầu, lại móc ngân phiếu và khế nhà ra, vung bàn tay to, ném vào trong lòng ngực Giang Cảnh Nghiên.
“Điện hạ.”
“Lại làm sao vậy?”
“Lần trước phụ thân nói……”
“Nói không cần?” Lý Kê nghĩ đến vị nhạc phụ cố chấp kia liền đau đầu, hắn đưa đồ tốt cho nương tử tương lai của hắn, ông dựa vào đâu mà không cần: “Đồ cho nàng thì nàng nhận đi, về sau còn có toàn bộ Đông Cung cần nàng phải xử lý, đây coi như là luyện tập.”
Xử lý Đông Cung? Đó không phải là việc Thái tử phi phải làm sao, chỉ là bây giờ Lý Kê còn chưa có Thái tử phi, nàng làm trước cũng là bình thường, chỉ là nếu không làm tốt chuyện này, sợ là dễ dàng chọc phiền phức.
Lý Kê thấy Giang Cảnh Nghiên phát ngốc nhìn ngân phiếu, nàng đang chê ít à?
“Khụ khụ, đây chỉ là tiền tiêu vặt của nàng thôi, sính lễ chân chính, ngày mai cô lại mang đến.”
“Ngày mai điện hạ lại đến sao?”
Tuy rằng dân phong triều đại đã thoáng, nhưng nam nữ sắp phải kết hôn, đều sẽ không được gặp nhau. Giang Cảnh Nghiên biết chuyện này, nhưng Lý Kê không nhất thiết sẽ biết.
Lý Kê cảm thấy hắn lại bị ghét bỏ lần nữa, nhưng nơi này là nhà của nàng dâu hắn, không phải hắn thích tới thì tới sao, nên lập tức gật gật đầu khẳng định, nhân tiện cho Giang Cảnh Nghiên một ánh mắt cảnh cáo, lại ghét bỏ cô, chờ cô cưới nàng qua cửa, coi nàng còn tốt không.
Giang Cảnh Nghiên một lòng tính ngân phiếu trong tay được bao nhiêu, hoàn toàn không chú ý tới chút lòng nhỏ sống động của Lý Kê, khi nàng ngẩng đầu lần nữa, đối mặt với việc Lý Kê đột nhiên để sát vào, đều có thể cảm nhận được hơi thở đối phương, hô hấp nàng đột nhiên dồn dập rất nhiều.
Thấy gương mặt Giang Cảnh Nghiên đỏ, đỏ rực, nhất định là sờ rất thoải mái.
Vừa nghĩ tới, Lý Kê đã vươn tay, Giang Cảnh Nghiên không phản ứng kịp tránh né, bị Lý Kê thành công mà xoa nhẹ một vòng lại một vòng.
Sau khi vui vẻ xoa xong, Lý Kê cảm thấy mỹ mãn mà dặn dò ngày mai Giang Cảnh Nghiên chờ hắn, lập tức đi rồi.
Như Hoa Như Ngọc ngoài cửa cảm thấy hôm nay bước chân điện hạ đặc biệt vui sướng, giống tiểu hài tử thực hiện được chuyện xấu.
Thấy Lý Kê đi rồi, Giang Cảnh Nghiên đếm ngân phiếu trong tay, có lẽ khoảng một ngàn lượng, còn có hai gian mặt tiền cửa hiệu ở đoạn đường phồn hoa của kinh đô, nàng không khỏi nuốt nước miếng, thật đúng là nhiều tiền mà.
Người nọ nói là tiền tiêu vặt của mình thôi, aiz, ha ha, làm trắc phi của Thái tử, hình như cũng không phải là chuyện xấu gì.
Buổi tối.
Nàng gọi phụ thân vào trong phòng của mình, lấy ngân phiếu và khế nhà mà ban ngày Lý Kê đưa tới ra.
Lúc nhìn đến mấy thứ này, sắc mặt Giang Hoài đỏ lên, so với cảm xúc dâng trào lần trước, lần này ông có vẻ bình tĩnh nhiều.
“Nữ nhi biết chí hướng phụ thân thanh cao, nhưng người ở dưới mái hiên, nào có không cúi đầu.” Giang Cảnh Nghiên vừa nói, vừa trộm đánh giá vẻ mặt phụ thân, phát hiện phụ thân không tức giận, lập tức tiếp tục nói: “Tâm sự của phụ thân nữ nhi đều hiểu, thật ra con vẫn rất tốt, lập tức phải xuất giá. Nhưng phụ thân có nghĩ tới chuyện sau này của đệ đệ và muội muội không, dung mạo của Cảnh Huyên cũng không kém con, nếu ngày sau lại có Vương gia gì đó, phụ thân có từng nghĩ qua, lấy tình hình của nhà chúng ta bây giờ thì có thể bảo vệ được muội ấy sao?”
Đương nhiên là không bảo vệ được.
Nghe được phụ thân thở dài một tiếng, không có phản bác mình, Giang Cảnh Nghiên vỗ vỗ tay, Giang Bỉnh đi đến.
Giang Cảnh Nghiên đưa khế nhà cho đệ đệ: “Nữ nhi biết phụ thân không phải là quản gia, mấy thứ này con đã sắp xếp xong. Ngày mai sẽ dán bảng thuê mặt tiền cửa hiệu, ngày sau nhà mình muốn buôn bán thì thu hồi lại, tiền thì lấy 600 lượng đi mua đất, còn dư lại dùng để mướn người quay vòng trong nhà. Bỉnh nhi, đệ nhớ kỹ chưa?”
Giang Bỉnh nghiêm túc nghe, gật gật đầu, cầm ngân phiếu và khế nhà đi ra ngoài.
“Còn có một việc.” Chuyện này Giang Cảnh Nghiên nghẹn thật lâu, trước kia nàng còn ở nhà cảm thấy có thể giúp chăm sóc đệ đệ muội muội, nhưng mắt thấy nàng sắp phải xuất giá, trong nhà không nữ nhân làm quản gia sẽ không được, hơn nữa phụ thân mới ba mươi lăm tuổi, tuy nàng tưởng niệm mẫu thân, nhưng làm nữ nhi tất nhiên là hy vọng có người có thể săn sóc phụ thân: “Nữ nhi đi rồi, tuổi Bỉnh nhi còn nhỏ, để đệ ấy làm quản gia có chút không ổn, nếu phụ thân cảm thấy có thể, tìm một quan môi(chắc chỗ mai mối ý @@) tới một chuyến được không?”
Giang Hoài không nghĩ tới nữ nhi sẽ nói chuyện tái giá với mình, mặt nghẹn đến càng đỏ: “Chuyện này không quan trọng, trước kia trôi qua như thế nào, hiện tại cũng trôi qua như vậy.”
“Chỉ là……”
“Không có chỉ là gì hết.” Thái độ Giang Hoài kiên quyết: “Cảnh Nghiên con nghỉ ngơi sớm một chút đi, phụ thân về trước.”
Nhìn bóng dáng phụ thân rời đi, trong lòng Giang Cảnh Nghiên đau xót, tuy rằng phụ thân nàng không phải người tốt nhất, nhưng đối với ba người tỷ đệ bọn họ nhất định là tốt nhất.
Nếu thái độ phụ thân kiên quyết như vậy, trước tiên Giang Cảnh Nghiên đành phải không đề cập tới, nếu ngày sau có cơ hội, lại giới thiệu một người tốt cho phụ thân.
Ngày kế.
Cả buổi sáng Lý Kê nâng khoảng tám mươi mốt sính lễ đổ ở cửa Giang gia.
Giang Cảnh Nghiên nhìn thấy sân sắp đầy, đành phải để Thôi quản gia đi thuê một tòa nhà có thể chứa đồ ở gần đó, chờ khi nàng xuất giá thì mang đi một ít, trong nhà có thể rộng ra một chút.
Thấy đồ sắp lấp kín người Giang gia, Lý Kê cảm thấy tòa nhà của Giang gia thật sự là quá nhỏ, xuất phát từ lòng tốt, hắn đề nghị với Giang Cảnh Nghiên là muốn hắn cho bọn họ tòa nhà tốt hơn hay không.
Nghĩ đến phụ thân, Giang Cảnh Nghiên vẫn uyển chuyển từ chối.
Bởi vì so với nơi trước kia phụ thân ở, nơi này đã tốt hớn rất nhiều rồi, hơn nữa mấy ngày này, cả nhà vừa mới thích ứng với nhà mới, đột nhiên lại đổi, nàng sợ đệ đệ muội muội không quen.
Lý Kê không hiểu Giang Cảnh Nghiên suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ biết là thiếu phụ (cô vợ trẻ) tương lai lại từ chối tâm ý của hắn, ngực nghèn nghẹn, làm sao bây giờ đây?
Khi bị Lý Kê kéo vào phòng, Giang Cảnh Nghiên xấu hổ đến không biết nên làm cái gì bây giờ, bên ngoài còn có nhiều người như vậy, nàng bị kéo vào như vậy. Xong rồi xong rồi, nàng hoàn toàn không có thanh danh.
Lý Kê phát hiện thiếu phụ đang thất thần, nắm cằm nàng, hung hăng nói: “Nàng nghĩ đến ai vậy?”
“Chàng.” Khi nói ra, Giang Cảnh Nghiên lập tức hối hận: “Không phải, là bên ngoài, ưm ưm……”
Lời Giang Cảnh Nghiên vừa định nói, đều bị Lý Kê hôn lấp kín.
Nhịn cả đời, thật vất vả hắn tính toán rời xa nàng, kết quả nàng lại tới cầu hắn.
Lý Kê cảm thấy việc làm hiện tại của hắn, đều xuất phát từ bản năng của một người nam nhân, hơn nữa Giang Cảnh Nghiên sớm hay muộn đều là thiếu phụ của hắn, chỉ là dự chi trước, không đáng ngại.
Hắn choáng váng rồi sao? Đây là phản ứng đầu tiên của Giang Cảnh Nghiên. Tuy rằng môi hắn mềm mại, thực thoải mái.
Phi, nàng suy nghĩ gì vậy! Nàng còn chưa gả cho hắn mà.
Giang Cảnh Nghiên cảm thấy bây giờ nàng nên tức giận, chính là nàng lại không thể tức nỗi, ngược lại còn có chút chờ mong.
Lý Kê thấy Giang Cảnh Nghiên cúi đầu không nói chuyện chỉ nghĩ nàng đang thẹn thùng, vừa định nói hắn sẽ phụ trách, lập tức nghĩ đến không phải hắn đã phụ trách rồi sao. Chỉ là cảm giác vừa rồi thật tốt, cảm giác tê dại kia tới giờ vẫn chưa hết, hắn nghĩ, còn muốn một lần nữa.
Thái Tử điện hạ hưởng qua mới mẻ, mới một lần, đã có chút khắc chế không được.
Phát hiện ánh mắt sáng quắc của đối phương, dường như Giang Cảnh Nghiên đã thấy được một thứ rất đáng sợ, thoáng cái cũng lập tức chạy ra ngoài.
Như Ngọc phát hiện Giang tiểu thư đỏ mặt còn thở phì phò, làm người từng trải nàng tiến đến bên người Giang Cảnh Nghiên, dùng giọng điệu chỉ có hai người các nàng mới nghe được nói: “Giang tiểu thư, ngươi mặt đỏ kìa.”
“Ồ, phải không.”
Giang Cảnh Nghiên sờ sờ mặt của mình, nóng đến lợi hại, khi nàng nhìn đến ánh mắt mờ mịt của Như Ngọc, trong lòng âm thầm mắng Lý Kê ngàn vạn lời.
Tùy tiện tìm một lý do, Giang Cảnh Nghiên trốn đến phòng của muội muội.
Hôm nay, thẳng đến lúc Lý Kê phải đi, hắn cũng chưa từng nhìn thấy Giang Cảnh Nghiên lần nữa.
Nếu vừa rồi không phải nàng chạy trốn mau thì, hừ.
Ở phương diện tình dục này, thật ra Lý Kê cũng không có kinh nghiệm, vốn dĩ hoàng tử mười sáu tuổi đã có cung nữ “khai sáng” cho bọn hắn, nhưng đời trước thân thể Lý Kê quá kém, Quang Tông sợ thân thể Thái tử tổn thương nên không “khai sáng” cho hắn. Mà đời này, là bản thân Lý Kê không muốn.
Cho nên nói, Thái Tử điện hạ vẫn là một người thuần khiết như giấy trắng, trừ cái hôn vừa mới in kia ra.
Nghĩ đến cái hôn kia, Lý Kê tự nở nụ cười, thế cho nên Giang Cảnh Nghiên không có ra đưa hắn về, hắn cũng không phải thực để ý.
Thuận Xương bên cạnh nhìn đến Thái Tử điện hạ đang tự cười ngây ngô, sởn tóc gáy, có phải hắn cũng nên nói một tiếng với trong cung hay không?
Chờ khi hắn lại nhìn về phía điện hạ nhà mình, điện hạ lại bày ra một dáng vẻ đứng đắn, chỉ một cái chớp mắt như vậy, hắn đều cảm thấy mới vừa rồi là ảo giác mình sinh ra.
Đỡ Thái tử lên xe ngựa, Thuận Xương đột nhiên nghĩ đến ý chỉ trong cung truyền tới, nói: “Điện hạ, mới vừa rồi người trong cung tới truyền lời nói, công chúa Đoan Mẫn muốn gặp Giang tiểu thư.”
Nghĩ đến muội muội điêu ngoa tùy hứng kia của mình, Lý Kê lập tức đau đầu: “Muội ấy gặp Cảnh Nghiên làm gì, đó là trắc phi của cô, liên quan gì tới muội ấy!”
Một tiếng Cảnh Nghiên, làm cả người Thuận Xương nổi da gà, nguy, nguy rồi, Thái Tử điện hạ nhà hắn phát xuân thật khiến người ta sợ hãi mà.