Hai người đẩy Giang Bỉnh kia, Giang Cảnh Nghiên mau chóng tìm ra tên của bọn họ, hai người họ đều là “thiên chi kiêu tử” của Tưởng gia, là học sinh cùng trường Giang Bỉnh.
Không đợi đến lúc Giang Cảnh Nghiên dẫn người tới cửa tính sổ, hai người kia đã tự mình tới cửa xin lỗi. Chỉ là hai tiểu hài tử đi cùng một nô tài quản gia, chứ không phải dẫn trưởng bối đến xin lỗi.
Xem ra, lần này thật đúng là căng thẳng rồi.
Nhìn hai tiểu hài tử đứng ở trong viện, Giang Cảnh Nghiên chưa từng thấy qua, chuyện do bề trên xúi giục, mà lại chỉ kéo hai tiểu hài tử tới xin lỗi, thế thì nàng cần gì phải đi để ý mà đáp lại chứ.
Một lát sau, nàng để Thôi ma ma đuổi bọn hắn đi.
Nàng không sợ người khác mắng nàng hung hãn, cái gọi là thanh danh này, ở trong mắt nàng nó chẳng đáng một cọng lông.
Sau khi biết được nhi tử rơi xuống nước, Giang Hoài vội vàng chạy trở về.
“Sao rồi?” Ông hỏi trưởng nữ ở bên cạnh.
Giang Cảnh Nghiên kéo phụ thân đến bên ngoài phòng: “Đại phu tới xem qua, nói là bị sặc vài ngụm nước, phải lát nữa mới tỉnh được ạ.”
“Những tên tiểu tử khốn kiếp đó, đều là chó cậy thế chủ.” Giang Hoài tức giận đến dậm chân, hôm nay ông đi thượng triều, bị Hướng thượng thư một mực chỉa mũi nhọn vào, lúc này nhìn thấy nhi tử bị ức hiếp, một bụng tức giận mắng lên. Nhưng cũng chỉ có thể nói hai câu như vậy, ông không muốn nữ nhi lại phải nhọc lòng vì chuyện của mình nữa.
Giang Cảnh Nghiên nghe ra phụ thân đang phải chịu đựng gì đó, nhưng phụ thân không nói, nàng cũng không muốn ép hỏi, nghĩ đến đệ đệ không muốn đến học đường như thế, tròng mắt nàng xoay chuyển: “Phụ thân, tạm thời con cảm thấy, hay là đừng để Bỉnh nhi đến học đường nữa.”
“Vậy sao được!” Nghĩ lại chuyện hai ngày nay, Giang Hoài chỉ có thể thở dài: “Ai, thôi được rồi. Chỉ là cũng không thể bỏ bê việc học, dù ở trong nhà thì vẫn phải đọc sách.”
Được sự cho phép phụ thân, trong lòng Giang Cảnh Nghiên thở phào nhẹ nhõm dùm đệ đệ.
Khi trở về phòng của mình, trước đó Như Ngọc ra ngoài hỏi thăm cũng đã trở về.
Như Ngọc uống một ngụm trà, thở dốc nói: “Nô tỳ đã nghe được, người ban ngày cứu công tử là một tẩu thương, chuyên môn làm buôn đi bán lại, tên là Lương Ba, nghe nói còn chưa có thành thân.” Chuyện thành thân này, là nàng cố ý hỏi thăm, hì hì.
Triều đại quốc vận* (tương lai đất nước) hưng thịnh, có rất nhiều thương nhân bắt đầu làm buôn bán với nước ngoài, bán đồ thừa thải ở kinh đô cho các nước Ba Tư Lâu Lan, sau đó lấy hàng của các nước khác về bán, loại người này được gọi là tẩu thương.
Lương Ba kia cứu đệ đệ của nàng, nàng nhất định phải nói lời cảm ơn, chỉ là loại tẩu thương này, tiền bạc của bọn họ rất nhiều, có thể cho bọn họ vài phương tiện đi lại mới là quan trọng nhất.
“Sau khi ngươi đưa bái thiếp đến, hắn nói như thế nào?” Ngày mai Giang Cảnh Nghiên muốn mời Lương Ba tới nhà làm khách, nhân tiện nói chuyện làm ăn với hắn.
Như Ngọc: “Lương tiên sinh nói nếu tiểu thư muốn nói cảm ơn thì thôi khỏi đi, nhưng nếu muốn nói chuyện làm ăn thì còn có thể.”
“Ha hả, hắn không hỗ là một thương nhân.”
Lương Ba xuất thân bần hàn, bởi vậy mười sáu tuổi đã đi sung quân, vừa đi đã là mười mấy năm, sau đó cánh tay bị tật nên không thể lên chiến trường nữa, ở quân doanh cũng không có thành tựu gì, nên hắn đã đi theo người ta làm tẩu thương. Mấy năm nay, hắn cũng coi như kiếm được một ít gia nghiệp, nhưng bởi vì hàng năm không ở nhà, phụ mẫu lại qua đời sớm, đến bây giờ đã sắp bốn mươi nhưng vẫn côi cút một mình.
Sáng sớm hôm sau, Lương Ba mang vải vóc và dược liệu ở Tây Vực tới Giang phủ.
Hôm qua thấy tiểu thư Giang gia kia nữ giả nam trang, bên người còn dẫn theo một nữ nhân đanh đá như thế làm tuỳ tùng, hắn đã cảm thấy là nàng là một người không đơn giản, hai người bọn họ nhất định có ý muốn làm ăn.
“Phiền ngài thông báo một tiếng, nói là có Lương Ba tới thăm.” Tham gia quân ngũ mười mấy năm, tướng quân của Lương Ba thường xuyên dạy cấp bậc lễ nghĩa cho bọn họ, bằng không sẽ không lấy được nàng dâu.
Tuy rằng trong lòng khinh thường lời tướng quân nói, nhưng Lương Ba vẫn làm theo.
Sáng sớm Giang Cảnh Nghiên đã chờ Lương Ba, nghe được hắn tới, lập tức dẫn theo Giang Bỉnh đi dập đầu với ân nhân.
“Bắt đầu mau một chút.”Lương Ba ghét nhất là lễ nghĩa này nọ, chẳng qua là một tiểu hài nhi nhỏ bé, đừng để hôm qua hắn vừa mới cứu về, hôm nay lại bởi vì cảm lạnh mà mất đi nửa cái mạng.
Giang Cảnh Nghiên lập tức dẫn Lương Ba tới đại sảnh rồi.
Nàng cảm thấy mình và Lương Ba, chính là kiểu quan hệ chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, thảo luận một lát, hai người đã quyết định sẽ làm buôn bán tơ lụa và đồ sứ, Lương Ba thì chi tiền, còn nàng thì nghĩ cách làm giấy tờ qua cửa quan phủ.
Muốn có giấy tờ, tốt nhất là đi tìm Lý Kê.
Tính theo ngày thì, lễ kết hôn còn mười ngày nữa, nghĩ đến sẽ sống cùng một ổ chăn qua ngày với Lý Kê, nàng bị cảm giác chờ mong của chính mình dọa sợ.
Sau khi tiễn Lương Ba đi, Giang Cảnh Nghiên trở lại trong phòng sắp xếp đồ chuẩn bị cho việc tẩu thương, bởi vì quá mức chuyên chú, nên có người tiến vào cũng không biết.
“Nàng đang viết gì vậy?” Lý Kê đến gần bên lưng Giang Cảnh Nghiên, mũi thoảng mùi hoa nhàn nhạt.
“Sao điện hạ lại tới đây?” Nàng bị dọa vì Lý Kê đột nhiên đến, buông bút muốn hành lễ đã bị Lý Kê kéo tay:“Hôm nay ta gặp tráng sĩ cứu Bỉnh nhi, về sau phát hiện hắn là tẩu thương, nên muốn làm ăn chung.”
Lý Kê cầm lấy giấy Giang Cảnh Nghiên viết, trật tự rõ ràng, chữ viết cũng tinh tế: “Tiền cô cho nàng không đủ sao?”
“Không phải không đủ.” Giang Cảnh Nghiên nói: “Ngày sau ta gả vào Đông Cung, thì sẽ thành người của Đông Cung, mà phụ thân trong nhà không kinh doanh, của cải lại ít, dù sao cũng phải chừa đường ra cho bọn họ, ít nhất cũng phải chờ đệ đệ muội muội của ta có thể làm việc độc lập đã.”
Lời này nàng vừa nói đã khiến lòng Lý Kê ê ẩm, nàng tình nguyện hợp tác với một người vừa mới quen biết, cũng không tìm kiếm sự trợ giúp của mình.
Mà hắn là ai chứ, hắn chính là trượng phu tương lai của nàng.
Nếu ngay cả trượng phu cũng không muốn dựa vào, chẳng lẽ nàng đang nghĩ sau khi xuất giá có thể tự lập môn hộ thăng quan phát tài sao.
Giang Cảnh Nghiên một lòng tính toán còn viết thiếu gì hay không, nên không chú ý tới tâm tình không tốt của Lý Kê, nàng do dự mà hỏi chuyện giấy tờ xuất quan, không nghĩ tới Lý Kê đã phất tay áo đi rồi.
Chê cười, người đều còn chưa có gả cho hắn, dựa vào đâu hắn phải làm giấy tờ giúp nàng chứ.
Sau khi ra Giang phủ, Lý Kê để Lê Tiến cưỡi ngựa đi.
Mà Giang Cảnh Nghiên, nàng không rõ tại sao Lý Kê lại tức giận, chỉ là nếu Lý Kê không cho nàng giấy tờ xuất quan, thì nàng phải đi đâu làm giấy tờ đây?
Lo lắng một ngày, nàng không nghĩ tới ngày hôm sau Như Ngọc đã đưa giấy tờ xuất quan của Lý Kê đến, giấy trắng mực đen, còn có con dấu của Thái Tử Đông Cung.
Thời gian Lương Ba chuẩn bị hàng hóa khoảng nửa tháng trời, cũng vừa vào lúc nàng lại mặt, đến lúc đó lại mời hắn tới làm khách, đưa giấy tờ cho hắn là được rồi.
Từng ngày một qua đi, mắt thấy ngày kết hôn tới gần, Lý Kê cũng không tới, Giang Cảnh Nghiên chỉnh rồi lại sửa giá y, chờ đến lúc cuối cùng cũng vừa người, thì qua ngày hôm sau đó nàng đã phải xuất giá.
Đèn lồng đỏ thẫm treo cao, tất cả đồ trong phủ đều được dán chữ hỉ lên, Giang Cảnh Nghiên ngồi ở trước gương đồng, một mái tóc đẹp buông xõa.
“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp.” Giang Cảnh Huyên vui rạo rực mà chải đầu cho tỷ tỷ.
Đẹp sao? Nàng còn nhớ rõ ngày mưa kia ở kiếp trước, nguyện vọng mà nàng ưng thuận, kiếp sau không muốn vào nhà cao cửa rộng tường hồng, không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng đã nuốt lời.
Rốt cuộc là vận mệnh trêu cợt người, hay là nói, nàng tránh không khỏi duyên phận với Lý Kê.