Mưa bụi mù mịt bay trên bầu trời, mang theo từng trận gió xuân nhè nhẹ, loại thời tiết này rất thích hợp để pha trà hoặc là lấy quyển sách ngồi trước cửa sổ ở nhà, nhưng Giang Cảnh Nghiên lại bị Lý Kê cố chấp túm lên phố.
Người nọ nói là phải mua lễ vật để xin lỗi nàng, lại không hỏi qua nàng có bằng lòng đi ra đây hay không, trùng hợp hôm nay lại là ngày hội múa rồng trong tháng hai, nàng cực kỳ không thích cảnh tượng náo nhiệt này, rõ ràng bên cạnh đều là cảnh tượng vui vẻ, nhưng nó lại cực kỳ chói mắt ở trước mặt nàng.
“Điện…… Không, Lý công tử, rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi mua cái gì?” Giang Cảnh Nghiên và Lý Kê đi dạo nửa canh giờ, cả người vừa đau chân vừa mệt, do đội mũ sa vào ban đêm nên làm ảnh hưởng tầm mắt, nàng chỉ có thể đi theo sát Lý Kê.
Hôm nay Lý Kê mặc thường phục, hắn khoác một chiếc áo màu trắng ngà được may từ vải lạc đà quý báo, vóc dáng cao gầy nỗi bật giữa đám đông, hắn phất một góc áo, quay đầu lại nói: “Nắm lấy.”
Giang Cảnh Nghiên thành thật nắm lấy.
Góc áo bị kéo lấy, hắn không tự giác hé miệng cười trộm, ý thức được mình không nên cười với nàng, nên vội vàng buông khóe môi.
Hoa Mãn Lâu, tửu lầu số một ở kinh đô, đồ ăn ở đây, ngay cả ngự trù (đầu bếp) trong cung cũng không thể làm được. Ngày thường ngồi xuống cũng khó cầu, càng khỏi nói tới dịp náo nhiệt như hôm nay.
Trên lầu hai có một gian phòng thanh nhã đối diện đường cái, cửa sổ mở một nửa, có hai người đứng đó, người ngồi gần cửa sổ mặc trường bào hoa văn hình mây màu xanh thẩm, bên hông đeo miếng bạch ngọc Thanh Long cực kỳ bắt mắt.
Ánh mắt Lý Ung lạnh nhạt nhìn đám người trên đường, giọng nói mang theo lạnh lẽo:“Lý Mộc đã chết?”
“Bẩm điện hạ, đúng vậy.” Cảm nhận được trong lòng chủ tử không vui, Lý Đạt kẹp chặt hai tay, cả người co rúm không nhúc nhích.
“Hắn đã ở ẩn núp Đông Cung được mười năm, không phải người mới.” Lời nói của Lý Ung có ẩn ý, Lý Đạt nghe hiểu trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Từ khi vị chủ tử này xuất cung xây dựng phủ, hắn đã là quản gia của vương phủ, từ đó đến nay cũng đã năm sáu năm, theo lý thuyết mà nói hắn cũng nên thăm dò tính nết của chủ tử nhà mình, nhưng không hiểu là do tâm tư người trước mắt quá sâu, hay là do hắn quá ngu ngốc. Trước đó hắn đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác để giải tội cho mình, nhưng khi ở trước mặt vị gia này, một câu thanh minh cho bản thân cũng không thể nói nên lời, “Phanh” một tiếng, hắn quỳ hai đầu gối xuống: “Là nô tài sai rồi.”
Lý Ung quay đầu lại liếc người trên mặt đất, chậc một tiếng, tuy nói lời trấn an người ta, nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng đến thấu xương: “Đứng lên đi, ngươi làm việc cho bổn vương nhiều năm như vậy, bổn vương tin tưởng ngươi.”
“Tạ vương gia.” Sau khi Lý Đạt đứng lên nghĩ đến chuyện Lý Mộc bại lộ thân phận, cảm thấy có chút không cam lòng: “Thật ra, nô tài có câu này, không biết……”
“Nói đi.”
Lý Đạt đổ ly trà nóng, cúi người đến gần trước mặt Lý Ung, nín thở trầm ngâm nói: “Theo tin tức từ Đông Cung tới, chuyện của Lý Mộc, hình như có liên quan đến Giang tiểu thư.”
“Giang Cảnh Nghiên, à.” Giữa vị chát và ngọt của hồng trà, mặt mày Lý Ung hiện lên một chút tàn khốc, mới vừa cúi đầu định uống hớp thứ hai, đã nhìn thấy một nguồn sáng. Hắn không nghĩ tới tên ma ốm Lý Kê kia còn ra đây đi dạo, đợi chút,sao bóng dáng người túm góc áo của hắn lại quen thuộc như vậy.
Lúc này, Lý Kê đột nhiên ngừng lại trước một quầy hàng bán trang sức, chọn một cây trâm thuần trắng, cười hì hì thanh toán tiền, đưa cho Giang Cảnh Nghiên: “Cái này, cho ngươi.”
Giang Cảnh Nghiên vén một góc của mũ sa lên, tiếp nhận cây trâm, keo kiệt, đường đường Thái tử gia, thế nhưng lại chọn một món đồ ở ven đường. Trong lòng ghét bỏ, nhưng nàng vẫn cất cây trâm vào.
Thấy Lý Kê còn muốn đi dạo, nàng dừng lại không đi.
“Làm sao vậy?”
“Công tử tốt của ta, ngươi tạm tha cho ta đi, nếu không ngài và Lê công tử đi dạo, ta tìm một quán uống trà chờ ngài được không?”
Giọng nói của nàng kéo dài, lúc này lại mang theo chút hờn dỗi làm nũng, nghe được làm cho lòng người ngứa ngáy, đáng tiếc mũ sa che khuất khuôn mặt xấu hổ của nàng, không thể nhìn thấy được.
Lý Kê không khỏi nuốt nước miếng, nhìn đến bảng hiệu Hoa Mãn Lâu, đột nhiên nhớ lại cái gì, nghĩ đến kiếp này nha đầu này ở nông thôn nên sợ là chưa từng tới đây, nên muốn dẫn nàng đi trông thấy việc đời.
Tửu lầu lớn như Hoa Mẫn Lâu, dù sao cũng sẽ có một gian phòng thanh nhã giành cho khách quý, ví dụ như Lý Kê vậy.
Nói về sống phóng túng, kiếp trước từ khi Giang Cảnh Nghiên vào phủ Mộc Vương đã có thể thông suốt, sau lại tiến Đông Cung, khi đó tuy Lý Kê khách khí với nàng, nhưng vẫn muốn gì có nấy, cho nên nàng cũng chưa bao giờ thiếu cái ăn. Mà có thể làm nàng nhớ kỹ nhất, chính là mấy bảng hiệu đồ ăn của Hoa Mãn Lâu.
“Ta muốn một phần gà ngâm rượu, thêm một bình rượu hoa đào vừa mới ngâm được một năm.” Giang Cảnh Nghiên trôi chảy gọi món ăn.
Lý Kê: “Nhìn giọng điệu quen thuộc của ngươi, không phải lần đầu tiên đến Hoa Mãn Lâu này đúng không?”
Đáng chết, nàng nói lỡ miệng, đời này nàng vẫn là nữ nhi huyện lệnh thất phẩm, sao có thể tới loại địa phương này. Nàng cười cười, tự giải vây cho mình: “Ngài nói giỡn, nơi tiêu tiền như nước chảy này, sao ta có bản lĩnh tới được, hôm nay còn không phải nhờ phúc của công tử sao. Về phần gọi món ăn, ở kinh đô này ai mà không biết món gà ngâm rượu và rượu hoa đào của Hoa Mãn Lâu chứ.” Nói qua nàng còn giơ ngón tay cái lên.
Lý Kê gật gật đầu, nàng nói không sai, Hoa Mãn Lâu có thể nổi danh như thế, không thể không kể đến món gà ngâm rượu và rượu hoa đào.
Nàng nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, trong lòng buông tiếng thở dài, đi đến bên cửa sổ, vươn một bàn tay ra để mưa rớt lên bàn tay.
Hắn để Lê Tiến canh giữ ở cửa, gian phòng thanh nhã chỉ có hai người bọn họ, dù không muốn nhìn, nhưng dường như bóng dáng người nọ đã sớm lưu lại dấu vết ở trong lòng hắn, hắn hoảng hốt khi thất lạc nó, hắn muốn tìm lại, thậm chí, ôm nàng vào trong lòng ngực. Đột nhiên hô hấp trở nên dồn dập, hắn phiền lòng vì ý nghĩ này, trầm giọng hỏi: “Ngươi thích ngắm mưa à?”
Giang Cảnh Nghiên không hiểu vì sao hắn lại nổi giận, nàng chỉ cảm thấy hai người ngồi ở trên một cái bàn, lúng túng sợ nhiều lời, lúc này mới đi đến phía trước cửa sổ. Khi nàng xoay người, không khéo nhìn đến gian phòng thanh nhã cách vách cũng có một bàn tay vươn ra, nàng tò mò nhìn ra bên ngoài, cả người run lên, giống như con thỏ bị kinh sợ lập tức lùi về, “phịch” một tiếng, vô ý thức đóng cửa sổ lại.
Sao lại là hắn?
Lý Kê nhìn ra Giang Cảnh Nghiên có gì đó không đúng, đi đến trước mặt nàng, mới vừa hỏi Giang Cảnh Nghiên làm sao vậy, đã thấy được hoàng huynh của hắn, đôi mắt lạnh nhạt kia khiến hắn muốn lập tức chọc mù.
Nhìn hai người như thế, nhưng Lý Ung làm thân vương, nhìn đến Thái tử phải lại đây hành lễ tiếp đón.
“Thái tử.” Lý Ung người này, am hiểu ngụy trang chính mình, vừa rồi vẫn là một khuôn mặt xa lạ như không biết ngươi là ai, lúc này đã biến thành ánh mắt sôi nỏi.
Mà Lý Kê, cũng không còn là vị Thái tử thích giả thanh cao, hắn diễn thì mình theo:“Nhị hoàng huynh không cần đa lễ, hôm nay ta mặc thường phục ra đây, Nhị ca vẫn dựa theo xưng hô trong nhà của dân chúng, gọi ta một tiếng tứ đệ đi.”
Một bức tranh huynh đệ tuyệt đẹp.
Lý Ung cười thản nhiên,sau khi gọi một tiếng tứ đệ, cúi đầu nhấp trà, ánh mắt lén ngắm Giang Cảnh Nghiên bên cạnh Lý Kê.
Lúc Lý Ung tiến vào, Giang Cảnh Nghiên lập tức đội mũ sa lên một lần nữa, cảm nhận được ánh mắt gắt gao như bó buộc kia, làm cả người nàng như mọc đinh, cực kỳ khó chịu.
Chú ý tới Lý Ung đang nhìn Giang Cảnh Nghiên còn có Lý Kê, lời đồn bên ngoài về Lý Ung và Giang Cảnh Nghiên, hắn cũng có nghe thấy, nhớ đếnngày trước, nếu không phải hắn cướp người nửa đường, Giang Cảnh Nghiên đã sớm thành một bông hoa trong phủ Mộc Vương.
Hắn bắt lấy tay Giang Cảnh Nghiên, cảm nhận được nàng không tình nguyện mà rút trở về, hắn sử dụng lực kéo đến trong lòng ngực của mình, mặt mày hớn hở nói nói với Lý Ung: “Hôm nay là ngày khó có được, hoàng huynh ra cửa không dẫn theo một hồng nhan, dẫn theo Lý Đạt là có ý tứ gì.” Hắn vừa nói vừa cười, trong lòng sảng khoái: “Ta nghe nói, hôm kia phụ hoàng tặng một vị cô nương đến phủ Mộc Vương, nghe nói hết sức xinh đẹp động lòng người.”
Lý Ung không chút để ý mà pha trà, nói: “A, từ khi nào mà tứ đệ lại có hứng thú với nữ sắc vậy?” Hắn nhìn về phía Giang Cảnh Nghiên: “Không phải tứ đệ vẫn luôn không gần nữ sắc sao, hôm nay dẫn theo nữ quyến, mới là thật sự thiên tư quốc sắc(người con gái có sắc đẹp tuyệt trần) đi. Chỉ là đáng tiếc, nàng che mũ sa, tứ đệ thật keo kiệt, ngay cả hoàng huynh cũng không thể nhìn một cái sao?”
So về tài nói chuyện, Lý Kê còn kém Lý Ung một bậc, hắn phát hiện người trong lòng ngực có chút run rẩy, kề tai nói nhỏ hỏi câu: “Ngươi lạnh không?”
Giang Cảnh Nghiên lắc đầu, mành sa đong đưa như nước chảy, điều khiến nàng thấy lạnh là khí thế của người nọ.
Dù rằng Giang Cảnh Nghiên lắc đầu, Lý Kê vẫn thuận tiện siết chặt một chút, mang theo áy náy nhìn về phía Lý Ung: “Mong hoàng huynh thứ lỗi, da mặt nàng mỏng, rất dễ xấu hổ.”
“Ồ, phải không.” Lý Ung cố ý kéo lớn âm cuối, dường như nói cho Lý Kê biết lúc nữ nhân này ở trước mặt hắn không như vậy.