Đích Nữ Nhất Đẳng

Quyển 1 - Chương 24: Đã không còn kịp rồi



Nàng vội vã đẩy cửa phòng của Tần thị ra, hô: “Nương......”

Tần thị đang ngồi ngẩn người ở bên giường, chợt nghe được một tiếng gọi quen thuộc, trong mắt nàng đầu tiên là tràn đầy mê mang, cho rằng mình hoa mắt, đợi xoa xoa cặp mắt, mới phát hiện người tới thật sự là nữ nhi bảo bối Dung Noãn Tâm của mình.

Trên mặt nàng chợt lóe qua vẻ vui mừng, rồi sau đó lập tức lại hốt hoảng chạy ra cửa phòng, nhìn trước ngó sau nói: “Tâm nhi, sao con lại tới đây? Nếu để người khác nhìn thấy......”

Cho trong phủ có quy tắc, trong ngày thường tất cả tiểu thư đều gọi đích mẫu (mẹ cả) là nương, di nương cùng với một số nữ nhân không có danh phận, địa vị là ở dưới những tiểu thư này, vì vậy, tiểu thư không thể đến chỗ di nương thỉnh an chào hỏi.

Trước lúc Tần thị chưa bái lễ, vẫn là phụ nhân không danh không phận như cũ, ở trong phủ có cùng địa vị với ma ma.

Ở trước lúc Đại phu nhân không đề cập nâng nàng làm bình thê, gần như không có ai cho nàng sắc mặt tốt, nhưng sau khi Đại phu nhân nói ra chuyện nâng nàng làm bình thê, hạ nhân trong phủ vẫn không coi trọng nàng như cũ.

Theo suy nghĩ của bọn họ, Tần thị chỉ là một thôn phụ không lên được trên mặt bàn, Dung phủ có thể nuôi nàng an hưởng tuổi già, đã là ban ơn to lớn, còn trông cậy vào người khác có thể lấy lễ đón tiếp sao?

Lòng Dung Noãn Tâm khẽ chua xót, cảm giác ban đầu mình cố ý làm cho mẫu thân lựa chọn trở về Dung phủ có phải sai lầm rồi hay không......

Nàng nắm tay của mẫu thân, trong mắt chứa bọt nước nhàn nhạt.

Hai nương con đã vài ngày không có ngồi chung một chỗ nói chuyện, mặc dù cách mấy ngày thì có thể gặp nhau, nhưng mỗi lần đều là nhìn liếc qua một chút, có mấy lần còn không nói được lời nào.

“Tiểu thư, động tác của ngài nhanh lên một chút, Đại phu nhân bên kia chỉ sợ không dễ giao phó......”

Tử Đàn là một nha đầu sợ phiền phức, lúc Dung Noãn Tâm nói chuyện với Tần thị, nàng vẫn luôn dựa bên cửa sổ không ngừng nhìn ra ngoài, rất dễ nhận thấy là nha đầu này biết Đại phu nhân muốn đối phó Tần thị.

Nàng nói lời nói này cũng không phải vì muốn Dung Noãn Tâm tốt, lúc này, tính mạng của nàng cũng thắt ở trên người của Dung Noãn Tâm, nếu Đại phu nhân truy cứu tới, chỉ sợ hôm nay nàng xuất hiện ở nơi này, cũng là thoát không khỏi liên quan.

Vì vậy, nàng sợ hơn, hốt hoảng hơn Dung Noãn Tâm.

Bị Tử Đàn nhắc, lúc này Dung Noãn Tâm mới nhớ tới lí do tới đây, nàng quay mặt sang, dùng ống tay áo lau mắt một cái, vẻ mặt trang nghiêm hỏi “Nương, Thúy nhi đi nơi nào?”

“Thúy nhi? Nàng nói đi chỗ Đại phu nhân lấy một số thứ, chỉ sợ một hồi sắp trở lại, con vẫn là nhanh chóng trở về đi thôi, bị nàng nhìn thấy, lại náo loạn lên!” Vừa nhắc tới Thúy nhi, trên mặt Tần thị thoáng qua vẻ e ngại, rồi sau đó lập tức ý thức được Dung Noãn Tâm tới chỗ nàng là không ổn.

Vì vậy, nàng lau khô nước mắt, nhẫn tâm muốn đẩy Dung Noãn Tâm ra ngoài cửa.

Dung Noãn Tâm vừa bực mình vừa buồn cười, mình cũng có một ngày bị mẫu thân đuổi ra khỏi cửa.

“Nương, người hãy nghe con nói, lát nữa đợi Thúy nhi trở lại, người dẫn nàng tới bên trong phòng người ở, con có việc muốn hỏi nàng!”

Dung Noãn Tâm cũng không kịp giải thích nhiều như vậy, nếu lúc này mình nói với nương, Đại phu nhân muốn hại nàng, chỉ sợ với tính tình đơn thuần này của nàng, như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, vì vậy, chỉ có xuống tay ở trên người Thúy nhi.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo lập tức đến, nơi này mới vừa nhắc tới Thúy nhi, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói lanh lảnh của Thúy nhi: “Tần chủ tử, Đại phu nhân có đồ muốn ta giao cho ngươi, có thể mở cửa sao?” (L: ả nô tỳ nào láo lắm, lee để ta-ngươi nhé)

Trong lòng Tần thị hoảng hốt, cũng không biết như thế nào cho phải, nếu bị Thúy nhi nhìn thấy Dung Noãn Tâm ở chỗ này, chỉ sợ lại đi chỗ Đại phu nhân nói huyên thuyên, vậy dứt khoát tin nữ nhi của mình một lần, nàng hạ quyết tâm, gật đầu với Dung Noãn Tâm một cái, đẩy nàng đến sau tấm bình phong.

Cửa ‘két’ một tiếng mở ra, Thúy nhi nghênh ngang đi vào, ‘pằng’ một tiếng ném cái hộp tinh sảo đang bưng trong tay lên trên bàn, hai chân nhấc lên, tự nhiên rót ly trà uống.

Tần thị tiến lên nhìn lên, cái hộp này nhìn rất quen mắt, nếu không có nhớ lầm, hẳn là cái hộp chứa khuyên tai ngự tứ buổi sáng ngày hôm nay Đại phu nhân cho nàng thấy qua.

Thứ ở bên trong, Tần thị không dám nhìn kỹ, nhưng cái hộp này, nàng vẫn là nhận được.

“Chuyện này...... Đây là Đại phu nhân cho ta?” Tần thị có vẻ có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), không dám tin chỉ chỉ cái hộp này, hoa văn hoa nở Phú Quý điêu khắc tinh xảo, hợp với từng đóa hoa lớn màu vàng kim, nhìn một cái cũng biết giá trị liên thành (giá cao, cực quý)......

Đại phu nhân đối với nàng quả thật không tệ, nhưng mà sẽ không âm thầm đưa lễ vật quý giá như vậy cho nàng chứ? Trong lòng Tần thị cũng nổi lên một chút nghi ngờ.

Thúy nhi ‘hừ’ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Thu cho tốt, mất nhưng là tội chết!”

Dứt lời, ném tách trà trong tay mình một cái, lại nghênh ngang đi ra ngoài.

Đợi bóng dáng Thúy nhi biến mất ở ngoài cửa, Dung Noãn Tâm một bước nhảy ra ngoài, tiến lên vội vàng mở ra cái hộp kia, thứ bên trong xác định là khuyên tai Hồng Bảo Thạch được Đại phu nhân xưng là vật ngự tứ.

Nghi hoặc trong lòng nàng lập tức được cởi bỏ hết.

Đại phu nhân đây là muốn chơi trò cũ ‘vừa ăn cướp vừa la làng’, trước đó ả thiện tâm nói đề nghị nâng Tần thị làm bình thê chỉ là làm dáng một chút ở trước mặt hạ nhân, tranh thủ tin tưởng của lão phu nhân và Dung Định Viễn.

Nếu Dung Noãn Tâm không có đoán sai, không quá thời gian nửa ly trà nhỏ Đại phu nhân sẽ mang Dung Định Viễn tới đây lục soát vật ngự tứ mất tích.

Tần thị suy nghĩ đơn thuần, nhất định sẽ lấy các thứ ra, mà Thúy nhi lại một mực chắc chắn vật này là Tần thị trộm cầm, mình không biết chút nào, Tần thị chính là nhảy vào Hoàng Hà (tên một con sông) cũng rửa không sạch.

Nàng bừng tỉnh hiểu ra, lúc trước ở Di Mãn viện, Đại phu nhân là cố ý không cất kỹ đồ vật này, mà Nhị phu nhân lại rời đi trước, vì vậy, nếu vật ngự tứ này không phải tự bay mất, thì chỉ có nương con Dung Noãn Tâm có hiềm nghi.

Đại phu nhân muốn hãm hại chính là Tần thị, vì vậy, ở chỗ Dung Noãn Tâm sẽ không bỏ nhiều công sức.

Sắc mặt nàng nặng nề nhìn Tần thị, nghiêm túc lại không cho cự tuyệt nói: “Nương, lát nữa nếu Đại phu nhân tới đây, người giao cái hộp này cho nàng, nhưng mà...... Bên trong chỉ là một vòng ngọc bình thường, biết không?”

Dứt lời, Dung Noãn Tâm nhanh chóng lấy khuyên tai bên trong ra ngoài, lại bỏ vào vòng ngọc bình thường Tử Đàn mang trên cổ tay.

Tần thị hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng biết tình thế nghiêm trọng, nàng gật đầu một cái, vội vàng đẩy Dung Noãn Tâm ra phía ngoài cửa: “Ta hiểu, con nhanh trở về đi thôi!”

Nhưng mà, cũng đã không còn kịp rồi, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó đèn cả viện đều sáng lên.

Đại phu nhân đã mang theo Dung Định Viễn, cùng với Tam Hoàng tử, Thất Hoàng tử và Mạc thị huynh muội được mời vào phủ khí thế hung hăng xông vào......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.