Đích Nữ Nhất Đẳng

Quyển 1 - Chương 27: Bắt được hắc thủ sau màn



Cây đuốc cháy đi lên, đèn lồng theo, cả Thiên viện bị ánh lửa chiếu sáng giống như ban ngày, Dung Noãn Tâm giương lên khóe môi, vẫn ung dung chờ......

Nàng mắt lạnh nhìn các nô tài vội vàng khắp sân, đột nhiên có loại cảm giác vui sướng.

Không sai, nàng không phải người lương thiện, không cần trách trời thương dân, người khác thiếu nàng, đời này nàng chắc chắn thu hồi từng khoản một.

Bất luận là thân tình hay là tình yêu......

Mắt thấy Lâm mụ đã tỉ mỉ tìm kỹ phòng ngủ của Tần thị một lần nữa, cũng không có phát hiện bất kỳ đồ khả nghi nào, bà chỉ phải thất vọng báo lại: “Lão gia, không có tìm được!”

Dung Định Viễn híp nửa cặp mắt, tâm chìm như biển, hắn nhẹ ‘ừ’ một tiếng, đối với kết quả kiểm tra như vậy không biết là buồn hay vui.

Đang lúc này, bên kia truyền đến một tiếng kêu: “Tìm được, tìm được......”

Lòng của mọi người nhéo lên lần nữa, chỉ thấy một nha đầu hai tay dâng một đôi hạt châu bảo thạch đỏ tươi cẩn thận chạy tới.

Mi tâm của Dung Định Viễn nhíu một cái, đưa tay cầm vật trong tay nha hoàn kia lên đưa tới trước mắt cẩn thận quan sát, quả nhiên là một đôi khuyên tai Hồng Bảo Thạch, màu sắc vô cùng sáng trong, có đường vân vàng tinh tế, vừa nhìn chính là giá trị vật quý báu xa xỉ.

Gần như là đồng thời, trong lòng Đại phu nhân vui mừng, lập tức nói: “Lão gia, quả nhiên là Tần thị lấy, lúc này ta cũng vậy không giữ được nàng!”

Dứt lời, khuôn mặt ả nhíu lại, vừa mất mác vừa đau lòng phân phó Lâm mụ: “Kéo phụ nhân này xuống đi, sáng sớm ngày mai lập tức trục xuất về nơi ở cũ đi!”

Dung Noãn Tâm vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nàng nhìn Đại phu nhân, trong lòng buồn cười, rõ ràng đã đạp trúng cạm bẫy nàng đào xong, nhưng lúc này Đại phu nhân lại vẫn không biết chút nào như cũ.

Có lẽ là quá tự tin, từ trước đến giờ Đại phu nhân ở Dung phủ là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không chỉ có Dung Định Viễn, ngay cả lão phu nhân cũng vô cùng thuận theo ả. Vì vậy, lúc này ả mới khinh thường sự tồn tại của Dung Noãn Tâm.

Mắt thấy Lâm mụ ‘hừ’ lạnh một tiếng, muốn đi lên bắt Tần thị, Dung Noãn Tâm lại tiến lên một bước, ngăn trước mặt của ở Tần thị, nàng lạnh lùng nhìn Lâm mụ, giữa mặt mày có lạnh lùng làm cho không người nào có thể bỏ qua, giống như Tu La từ địa ngục đi ra lấy mạng.

Lâm mụ chỉ là một nhân vật nhỏ, Dung Noãn Tâm khinh thường đấu với bà ta, cũng lười để ý tới bà ta.

Vì vậy, ánh mắt của Dung Noãn Tâm chỉ dừng lại ở trên mặt của bà ta một chút, đã chuyển ánh mắt đi, đến trên người nha đầu tìm được khuyên tai kia, tiếng nói của nàng lành lạnh, không chút hoang mang, bình tĩnh lạnh nhạt, cất giọng hỏi: “Lục Kiều, ngươi nói một chút vật này tìm được từ nơi nào?”

Nha đầu kia là nha đầu nhất đẳng bên cạnh Dung Định Viễn, thường ngày lời nói cũng có trọng lượng, quan trọng là Dung Định Viễn vô cùng tin tưởng nàng.

Lục Kiều ngẩng đầu liếc nhìn Dung Định Viễn, thấy hắn cũng không có ý phản đối, mới lên tiếng: “Hồi tiểu thư, thánh vật là tìm được từ trong phòng nha đầu Thúy nhi!”

Những lời này giống như một tia sấm sét đánh giữa trời quang, đánh Thúy nhi và Đại phu nhân sững sờ tại chỗ.

Chuyện này không phải quá kỳ quái rồi sao? Đại phu nhân rõ ràng sai Thúy nhi giao đồ cho Tần thị, mượn cơ hội này hãm hại Tần thị, chẳng lẽ là nha đầu Thúy nhi thấy hơi tiền nổi máu tham?

Đổi thứ bên trong, tham làm của riêng?

Nhưng lại rất không có khả năng, nếu Thúy nhi dám cầm thứ này, thì vì sao không giấu ở nơi khác, lại cố tình giấu ở trong phòng của mình, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Trên trán Mạc thị dần dần rịn ra mồ hôi hột, nhưng ả vẫn vô cùng trấn định như cũ phân tích đầu đuôi cả sự kiện, nếu vật kia không phải Thúy nhi đổi, như vậy lúc này chỉ có một khả năng, người đổi đồ vật nhất định là Dung Noãn Tâm rồi.

Chẳng trách nha đầu này vẫn chuẩn xác dẫn dắt, thì ra là đã sớm đào xong cái hố chờ ả nhảy xuống.

Hôm nay, rốt cuộc là Đại phu nhân đang tính toán nương con Dung Noãn Tâm, hay là Dung Noãn Tâm đang tính toán Đại phu nhân? Đã không nói rõ ràng.

Thúy nhi đang chờ xem kịch vui, lại nghe Lục Kiều nói đồ tìm được ở trong phòng ả, ả vốn còn tưởng rằng là mình nghe lầm, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người dừng ở trên người của ả, lúc này ả mới như tỉnh lại từ trong mộng, quỳ ở trên đất, liên tiếp dập đầu, kêu oan uổng: “Đại lão gia, nô tỳ oan uổng, cho dù ngài cho nô tỳ mười lá gan, nô tỳ cũng không dám làm loại chuyện chém đầu này, đại lão gia, nhất định là Tần chủ tử thấy chuyện bại lộ, muốn hãm hại nô tỳ!”

Đã chết đến nơi, Thúy nhi vẫn không quên ước nguyện ban đầu, đẩy hết tội danh tới trên người của Tần thị.

Đại phu nhân thở dài một cái, tim nhảy tới cổ rồi, nha đầu này vẫn tính là cơ trí.

Nhưng mà, cho dù Thúy nhi cơ trí hơn nữa, như thế nào Dung Noãn Tâm có thể cho ả cơ hội xoay mình, nàng cười lạnh, phân tích đâu vào đấy: “Phụ thân, sáng sớm ở trong phòng Đại phu nhân, lúc rời đi, ta và với mẫu thân là đi ở đằng trước, hình như Thúy nhi là người cuối cùng rời đi, nếu như không tin, đại khái hỏi Nhị phu một chút nhân, nàng chỉ rời đi trước chúng ta một bước!”

Dứt lời, Nhị phu nhân cũng đứng dậy từ trong đám người, từ trước đến giờ nàng vẫn bất hòa với Đại phu nhân, có một cơ hội đả kích Đại phu nhân đặt ở trước mặt như vậy, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức phụ họa nói: “Làm nô tài đương nhiên là đi ở phía sau chủ tử, chẳng lẽ Thúy nhi lại đi ở đằng trước chủ tử sao?”

Vừa nói như thế, hình như sự thật biến thành Thúy nhi ném đá dấu tay, không chỉ to gan lớn mật lấy vật ngự tứ, hơn nữa còn khua môi múa mép muốn giá họa cho Tần thị.

Nhìn mặt ngoài, có lẽ chuyện này đã lộ ra chân tướng, chỉ là Dung Noãn Tâm vẫn không có ý tứ ngừng lại.

Thúy nhi chỉ là một con cờ bị người định đoạt, ngày hôm nay nàng muốn bắt được hắc thủ phía sau màn kia......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.