Đích Nữ Nhất Đẳng

Quyển 1 - Chương 46: Cô gia ‘tốt’



Edit: kaylee

Nhị phu nhân vội vàng bụm miệng nàng lại, nhưng đã chậm, lời nói đã nói ra, tội đại nghịch bất đạo này, đủ để cho nàng ba, năm tháng không được ra khỏi cửa, mắt thấy cung yến sắp tới, lời này nói ra chỉ kém chết, là vạn vạn không tốt.

"Đồng ngôn vô kị (lời trẻ con không có kiêng kị), đồng ngôn vô kị...... Phi phi phi......" Nhị phu nhân thấy bưng bít cũng không bưng bít được, vội vàng giảng hòa, lập tức phun ba ngụm nước bọt.

Lão phu nhân đã giận đến mức trên trán nổi lên gân xanh, một tên tiểu bối, vậy mà lại không vâng lời bà như thế, quả thật khi (bắt nạt) lão thái bà bà này nửa chân đã bước vào quan tài sao?

"Nhị tiểu thư, vội vàng bồi tội với lão phu nhân, ngươi xem ngươi đã làm lão phu nhân tức thành dạng gì?" Trương mụ thấy lão phu nhân tức giận, vội vàng nhắc nhở Dung Huệ Kiều.

Nhưng nha đầu này cũng là tính tình quật cường, nhận đúng không phải là lỗi của nàng, chết cũng không chịu cúi đầu, vẫn lớn giọng hét lên như cũ: "Ta không sai, tại sao để cho ta nhận sai......"

"Ngươi xem một chút, ngươi xem một chút, Viên thị ngươi dạy ra nữ nhi tốt......" Lão phu nhân một tay gõ cái bàn, một tay vô cùng tức giận chỉ về phía Dung Huệ Kiều.

Nhị phu nhân bị sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lôi kéo Dung Huệ Kiều ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.

Tội danh không vâng lời tổ mẫu còn không chịu nhận sai, ở Dung gia đủ để phạt trục xuất khỏi cửa, nếu Dung Huệ Kiều thật bị trục xuất khỏi Dung gia, như vậy, nàng sẽ không có dựa vào nữa.

Nhị phu nhân chỉ sinh một nữ nhi như vậy, nhất định là toàn tâm toàn ý che chở nàng, nàng gạt nước mắt, liên tiếp bồi tội với lão phu nhân, nhưng ngày hôm nay lão phu nhân đang bực bội sẵn, nhất định không ăn dáng vẻ này của nàng.

Cũng đúng vào lúc này, Dung Huệ Như lại ‘phụt’ cười một tiếng, chậm rãi bước thong thả đến bên cạnh lão phu nhân, nửa giận trách nửa cười giỡn nói: "Lão phu nhân, lão ngài thể cốt kim quý, từ trước đến giờ Huệ Kiều nàng luôn thẳng tính, ngài cũng không phải không biết, sáng sớm trong cung còn tới báo nói ba ngày sau phụ thân sẽ hồi kinh rồi, ngài hãy nể tình chuyện vui này mà bỏ qua cho nàng lần này đi!"

Giọng nói của Dung Huệ Như cực kỳ êm tai, mềm dẻo ngọt ngào, lập tức làm hòa hoãn không khí khẩn trương trước mặt.

Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong lòng khẽ trấn an, thầm nghĩ còn có một tri lễ, thiện tâm.

"Được rồi, nể mặt mũi của Huệ Như, lần này, ta bỏ qua cho ngươi, nếu lần kế tới vô lễ như vậy nữa, nhìn xem ta có gia pháp phục vụ hay không!"

Có bậc thang, lão phu nhân cũng thuận thế leo xuống, thứ nhất, bà cũng biết tính tình của Dung Huệ Kiều, nếu như thực đuổi nàng ra khỏi nhà, cũng không thể làm được, Dung Định Nam chỉ có một nữ nhi như vậy, trong ngày thường coi giống như trái tim. Thứ hai, bà cũng biết nha đầu này cũng chỉ là miệng không nhường người, ý định thật cũng không quá hư.

Nhị phu nhân cảm kích khẽ mỉm cười với Dung Huệ Như, lôi kéo Dung Huệ Kiều dập đầu với lão phu nhân mới cho phép nàng đứng lên.

Dung Noãn Tâm nhìn một màn này, suy nghĩ lại trôi dạt đến ngoài chín tầng mây, rốt cuộc mấy người này đang đùa mưu kế gì?

Lúc ấy, Đại phu nhân nhất thời sai lầm đón nương con Tần thị về Dung gia, là vạn vạn không hề nghĩ tới Dung Noãn Tâm là chủ tử khó đối phó như vậy, hôm nay, ả không khống chế được nữa, tự nhiên muốn trừ đi, để bảo đảm toàn bộ địa vị chí cao vô thượng của mình ở Dung gia.

Dung Noãn Tâm mơ hồ đoán được, lần này, Đại phu nhân là phát ngoan tâm (lòng ác độc) muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Nếu không có đoán sai, cung yến ba ngày sau, ả sẽ ra chiêu độc.

Bị Dung Huệ Kiều náo loạn như vậy, cũng không có người nhắc lại chuyện làm lễ ra mắt với Tần thị, lão phu nhân vốn là đến xem Dung Tú Mai, lúc này cũng mất ý định, kéo dài mặt, đang muốn đứng dậy rời đi, lại thấy Lưu quản gia trong phủ hô to lên ở bên ngoài: "Đại phu nhân, không xong, người của sòng bạc Kim Quế theo đuổi nợ......"

Lưu quản gia kêu ba lần, giống như vô cùng sốt ruột, Lưu quản gia là lão nhân trong phủ, trong ngày thường vô cùng giữ quy củ, nếu không phải vô cùng khẩn cấp, hắn nhất định không làm loại chuyện vô lễ này.

Lão phu nhân cẩn thận nghe ba lần, mới nghe rõ, bà không hiểu quát lên: "Dung gia không phải nơi loại người đó nên đến, đi nhìn một chút xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Dung Tú Mai vừa nghe, mặt vốn là tiều tụy, ‘xoạt’ một cái trắng bệch, nàng vội vàng quỳ rạp xuống dưới chân của lão phu nhân, vừa hung hăng tát mặt của mình, vừa kêu gào nói: "Mẫu thân, đều là lỗi của nữ nhi, nữ nhi không nên cho ngài thêm phiền toái, nhất định là tên khốn kia lại đi bài bạc thua bạc, con...... Con......"

Dung Tú Mai giận đến mức nước mắt chảy ròng, hận không thể cắn đầu lưỡi, liều mạng.

Lại bị Đại phu nhân nhìn ở trong mắt, kéo lại, ả dịu dàng khuyên bảo nói: "Tú Mai, người này là vì sao? Nói lỗi thì cũng là lỗi của Chu gia, đâu đến lượt ngươi tới chịu phần tội này?"

Lão phu nhân vừa vui vừa tức, thân thể run rẩy mấy cái, cắn răng thật lâu nói không ra lời.

Trương mụ tay mắt lanh lẹ, lập tức sai người dâng lên trà nhân sâm đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi.

"Đi, đi nhìn một chút cô gia tốt của ta lại chọc chuyện gì tốt cho Dung gia chúng ta?" Lão phu nhân là người từng gặp qua mưa gió, tức thì tức, nhưng hòa hoãn lại, lại có phong phạm của chủ mẫu một nhà.

Bà dẫn mọi người một đường đi tới cửa lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.