Trong nháy mắt, ngày hè chói chang đã qua, gió thu chợt nổi lên, lá vàng bay đầy trời, cuối cùng trong phủ cũng yên tĩnh một khoảng thời gian.
Mỗi một năm, sinh nhật của lão phu nhân đều sẽ tổ chức rất long trọng, một năm này cũng không ngoài ý muốn.
Dung Noãn Tâm tính toán ngày một chút, sợ là Đại phu nhân không ngồi yên.
Nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều ngày như vậy, nên chuẩn bị, cũng nên chuẩn bị đầy đủ hết.
Một ngày kia, Dung phủ dựng lên sân khấu từ thật sớm, nữ tân khách cũng tụ lại trong hậu viện nghe diễn, nam tân khách thì được an bài ở tiền thính.
"Tiểu thư, nha đầu Tử Đàn đi mời Tần phu nhân rồi." Lúc không có người, Lương Thần luôn luôn tôn xưng Tần thị là Tần phu nhân, trong lòng nàng rõ ràng, cuối cùng Tần thị cũng sẽ ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu.
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, tiếp tục tập trung tinh thần nghe diễn.
Lão phu nhân đang nói chuyện nữ nhi với lão thái thái nhà khác, Dung gia ở Đại Tề nhưng là có công lao hiểm hách, trên mặt lão phu nhân vẫn treo nụ cười vui thích, chắc là tán gẫu sự tích quang vinh của Dung Định Viễn.
Ước chừng qua thời gian nửa ly trà nhỏ, Dung Noãn Tâm nhìn thấy nha đầu Hương Thiền bên cạnh Đại phu nhân đã không có ở đây hầu hạ trước mặt Đại phu nhân.
Nàng híp nửa cặp mắt, ghé vào bên tai Mỹ Cảnh nhỏ giọng phân phó một chút, rồi bưng nước trà, cố làm ra vẻ thân thiện tiến tới chỗ tỷ muội Dung Huệ Như.
Mạc Tiêm Tiêm và Lưu Yên Nhiên, cùng với Đức Hinh Quận chúa đều ở đây, mấy người thấy Dung Noãn Tâm cũng đi lại, trên mặt cũng âm trầm xuống, duy chỉ có Đức Hinh Quận chúa còn lôi kéo Dung Noãn Tâm nói chuyện.
Dung Noãn Tâm nhưng lại làm như không có nhìn thấy sắc mặt của mọi người, mặt dày chen vào nói: "Ơ, nói chuyện thú vị gì, cũng cho ta nghe một chút"
Lúc trước ở trên yến hội đón gió tẩy trần cho Dung Định Viễn, Lưu Yên Nhiên bị Dung Noãn Tâm đoạt đi danh tiếng, vẫn ghi hận trong lòng, lúc này thấy nàng cũng không tránh khỏi chê cười mấy câu: "Một thứ nữ không lên được trên mặt bàn, cũng không sợ người khác chê cười."
Nàng vừa nói ra cái lời này, đã bị Dung Noãn Tâm hung hăng ép xuống: "Dù kém thế nào, cũng là Đức Vinh Huyện chủ bệ hạ thân phong, Lưu tiểu thư đây là đang chất vấn Hoàng thượng sao?"
Nàng cười đến vô cùng ôn hòa, lời nói mềm nhẹ, phong đạm vân khinh mà làm cho Lưu Yên Nhiên nói không ra lời.
Sắc mặt Lưu Yên Nhiên trắng nhợt, ấp úng nói: "Ta...... Ta...... Ta không có!"
Đức Hinh Quận chúa không nhịn được bưng miệng cười, càng cảm thấy Dung Noãn Tâm rất thú vị, một hồi ở Lạc Dương hồ lúc trước, nàng đã muốn tiến lên kết giao bằng hữu với nàng ấy, nhưng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, Tam Hoàng tử lại làm cho nàng nhanh chóng trở về cung, nói lời từ biệt cũng không còn kịp.
"Vậy cũng đúng, Lưu tiểu thư ngay cả phẩm cấp cũng không có, so với Đức Vinh Huyện chủ vẫn là kém một đoạn thật xa, thấy Huyện chủ theo lý nên hành lễ." Đức Hinh gật đầu một cái, vô cùng tán thành nói.
Lần này, Lưu Yên Nhiên giận đến mức mặt đỏ rần, dậm chân một cái, chạy đến chỗ đích mẫu nhà mình tố cáo.
Dung Noãn Tâm và Đức Hinh Quận chúa nhìn nhau cười một tiếng, hai người đều có loại cảm giác chỉ hận không gặp sớm.
Ánh mắt của Mạc Tiêm Tiêm u ám, hôm đó du hồ, là nàng chủ động hẹn Thất Hoàng tử, lại không nghĩ rằng ở Vọng Nguyệt Lâu gặp được Dung Noãn Tâm, nữ nhân đối với chuyện tình cảm đều là nhạy cảm, trực giác nói cho nàng biết, Thiên Mộ Ly có tâm tư đối với Dung Noãn Tâm.
Đặc biệt là ở sau khi mình rơi xuống nước, mặc dù Thiên Mộ Ly cứu mình, cũng là liều mạng rời đi, cuối cùng để cho nàng phô bày ở trước mặt mọi người làm trò cười cho thiên hạ......
Còn Dung Noãn Tâm, vẫn luôn được hắn bảo vệ ở trong khoang thuyền, e sợ bị người dọa.
Vừa nghĩ tới chuyện kia, Mạc Tiêm Tiêm đã hận đến cắn răng nghiến lợi, từ đáy lòng ả tính hết nợ nần ở trên đầu Dung Noãn Tâm.
Đang muốn chê cười một phen đối với Dung Noãn Tâm, lại thấy có người vội vã chạy tới.
Cũng không biết là ma ma nào trong sân cao giọng hô: "Không xong, không xong, có nam nhân vào viện của Tần di nương."
Giọng nói của ma ma này hét lớn vô cùng, giống như sợ người không nghe được.
Nam nhân? Nam nhân đều ở tiền thính, theo lý thuyết là không cho phép vào hậu viện.
Tại sao có thể có nam nhân vào viện? Sắc mặt của lão phu nhân trầm xuống, cũng không kịp nghe diễn, đứng dậy lập tức muốn đi tới viện của Tần thị.
"Lão phu nhân, ngài đừng nóng vội hư thân thể, có khi là người khác nhìn lầm rồi." Đại phu nhân cố làm ra vẻ an ủi mấy câu, chọc cho ở bên trong lòng của lão phu nhân càng thêm sợ hãi.
Một số phu nhân tiểu thư không thể nhìn người khác tốt cũng vui vẻ hưng phấn đi theo nhìn náo nhiệt.
Bên kia, Dung Định Viễn cũng dẫn theo một số người chạy tới.
Lúc này Dung Noãn Tâm mới tiến tới bên tai Lương Thần nhỏ giọng hỏi: "Làm xong sao?"
Lương Thần gật đầu một cái, hai người lập tức theo đội ngũ kia cùng nhau đi viện của Tần thị.
Trong sân có vẻ vô cùng lạnh lẽo, hạ nhân phục vụ trong ngày thường một người cũng không thấy, đột nhiên, bên trong truyền đến một hồi tiếng thở dốc dồn dập, mọi người thả nhẹ hô hấp nghiêm túc nghe, càng nghe tiếp, trên mặt càng thêm đỏ lên.
Đây rõ ràng chính là âm thanh nam nữ vui thích phát ra.
Gương mặt của Dung Định Viễn đã đen như đáy nồi, mới vừa rồi hắn đã nhìn thấy Chu Phú Quý rời chỗ đi, vốn tưởng rằng hắn là ngượng ngùng mất mặt xấu hổ ở trước mặt đám quan viên này, nhưng không nghĩ tới là thừa dịp mọi người không có ở đây, đi làm loại chuyện hạ lưu này.
Trên mặt của lão phu nhân cũng không nén được giận, môi run rẩy, thật lâu nói không ra lời, hai mắt trừng tròn xoe, một ngụm tức này nếu là vận lên không được, thì thật muốn mạng quy tây thiên.
Gần đây càng ngày bà càng chịu không nổi kích thích, Trương mụ vội thuận khí thay bà.
Một số nam quan viên nghe được tiếng lập tức xin lỗi lui ra ngoài cửa.
Chúng phụ nhân thích nói huyên thuyên nhiều lắm, ngược lại không có mấy người lui ra ngoài.
Mới đầu các tiểu thư không hiểu lắm, nhưng thấy tất cả mọi người mắc cỡ đỏ bừng mặt, cũng dần dần hiểu được, có một số ngượng ngùng, lập tức dậm chân đi ra ngoài, nhưng có một số cũng là không bỏ được bỏ qua cho cơ hội tốt xem náo nhiệt này.
Tướng phủ bắt kẻ thông dâm, đây là gièm pha khiếp sợ cỡ nào đây?
Nếu chuyện đã xảy ra, Dung Định Viễn che che giấu giấu nữa sẽ chỉ làm người khác càng chê cười hắn, vì vậy hắn ‘bịch’ một tiếng đá cửa ra, há mồm lập tức mắng to: "Tiện phụ ngươi, ngày hôm nay ta không làm cho ngươi dìm lồng heo thì không thể."
Đại phu nhân cũng lập tức vui vẻ hưng phấn chạy vào, nhìn lên trên giường nhỏ kia.
Chỉ thấy sa trướng buông xuống, đúng là có hai bóng người đang ngọa nguậy ở trên giường, vừa nhìn đã biết rõ ràng là đang làm chuyện xấu xa, nữ tử thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng, chọc cho mọi người mắc cỡ đỏ bừng mặt.
Nghe được tiếng đập cửa, nam tử trên giường kia giống như là như mới tỉnh lại từ trong mộng, bất chợt nhảy dựng lên, giơ tay lên lập tức túm chăn đắp ở trên người khắp nơi thịt thừa kia của mình.
"Tần thị, như thế nào ngươi làm lão gia thất vọng, như thế nào không làm liệt tổ liệt tông của Dung gia thất vọng?" Đại phu nhân đau xót mắng lớn.
Theo như điều lệ của tổ tiên, phàm là phạm vào tội dâm dật, cho dù là tao khang chi thê (*), cũng phải hưu, lần này Tần thị là hoàn toàn xong đời, kể cả Dung Noãn Tâm, đều gặp nạn.
(*) tao khang chi thê: người vợ cùng nhau vượt qua nghèo khó
Nghĩ tới đây, trên mặt Đại phu nhân không nhịn được nâng lên một nụ cười lạnh vặn vẹo.
Chu Phú Quý hốt hoảng múa may ở trong màn, cuối cùng cũng miễn cưỡng mặc xong xiêm áo, hắn nửa bò nửa ngã bò ra, ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất, âm thanh run rẩy hô lớn nói: "Đại ca tha mạng, là tiện nhân này quyến rũ ta, ta cũng là người bị hại!"
Lại có người ngủ người khác còn nói bị người khác quyến rũ hắn, nói ra, nơi nào có người tin?
Các phu nhân đều lộ ra cười lạnh khinh bỉ, mọi người mang theo ánh mắt chán ghét nhìn ở trên người hắn.
Đúng lúc này, Dung Noãn Tâm kinh hô lên: "Tử Đàn, làm sao ngươi lại hồ đồ như vậy?"
Lúc này mọi người mới nhìn sang bóng dáng nhu nhược đang nức nở ở trên giường kia, ở kia nơi nào là Tần thị, rõ ràng chính là nha đầu Tử Đàn bên cạnh Dung Noãn Tâm.
Nếu như người trên giường là Tử Đàn, như vậy Tần thị đâu? Dung Định Viễn thở ra một hơi thật dài, rồi lại nói lên.
Bất luận như thế nào, chuyện xấu này cũng xảy ra ở trong viện của Tần thị, như thế nào cũng thoát không khỏi liên quan với nàng.
Trên mặt Đại phu nhân thoáng qua cực độ thất vọng, nghi ngờ, cuối cùng mới trở về bình tĩnh.
Dung Noãn Tâm nhìn thấy biến hóa trong giây lát của ả ta, lạnh lùng nói: "Mẫu thân, ăn có thể ăn lung tung, nói lại không thể nói lung tung, mới vừa rồi ngài hô cái gì vậy? Chẳng lẽ mẫu thân đại nhân hiểu được thuật biết trước, nếu không, sao lại không thấy người, đã biết rõ người ngủ bên trong là Tần thị?"
Nàng chữ chữ sắc bén, từng bước bức bách.
Đại phu nhân kinh ngạc xong, lập tức phản bác: "Đây là viện của Tần thị, ta nhận lầm người, cũng là việc đương nhiên, có gì rất kỳ lạ?"
Ở lúc Dung Noãn Tâm hỏi, ánh mắt của Dung Định Viễn và đoàn người cũng chuyển đến trên người của Đại phu nhân.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đại phu nhân biến thành tiêu điểm của mọi người, ngược lại bỏ quên hai người phạm sai lầm kia.
Đại trạch đại viện, loại thủ đoạn này là thường có, chính thất vì ngăn cản trượng phu cưng chiều nữ tử khác, thường thường làm ra chút kế sách, mà bắt nữ làm loại chuyện này, là thường có.
Vì vậy, mọi người rất dễ dàng đã nghĩ rằng đây là Đại phu nhân thiết kế hãm hại Tần thị.
"Mẫu thân nói cũng có đạo lý!" Dung Noãn Tâm cười nhạt, kịch hay vẫn còn ở phía sau......
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đúng lúc vẻ mặt mọi người tràn đầy nghi ngờ, giọng nói của Tần thị vang lên ở phía sau mọi người, mọi người rối rít quay đầu lại, chỉ thấy Tần thị mặt không hiểu đi vào, trên tay của nàng còn cầm một rổ hoa cúc dại mới mẻ mới vừa hái xuống.
Dung Noãn Tâm cười nghênh đón: "Nương, ngươi đi phía sau núi hái hoa cúc dại tặng cho lão phu nhân làm thọ lễ, sao cũng không nói một tiếng với Đại phu nhân, làm cho người trong một phòng này hưng sư động chúng (ra quân ồ ạt)."
Nàng nói phong thanh vân đạm, còn mang theo ý khiển trách nhàn nhạt, nhưng chỉ cần là một có đầu óc phân tích một chút, là có thể nghĩ đến, Tần thị này là bị người hãm hại.
Hình như mỗi một câu nói của Dung Noãn Tâm đều có thể có một chút quan trọng không sai về lệch.
Đúng lúc này, âm thanh giòn tan dễ nghe của Dung Huệ Như truyền tới: "Trong phòng này có cái mùi vị gì, thế nào thơm như vậy?"
Nàng tìm kiếm mùi thơm khắp nơi trong phòng, tìm hết mấy chỗ, rồi tìm được một bọc đồ khả nghi dùng băng gạc bọc lại ở dưới chân bàn.
Dung Định Viễn vội vàng đoạt lấy, giận không thể nuốt hỏi: "Đây là cái gì?"