Đích Nữ Nhất Đẳng

Quyển 2 - Chương 15-2: Mưu tính sai người rồi 2



Edit: kaylee

Thì ra là, người này căn bản cũng không phải là Thiên Mộ Diêu.

Nhận rõ sự thật Dung Huệ Kiều bắt đầu liều mạng giằng co, rồi lại sợ Thiên Mộ Thần nhận ra là nàng, nên âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ đành phải không tiếng động giùng giằng, hi vọng hắn có thể bỏ qua cho mình.

Tiếc rằng, Thiên Mộ Thần chính là không bằng cầm thú, hắn vừa mắng, còn vừa không ngừng phát tiết thú tính của mình.

"Hô......" Mặc dù hai người trong động giấu được vô cùng bí mật, nhưng Thiên Mộ Diêu núp ở quá gần vẫn là có thể nghe rõ ràng âm thanh sung sướng hai người phát ra......

Chói tai như vậy, làm cho lòng người ngứa ngáy như vậy......

Thân thể không giải thích được dâng lên một cảm giác khác thường, da thịt và đầu ngón tay cũng trở nên nóng bỏng, lqđ nóng bỏng đến hắn gần như khống chế không được mình, muốn áp đảo nữ nhân sau lưng......

Cũng vào lúc này, vô số đèn cung đình soi tới đây từ bốn phương tám hướng, tiếng bước chân huyên náo vang thành một mảnh.

Dung Noãn Tâm đang muốn kéo Thiên Mộ Diêu lui về phía sau, trên tay vừa động, người trước người lại là cứng đờ không động.

Nàng buông ra tay bưng bít miệng hắn, không hiểu nhìn tới, bên tai lại truyền đến một hồi tiếng thở hổn hển...... Một luồng khí nóng phun ở trên mặt của nàng......

Lúc này Dung Noãn Tâm mới chú ý tới lúc này khoảng cách giữa nàng và Thiên Mộ Diêu lại gần như thế, gần như có thể dùng thân mật để hình dung.

"Đi......" Trong bóng tối, nàng chợt hung hăng nhéo một cái ở trên lưng hắn, cảm giác thân thể nóng bỏng cương cứng một chút, rồi sau đó lập tức mềm nhũn ra.

Đúng lúc ấy thì, những tiếng bước chân kia vừa đúng đi tới, Dung Noãn Tâm thuận thế đi theo phía sau lão phu nhân.

"Nhìn...... Ở nơi nào......"

Đã có người phát hiện hai người triền miên, đèn cung đình soi qua, một mảnh âm thanh hít không khí chỉnh tề vang lên, cũng là Nhị phu nhân tự mình đi xuống kéo người tới.

"Chớ hoảng sợ, nương làm chủ cho ngươi!" Nhị phu nhân đi vào, lập tức tắt đèn, an ủi một hồi với Dung Huệ Kiều đang khóc thút thít.

‘Xột xột xoạt xoạt’ tiếng mặc quần áo vang lên.

"Tiểu thư, làm xong!" Chẳng biết lúc nào, Lương Thần đã tới sau lưng Dung Noãn Tâm, len lén tiến tới bên tai của nàng nói.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hẳn là ăn ý mười phần.

Mặt Dung Định Viễn đen thui, sai người chiếu lên trên mặt gian phu kia, không khỏi cả kinh thất sắc, rồi sau đó lập tức ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống: "Thái tử điện hạ, thần xin Thái tử điện hạ cho thần một câu trả lời hợp lý!"

Mọi người đều thấy rõ người này là Thái tử đương triều Thiên Mộ Thần, cũng không khỏi thấy ly kỳ.

Ai không biết Thái tử thích tửu sắc, trong phủ mỹ nhân thành đoàn, ngay cả nam linh cũng có không ít, làm chuyện hoang đường bực này, nhưng cũng là hợp tình lý.

Chỉ là...... Nữ tử khóc thầm kia vẫn không ló mặt, cũng không biết là vị tiểu thư nào của Dung gia.

Nghĩ như vậy, Thái tử lại lẽ thẳng khí hùng nói: "Hậu gia yên tâm, ngày mai ta sẽ đi xin tội với phụ hoàng, nhất định lập Dung tiểu thư làm Thái tử phi!"

Vừa quay đầu, Mỹ Cảnh thấy rõ dáng vẻ của nam tử kia, không nhịn được kinh hô ở bên tai Dung Noãn Tâm: "Sai lầm rồi sai lầm rồi, nô tỳ rõ ràng là cho......"

"Rõ ràng là cho Bản Điện Hạ, sao lại đến trên tay Thái tử!" Một âm thanh có chút hài hước như có như không vang lên sau lưng, cũng không thể đưa tới sự chú ý của người khác.

Dung Noãn Tâm lập tức cảnh giác thối lui ra khỏi đám người, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ sắc lạnh.

Thật là, nàng rõ ràng là làm cho người ta đem mấy thứ cho Thiên Mộ Ly, sao lại chạy đến trên tay Thái tử, mới vừa rồi, lee~lqđ nàng vẫn cho rằng người ở cùng với Dung Huệ Kiều là Thiên Mộ Ly, vì vậy, lúc đèn cung đình chiếu vào trên mặt Thái tử thì trong mắt của nàng mới có thể thoáng qua khiếp sợ thật sâu......

Thật giống như bị người một đường bố trí, đặc biệt không có cảm giác......

Theo lý thuyết, khi Tam điện hạ rời đi, Thiên Mộ Ly không thể nào biết biết kế hoạch của nàng, trừ phi, ở bên cạnh nàng có người của hắn......

Nhưng mà, bên cạnh nàng trừ Lương Thần Mỹ Cảnh ra, thì chỉ có một mình Tráng Tử, trong ba người này, nàng tuyệt không tin tưởng có một người phản bội nàng.

Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, trong đầu lại là lạnh hơn phân nửa, càng cảm thấy bất luận kẻ nào cũng không thể không phòng.

"Ngươi chớ sợ, cũng không có người phản bội ngươi, chuyện tối nay, chính là đúng dịp mà thôi!" Thiên Mộ Ly nhếch môi cười, môi hồng răng trắng, làm cho người ta cứ như vậy mê say trong đó. 

Hắn có thể dễ như trở bàn tay đoán trúng tâm sự của nàng.

Dung Noãn Tâm cười lạnh: "Thất điện hạ thật bản lãnh, tiểu nữ tử mặc cảm, ngày sau nhất định càng thêm cẩn thận, để ngừa có chuyện đúng dịp xảy ra như vậy......"

Nàng chữ chữ nguội lạnh, gần như muốn bóp chết Thiên Mộ Ly.

Hận ý mãnh liệt tự dung tản mát ra trên người Noãn Tâm nhu nhược, giữa ban ngày Thiên Mộ Ly chưa bao giờ từng phát giác, nhưng kì lạ tại trong đêm đen như vậy, hận ý này càng thêm mãnh liệt. 

Mãnh liệt đến mức, hắn gần như có thể cảm nhận được đau đớn trong lòng nàng này......

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn chỉ cảm thấy lòng mình đau lợi hại, chỉ muốn bảo vệ nữ tử trước mắt thật tốt, để cho cuộc sống của nàng không buồn không lo, tất cả tất cả đều để cho mình tới gánh thay nàng.

Vươn tay, cầm lại là không khí lạnh lẽo, Dung Noãn Tâm đã sớm xoay người.

Hắn đột nhiên khổ sở cười một tiếng, có chút không rõ trong lòng mình là dạng gì, nàng rõ ràng muốn hãm hại hắn, ba lần bốn lượt ra tay với hắn, hắn không chỉ có không cảm thấy tức giận, ngược lại lọt vào trong cái lồng của nàng. 

Chỉ có chính hắn hiểu, cũng là hết thuốc chữa!

Nhị phu nhân vẫn che chở nữ nhi của mình ở trong bóng tối thật thấp khóc thút thít, đột nhiên nghe được bốn chữ ‘Thái tử điện hạ’, nàng ta chợt trợn mắt, llêqquýyđôn không thể tin nhìn  nam tử bị trăm đèn cung đình chiếu rọi kia, lớn lên mặt chữ quốc bình thường, mặc dù vóc người cũng to lớn cao ngạo, lại khác với anh tư của Tam điện hạ......

Tại sao có thể như vậy? Nhị phu nhân đầu tiên là quay đầu lại nhìn chằm chằm Dung Huệ Kiều, giống như trách cứ nàng không thấy rõ người tới, đã hy sinh không thân thể của mình!

Tất cả tối nay, nàng ta trăm phương ngàn kế tính kế thật lâu này, ở trong bóng tối làm vô số tay chân.

Nhưng không nghĩ, lại là loại kết quả này.

Trong lòng Nhị phu nhân thất vọng tuyệt không thua gì Dung Huệ Kiều, giống như Dung Định Viễn, nếu gạo đã thành cơm, chính là trách tội ai cũng không dùng được, có lẽ đây cũng là mạng của mỗi người.

Thế cục hôm nay của Thái tử, Dung Định Viễn đúng là quá rõ ràng rồi.

Sớm muộn gì hắn cũng có thể bị phế, đến lúc đó, chỉ sợ Thái tử mới tuyệt sẽ không lưu hắn sống tạm qua ngày, như vậy, Dung Huệ Kiều gả cho hắn, cũng như gả cho một tên phế vật! 

Tương lai là sống hay chết, có lẽ vẫn là một ẩn số.

"Tạ Thái tử điện hạ!" Dung Định Viễn cắn răng, nặng nề dập đầu, cứng rắn tiếp nhận này cái cọc hôn nhân không có ở bên trong khống chế của mình.

Bóng đêm mê ly, gió lạnh đầu mùa xuân, đánh vào trên mặt lại có một phen động tình mát mẻ khác.

Tâm tình của Dung Noãn Tâm cũng là hỏng bét đến cực điểm, đang muốn quay trở lại nhìn tình trạng của mẫu thân một chút, lại nghe sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vàng.

"Noãn Tâm......" Giọng nói hơi khàn khàn vang lên ở mấy bước xa.

Dung Noãn Tâm khẽ dừng một chút, có chút kinh ngạc Thiên Mộ Diêu lại có thể thân mật gọi nàng như thế, l^q"đ chẳng lẽ hắn cho rằng mới vừa rồi sau khi đã trải qua những thứ kia, bọn họ thật đứng ở trên cùng một sợi dây, thật giống như người thân sao?

Thật sự là buồn cười.

"Viêm Thân vương còn có chuyện?" Không quay đầu lại, âm thanh thanh thanh lãnh lãnh phun ra từ đôi môi kia, lại mang theo một chút cười lạnh không nói ra được.

Thiên Mộ Diêu có chút cứng đờ, khác thường trên người chưa rút đi, hắn chỉ cảm thấy trái tim có chuyện muốn nói với nàng, nhưng há miệng, lại không biết nói những gì.

Thấy đối phương lạnh lùng như vậy, lại nuốt vào lời kia.

Phía trước, Lương Thần vội vã chạy tới, nhìn Thiên Mộ Diêu một cái, thì ghé vào bên tai Dung Noãn Tâm nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Tráng Tử đợi ở phía trước!"

Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, quay đầu cũng không nhìn Thiên Mộ Diêu, mà là nhíu mày nói tiếng "Cáo từ" rồi theo Lương Thần đi đến phía trước.

Ngay sau đó Thiên Mộ Diêu cũng rối trí rời đi.

Cho đến bóng dáng của hai người đều biến mất ở hai bên, lúc này hai bóng dáng cao to vẫn ẩn ở phía sau đại thụ mới chậm rãi đi ra.

"Chủ tử, Dung tiểu thư ngược lại thông tuệ, đùa giỡn này mới vừa vặn diễn xong, đã tìm người đi rồi!" Triệu Hựu Đình cười mở ra chiết phiến trong tay, con ngươi đào hoa khẽ nhướng lên trên, rõ ràng là phong độ của người trí thức mười phần, nụ cười này, lại tăng thêm một chút tư vị phúc hắc.

"Ta cá là chủ tử thắng......" Một bóng dáng màu đen giáng xuống từ trên trời, tự tin vỗ ngực nói.

Cũng đúng lúc này, bên kia, cũng không biết từ chỗ nào lại nhảy ra nam tử văn nhược mặc y phục màu trắng, cười lắc lắc đầu: "Chưa chắc chưa chắc...... Nhìn phía sau xem như thế nào?"

"Cuộc sống của chủ tử sắp khổ rồi......" Lại một bóng dáng giáng xuống từ trên trời, cười ‘hì hì’ lấy nháy mắt ra dấu với ba gã nam tử khác, bốn người đều che miệng nở nụ cười.

Gương mặt tuấn tú của Thiên Mộ Ly lại hơi đỏ lên, gương mặt lại nhanh chóng trầm xuống, giận dữ hét: "Cút......"

Vừa dứt lời, ba gã nam tử mới vừa xuất hiện đã mất tung ảnh, chỉ còn lại Triệu Hựu Đình còn làm bạn ở bên cạnh hắn.

......

Bữa tiệc ở nửa đêm mới tản đi, cũng không vì đoạn tiểu nhạc đệm kia của Dung Huệ Kiều mà có gì không ổn, lqđ Thái tử vui mừng trở về cung, trong lòng hồi tưởng, rất nhanh là có thể lấy được mỹ nhân nhi ngạo như đóa hoa sen kia rồi.

Tuy nói không theo lễ, nhưng Tần thị vẫn bị lão ma ma trong phủ mạnh mẽ đội lên khăn voan đỏ, búi một búi tóc hỉ.

Cũng không biết ngồi bao lâu, Tần thị chỉ cảm thấy nhịp tim càng ngày càng nhanh, đều đã là người có tuổi, còn học lễ tiết tân hôn, thật sự làm cho cả người nàng không được tự nhiên.

"Két......" Một tiếng, âm thanh cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó, giọng nói của Hương Xảo lập tức vang lên ở ngoài phòng: "Nô tỳ gặp qua lão gia!"

Tần thị ngồi càng thêm lo lắng, đôi tay nắm thật chặt, chỉ kém không có vặn rách một góc xiêm áo.

"Thưởng!" Giọng nói của Dung Định Viễn trầm thấp cũng chẳng có bao nhiêu vui sướng.

Nha đầu ma ma giữ ở ngoài cửa đều vui mừng, rồi sau đó là âm thanh tạ ơn.

Đợi tất cả đều bình tĩnh lại, rèm trong phòng bị một đôi bàn tay vén lên, tiếng bước chân trầm ổn của Dung Định Viễn cứ một tiếng một tiếng đập vào trái tim của Tần thị.

"Thái Vân......" 13 năm rồi, hắn có chừng 13 năm chưa từng gọi nàng như vậy.

Dung Định Viễn ngồi xuống ở bên giường, mang theo một tiếng thở dài, hình như nhớ lại đủ loại trước kia, trên mặt cũng không có nghiêm túc trong ngày thường.

Nhấc lên khăn voan màu đỏ kia thì gương mặt hồng thấu của Tần Thái Vân lập tức hiện ra ở trước mặt của hắn.

Hồng nhạt, làm cho sắc mặt vốn vàng vọt của nàng của có một cảm giác đỏ thắm, trên trán cũng bởi vì thẹn thùng mà có vẻ ý vị mười phần.

Dung Định Viễn vươn tay, tinh tế cọ xát ở tóc mai của nàng, giống như nhìn thấy những ngày tháng tuổi trẻ khinh cuồng của mình.

"Có còn nhớ rõ lần đầu chúng ta quen biết thì nàng chính là thẹn thùng như vậy!"

Tần thị gật đầu một cái, trong hốc mắt không khỏi hiện ra chút nước mắt, không nhịn được nắm tay Dung Định Viễn ở trên tóc mai của nàng.

Ánh nến dao động, trong phòng lò lửa đang lên rừng rực, hai người lại có vẻ có chút khác biệt, rượu giao bôi xuống bụng, Dung Định Viễn lập tức đưa tay thoát đi áo ngoài của Tần thị...... 

Lại vào lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi gào thét khốc thiên thưởng địa (rung trời động đất): "Lão gia, lão gia...... Lão gia cứu mạng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.