Đích Nữ Nhất Đẳng

Quyển 2 - Chương 4-2: Liên thủ 2



Edit: kaylee

"Lần trước nghe Dung tiểu thư chỉ điểm, Bổn vương đã diệt trừ rất nhiều mật thám Thái tử đặt nằm vùng ở bên cạnh bản vương, như thế còn phải đa tạ Dung tiểu thư!"

Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, chính là chỉ Thiên Mộ Diêu, hắn biết rõ người trong miệng Dung Noãn Tâm không phải Thái tử, thế nhưng hắn lại càng muốn vặn vẹo ý tứ của Dung Noãn Tâm, tiến tới thử dò xét sự trung thành của nàng đối với hắn.

"Viêm Thân vương nói quá lời, Noãn Tâm cũng chỉ là một nữ tử, nơi nào hiểu được chỉ điểm cái gì, huống chi lúc trước Noãn Tâm cũng không có nói cái gì, là Vương Gia đa tâm!"

Tốt cho Thiên Mộ Diêu, lại muốn bẫy nàng, không có cửa đâu!

Miệng hắn nói rất nhiều mật thám ‘Thái tử’ đặt nằm vùng ở bên cạnh hắn, nhưng Dung Noãn Tâm lại chưa từng nhắc tới Thái tử.

Từ trước tới nay, Thiên Mộ Diêu và nàng cũng chỉ là vài lần duyên phận, chưa nói tới hiểu rõ nhau, nàng không có lý do gì giao tính mạng của chính mình đến trên tay của hắn.

Nghe lời nói của Dung Noãn Tâm, Thiên Mộ Diêu đột nhiên ngửa đầu cười phá lên, đôi mắt phượng hẹp dài híp thành hai đường cong đẹp mắt, lqd lại mang theo vài phần mị hoặc câu lòng người, dương cương và dịu dàng cùng tồn tại, sảng lãng và thâm trầm cùng tồn tại, mâu thuẫn kết hợp, lại có lực hút chí mạng.

Tốt cho một nữ tử ý định thâm trầm, những lời nói cũng đối với hắn phòng bị có thêm, lúc Thiên Mộ Diêu thử dò xét nàng, đồng thời nàng cũng đang thử dò xét Thiên Mộ Diêu.

Hắn không khỏi cẩn thận quan sát nàng, nếu là nữ tử bình thường, hắn cần gì phí nhiều miệng lưỡi như vậy, rất dễ dàng có thể dụ được đối phương ngoan ngoãn để cho hắn sử dụng.

"Huyện chủ là không tin Bổn vương sao? Chúng ta theo như nhu cầu, ta giúp ngươi lấy được thứ ngươi muốn, ngươi nói cho ta biết, điều ngươi biết, như vậy không phải rất tốt sao?"

Vòng vo với người quá thông minh, chỉ sẽ càng dây dưa càng chặt, Thiên Mộ Diêu hiểu đạo lý này rất sâu.

Đề nghị này nghe có vẻ không tệ, chỉ là, nếu nàng thật nói hết những gì mình biết với hắn, như vậy, khó bảo toàn ngày sau lúc nàng không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ nổi sát tâm.

Cân nhắc một chút, cũng là nàng bị thua thiệt rồi.

"Làm sao ta biết Vương Gia là thật lòng muốn cùng ngồi lên một cái thuyền với ta hay không, nếu ngày nào đó sóng cao rồi, lqd thuyền này lật, chẳng phải tiểu nữ tử sẽ chết đuối trong song sao?" Dung Noãn Tâm không nhanh không chậm cầm lên một khối Hồng Tảo cao đặt ở trong miệng từ từ thưởng thức, mùi vị quả thật không thể so với ban đầu rồi.

"Huyện chủ cần như thế nào mới có thể tin tưởng Bổn vương?" Thiên Mộ Diêu nhíu lông mày, cuối cùng nói trúng tim đen.

"Nếu Viêm Thân vương đã khoái nhân khoái ngữ (thẳng thắn), như vậy Noãn Tâm sẽ nói thẳng, Noãn Tâm muốn nhờ Vương Gia tra Bình Tây Vương Thế tử một chút, càng chi tiết càng tốt!"

Nửa khối ngọc kia vẫn vang vọng ở trong đầu nàng, cùng với ánh mắt hôm đó Thái hậu nhìn nàng, Dung Noãn Tâm vẫn là cảm thấy hình như ở bên trong sâu xa nam tử kia có quan hệ nào đó với mình.

Nhưng trước mắt mình năng lực có hạn, muốn dò xét chuyện của Bình Tây Vương, còn không có năng lực kia.

Thiên Mộ Diêu không ngờ tới nàng có yêu cầu này, ngẩn ra, mới tiếp lời nói: "Được.".

"Ta tới tìm Huyện chủ tỷ tỷ, vì cái gì các ngươi ngăn ta lại?"

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng ồn ào, Dung Noãn Tâm đã nghe ra, chính là giọng nói của Dung Huệ Kiều, l.q.d nàng nhất định là nhìn thấy theo hầu của Thiên Mộ Diêu ở bên ngoài, mới có thể tìm tới chỗ này.

Nàng nhưng là nhớ, đời trước, hai tỷ muội này tranh đến chết đi sống lại vì người nam nhân này.

"Điện hạ, là xá muội!" Nàng nhíu lông mày, khẽ nhấp một ngụm trà.

Thiên Mộ Diêu ‘hả?’ một tiếng, lập tức giơ tay ý bảo bên ngoài người để Dung Huệ Kiều đi vào.

Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng cười, trong mắt hàm chứa một chút hài hước, ngẩng đầu nhìn Dung Huệ Kiều mặt mang thẹn thùng đi vào.

"Huệ Kiều thỉnh an Huyện chủ tỷ tỷ." Dung Huệ Kiều vừa đi vào lập tức phía quy củ chào Dung Noãn Tâm một cái, rồi sau đó giống như là kinh ngạc Thiên Mộ Diêu cũng ở đây, lại vội vàng hạ thân, thẹn thùng e lệ nói: "Viêm Thân vương cũng ở đây? Thật là đúng dịp!"

Dung Noãn Tâm cười đến nghẹn, nước trà trong miệng suýt nữa thì phun ra ngoài.

Không nói đến ngôn hành cử chỉ của Dung Huệ Kiều, chỉ nhìn một cách đơn thuần cách ăn mặc của nàng...... Đầy đầu trâm hoa, hai bên trái phải búi tóc đều cắm hai cây trâm vàng cực lớn, nhiều son dầy phấn, toàn thân cũng lộ ra một khí tức quý phụ tục không chịu được.

Rõ ràng là cô nương chưa có gả người, dáng dấp vốn cũng coi như là thanh tú động lòng người, lại trang điểm cho mình thành dáng vẻ nhà giàu mới nổi này, làm cho người ta nhìn thấy đều có cảm giác ăn phải ruồi bọ.

Hơn nữa, nàng rõ ràng là nhìn thấy thị vệ của Thiên Mộ Diêu ở đây, mới có thể tìm tới đây, lại còn không biết xấu hổ dựa vào lý do Dung Noãn Tâm.

"Vị này là?" Thiên Mộ Diêu im lặng trợn tròn hai mắt, người này ăn mặc cũng quá khoa trương rồi, ăn mặc quả thực là tục không chịu được, trừ lộ ra việc nàng là một người có tiền, thì không có những ngụ ý khác nữa.

Vẻ mặt của Dung Huệ Kiều có chút hoảng hốt, sắc mặt khẽ biến thành đỏ lên, từ lúc nàng bắt đầu vào cửa nhìn thấy Thiên Mộ Diêu kia, trái tim của nàng đã bắt đầu ‘bùm, bùm’  nhảy không ngừng, giống như là nai con chạy loạn.

Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Mộ Diêu, Dung Huệ Kiều đã ghi tạc khuôn mặt tươi cười khí tức dương cương mười phần kia ở trong lòng, llqd tư thế oai hung trên lưng ngựa, bữa tiệc đón gió tẩy trần kia hắn ôn hòa cười một tiếng, ấm áp giống như lò thạch cao, làm cho nàng âm thầm ghi tạc vào trong lòng.

Mỗi lần lúc đêm khuya vắng người, nàng lại tâm tâm niệm niệm dáng vẻ của Thiên Mộ Diêu, trong lòng cũng ảo tưởng có một ngày có thể rúc vào bên cạnh hắn.

"Vị này là đường muội của thần nữ, Dung Huệ Kiều!"

Nói như vậy, Dung Noãn Tâm cũng là gọi Dung Huệ Kiều một tiếng, nàng mới phản ứng được, vội vàng lại thẹn thùng vén áo thi lễ với Thiên Mộ Diêu, lúc này mới đứng lên.

"Vương Gia, Thái tử điện hạ đến!" Đúng lúc này thị vệ ngoài cửa vội vàng đi vào bẩm báo.

Thiên Mộ Diêu mới vừa đứng dậy, tiếng cười sang sảng của Thái tử đã truyền vào từ ngoài cửa: "Hoàng đệ, làm sao tới thưởng tuyết cũng không mời Bổn cung cùng tới?"

Thiên Mộ Thần vừa vào cửa, lại nhìn thấy trong gian phòng trang nhã này còn có hai nữ tử, thì hài hước nói: "Hoàng đệ thật là có nhã hứng, khó trách không mời Bổn cung!"

Lời này của hắn ý vị sâu xa, cặp mắt híp một cái, lưu luyến không dời ở trên mặt Dung Noãn Tâm, vô cùng càn rỡ vô lễ.

"Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ!" Cho dù trong lòng vô cùng chán ghét, lqđ~ nhưng ở bên trên mặt Dung Noãn Tâm vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng trong ngày thường này như cũ, làm cho người ta thật đoán không ra cảm thụ chân thực.

Thái tử cười ha hả, tiến lên một bước, cầm cổ tay của Dung Noãn Tâm, tự mình đỡ nàng lên.

Cặp mắt lại nhìn chòng chọc vào gương mặt nhu mì xinh đẹp của nàng, nụ cười càng thêm không chút kiêng kỵ.

Hai mắt Thiên Mộ Diêu khẽ híp một cái, tầm mắt dừng lại ở trên tay giữ ở cổ tay Dung Noãn Tâm của Thái tử, chuyển động nhẫn ngọc ở ngón giữa một cái: "Hoàng huynh, ngồi xuống uống một ngụm trà đi!"

Chẳng biết tại sao, trong tim của hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Hắn không thích có người đụng vào Dung Noãn Tâm, lúc trước ở Dung phủ, hắn đã phát giác sự khác thường của mình, nhìn thấy Thiên Mộ Ly quan che chở tâm Dung Noãn Tâm như thế, hắn lại cảm thấy trong lòng giống như bị người chặn tảng đá, thật muốn đi lên tách ra đôi tay đụng vào Dung Noãn Tâm kia.

Nhưng mà, nhưng nếu hắn vì điều này mà nổi lên xung đột với Thái tử ở đây, như vậy...... Chuyện Thiên Mộ Ly bị ám sát lúc trước, sẽ gặp bị người lần nữa nhắc đến.

Chuyện kia, gần như tất cả mọi người đều cho là Thái tử gây nên, Hoàng thượng cũng vì vậy mà lạnh nhạt với Thái tử hơn không ít, lqd nếu để cho người biết chuyện kia là một tay hắn bày ra để giá họa cho Thái tử, như vậy...... Toàn bộ tiền đồ tương lai của hắn sẽ mất hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.