Đích Nữ Nhất Đẳng

Quyển 2 - Chương 4-4: Liên thủ 4



Edit: kaylee

Đến Di Phúc viện, bọn người Dung Định Viễn, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam di nương ở đây, có một người giữa nhà quỳ, cũng không phải nhị tiểu thư Dung Huệ Kiều, hẳn là tam tiểu thư Dung Huệ Mẫn.

Dung Noãn Tâm vấn an lão phu nhân và Dung Định Viễn, rồi ngồi xuống.

"Huệ Mẫn, ngươi nói thật một chút xảy ra chuyện gì?" Lão phu nhân có vẻ có chút khẩn trương, trong phủ này liên tiếp xảy ra chuyện, mỗi một lần trở về lại có người đến nơi bà tố cáo, lqd mỗi lần trong lòng của bà đều co lại, lâu ngày rồi, ngược lại cảm giác mình còn tỉnh táo một chút.

Đôi mắt của Dung Huệ Mẫn đã khóc đến đỏ bừng, sợi tóc có chút xốc xếch, nghe lão phu nhân hỏi như vậy, nàng vội vã nói: "Lão phu nhân, lão phu nhân, đại tỷ tỷ cũng không có đánh ta, ngài không nên trách nàng......"

Dứt lời, lập tức uất ức ‘oa oa’ khóc.

Tuy nói mười tuổi, vẫn tính là đứa bé, nhưng Dung Noãn Tâm lại cảm thấy Dung Huệ Mẫn này nhất định không phải là một nhân vật đơn giản.

Trong miệng đại tỷ tỷ nàng chỉ chính là Dung Huệ Như.

Dung Noãn Tâm không nhịn được nhìn nàng lâu mấy lần, nàng là thật ngây thơ hay là giả ngu ngốc? Trong miệng kêu không trách Dung Huệ Như, nhưng ngôn ngữ đã chỉ đầu mâu về phía ả ta.

Dung Huệ Như nóng nảy, vội vàng đứng lên từ bên người Mạc thị: "Ta không có, ta căn bản chưa từng đánh nàng!"

Mới vừa rồi, Dung Huệ Như và Dung Huệ Mẫn xảy ra xung đột ở trong hoa viên nhỏ, có không ít người cũng nhìn thấy Dung Huệ Như ra tay đối với Dung Huệ Mẫn, có mấy nô tài gan lớn chút còn tuyên bố làm chứng vì Dung Huệ Mẫn.

Cứ như vậy, Dung Huệ Như chính là có miệng mà khó trả lời rồi.

"Nghịch nữ, Huệ Mẫn đắc tội ngươi chỗ nào, vì sao ngươi phải đánh nàng?" Dung Định Viễn giận đến mức trên trán nổi lên gân xanh, ‘vụt’ một tiếng đứng lên, chỉ vào Dung Huệ Như lập tức mắng to.

Kể từ sau khi Tam di nương trở về phủ, Dung Định Viễn càng thêm không muốn gặp nương con Đại phu nhân.

Từ lúc làm hắn mất mặt trên cung yến lần trước, hắn đã ghi hận Dung Huệ Như, thậm chí có suy nghĩ, tìm người thay thế vị trí của Dung Huệ Như, tương lai cũng tiện để cho hắn sử dụng.

"Ta...... Ta không có, ta thật sự  không có!" Dung Huệ Như gấp đến độ nước mắt chảy ra, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, bụm mặt, cũng không biết tranh biện như thế nào mới phải.

Sắc mặt của Đại phu nhân biến đổi, không ngờ Dung Định Viễn lại có thể nhục mạ Dung Huệ Như như vậy, một hơi nghẹn ở trong lòng, thật vất vả mới ép xuống, l^q"đ lúc này mới đứng dậy bảo về ở bên người Dung Huệ Như nói: "Lão gia, có thể hạ nhân nhìn lầm rồi, từ nhỏ Huệ Như chính là người tâm tính thiện lương, ngài là rõ ràng nhất mà!"

Nghe lời này, Dung Định Viễn lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, từ lần trước, ả hãm hại Tần thị kia, còn chưa qua, lúc này mới vừa được thả ra, lại bắt nạt đến trên đầu thứ muội.

Cái này làm Dung Định Viễn tin tưởng trong sạch của nàng như thế nào?

Nhìn lại một chút Huệ Mẫn người ta, cơ trí khéo léo, thấy thế nào, cũng làm người ta vui vẻ.

Trong mắt Tam di nương cũng chứa nước mắt nhàn nhạt, nàng gạt nước mắt, đáng thương kéo Huệ Mẫn vào trong ngực của mình: "Tam Tiểu Thư, nhất định là ngươi nói sai lm rồi cái gì chọc giận đại tiểu thư, phải hay không? Ngươi nhanh chóng nhận sai với đại tiểu thư, sau này loại chuyện nhỏ này đừng quấy rầy lão phu nhân nữa."

Lời nói của Văn thị mặt ngoài là cầu tình thay đại tiểu thư, nhưng ý ngầm còn không phải là đang đánh vào mặt đại tiểu thư?

Đại phu nhân luôn miệng che chở nữ nhi của mình, mà Tam di nương lại vì gia đình an bình, tình nguyện để cho nữ nhi của mình chịu chút uất ức, cũng không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của lão phu nhân, chính là lòng dạ như vậy, lại khiến cho Dung Định Viễn cảm động tột đỉnh.

Trong mắt Đại phu nhân gần như là tóe ra tia máu, ảcắn răng trợn mắt nhìn Tam di nương một cái, hay cho hồ ly tinh này, so với mười năm trước, thủ đoạn này càng cao minh hơn.

Nhưng bất luận như thế nào, nàng cũng chỉ là di nương, không quyền không thế, lại sao có thể đấu với trưởng nữ Mạc gia như ả?

"Tam muội muội, mặt của ngươi......" Dung Noãn Tâm cố ý kinh ngạc kêu lên, che miệng, trong mắt mang theo chút không thể tin.

Mới vừa rồi, đầu tóc của Dung Huệ Mẫn xốc xếch, che đi hơn phân nửa gương mặt, mặc dù nàng vô cùng muốn để cho người phát hiện, nhưng vẫn không có một người phát hiện dấu năm ngón tay trên mặt nàng.

Dung Định Viễn nhanh chóng tới trước vén lên tóc rối bời trước trán Dung Huệ Mẫn, chỉ thấy lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã sưng đỏ, dấu năm ngón tay rõ ràng in ở trên mặt kia, l.q.d hợp với đôi mắt đầy nước mắt của nàng ta, càng thêm có vẻ nàng bị uất ức rất lớn.

"Chuyện này......" Lão phu nhân không thể tin nhìn Dung Huệ Mẫn.

Mới vừa rồi, bà vẫn cho rằng cũng chỉ là đứa bé náo mâu thuẫn, hoặc là lôi kéo mấy cái, lại không nghĩ rằng Dung Huệ Như lại là người nhẫn tâm như vậy, lại có thể đánh Dung Huệ Mẫn bị thương thành như vậy.

Mắt thấy trên gương mặt đó trừ những dấu ngón tay này, còn có hai vết máu mờ mờ thật dài do móng tay cào ra.

Nữ hài tử gia, nếu thật để lại sẹo, đây không phải là muốn hủy một đời người sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của lão phu nhân trở nên vô cùng khó coi, nặng nề gõ cây gậy trong tay xuống, phát ra một tiếng vang cực kỳ trầm nặng: "Dung Huệ Như, ngươi thật nhẫn tâm!"

Trong mắt Tam di nương lóe lên vẻ đắc ý, thừa dịp đoàn người đưa mắt đến trên người Dung Huệ Như, nàng quay mặt qua, gật đầu cười một tiếng với Dung Noãn Tâm.

Lấy tình thế trước mắt đến xem, họ có cùng chung kẻ địch.

Có câu nói thật hay, kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu, Dung Noãn Tâm cũng đáp lại một nụ cười nhạt, đáy mắt lại là bình thản lạnh lùng.

"Ngươi...... Ngươi còn có gì để nói?" Dung Định Viễn giận đến mức bước nhanh đến phía trước, níu Dung Huệ Như lên muốn đánh xuống, lại bị Đại phu nhân cản được.

Lúc này Dung Định Viễn đang nổi nóng, vốn là bởi vì chuyện của Tam di nương đã có nhiều bất mãn đối với Đại phu nhân, lúc này, nhìn thấy ả vẫn che chở Dung Huệ Như như cũ, l.q.đ Dung Định Viễn nhưng là cũng nhẫn tâm dùng một tay đẩy ả ra, cái đẩy này, lực độ có hơi lớn, Đại phu nhân lảo đảo một cái, ót đụng phải góc trên cái bàn bên cạnh, trầy trụa một khối lớn, máu tươi chảy ra như rót nước.

"Mẫu thân...... Mẫu thân......"

Dung Huệ Như khóc nhào tới.

Dung Định Viễn nhìn nương con khóc thành một đoàn này, trong mắt lại là lạnh đến lợi hại, đang muốn sai người đưa Mạc thị về viện, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng báo kêu: "Lão gia, lão phu nhân, Mạc Thái Phó tới chơi!"

Mạc lão thái gia tới? Trong mắt Dung Định Viễn lóe lên vẻ kinh hoảng.

Nếu để cho Mạc lão thái gia nhìn thấy nữ nhi của ông bị chính mình đánh cho thành như vậy, ông định không sẽ bỏ qua, lấy sự tôn trọng của Hoàng thượng đối với Mạc gia, chỉ sợ thua thiệt vẫn như cũ là mình.

Nghĩ tới đây, trên mặt Dung Định Viễn mang theo vài phần chần chờ, con ngươi dừng lại ở trên mặt Mạc thị một chút, đang tự định giá là giam Mạc thị lại, hay là......

Đại phu nhân sớm đoán được Dung Định Viễn có điều cố kỵ đối với Mạc lão thái gia, ả trầm ngâm một chút, trong lòng lạnh đến lợi hại, lại là đỡ cái bàn đứng lên: "Lão gia, phụ thân tới thăm ta một chút... ta đi một lát sẽ trở lại!"

"Đợi đã!" Dung Định Viễn cảnh giác nhìn ả chằm chằm, chỉ sợ ả nói hưu nói vượn ở trước mặt Mạc lão thái gia.

Đại phu nhân nhìn thấu tâm tư của hắn, cố ôn hòa giải thích: "Lão gia, mới vừa rồi tự thiếp không cẩn thận té ngã một cái, rách chút da, cầm máu, dùng tóc che một chút thì không nhìn ra rồi!"

Nghe đến đó, cuối cùng Dung Định Viễn cũng yên tâm, nhìn dáng dấp, Mạc thị còn không ngu đến mức phản bội hắn.

Dù sao cũng là người gả vào Dung gia, phu quân là trời, nhà nương cũng không thể giúp nàng một đời.

Dứt lời, Dung Định Viễn lập tức gọi người đi vào thu thập một phen cho Đại phu nhân, lại chỉnh sửa kiểu tóc một chút, llqd lúc này hai người mới cùng nhau đi tiền thính nghênh đón Mạc lão thái gia.

Dung Huệ Như làm ngoại tôn nữ của Mạc gia, đương nhiên là cùng đi theo rồi.

Trong mắt Tam di nương lóe lên một chút oán hận, chỉ trách thân thế của mình không bằng người, Đại phu nhân chính là cậy vào thế lực của nhà nương mình, mới có thể làm mưa làm gió nhiều năm ở trong phủ này.

Dung Định Viễn biết tâm tư ả ác độc thì thế nào? Còn không phải là phải xem sắc mặt của Mạc gia, không dám làm gì Đại phu nhân?

Lão phu nhân thở dài một cái, sai người đưa chút dược liệu quý hiếm cho Tam di nương, nói là cho Dung Huệ Mẫn bổ thân thể, còn có ai không hiểu, lão phu nhân đây là muốn dàn xếp ổn thỏa, không muốn vì một Tam di nương nho nhỏ, đắc tội Mạc gia.

Dung Noãn Tâm đạp tuyết thật dầy đi từ từ.

"Tiểu thư, trời lạnh như thế này, vẫn là nhanh chóng trở về viện đi!" Tuy nói lúc đi ra, đã mặc rất dày rồi, lqd trong tay cũng cầm túi nước ấm, nhưng nàng vẫn không yên lòng như cũ, sợ Dung Noãn Tâm đông hư rồi.

"Không sao!" Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười.

Đang nói, sau lưng vang lên tiếng bước chân, có người kêu ở sau lưng: "Huyện chủ xin dừng bước!"

"Người phải tới cuối cùng cũng tới rồi!" Dung Noãn Tâm nói thật nhỏ một tiếng, quay đầu lại, trên mặt mang cười yếu ớt đúng mực: "Tam di nương, tìm ta có việc?"

Văn thị nhìn bốn phía một phen, rồi cho người bên cạnh chính mình cũng lui xuống, lại chuyển con ngươi cực kỳ quyến rũ nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh bên cạnh Dung Noãn Tâm.

"Các ngươi cũng lui ra!" Dung Noãn Tâm gật đầu một cái với Lương Thần Mỹ Cảnh, ý bảo họ không cần phải lo lắng.

Chờ cả đám hạ nhân đều đã lui xuống, lúc này Tam di nương mới nén lệ vén áo thi lễ với Dung Noãn Tâm, nói: "Cầu xin Huyện chủ làm chủ cho nương con chúng ta, đều nói đánh vào trên người con, thương ở tâm của nương, Huyện chủ cũng là có mẫu thân, tự nhiên biết loại tư vị này, ngày hôm nay ta nhìn thấy Mẫn nhi chịu khổ, trong lòng ta đây giống như là bị dao găm cắt......"

"Tam di nương muốn như thế nào?" Dung Noãn Tâm ngoắc ngoắc môi, cũng không có bất kỳ bình luận nào đối với lời của nàng, dù sao khổ nhục kế này là chính nàng thiết kế, coi như vì phần độc ác này của nàng, Dung Noãn Tâm cũng kết luận, lòng của Tam di nương chênh lệch không khác với mình.

Không ngờ tới Dung Noãn Tâm biết trực tiếp hỏi như vậy, trên mặt Tam di nương ngẩn ra, rồi sau đó mới lên trước một bước, ghé vào bên tai Dung Noãn Tâm nhỏ giọng nói một phen......

Quả nhiên là diệu kế...... Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, nụ cười trên mặt càng đậm.

"Ta biết rõ Huyện chủ cũng là muốn diệt trừ Đại phu nhân, chỉ cần chúng ta liên thủ, ta không tin Đại phu nhân không rơi đài......"

Cái đuôi hồ ly kia vừa lộ ra ngoài, dịu dàng săn sóc, tha thứ rộng lượng trong ngày thường, đều giống như mây khói thoảng qua, lqđ nhìn lên Tam di nương trước mặt, chẳng biết tại sao, trong lòng Dung Noãn Tâm lại dâng lên một chút bi thương nhàn nhạt.

Một nữ nhân, bi ai lớn nhất chính là đắm chìm trong đấu tranh bao la, bát ngát.

Mà lúc này Tam di nương đã là như thế.

"Tiểu thư, lại tuyết rơi, túi nước ấm của ngài đã lạnh, vẫn là nhanh chóng trở về viện đi!" Lương Thần thấy hai người nói chuyện khá nhiều thời gian, cuối cùng không nhịn được tiến lên nhắc nhở.

Dung Noãn Tâm gật một cái, nói với Tam di nương: "Xin lỗi không tiếp được", lập tức do Lương Thần Mỹ Cảnh che chở rời đi.

Nàng...... Từ đầu tới cuối, lại không thấy đồng ý Tam di nương, cũng không có cự tuyệt Tam di nương.

Chuyện không có lợi, Dung Noãn Tâm nàng sẽ không làm, vả lại xem một chút Tam di nương mang đến cho nàng chỗ tốt gì trước, để bày tỏ thành tâm?

Tuyết này là càng rơi càng lớn rồi, hồ Nguyệt Nha ở hậu viện Dung phủ đã kết thành băng, mắt thấy cuối năm sắp đến, cuối cùng trong phủ cũng thêm một chút không khí vui mừng, vì đuổi đi một năm xúi quẩy này, lão phu nhân cho người treo chút đèn lồng khá lớn trước các mái hiên, xa xa nhìn qua, đỏ rực, thật là vui mừng.

Một ngày kia, lão phu nhân khó được vui mừng, gọi mọi người đến trong viện của bà dùng bữa, ngay cả Tần thị cực ít ra cửa cũng được mời đến.

Dung Noãn Tâm ngồi ở bên người Tần thị, lqd trong lòng âm thầm thề, nhất định phải nhanh chóng thay mẫu thân lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về nàng.

Nghĩ như vậy, đầu kia lập tức truyền đến giọng nói của Trương mụ: "Lão phu nhân, ngày hôm nay thân thể Đại phu nhân khó chịu, không thể tới!"

Lão phu nhân gật đầu một cái, đối với Đại phu nhân đã là không phải vô cùng để ý.

"Mẫu thân, tin vui!" Nương con Dung Noãn Tâm đang nói chuyện với lão phu nhân, đúng lúc này, giọng nói của Dung Định Viễn xa xa truyền tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.