Mới vừa đi đến viện của Đại phu nhân, Dung Noãn Tâm đã nghe thấy âm thanh quăng chén ném bình bên trong, cùng với tiếng mắng chửi cao cao thấp thấp của Dung Cảnh Hồng.
"Người nào hại mẫu thân thành như vậy, ta nhất định muốn nàng đền mạng!" Thiếu niên choai choai lqđ, cũng đã là quan uy mười phần, không kém sự chấn hách (chấn động hiển hách) của Dung Định Viễn một chút nào.
Dung Huệ Như đang nằm ở trên bàn thấp giọng nức nở, bả vai khẽ lên khẽ xuống, giống như bị bao nhiêu uất ức.
"Hồng nhi, người nào chọc giận con không vui?"
Lão phu nhân có chút lấy lòng che chở ở bên cạnh hắn, chỉ sợ tiểu tổ tông này không để ý làm mình bị thương.
Dung gia chỉ có một huyết mạch như vậy, lão phu nhân đương nhiên là coi hắn như bảo vật, chỉ sợ có chút sơ xuất.
"Hừ, tùy hắn đi, chính là ác phụ như vậy mới có thể nuôi ra nghịch tử (đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu) giống như này!" Trong giọng nói vang dội của Dung Định Viễn rõ ràng mang theo mấy phần ẩn nhẫn.
Đối với trưởng tử này, hắn vẫn luôn là vô cùng xem trọng, hao tổn tâm cơ muốn cho y thành người.
Nhưng Dung Cảnh Hồng lại là kẻ khuỷu tay quải ra ngoài, trong ngày thường không có việc gì luôn vùi ở Mạc phủ, cũng không thường trở lại.
"Bịch" một tiếng, mảnh vụn chén nhỏ sứ thanh hoa rơi vào dưới chân của Dung Noãn Tâm, vỡ tan thành, lqd nước trà bên trong khẽ tung tóe ướt một chút giày thêu Dung Noãn Tâm mới đổi.
Trời đang rất lạnh, nước trà này thấm vào chân, nhưng cũng là lạnh băng băng.
"Tiểu thư, giày của ngài ướt, nô tỳ đi lấy một đôi cho ngài!" Sắc mặt của Lương Thần biến đổi, lập tức duỗi chân tạm thời đá mảnh vụn trước mặt Dung Noãn Tâm sang một bên, đang muốn xoay người trở về trong viện lấy đôi giày mới, bên chân rồi lại là ‘bịch...... ’ một tiếng nổ vang.
Lần này, tách nước trà trực tiếp ném đến trên chân của Dung Noãn Tâm.
"Đại thiếu gia, ngài...... Thật quá mức!" Mỹ Cảnh tức giận tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, cẩn thận rút ra đầu lá trà rơi vào trên giày của Dung Noãn Tâm.
"Hừ...... Chỉ là một nha đầu nho nhỏ, lại có thể dạy dỗ đến trên đầu chủ tử, thật sự là rất ghê tởm!" Cặp mắt của Dung Cảnh Hồng tràn đầy hận ý, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, hình như hận không thể nuốt huyết nhục (máu thịt) của nàng vào trong bụng.
Chuyện của Đại phu nhân và Dung Huệ Như, chắc hẳn Dung Huệ Như cũng đã thêm dầu thêm mỡ truyền đạt một lần với hắn.
Dung Cảnh Hồng đương nhiên là giận đến không nhịn được.
Trong ngày thường mặc dù hắn không thường ở nhà, nhưng đối với Mạc thị cũng là vô cùng hiếu thuận.
"Người tới, vả miệng cho ta!" Dung Cảnh Hồng quát một tiếng, thấy người chung quanh đều không có nghe lời của hắn, lqđ trong lòng lại càng thêm khẳng định những lời Dung Huệ Như nói với hắn đó, đều là thật.
Xem ra, Dung Noãn Tâm này ở trong phủ thật đã đến trình độ muốn làm gì thì làm.
Dung Cảnh Hồng thấy không có người nghe theo sự phân phó của hắn, hắn càng thêm giận đến trên trán nổi lên gân xanh, đẩy lão phu nhân đang khuyên hắn ở trước mặt ra, tiến lên lập tức níu lên vạt áo trước của Mỹ Cảnh, bàn tay lập tức giơ lên.
Dù sao cũng là tập võ từ nhỏ, hơi sức đâu phải một nữ nhân có thể so sánh được.
"Dừng tay!"
Dung Noãn Tâm vẫn chưa từng mở miệng, cuối cùng lạnh lùng hét kêu hắn ngừng lại.
Trong mắt nàng chợt lóe ánh sáng lạnh, vừa nghiêng đầu, đầy đầu tóc đen theo gió đêm nhẹ nhàng bay lên, đôi con ngươi đen càng thêm lạnh giống như bầu trời đêm mùa đông này, không có một chút ánh sáng.
Dung Cảnh Hồng hơi ngẩn ra, lúc trước hắn nhìn thấy Dung Noãn Tâm thì nàng vẫn là một dã nha đầu mới từ nông thôn trở về phủ l.q.đ, không có nói nhiều, luôn là yên lặng, mặc dù cũng sẽ đùa nghịch một ít thông minh, nhưng so với khí thế trên người lúc này, cũng là kém một mảng lớn.
Hắn đột nhiên nhớ tới, nàng đã được Hoàng thượng phong làm Đức Vinh Huyện chủ, còn nghe, Cửu điện hạ còn bái sư học nghệ với nàng, Thái hậu đã từng nhiều lần gọi nàng vào cung làm bạn.
Rất dễ nhận thấy, Dung Noãn Tâm hôm nay đã không còn là một nha đầu hương dã.
Ở dưới bóng đêm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng có vẻ càng thêm trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt hạnh đen như mực nguy hiểm híp lại một lửa, cánh môi nhỏ đỏ thắm khẽ mím lại, một bộ áo váy màu tím nhạt bao bọc lấy dáng người thon gầy của nàng cực kỳ chặt chẽ, cũng là cao hơn lúc mới gặp gỡ lúc không ít.
Đã có vẻ quyến rũ của thiếu nữ.
Trước kia, Dung Cảnh Hồng cảm thấy người đẹp nhất cõi đời này chính là Dung Huệ Như và Mạc Tiêm Tiêm, nhưng lúc này, hắn lại có thể cảm thấy chấn động với nữ tử trước mắt này.
Nhìn thấy nàng, sẽ làm cho người ta quên mất xinh đẹp, quên mất phong cách, nàng chính là đặc biệt như vậy, lqd không liên quan tới bất kỳ nhân tố bên ngoài nào.
"Cảnh Hồng, chính là nàng làm hại ta bêu xấu ở trước mặt Hoàng thượng, làm hại mẫu thân thần chí không rõ, ngươi phải báo thù thay mẫu thân......"
Thấy hắn do dự, rốt cuộc Dung Huệ Như cũng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào hô.
Lão phu nhân ở một bên lo lắng suông, mặc dù tay của Dung Định Viễn nắm lại, nhưng vẫn luôn không nỡ đánh Dung Cảnh Hồng, dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của hắn.
"Ba......" Âm thanh vang dội vang vọng ở cả tiền thính, âm thanh đột ngột mà lại thanh thúy này, ở trong bầu trời đêm nơi này có vẻ càng thêm rõ ràng.
Mỹ Cảnh cắn chặt răng không rên một tiếng, trong mắt cũng là vô cùng cố chấp.
Mắng hắn một câu, đổi lấy một bạt tai, đối với Mỹ Cảnh mà nói, nàng cảm thấy đáng giá, có thể xả ra một hơi vì tiểu thư, cũng là tốt.
"Ngươi chính là coi nhẹ Đức Vinh Huyện chủ bệ hạ ban cho như thế sao?"
Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn Dung Cảnh Hồng, chiều cao bằng nhau, làm cho tầm mắt của hai người song song chạm nhau trên không trung, đều là lạnh lùng và hận ý làm người run sợ.
"Nô tài phạm sai lầm, tự nhiên có chủ tử dạy dỗ, người đây là muốn thị uy với bổn Huyện chủ hay sao? Hay là muốn thị uy với Hoàng thượng?"
Con ngươi của Dung Noãn Tâm híp lại thành một đường, nàng từ từ nâng chân lên, bước một bước tới gần Dung Cảnh Hồng, từng từ từng chữ phun ra cánh môi hình cung đẹp đẽ của nàng, mang theo ý lạnh và uy hiếp không thể nói ra, giống như lời của nàng chính là thánh ngôn, chính là chân lý......
Dung Cảnh Hồng chỉ cảm thấy đằng trước có một áp lực vô hình đang đè ép xuống người mình, hắn theo bản năng từng bước từng bước lui về phía sau theo bước chân của Dung Noãn Tâm.
Một bước, hai bước, ba bước...... ‘Bịch...... ’ một tiếng, cho đến lúc eo đụng phải cái bàn sau lưng, đồ trên bàn bởi vì xung lượng mà rơi vãi đầy đất.
Lúc này hắn mới giật mình, trán của mình lại thấm nổi lên một tầng mồ hôi hột.
Dung Huệ Như giận đến răng đều cắn chặt lại, vốn cho rằng Dung Cảnh Hồng có thể xả cơn giận này vì ả, nhưng không nghĩ tới, Dung Cảnh Hồng cũng là không có tiền đồ.
"Cảnh Hồng, ngươi ngu sao? Ngươi sợ nàng làm cái gì? Dù sao nàng cũng chỉ là đứa bé của một dã nữ nhân không danh không phận lqđ, ngươi đường đường chính là trưởng tử của Định Bắc Hậu......"
Dung Huệ Như xông tới, lôi kéo tay áo của Dung Cảnh Hồng lập tức dùng sức lắc lư.
Theo ý ả, Dung Cảnh Hồng chính là bảo bối của Dung gia, truyền nhân duy nhất của Dung Định Viễn, vì vậy, cho dù hắn làm cái gì, Dung Định Viễn cũng không nỡ phạt hắn.
"Huệ Như...... Người đây là nói lời nói gì?" Lão phu nhân giận đến nặng nề hít một hơi, thân thể khẽ ngã về phía sau, Trương mụ lập tức đỡ bà, liều mạng thuận khí.
"Mẫu thân......" Dung Định Viễn lập tức buông tay Tam di nương ra, xông lên lo lắng đỡ lão phu nhân.
Trong lòng cũng không thoải mái, rốt cuộc vẫn không nỡ mắng Dung Cảnh Hồng, chỉ đành phải ném trách cứ ánh mắt về phía Dung Noãn Tâm, ý bảo nàng bớt tranh cãi một tí, mặc cho Dung Cảnh Hồng xả tức giận trong lòng ra ngoài.
Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn Dung Định Viễn, nhếch miệng lên thành một đường cong nhàn nhạt.
Thì ra là, trong tay Đại phu nhân lại vẫn nắm một lá bài chủ chốt, rốt cuộc ả vẫn gắt gao bắt được điểm yếu của Dung Định Viễn, biết hắn cực kỳ coi trọng huyết mạch duy nhất này của Dung gia.
Nhưng...... Nếu Tam di nương có thể một lần được nhi tử, như vậy, địa vị của Dung Cảnh Hồng ở Dung gia, cũng sẽ bị dao động nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tam di nương một cái, lại thấy nàng chính là bởi vì Dung Định Viễn che chở Dung Cảnh Hồng, mà có vẻ có chút ghen tỵ, cho dù nàng ngụy trang được rất tốt, nhưng tâm tư của nữ nhân cũng là không sai được.
"Dung Cảnh Hồng, ngươi làm lão phu nhân tức thành cái dáng vẻ này, còn không nhanh chóng nói xin lỗi với lão phu nhân, chỉ cần ngươi biết sai lầm rồi, phụ thân tất nhiên sẽ không phạt ngươi"
Mới vừa rồi, hiển nhiên là Dung Định Viễn đang trách cứ nàng, nhưng nàng lại chỉ đầu mâu về phía Dung Cảnh Hồng, lqd nhắc nhở mọi người, người làm lão phu nhân tức thành bệnh là hắn.
"Ta không có sai, người sai là ngươi, ngươi và nương ngươi đều là tiện nhân, tai tinh, vừa về phủ đã làm lão phu nhân tức bệnh rồi, Tam muội muội cũng chết, đây tất cả đều là nương con các ngươi khắc ra!"
Dung Cảnh Hồng đột nhiên cất giọng kêu to lên, chuyện trong phủ, Dung Định Viễn cũng áp chế xuống rồi, chỉ sợ vừa rồi Dung Huệ Như nói cho hắn biết.
Người nào không biết Dung Huệ Mẫn chết đi là có liên quan với Dung Huệ Như, lúc này, ả lại mượn miệng của Dung Cảnh Hồng, đẩy lỗi tới trên người Dung Noãn Tâm.
"Tam muội muội là Lâm mụ bên cạnh Đại phu nhân hại chết, đệ đệ còn không biết sao?" Dung Noãn Tâm có vẻ có chút mất mác, dư quang khóe mắt mang theo vài phần đồng tình nhìn Tam di nương một cái.
Quả nhiên, nghe được có người nói đến Dung Huệ Mẫn, thân thể của nàng không khỏi run một cái, sau đó trong mắt lập tức ngậm nước mắt nhàn nhạt.
Trên mặt của Dung Định Viễn cũng có chút bi thống, dù sao cũng là đứa bé nữ nhân hắn yêu nhất sinh ra, so với Dung Huệ Như có địa vị cao quý, Dung Huệ Mẫn lại làm cho hắn cảm thấy thân thiết.
Hắn quay đầu nhìn Dung Huệ Như, trong mắt lóe lên một chút sát khí mà chính hắn cũng chưa từng phát giác.
Dáng vẻ cực kỳ bi thương hôm đó của Tam di nương làm cho hắn thật vô cùng đau lòng.
"Đồ khốn kiếp, ngươi còn không nhanh chóng nói xin lỗi với tổ mẫu ngươi!" Quay đầu lại, trong mắt Dung Định Viễn đã xuất hiện tia máu đỏ, hắn lớn tiếng rống với Dung Cảnh Hồng.
Dáng vẻ kia quả thực dọa người, ngay cả lão phu nhân cũng bị hắn dọa sợ hết hồn.
Dung Cảnh Hồng thấy Dung Định Viễn không giúp hắn, trong lòng càng tin lời nói của Dung Huệ Như, lqd mẫu thân chính là không có bất kỳ địa vị gì ở trong phủ này, ngay cả một di nương cũng không bằng, mới có thể bị những người này cứng rắn ép điên rồi.
"Phụ thân, ta không có sai, nếu ngày hôm nay người không đuổi đứa con hoang này ra ngoài, ta sẽ không bao giờ trở về phủ nữa!" Hắn vô cùng tức giận chỉ vào Dung Noãn Tâm, dù sao cũng là không quá quen thuộc, lời nói ra lạnh lẽo cứng rắn lại trực tiếp.
Hắn cho rằng, hắn là trưởng tử của Dung phủ, chỉ cần hắn cầm những thứ này uy hiếp Dung Định Viễn, chắc chắn Dung Định Viễn vẫn như trước kia, tất cả đều theo hắn.