Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 113: Mưu đồ đã lâu



Editor: Gà

"Thái tử phát hiện ra các ngươi chưa?" Mộ Dung Diệp nheo mắt phượng, trầm giọng hỏi.

"Trong lúc giao thủ Thái tử có chạy đến, nhưng không áp quá gần, hắn ta cũng không xác định được do người phương nào gây nên!" Xích Ngôn trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, khẳng định nói.

"Ngươi phái người đưa Vũ Văn Mẫn đến phủ đệ Ngũ Hoàng tử, nói y phải cẩn thận, báo rõ chi tiết về tình hình tối nay!" Mộ Dung Diệp nhanh chóng suy nghĩ, thoáng chốc, phân phó.

"Dạ, Thế tử!" Xích Ngôn cung kính cáo lui rời đi, cẩn thận đóng cửa lại.

Vân Lãnh Ca nghe tiếng Ngâm Cầm ân cần hỏi ở ngoài, cau mày nói: "Xích Ngôn bị thương nghiêm trọng không?"

"Ngoài da thôi, mấy ngày sẽ khỏi hẳn!" Ánh mắt Mộ Dung Diệp lười biếng, không để ý trả lời.

Vân Lãnh Ca tâm loạn như ma, hiện tại Đông Dương loạn trong giặc ngoài, sơ sẩy một bước, sẽ nước mất nhà tan, chỗ chết người nhất chính là, Thái tử quá cực đoan, ở thời điểm mấu chốt, hắn ta không những khoanh tay đứng nhìn nội loạn, còn liên hiệp với người ngoài bán nước, thật khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nếu Đông Dương giao cho người ngu muội dốt nát như thế, sợ không qua được bao lâu, tiếng kêu than sẽ nổi lên bốn phía, khói thuốc súng ngập trời rồi!

"A Diệp, chàng nói xem, vì sao Thái tử nhốt Vũ Văn Mẫn?" Vân Lãnh Ca không hiểu, không phải Vũ Văn Minh và Thượng Quan Hạo cùng trận doanh sao? Sao lại cấu véo lẫn nhau?

"Có thể ta đã xem thường Thái tử!" Sắc mặt Mộ Dung Diệp nặng nề, ý vị không rõ nói.

"Có ý gì?" Trong lòng Vân Lãnh Ca có chút kinh hoảng, dáng vẻ Mộ Dung Diệp trầm lặng như thế, lần đầu tiên nàng nhìn thấy, khiến nàng nghĩ đến khía cạnh không tốt.

"Ca nhi, thừa dịp hiện tại Kinh thành vẫn còn trong lòng bàn tay ta, nàng lập tức rời khỏi Kinh thành đi, chậm sẽ không kịp đâu!" Mộ Dung Diệp chợt đứng thẳng người, nhìn Vân Lãnh Ca, gằn từng chữ.

Nghe vậy, Vân Lãnh Ca kinh hãi, không hiểu vì sao Xích Ngôn chỉ đi một chuyến đến phủ Thái tử, thì Mộ Dung Diệp đã quyết định thay đổi nhanh như vậy, khiến người ta nhìn không thấu.

"Nếu ta đoán không lầm, hiện tại Thái tử đã tập hợp đủ quân đội, chuẩn bị bức vua thoái vị! Nam Tinh sẽ đồng thời hành động, phát động chiến tranh!" Toàn thân Mộ Dung Diệp tràn ngập lãnh khí, ánh mắt rét lạnh, chậm rãi nói.

"Sao A Diệp khẳng định thế?" Vân Lãnh Ca không hiểu sự chắc chắn của Mộ Dung Diệp từ đâu mà đến.

"Nửa năm trước, ta đã từng lén đi đến phủ Thái tử, hơn nữa thăm dò tất cả địa hình trong phủ, bao gồm ám vệ Thượng Quan Hạo huấn luyện, ta đều rõ như lòng bàn tay, theo ta suy luận, tối nay Xích Ngôn thăm dò hoàn toàn sẽ không để lộ bất kỳ phong thanh nào, nhưng không nghĩ rằng, toàn bộ bọn họ đều bị thương, đủ để chứng minh Thái tử đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, hơn nữa đã sớm tính toán xong, dĩ vãng ngu xuẩn, dễ giận đều do y giả vờ mà thôi, y vẫn luôn giấu tài, giả trư ăn hổ." Mộ Dung Diệp chậm rãi nói ra ý nghĩ trong lòng, giây lát, hắn trầm mắt xuống: "Nếu phủ Thái tử đã bại lộ, Thái tử cũng có thể đoán được tâm tư của ta, cho nên hắn ta nhất định thừa dịp ta chưa phản ứng lại sẽ xuống tay trước, bức vua thoái vị!" sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo

Vân Lãnh Ca càng nghe Mộ Dung Diệp nói thì càng kinh ngạc, cuối cùng, hai mắt trợn tròn, không thể tin nhìn Mộ Dung Diệp.

"Nếu quả thật như chàng nói, trước đây Thái tử đều lừa gạt, vậy không phải y mới tính toán tạo phản chỉ một ngày hai ngày, mà tính toán đã lâu, hiện tại từ từ triển khai, vậy chúng ta đang ở trong tình thế bị động!" Vân Lãnh Ca lắc đầu, trong mắt chấn động, nếu đây là mưu đồ đã lâu của Thái tử, vậy rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, nhân tố chưa lộ sẽ ngày càng nhiều, tiên cơ đã mất.

Nhưng Vân Lãnh Ca hoang mang, nếu Thái tử không phải thật sự ngu không ai bằng, vậy tại sao y buông tha Thái tử vị, mạo hiểm chịu đựng hậu quả thất bại mà cố chấp tạo phản chứ? Chẳng lẽ chỉ vì bọn hắn không kịp đợi Hoàng đế nhường ngôi sao?

"Ừ, cho nên Ca nhi à, ta sẽ sai phái phần lớn ám vệ vương phủ bảo vệ nàng đến biên cương, biên cương đã bị ta hoàn toàn thu phục, vả lại chiến sự không nhiều, ta sớm đã an bài Phó tướng trung thành nhất của ta tiếp ứng nàng!" Mộ Dung Diệp nhíu chặt chân mày, lời nói kiên định, dứt lời, không đợi Vân Lãnh Ca trả lời, hướng ra ngoài nói: "Xích Ngữ, kêu lên tất cả ám vệ chờ xuất phát, đêm nay đưa Thế tử phi rời khỏi Kinh thành!"

Vân Lãnh Ca cắn chặt môi, nhìn gò má sắc sảo của Mộ Dung Diệp, trong lòng dâng lên không nỡ và lo lắng, đã không thể vãn hồi rồi: "A Diệp...."

Thân thể Mộ Dung Diệp hơi run lên, xoay người ôm chặt Vân Lãnh Ca, ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, cầm tay nàng, đặt bên môi khẽ hôn, không nỡ buông ra, rồi nói: "Ca nhi, hằng năm ta không ở Kinh thành, không hiểu rõ Thái tử, nếu y lừa gạt mọi người, bao gồm cả Hoàng thượng, vậy nhất định y đã mưu toan từ lâu, qua tối nay, Kinh thành nhất định đại loạn, ta ngây người ở biên cương mấy năm, ta tự tin chỗ đó bình an vô sự!"

Vân Lãnh Ca khẽ xòe ra mười ngón tay, đan vào tay Mộ Dung Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng hắn, lẩm bẩm nói: "A Diệp, nhất định phải cẩn thận! Thiếp chờ chàng!"

Chân tướng quá mức đột ngột, đừng nói Vân Lãnh Ca, cả Mộ Dung Diệp cũng không ngờ đến, hắn chỉ có thể tận sức che chở Ca nhi, để nàng bình yên vô sự ra khỏi thành, chỉ khi đến biên cương rồi, tất cả sẽ không còn đáng lo ngại.

Mộ Dung Diệp bỗng nhiên dùng sức đan chặt mười ngón tay Vân Lãnh Ca, kiên nghị nhìn vào đôi mắt nàng: "Ca nhi, mọi việc ta đều nắm chắc, cho dù Thái tử cũng không thể khinh thường, nhưng tạm thời Kinh thành do ta thống lĩnh, y muốn thành sự thì đó là người si nói mộng! Nhưng ta không ở cạnh nàng, nàng phải bảo vệ mình thật tốt, không được để ta lo lắng!"

Vân Lãnh Ca gật đầu, hai mắt trong suốt rưng rưng ngẩng đầu nhìn tuấn nhan trước mặt, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu dặn dò: "Mọi việc cẩn thận!"

Mộ Dung Diệp bỗng chốc cúi đầu hôn môi Vân Lãnh Ca, mang theo thương cảm ly biệt sâu đậm, nụ hôn nóng bỏng, hơi thở hai người quấn quanh, khó chia xa, Vân Lãnh Ca vòng tay qua cổ hắn, toàn lực nghênh hợp, cho đến khi hai người đều hô hấp không thông, mới rời khỏi môi nhau.

"Ca nhi, mọi việc không thể cậy mạnh, có việc gấp nhớ nói Xích Ngữ báo cho ta biết, không thể hoảng loạn, phải giữ mình trước, cho dù có người muốn mạng ta để đổi cơ hội cho nàng được sống, nàng cũng phải suy tính cho mình!" Mộ Dung Diệp ôm chặt Vân Lãnh Ca trong lòng, cằm đặt trên vai nàng, âm thanh trầm thấp hàm chứa thâm tình dặn dò.

Vân Lãnh Ca nghe giọng nói Mộ Dung Diệp chất chứa lo lắng và câu dặn dò cuối cùng kia khiến nàng tan nát cõi lòng, nhất thời lệ tuôn như suối, không thể kiềm được vòng chắc hông hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, sau đó áp chế trái tim đau đớn rồi bình tĩnh nói: "Nói bậy gì vậy, có phu quân độc nhất vô nhị giúp thiếp an bài con đường phía trước, sao thiếp có thể gặp nguy hiểm chứ? Thật sự khiến thiếp không yên tâm, chính là đao thương chém giết, trách nhiệm chàng quan trọng, hao phí tinh thần, nên phải chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong, Vân Lãnh Ca lặng lẽ nhét Bạo Vũ Lê Hoa châm vào trong ngọc đái của hắn.

"Yên tâm, ta tự có chừng mực, ta sẽ trân trọng bản thân, sẽ hoàn hảo không chút tổn hại nào đến gặp nàng, cùng nhau đi hết cẩm tú sơn hà, đây là cam kết của ta, ta sẽ không nuốt lời!" Mộ Dung Diệp thận trọng gật đầu, bảo đảm nói. Tâm thần hắn đều đặt hết vào nàng, nên không nhận ra hành động của Vân Lãnh Ca.

"Được." Vân Lãnh Ca không dám nói nhiều, nàng sợ vừa nói sẽ không nhịn được mà khóc thành tiếng, trước kia nàng vẫn cảm thấy tính tình bản thân cứng cỏi, không để lộ cảm xúc ra ngoài, càng không khóc như mưa giống bây giờ? Nhưng lúc chân chính đối mặt với thời khắc chia tay cùng Mộ Dung Diệp, lòng nàng lại đau như đao cắt!

"Vương phủ giao cho ta, còn có phủ Tả Tướng ta cũng sẽ phái người bảo vệ, nàng không cần lo lắng, mang theo hai nha đầu Ngâm Thư, Ngâm Cầm là được!" Mộ Dung Diệp buông lỏng tay ôm Vân Lãnh Ca, biết nàng nhất định không yên lòng cho nhiều người ở Kinh thành, nên nhẹ giọng nói.

"Ừm" Vân Lãnh Ca tràn ngập giọng mũi.

"Thế tử, Thế tử phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong!" Xích Ngữ thu thập xong, Ngâm Cầm và Ngâm Thư đi vào bẩm báo!

"Cần phải bảo vệ tốt Thế tử phi, nếu Thế tử phi mất một sợi tóc, toàn bộ các ngươi đưa đầu đến gặp!" Mộ Dung Diệp cất cao giọng, không chỉ nói với Xích Ngữ, còn nói với ám vệ đang núp trong viện chờ sai phái, dứt lời, móc ra một khối lệnh bài từ trong tay áo ném cho Xích Ngữ.

"Ca nhi, đây là lệnh bài biên cương, mặc dù ta giao cho Hoàng đế Hổ Phù có thể hiệu lệnh cho đại quân biên cương, nhưng khối này là con dấu tư nhân của ta, đại biểu cho thân phận của ta, nếu có người làm khó dễ nàng, lấy khối lệnh bài này ra là được!" Mộ Dung Diệp thấy Xích Ngữ tiếp nhận lệnh bài, lập tức xoay người móc ra một khối khác đặt vào bàn tay Vân Lãnh Ca, giải thích.

"Không thể điều khiển đại quân biên cương đến Kinh thành giúp chàng chống lại Thái tử sao?" Vân Lãnh Ca nắm thật chặt lệnh bài trong tay, hỏi.

"Biên cương là luyện binh địa phương, vừa trấn thủ biên giới, vừa giúp đại quân Đông Dương cung cấp tướng sĩ, kịp thời bổ sung máu mới, cho nên binh lính nơi đó không thể điều đi, nếu một khi bị những bộ lạc đang nhìn chằm chằm kia biết được biên cương trống không, sẽ nhân cơ hội mà vào, đến lúc đó tình huống sẽ càng thêm nguy cấp!" Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca nghĩ gì, nhưng cho dù có thể điều quân đội biên cương, chỉ sợ đường xá xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần!

"Thế tử, dưới sự dẫn dắt của Thái tử Vũ Lâm quân đã đến cửa cung, đang kịch chiến với Cấm Vệ quân, Cấm Vệ quân tử thương vô số!" Đột nhiên, một thị vệ áo đen từ trên trời nhanh chóng đáp xuống bẩm báo.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, khóe môi Mộ Dung Diệp xẹt qua lãnh ý: "Xích Ngôn, ngươi đưa Xích Ngữ và Thế tử phi ra khỏi thành, sau đó phong bế tất cả lối ra khỏi Kinh thành, bản Thế tử thật muốn xem nguyên nhân Thái tử bức vua thoái vị, nhìn hắn ta giết cha như thế nào!"

Vân Lãnh Ca nặn ra nụ cười, giơ tay lên, vuốt ve gương mặt Mộ Dung Diệp, nhón chân lên khẽ hôn đôi môi lạnh như băng, sau đó không quay đầu bước theo Xích Ngôn rời khỏi vương phủ, nhưng trong nháy mắt xoay người, nước mắt Vân Lãnh Ca rơi xuống, nhưng cố gắng để không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, tránh khiến Mộ Dung Diệp lo lắng.

Mộ Dung Diệp nhìn bóng lưng gầy gò của Vân Lãnh Ca, càng lúc càng xa, nhắm hai mắt lại, thở dài.

"Ảnh Nhất, truyền lệnh ta cho Ô thống lĩnh Thành Phòng quân, báo cho hắn ta phòng vệ Kinh thành thật nghiêm mật, ám vệ còn lại lập tức theo ta vào cung!" Giây lát, Mộ Dung Diệp mở hai mắt ra, khẽ nhếch môi, trầm giọng nói.

Mộ Dung Diệp đề nội lực, thi triển khinh công, đi thẳng đến Hoàng cung.

Bên trong Hoàng cung, trong cơn ngủ say Hoàng đế bị kinh tỉnh (kinh ngạc + thức tỉnh) nghe được tin tức Thái tử tạo phản, long nhan tức giận, vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy Thượng Quan Vũ mặc khôi giáp dẫn vài trăm thị vệ đằng đằng sát khí xông vào tẩm cung của ông ta.

"Vũ nhi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bắt chước Thái tử tạo phản bức vua thoái vị sao?" Hoàng đế nửa tựa vào đầu giường, nhìn sắc mặt Thượng Quan Vũ đông lạnh, tràn ngập sát khí, thì ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói.

"Phụ hoàng, từ ba năm trước ta và Thái tử hoàng huynh đã kết liên minh, chính để chờ ngày hôm nay!" Hoàn toàn không thấy vẻ hèn nhát trầm mặc thuở ban đầu trên mặt Thượng Quan Vũ, hơi thở hắn ta trầm ổn xen lẫn ngạo nghễ, bật cười thành tiếng, không hề kiêng kỵ câu hỏi của Hoàng đế.

"Làm càn, trẫm chưa từng bạc đãi các ngươi, vậy mà từng người các ngươi đều muốn khởi binh mưu phản?" Hoàng đế giận dữ, ông ta tuyệt đối không ngờ hai người một thì ít nói kiệm lời, một thì tâm cơ nông cạn nhưng lại giấu diếm được ông ta, liên hiệp xách động, Hoàng đế cảm thấy khí huyết cả người muốn chảy ngược, sớm không thể nhịn nổi nữa!

"Phụ hoàng nghĩ ta là kẻ ngu sao? Nếu ngài thừa nhận chúng ta là thân tử, vì sao lại thiên vị  như vậy? Chẳng lẽ trừ Thượng Quan Thành, trong lòng phụ hoàng thật sự không có ta và Thái tử hoàng huynh sao?" Thượng Quan Vũ lạnh lùng nhìn Hoàng đế, đáy mắt như chim ưng mang theo hận ý và lạnh lẽo nồng đậm.

"Do Thái tử không có tiền đồ, cô phụ tâm ý trẫm đã lập nó làm Thái tử từ lúc vừa sinh ra, hiện tại nó cần gì phải oán trời trách đất?" Hoàng đế nhướng mày, trong mắt xẹt qua ánh sáng khác thường thật nhanh, trầm giọng nói.

"Ha ha ha, phụ hoàng, ông chỉ lừa gạt người trong thiên hạ thôi, nếu không phải năm năm trước Thái tử hoàng huynh tình cờ phát hiện chiếu thư cải lập Thái tử của ông, chỉ sợ đến nay huynh ấy cũng chẳng hay biết gì, vẫn đang nằm mộng xưng Đế đấy!" Thượng Quan Vũ cười to, tiếng cười châm chọc và nhạo báng, nhìn chăm chú vào gương mặt Hoàng đế đã biến sắc, Thượng Quan Vũ tiếp tục nói: "Thì ra từ năm năm trước, không, thậm chí sớm hơn, phụ hoàng đã quyết định lập Thượng Quan Thành làm Thái tử, vẫn còn giả vờ giả vịt sao, cố ý đẩy Thái tử hoàng huynh ra ngoài, để huynh ấy trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, phụ hoàng vì Thượng Quan Thành, thật sự đã nhọc lòng quá rồi, nhưng không ngờ, ngài đã bỏ bao công sức như vậy lại sớm bị Thái tử hoàng huynh đoán được! Ngài cũng không suy nghĩ một chút, năm năm trước hành động của Thái tử hoàng huynh luôn bất phàm, sau khi huynh ấy biết được ý tưởng của phụ hoàng, tương kế tựu kế, cố ý giả vờ lấy hình tượng ngu xuẩn xâm nhập lòng người, chính vì để loại bỏ phòng bị của ngài! Ha ha ha ha...."

Tiếng cười Thượng Quan Vũ đinh tai nhức óc, nhưng không hề vui vẻ, ngầm biểu đạt sự thê lương và bi ai.

"Vậy ngươi cam tâm bán mạng làm thủ hạ ư? Trợ giúp nó giết cha? Đoạt giang sơn, nhìn nó xưng đế, bỏ Đông Dương vào túi sao?" Ánh mắt Hoàng đế thay đổi, phong vân chuyển động, trên mặt không hề lộ vẻ khó chịu vì bí mật bị vạch trần, giọng nói bình tĩnh.

"Phụ hoàng, ngài không cần khích bác ly gián, nếu ta đã đi bước này, cũng sẽ không quay đầu hối hận!" Thượng Quan Vũ đè nén tức giận trong lòng, ánh mắt sát khí bắn về phía Hoàng đế.

"Ngươi cho rằng dựa vào ngươi và Thái tử thì có thể thành công bức vua thoái vị? Mơ mộng hão huyền? Tất cả lực lượng phòng vệ Kinh thành trẫm đã giao cho Mộ Dung Diệp, dựa vào thủ đoạn của hắn, ngươi cảm thấy người của ngươi có thể chống cự được bao lâu?" Hoàng đế cười lạnh, đầu óc vận chuyển cực nhanh, không biến sắc muốn âm thầm moi ra kế hoạch kế tiếp của Thượng Quan Vũ.

"Phụ hoàng muốn dựa dẫm thăm dò tin tức từ ta sau đó trở tay càn khôn à? Ha ha, cho đến bây giờ, ta cũng không sợ nói cho ngài, mấy năm này, Thái tử hoàng huynh đã thu phục toàn bộ Vũ Lâm quân, đại thần trong triều mười phần thì có đến năm sáu phần đều là người của Thái tử hoàng huynh, nhìn Hoàng cung kiên cố này đi, đã bị huynh ấy nắm giữ trong tay rồi! Ngài không thể nào chuyển bại thành thắng!" Sắc mặt Thượng Quan Vũ căng thẳng, đáy mắt mang theo sát khí đậm đặc, cười lạnh nói.

"Xem ra, mấy năm nay các ngươi thật bận rộn nha!" Hoàng đế nghe thế, trong mắt nhanh chóng xuất hiện ánh sáng giễu cợt, ngụ ý nói.

"Hừ, ta không vòng vo với phụ hoàng nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, trước đó vài ngày chuyện mẫu hậu bỏ thuốc ngài e rằng ngài đã rất rõ ràng, thật ra thì, đó hoàn toàn không phải độc dược, chỉ là một dược liệu bình thường, còn có công hiệu cường thân kiện thể, chân chính có độc là.." Thượng Quan Vũ đưa ngón tay chỉ lư hương đang tản ra khói trắng lượn lờ: "Bên trong đốt hương liệu, đó là độc hương đặc chế từ biên cương, Thái tử hoàng huynh cố ý nói với mẫu hậu vài câu, chính vì để dời đi sự chú ý của ngài."

Nói xong, Thượng Quan Vũ ung dung thưởng thức trong khoảnh khắc sắc mặt Hoàng thượng trở nên cực kỳ khó coi, tốt bụng nói: "Chắc hẳn phụ hoàng đoán được nguyên nhân Thái tử khởi binh." Dừng một chút, thấy trong mắt Hoàng thượng tức giận, Thượng Quan Vũ cong khóe môi: "Không sai, chúng ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, Mộ Dung Diệp hạ độc mưu hại phụ hoàng, thân mang trọng tội! Còn nguyên nhân Thái tử bức vua thoái vị, sẽ trở thành, giết nịnh thần! Hộ Đông Dương, bảo vệ phụ hoàng!" editedbysutucuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Mộ Dung Diệp là Chiến thần Đông Dương, danh vọng rất nặng trong lòng dân chúng, lý do của các ngươi sơ hở như thế, đã muốn đẩy tội danh lên người hắn sao? Không dễ dàng vậy đâu!" Hoàng đế phẫn nộ, đáy mắt âm u, trên người càng tản ra khí lạnh nặng nề, khiến người ta không dám can đảm nhìn.

"Một khi độc trong người phụ hoàng được thái y kiểm nghiệm, sẽ chứng minh đó là độc thảo chỉ có thể sinh trưởng ở biên cương, ai sẽ hoài nghi chứ? Nếu còn có người ngại chứng cứ không đủ, thì tất cả các lý do thoái thác của đám phi tần trong hậu cung của ngài sẽ khiến người ta tin thôi? Đến lúc đó, dân chúng chỉ biết Mộ Dung Diệp cầm binh, vây khốn Hoàng cung, ý đồ mưu phản, Thái tử hoàng huynh đánh bại sườn quân, quang minh chính đại xuất binh chinh phạt, còn phụ hoàng cũng sẽ trúng độc bỏ mình, người trong thiên hạ ai còn hoài nghi đây? Đến lúc đó, Thái tử lên ngôi chính là cái mà mọi người sẽ hướng đến!" Khóe môi Thượng Quan Vũ nở nụ cười, ánh mắt chợt trầm xuống, lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.