Lời nói không được nói chen vào vừa rồi của Lão phu nhân khiến Nhị di nương khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc Lão phu nhân nói sẽ lựa chọn người khác tiếp quản quyền quản gia thì sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt Vân Bá Nghị trầm xuống, nhưng cũng không có dị nghị gì.
Tam di nương luôn im lặng không nói, cố gặng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, lão phu nhân và tướng gia đều ở đây, nàng ta hoàn toàn không có tư cách nói xen vào, lúc trước mở miệng là vì có thể thúc đẩy liên thủ giữa mình và Vân Lãnh Ca, nhưng sau khi sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, nếu lời nói của nàng ta biểu hiện ước muốn quá mức mãnh liệt thì lão phu nhân là người đầu tiên không tha thứ cho nàng ta.
Cho nên từ đầu tới đuôi, biểu hiện của Tam di nương chính là làm hết phận sự của một diễn viên quần chúng, không những không nói chuyện, biểu hiện suy nghĩ của bản thân, mà trên mặt cũng kịp thời lộ ra một chút biểu cảm trách trời thương dân.
Nhưng lúc lão phu nhân nói hủy bỏ quyền quản gia của Nhị di nương thì khó khăn lắm nàng ta mới có thể áp chế ánh mắt mừng rỡ như điên của mình.
Ngâm Thư từ bên ngoài đi vào, kính cẩn hành lễ, cầm một quyển sách đã hơi ố vàng trong tay, nâng hai tay, cung kính đưa cho lão phu nhân: "Mời lão phu nhân xem, đây là bản sách cổ." Ngâm Thư lật sách đến trang thảo mơ mộng này.
Lão phu nhân vươn tay cầm lại gần, ngưng mắt nhìn kỹ, trên trang giấy thật sự có bản bẽ thảo mơ mộng, giống như một cây thảo bình thường không khiến người khác chú ý, cho dù có người chú ý thì cũng không biết đây là một loại dược thảo quý hiếm, bên cạnh bản vẽ còn có một dòng chữ nhỏ:
"Dược thảo mơ mộng sẽ khiến người ta lầm tưởng như lâm vào ác mộng, dùng quá lượng thì sẽ không thể tự thoát giấc mộng được, sau khi tỉnh lại lại dung thì mới có hiệu quả có ác mộng. Nếu sử dụng loại cỏ này thì mạch tượng hơi phù, đập không theo quy luật, phải chuẩn kỹ lưỡng mới có thể chuẩn ra, rất ít người biết thảo dược này vì nguy hại quá nhiều, cân nhắc sử dụng, nhớ lấy."
Lão phu nhân hoàn toàn yên tâm, quả thật biểu hiện giống hệt như nha hoàn vừa mới đọc lên.
Trả sách lại cho Ngâm Thư, trên mặt lão phu nhân mang theo ý cười, nói với Lãnh Ca: "Lãnh Ca, nha hoàn bên cạnh con rất tốt, tuổi còn nhỏ mà biết rất nhiều, có nàng ở bên cạnh chăm sóc con tổ mẫu cũng yên tâm hơn nhiều."
Ngâm Thư tiếp nhận bộ sách, lui về phía sau Vân lãnh Ca, khi Vân Lãnh Ca dùng ánh mắt mang theo ý hỏi nhìn nàng ấy thì mắt nàng ấy cũng hơi lóe một chút.
Vân Lãnh Ca nhướng mày, trong lòng lạnh lẽo, lập tức cười dịu dàng mở miệng: "Là sau khi chọn được nàng con mới biết nàng biết chút y thuật, cái này coi như là bất ngờ ngoài ý muốn đi, có điều cháu gái ở hậu trạch có tổ mẫu che chở, không sợ sau này tiểu nhân quấy rối phá hoại." Nói xong còn hơi bĩu môi, mang ngụ ý thoáng nhìn về phía Nhị di nương.
Lão Thái Thái hoàn toàn sáng tỏ việc Vân Lãnh Ca bất mãn với Nhị di nương, theo ý bà, mặc dù Vân Lãnh Ca thông tuệ linh mẫn, nhưng cũng là người thẳng tính, không biết che giấu ý nghĩ trong lòng, có điều tính tình như vậy cũng tốt hơn là đắn đo, chần chừ.
Ý cười của lão phu nhân càng sâu, nhéo nhéo bàn tay bé nhỏ của Vân Lãnh Ca: "Miệng của con thực ngọt." Vân Lãnh Ca nghịch ngợm le đầu lười hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực nhiễm mây hồng.
Không khí khẩn trương trong phòng cũng vì hai người trêu đùa mà thả lỏng không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa.
"Chuyện hôm nay dừng ở đây, các ngươi nhớ làm tốt bổn phận của bản thân, bảo vệ miệng mình." Lão phu nhân nghiêm mặc nhìn mọi người trong phòng, mở miệng nói.
"Vâng, lão phu nhân." Mọi người đồng loạt lên tiếng.
Lão phu nhân xoay người ấm giọng nói với Vân Lãnh Ca: "Lãnh Ca, mau trở về nghỉ ngơi, trời sắp sáng, hôm nay liền miễn thỉnh an."
Vân Lãnh Ca cười đáp lại.
"Mẫu thân, nhi tử đưa người về." Vân Bá Nghị cười nhạt nói.
Lão phu nhân gật gật đầu, hai người bước ta ngoài cùng nhau, nha hoàn ma ma theo sát phía sau cũng lần lượt đi ra ngoài.
"Nhị tiểu thư, tì thiếp với ngài cùng nhau ra ngoài thôi?" Tam di nương cười mở miệng, hiển nhiên tâm trạng hiện tại của nàng vô cùng tốt.
Vân Lãnh Ca thản nhiên gật đầu, nhìn thoáng ca Nhị Di nương cùng Vân Xuân Ca vừa đứng lên, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Tam di nương từ phía sau đuổi kịp, Ngâm Thư, Vận Nhi còn có hai nha hoàn của Tam di nương theo sát bên cạnh.
Hai người đi trên đường mòn, mãi đến đoạn đường yên tĩnh không có người, Tam di nương mới mở miệng: "Nhị tiểu thư, ngài thấy việc hôm nay thế nào?"
Vân Lãnh Ca khép hờ mi, mang theo vẻ lạnh lẽo cự tuyệt người cách xa hàng ngàn dặm, hờ hững hỏi ngược lại: "Tam di nương cảm thấy như thế nào?"
Tam di nương thấy Vân Lãnh Ca không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng ta thì khẽ nhíu mày, mở miệng: "Rõ ràng hôm nay Nhị di nương hoàn toàn bịa đặt, chẳng lẽ Nhị tiểu thư không tức giận chút nào sao?"
Vân Lãnh Ca thầm than phiền trong lòng, hôm nay bị ép giằng co đến nửa đêm, nàng thật sự không có tâm trạng tiếp tục dây dưa với Tam di nương, khóe miệng liên tục trưng lên từng đợt từng đợt trào phúng, Vân Lãnh Ca thản nhiên mở miệng: "Tổ mẫu đã ra quyết định, cũng trừng phạt Nhị di nương, ta còn có tư cách gì để mà oán hận, tức giận?" Ngụ ý chính là ta đã không để ý thì người không hài lòng cái gì?
"Tại sao Nhị tiểu thư lại nói vậy, chẳng lẽ việc chúng ta hỗ trợ lẫn nhau không có ích cho ngài sao? Ngài cần gì phải khiến Nhị di nương tiêu diệt từng bộ phần trong chúng ta, đến lúc đó chúng ta đều không có kết cục tốt." Tam di nương thấy Vân Lãnh Ca vẫn không chịu buông miệng như cũ thì cảm thấy không vui, nên cũng không vòng vo, dứt khoát mở miệng, nửa là khuyên giải an ủi, nửa là đe dọa.
Sóng mắt Vân Lãnh Ca lưu chuyển, đen như hồ sâu, làm cho người ta không biết nàng đang nghĩ gì, lúc này ý cười trào phúng bên khóe miệng càng sâu, mở miệng nói: "Hỗ trợ lẫn nhau? Tiêu diệt từng bộ phận?" Trong giọng Vân Lãnh Ca chứa nụ cười khẽ, lặp lại những từ mấu chốt trong lời nói của Tam di nương một lần, hơi nheo mắt, tiếp tục mở miệng nói: "Ta thấy Tam di nương nhiều năm chống đỡ, khổ sở qua ngày trước mặt Nhị di nương nên nhuệ khí cùng tự tin bị mài đến không còn một chút nào. Ngươi cảm thấy với ngươi như thế này ta sẽ liên thủ với ngươi sao?"
Vân Lãnh Ca hoàn toàn khinh thường chuyện liên thủ, nhưng nàng cũng không nói ra, bởi vì tình cảnh hiện tại của bản thân khá khó khăn, nếu Tam di nương lại đối địch với nàng thì mặc dù nàng không sợ, nhưng cũng là một chuyện phiền toái, từ trước đến nay nàng không phải là người thích chủ động tìm phiền toái.
Thần sắc của Tam di nương bất định, đen tối khó hiểu, ánh sáng trong mắt lóe lên, bước chân cũng hơi hỗn loạn, hiển nhiên nhiên những điều Vân Lãnh Ca nói chính xác là chỗ sâu nhất trong lòng nàng ta.
Vân Lãnh Ca vừa thong thả đi, vừa quan sát biểu cảm của Tam di nương, nàng ta bị Nhị di nương áp bức bắt nạt gần hai mươi năm, đã sớm hình thành thói quen sống từng bước nhẫn nại cùng dè dặt cẩn trọng, cứ coi như hiện tại Nhị di nương bị nàng tính kế tước đoạt quyền quản gia, nhưng đột nhiên khiến Tam di nương biến từ bị động thành chủ động đối phó với Nhị di nương, thì trong lúc nhất thời nàng ta vẫn có chút luống cuống tay chân, có cảm giác không biết nên xuống tay từ chỗ nào, cho nên nàng ta mới muốn xin giúp đỡ từ bản thân, khiến bản thân tính toán cho nàng ta. Mặc khác bản thân có nàng tiên phong, nàng ta ở phía sau phụ trợ, vạn nhất ngày nào đó các nàng thật sự thất thủ, bản thân nàng tuyệt đối sẽ đắc tội với nhiều người hơn nàng ta, cho nên nàng ta vẫn tiếp tục tham sống sợ chết bình yên trải qua những ngày ở Tướng phủ.
Tam di nương đang muốn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi? Thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy? Nàng ta cũng không ngẫm lại xem mình dựa vào cái gì mà khiến nàng vì nàng ta mà phải đến nỗi vào sống ra chết? Vân Lãnh Ca cười lạnh, nàng hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng ta, nhưng cũng không nói ra.