Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 67: Tiếp xúc thân mật



Editor: Búnn.

Bên trong thư phòng Tả Vương phủ, sắc trời đã sớm chuyển thành màu đen nhánh, hai người Lâm Tập Phong vừa mới bước vào cửa phủ liền được người làm báo rằng tướng gia đang ở trong thư phòng chờ hắn.

Lâm Tập Phong bất đắc dĩ lắc hai miếng ngọc, yên lặng vẩy sạch nước trên người đi, nghiêng đầu nói: "Tiểu muội, tổ phụ thật sự thương biểu muội đó, muội không ăn giấm sao?"

Lâm Thư Hàn liếc mắt nhìn hắn, ba ca ca của nàng, ai cũng anh tuấn bất phàm, năm ngoái Đại ca, Nhị ca đã tham gia kỳ thi mùa xuân, chia ra đoạt được Võ Trạng Nguyên và Văn Bảng Nhãn, được bệ hạ bổ nhiệm làm Phòng quân tướng quân và Độc học sĩ Nội Các, hai nhi tử của Tả tướng phủ đều đỗ cao, lại được bổ nhiệm vào chức vị quan trọng, khắp nơi trong kinh thành đều tán dương Lâm Phủ thật biết cách dạy con, bồi dưỡng được nhân tài trăm dặm mới tìm được một người, phụ thân cũng rất vui mừng.

Chỉ có Tam ca, ngày thường luôn cười híp mắt, dung mạo của Tam ca tốt nhất trong ba ca ca, dáng vẻ luôn giống như không thèm để ý, nhưng lại là người có tâm cơ sâu nhất, ngay cả phụ thân cũng không nhìn thấu suy nghĩ chân thật nhất của hắn. Hắn làm việc gì cũng dựa vào sở thích, cố tình làm bậy, ở kinh đô nổi danh là tài tử phong lưu.

"Biểu tỷ đối với ta khá tốt, ta sẽ không ăn loại giấm kia, tổ phụ yêu thương biểu tỷ, ta vui mừng còn chưa hết đâu." Lâm Thư Hàn liếc mắt nhìn gương mặt cười như không cười của Tam ca, le lưỡi một cái.

Lâm Tập Phong ở bên cạnh liếc nàng một cái, thấy trên mặt nàng tràn đấy vẻ ân cần cùng quan tâm đối với Vân Lãnh Ca, mắt hoa đào nhỏ hẹp ngưng lại, mặc dù thoạt nhìn dáng vẻ của tiểu muội có vẻ ngây thơ chân chất, không rành thế sự, nhưng nội tâm cũng là người khôn khéo tỉ mỉ, nếu không một tiểu nữ tử yếu đuối như nàng, không có bản lĩnh thật sự thì làm sao có thể xử lý mọi việc trong hậu viện tướng phủ gọn gàng ngăn nắp được, nội tâm hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thuần chân của nàng, không ngờ mới vài ngày, Vân Lãnh Ca đã có thể chính phục được thực tâm của tiểu muội hắn, rốt cuộc nàng đã cho tiểu muội thuốc mê hồn gì?

Xuyên qua hành lang dài, hai người đi thẳng tới thư phòng bên trong của tổ phụ.

Đẩy cửa ra, thấy phụ thân, đại ca, nhị ca đều ở đây, ngay cả Vô Ích đại sư cũng ngồi bên trong thư phòng cười híp mắt nhàn nhã thưởng trà, Lâm Tập Phong liếc hắn một cái, lão hòa thượng này, không phải mình thuê xe ngựa đưa hắn đi rồi sao, tại sao bước chắn của hắn còn nhanh hơn, tới chỗ tổ phụ trước cả mình thế này.

"Tổ phụ,phụ thân gọi chúng ta tới đây có chuyện gì sao?" Dung mạo Lâm Thư Hàn xinh đẹp, giống như tiểu hài tử lại gần lôi kéo cánh tay của Lâm Hải Bác, cười nói: "Vừa rồi tam ca nói tổ phụ thích biểu tỷ thì sẽ không thích Hàn Nhi nữa đó!"

Lúc xử lý chính sự thì nàng sẽ nói năng thận trọng, cách dùng từ cũng thận trọng, phải lúc đối mặt với người thân của mình mới có thể biểu lộ tính tình giống như tiểu hài tử, hết sức dính người, hai mắt to sáng ngay cả ánh sao cũng không sánh kịp, lúc nhắc tới Vân Lãnh trong mắt cũng là ấm áp.

Lâm Tập Phong nổi đóa, cánh tay đang vẩy quạt cứng đờ, trừng mắt muôi muội sợ thiên hạ không loạn, không phải mình chỉ nói mấy lời dò xét nàng thôi sao, ở trước mặt hắn không báo thù được, đảo mắt liền thêm dầu đổ lửa tố cáo trước mặt tổ phụ nghiêm khắc nhất.

"Tam ca của ngươi là tên hỗn tiểu tử, đừng để ý đến hắn, Hàn Nhi và Lãnh Ca đều là bảo bối trên đầu quả tim của phụ thân đấy." Lâm Viễn Hàng khẽ cười nói.

"Nhi tử của ngươi là hỗn tiểu tử, ngươi cũng khá hơn hắn bao nhiêu." Lâm Bác Hải mười phần tinh khí mắng, ngay cả trước mặt nữ nhi của hắn cũng không giữ cho hắn chút mặt mũi nào.

Lâm Viễn Hàng vội vàng cười khan hai tiếng, vội vàng đổi đề tài: "Lãnh Ca có khỏe không?"

"Người kia có gì không tốt chứ?" Lâm Tập Phong đi vào, ngay cả nước cũng không kịp uống, ở nơi này bị mã bất đình đề(1), chưa kể đến chuyện tổ phụ phụ thân coi hắn là người trong suốt, trong lời nói của phụ thân không hề che dấu sự quan tâm cùng thương tiếc đối với Vân Lãnh Ca, khiến hắn, một đại nam nhân nghe xong cũng ăn dấm chua, khẩu khí chua chát nói: "Biểu muội thông tuệ không ai bằng, chỉ có cái lũ ngốc Vân phủ kia bị nàng nắm mũi dẫn đi thôi."

"Này, tên hỗn tiểu tử nhà ngươi nói gì đấy." Lâm Hải Bác khẽ quát một tiếng, trợn mắt liếc nhìn vẻ chua như dấm toát ra trên người Lâm Tập Phong, cả giận nói: "Biểu muội ngươi một mình khổ sở ở Vân phủ lớn lên không nơi nương tựa, Tuệ Tâm lại đi sớm, những người hám lợi kia cũng khi dễ nàng, ngươi là ca ca, không đau lòng thì thôi, còn học nữ tử nhà người ta trình giành tình nhân, thật uổng công là nam nhi thân bảy thước."

Tròng mắt đen lúng láy của Lâm Tập Phong ngừng lại, có chút ủy khuất, nhưng còn chưa kịp biện bạch đôi câu, Lâm Thư Hàn liền nghĩa phẫn điền ưng(2) mở miệng nói: "Tổ phụ nói rất đúng, không phải hôm nay người không nhìn thấy, Hữu tướng phủ không có ai thật lòng đối tốt với biểu tỷ, nếu lần này không phải nàng bị buộc không có cách nào, sẽ không nhờ chúng ta hỗ trợ." Nói xong lời cuối cùng, nghĩ đến tình cảnh không ai thương của Vân Lãnh Ca ở tướng phủ, vành mắt Lâm Thư Hàn đã mờ đi.

(2) lòng đầy căm phẫn

Lâm Tập Phong thấy một người dùng ánh mắt khi dễ nhìn mình, có chút ngạc nhiên, lấy tay che trán, thở dài nói: "Tính tình biểu muội ngày thường đã là một trời một vực, tính tình bền bỉ, xử sự cũng cực kỳ chu đáo, mọi thứ mưu lược không kém con một chút nào, vậy thì có gì mà lo lắng."

Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nói cặn kẽ những chuyện xảy ra hôm nay một lần.

Lâm Hải Bác tức giận, ánh mắt sắc lạnh, cau chặt chân mày, giữa hai hàng lông mày tạo thành một rãnh thật sâu, vô cùng rõ ràng, thấy tôn nữ tôn tử đều ở đây, đè nén tức giận nói: "Tên hỗn trướng Vân Bá Nghị kia, năm đó nói khéo lừa gạt Tuệ Tâm, nạp Vạn Phượng Ngô trong bụng đầy suy nghĩ xấu xa, lúc sinh nở hại nữ nhi vô tội của ta, Tuệ Tâm qua đời nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhiều lần hạ độc đối với Lãnh Ca như vậy, thật là hỗn trướng."

"Lâm lão đầu, ngươi không cần phải lo lắng vì cháu gái của ngươi, dung mạo nàng phú quý, mặc dù đời này không ít khó hăn, nhưng có hi vọng, phúc khí vẫn còn ở phía sau đấy." Vô Ích Đại sư thản nhiên tưởng thức sắc mặt biến đổi đủ sắc màu của Lâm Hải Bác, trong lòng mừng rỡ, thật lâu không thấy Lâm lão đầu hiện ra sắc mặt hỉ nộ ái ố như vậy, thấy hắn tức giận đến râu mép vểnh hẳn lên, mới đặt ly trà xuống, thản nhiên mở miệng.

"Người khác coi ngươi là đại sư mà cung phụng, ta cũng không tin ngươi sử dụng thuyết pháp sáo rỗng có thể hồ lộng thế nhân, ngươi nhiều lắm cũng chỉ là hòa thượng vô lại dựa vào miệng lưỡi kiếm miếng ăn." Lâm Hải Bác không muốn bị lão già nhiều năm đối đầu chê cười, vôi vàng thu liễm vẻ giận dữ trên mặt, hạ miệng không cam lòng yếu thế chế giễu lại.

Vô ích đại sư cũng không tức giận, rung đùi đắc ý thần thần bí bí nói: "Ngươi đừng không tin, cháu của ngươi là phượng hoàng chân chính, sau này lên hậu vị cũng chẳng có gì lạ."

Dứt lời, moi người trong phòng cũng bất khả tư nghị nhìn hắn.

Lâm Hải Bác biến sắc, sưng mặt lên nói: "Lão hòa thượng, lời này không thể nói lung tung, phạm phải tội lớn diệt cửu tộc đấy." Đối với quẻ xem bói của Vô Ích, tinh tượng quỳ môn độn giáp cũng biết một phần, người này mang mạng thiên quan đại sư, Lâm Hải Bác cũng tin tưởng hắn không phải là ăn nói bịa chuyện.

"Giao tình bao nhiêu năm của chúng ta, huống chi hòa thượng không nói dối, gần đây xem tinh tượng, khác thường, bói một quẻ bói, cháu gái của ngươi hiện ra ánh sao sáng rực, không một chòm sao nào có thể so sánh được, cảm thấy chính là kỳ quái, thời thế thay đổi ngày đêm thay đổi, tinh tượng không yên, khó mà nói trước được." Vô Ích đại sư ngưng trọng nói.

"Có cái gì mà khó nói, dù thế nào thì Lãnh Ca cũng là cháu gái của ta, dù nàng làm gì, dù phải bỏ qua danh tiếng tướng phủ, cũng phải tận sức để bảo vệ nàng." Mặc dù trong lòng Lâm Hải Bác chấn động, nhưng sắc mặt không đổi chút nào, giọng nói vang dội.

Người trong nhà lại cả kinh, nghĩ đến phụ thân (tổ phụ) những năm nay không có lúc nào là hối hận, khiếp sợ nhưng cũng rất rõ ràng.

"Bởi vì thiên ý, hướng đi của vạn vật đều cùng một ý niệm, Vân tiểu thư lựa chọn loại đường nào, cảnh tượng mỗi con đường đều có sự khác biệt rất lớn, mấu chốt là lựa chọn của nàng." Vô Ích đại sư thấy không khí bên trong thư phòng nặng nề, cười ha ha, thở dài nói: "Có nhân thì có quả, nghĩ sai thì hỏng hết, nhìn nàng tiếp tục như thế nào."

Hữu tướng phủ, Liên Lãnh Uyển.

Vân Lãnh Ca ngáp một cái, có chút buồn ngủ nằm nghiêng trên giường êm, Lâm ma ma nhìn dưới mắt của tiểu thư có một tầng đen mờ nhạt, vừa đau lòng lại vừa vội vàng: "Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì lớn, ngài không thế nào nói với nô tỳ sao?"

Chờ lúc Vân Lãnh Ca trở lại đã là giờ Tuất hai khắc, sau khi nàng trở lại nàng kể lại cho Ngâm Cầm nghe trong quá trình chuyển bại thành thắng trải qua đủ loại kinh hiểm cùng khúc chiết, sợ đến mức sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng lạnh, ngay cả áo trong cũng bị thấm ướt, vội vã xác nhận tiểu thư thực sự bình yên vô sự mới yên tâm.

Vân Lãnh Ca nâng lông mi dài lên từng chút từng chút một, đôi mắt trong treo như một miếng đá đen láy tỏa ra ánh sáng kinh người, đâu còn dáng vẻ tinh thần mệt mỏi.

"Vú này, chuyện này Nhị di nương gieo gió gặt bão, cái gì Ca Nhi cũng không làm, chuyện đương nhiên là sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, ngài đừng lo lắng nữa."

Vân Bá Nghị xử tử Tuệ Vân, giam cầm Nhị di nương ở Tích Ngô Uyển chờ sinh hạ hài tử liền rời khỏi tướng phủ, Vân Hạ Ca bị đánh 50 đại bản, hấp hối, nửa chết nửa sống bị mang trở về, cấm túc không hạn, mặc dù từ đầu đến cuối Vân Xuân Ca không hề lên tiếng giúp đỡ, không có bất kỳ dấu hiện thông đồng làm bậy với Nhị di nương, nhưng vẫn còn nghi ngờ, cũng bị cấm túc năm tháng, cấm túc đến gần nửa năm, từ trước đến nay Vân Phủ chưa có tiền lệ.

Cái gì gọi là tiền mất tật mang, Nhị di nương cùng lắm cũng chỉ như vậy, chuyện mất bao nhiêu trắc trở, cuối cùng mọi chuyện rõ ràng, Vân Bá Nghị cùng lão phu nhân an ủi bà ta một ben, đánh bài tình thân lớn, Vân Lãnh Ca cũng kịp tình hình lau vài giọt nước mắt giả dối, cảm động thất thành mấy lần, bên trong phòng khác tràn đầy thân tình tốt mã dẻ cùi(3), hết sức hòa hợp.

Giữa thân nhân với nhau mà có thể diễn trò đến trình độ này, Vân Lãnh Ca cũng là mở rộng tầm mắt, không nhịn nổi nức nở nói: "Lão phu nhân cùng Vân Bá Nghị tâm tư bất thiện, người trong phủ cũng không phải đơn giản, tướng phủ như vậy, cho dù cho ta một núi vàng núi bạc, ta cũng vẫn không muốn ngây ngô thêm một khắc."

Lâm ma ma nghe vậy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng tiểu thư cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của phu nhân, nếu phu nhân vẫn còn ở đây, nhiều lần ngầm ám chỉ khuyên giải tiểu thư Vân Bá Nghị không phải là phụ thân tốt, đáng tiếc tiểu thư vẫn xem thường, hiện tại tiểu thư có thể hiểu được thì phu nhân đã không còn ở đây.

"Tiểu thư, còn Nha Nha kia xử trí thế nào?" Ngâm Cầm đang xoa bóp bắp chân cho Vân Lãnh Ca ngẩng đầu hỏi.

"Ngươi đi nói cho nàng biết, biện pháp của nàng nhất định phải nhanh chóng áp dụng, nếu không ta sẽ không tha cho mật thám cả ngay lắc lư trước mắt ta." Vân Lãnh Ca thoải mái hừ hừ một tiếng, luyện võ thể lực lớn, nặng nhẹ vô cùng chính xác, không kém đại sư tay nghề xoa bóp chính tông bao nhiêu.

"Vâng, tiểu thư." Ngâm cầm đáp một tiếng, nhìn tiểu thư thoải mái nheo nheo tròng mắt, thầm nói nhiệm vụ mà tướng gia giao phó có hy vọng, hạ tay tăng thêm lực đạo, cười nói: "Còn Hồng Diệp thì sao? Nô tỳ đoán chắc nàng cũng là mật thám, còn có một người tên Liễu Nhi, thường xuyên chạy tới Tích Ngô uyển."

"Sau này những chuyện như vậy giao cho nhũ nương đi, không cần chuyện gì cũng hỏi ta, báo cho ta một tiếng là được." Vân Lãnh Ca hưởng thụ hai mắt nhắm nghiền, mệt mỏi từng đợt tràn vào đầu, nhẹ giọng nói.

"Tiểu thư tắm xong liền đi nghỉ sớm đi." Lâm ma ma thấy dường như Vân Lãnh Ca chuẩn bị ngủ ngay, lo lắng nói.

"A, được." Vân Lãnh Ca mở mắt ra, đứng dậy đi vào phòng tắm, có lần trước Mộ Dung Diệp xông vào dạy dỗ, Vân Lãnh Ca không cự tuyệt có người hầu hạ nàng.

Tắm rửa xong, Vân Lãnh Ca đổi sang tẩm y sa mỏng xanh nhạt, Lâm ma ma hầu hạ nàng nằm xuống liền buông màn, thổi tắt nến xong liền lui ra ngoài.

Mấy ngày nay quả thật rất nhiều chuyện, nếu ngày mai không ngoài dự liệu thì còn phải vào cung đối mặt với một đám khẩu phật tâm xà vì cái tên đăng đồ tử Mộ Dung Diệp kia giải quyết vấn đề.

Vân Lãnh Ca vừa mới chìm vào mộng đẹp, lại cảm giác có hai tròng mắt đang nhìn chăm chú vào mặt mình, cảnh giác sớm luyện hàng năm đã tạo cho nàng phản ứng nhạy cảm, mặc dù trong cơ thể có chút mệt mỏi nhưng vẫn quả quyết mở mắt ra.

Dù đang trong bóng tối, vẻ hài nhước nhàn nhạt cùng thờ ơ trong đôi mắt trong suốt đang nhìn nàng chằm chằm ngoại trừ người khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi thì còn ai vào đây?

"Mộ Dung tế thử, có phải ngài làm chính nhân quân tử đã lâu, nên muốn đoạt việc làm ăn của hái hoa tặc không?" Vân Lãnh Ca chống tay ngồi dậy, đè nén tức giận cắn răng nói.

"Thì ra ta ở trong lòng Lãnh Ca là chính nhân quân tử? Bản thế tử vô cùng vinh hạnh." Vóc dáng cao to trong bóng tối của Mộ Dung Diệp cũng không bị che khuất, tầm mắt không lệch khỏi mặt Vân Lãnh Ca nửa phần, trong giọng nói mang theo vẻ lười nhác cùng không tập trung.

Rõ ràng tối hôm qua mới gặp nàng, nhưng mới qua một ngày, mình lại có chút nhớ dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của nàng, bỏ lại công việc tới xem mèo con khả ái này một chút.

"Thế tử, tối hôm qua ngài đã phân phó, tiểu nữ chắc chắn sẽ không phụ nhờ vả, làm xong chuyện, vẫn là mời ngài trở về thôi." Vân Lãnh Ca vén màn che lên, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn dáng vẻ ngọc thụ phong lâm của Mộ Dung Diệp.

Nhiệt tình tràn đầy chỉ đổi được một câu trục khách lạnh nhạt, sắc mặt Mộ Dung Diệp lạnh đi, nơi cổ họng tràn ra một âm điệu trầm thấp, sóng mắt như tơ, cười nhạt, trong giọng nói ngoài vẻ lười biếng còn mang theo chút lạnh lẽo không dễ dàng phát hiện: "Lãnh Ca đang đuổi bản thế tử đi sao?"

Không biết từ lúc nào, Mộ Dung Diệp liền bắt đầu gọi thẳng tên của mình, còn gọi thân thiết như vậy, Vân Lãnh Ca vô cùng mệt mỏi, không ý thức được lạnh lẽo trong lời nói của hắn, đang định mở miệng sửa cách gọi của hắn thì màn che khẽ động, cảm thấy một luồng khí nóng phả vào mặt, trong khoảnh khắc, Mộ Dung Điệp đã thay đổi vị trí, ngồi trên giường của nàng, mặt hắn gần như dán sát vào hai má nàng.

Hô hấp Vân Lãnh Ca cứng lại, thấy Mộ Dung Diệp dựa vào gần như thế, cảm thấy không khí cũng trở nên mỏng manh, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, đôi mắt thanh u kia bao phủ một màn sương mờ, trên mặt ngọc vô cớ mang thêm lệ khí nhàn nhạt, sửng sốt, Vân Lãnh Ca biết đây là Mộ Dung Diệp nổi giận, mình vừa mới nói sai gì rồi sao? Hậu tri hậu giác nhớ tới lệnh trục khách vừa mới nói ra, tâm người này cũng quá nhỏ rồi.

Thân thể khẽ lui về phía sau, Vân Lãnh Ca cười mỉa nói: "Thế tử, tiểu nữ chỉ là mệt nhọc, nói bừa, ngài đừng để trong lòng."

Vân Lãnh Ca vừa mới dứt lời, lại cảm thấy mặt nóng lên, Mộ Dung Diệp không cho phép nàng lui về sau chút nào, nghiêng người về phía trước, hai tay nhanh như chớp đặt xuống đệm cạnh bên hông của nàng, tạo thành không gian hẹp thu nàng vào giữa hai cánh tay của mình, để cho nàng không có chỗ để trốn, dung nhan tuấn mỹ dán lên mặt nàng, ngửi được mùi thơm dịu mát đặc biệt nhẹ tản ra trên người Vân Lãnh Ca, cảm giác thoải mái hơn huân hương cùng son phấn nồng nặc rất nhiều.

Vân Lãnh Ca tránh không kịp, cả thân thể ngã về phía sau, trong miệng thầm hô một tiếng, hai tay theo bản năng ôm lên cổ Mộ Dung Diệp, lôi Mộ Dung Diệp cũng không kịp phản ứng ngã xuống giường, thân thể thon dài cách một tầng chăn bông trực tiếp đắp trên người nàng, đôi môi mỏng hồng hồng của hắn thẳng tắp đặt trên môi đỏ hình thoi của Vân Lãnh Ca.

Vân Lãnh Ca trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn gương mặt Mộ Dung Diệp gần trong gang tấc, cánh mũi đụng cánh mũi, da thịt dán da thịt, nàng thậm chỉ còn có thể thấy rõ mọi lỗ chân lông trên mặt hắn cùng nghe được mỗi tiếng hít thở gấp gáp của hắn, trong lúc nhất thời đầu óc có chút đình trệ, trống rỗng, tất cả suy nghĩ không cánh mà bay, đã hoàn toàn đánh mất năng lực suy tư.

Tức giận của Mộ Dung Diệp hoàn toàn biến mất, lông mi dài chớp chớp, mắt đen khẽ nheo, cảm thụ mềm mại trên môi, trong đôi mắt màu đen cuồn cuộn, môi mỏng hơi lạnh trên môi nàng trằn trọc trở mình, không lại gần từng bước hôn xuống, chỉ là lưu luyến liếm cánh môi mềm mại, nghiêm nghiêm thật thật lấp kín.

Hơi thở phun lên mặt Vân Lãnh Ca, mới đầu nàng chưa kịp hiểu, giống như biến thành tượng, mãi đến lúc Mộ Dung Diệp mới khẽ cắn môi nàng, bị đau liền kéo tư tưởng mới từ ngoài chín tầng mây của Vân Lãnh Ca về, ngũ giác trong nháy mắt tụ tập lại với nhau, khôi phục tỉnh táo, giận tím mặt, nhanh chóng buông lỏng vòng tay đang quấn quanh cổ Mộ Dung Diệp, đẩy hắn ra: "Mộ Dung Diệp, tên khốn kiếp nhà ngươi."

Dưới tức giận, tất cả băn khoăn đều ném ra sau gáy, lời mắng người quanh quẩn ở trong đầu.

"Nàng nói gì? Hả?" Mộ Dung Diệp bị Vân Lãnh Ca hất ra, thuận thế lấy tay chống cằm nghiêng người nằm trên giường, mắt híp một cái, trầm thấp hỏi.

Hai bên má Vân Lãnh Ca đỏ hồng nhàn nhạt, khiến khuôn mặt thanh lệ thoát tục thêm một phần xuân ý, mắt đẹp sóng sánh nước, ánh sáng lưu chuyển, giờ khắc này phong tình dịu dàng khiến Mộ Dung Diệp hoàn toàn thất thần, tâm thần nhộn nhạo, mắt phượng càng thêm theo sát mặt Vân Lãnh Ca, tầm mắt không dịch ra một phân nào.

Tay Vân Lãnh Ca siết chặt thành quyền, nếu có thể, nàng thật sự muốn trực tiếp đánh một quyền lên gương mặt ghê tởm của Mộ Dung Diệp, hai đời mình cũng không bị người khác chiếm tiện nghi lớn như vậy, bây giờ còn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, sao nàng có thể nhịn được?

"Mộ Dung thế tử, sau này đêm hôm khuya khoắt, vẫn nên xin đừng không mời mà tới." Một quyền kia cuối cùng vẫn không có nâng lên, Vân Lãnh Ca than thở một tiếng, liếc mắt nhìn mắt đen chớp động mang theo tia sáng khó hiểu của Mộ Dung Diệp, sau đó khép mắt lại lạnh giọng nói.

"Nàng rất để ý?" Đáy mắt Mộ Dung Diệp là một khoảng xuân ý hòa thuận vui vẻ, liếc nhìn đôi mắt đẹp rực lửa của Vân Lãnh Ca, ung dung hỏi.

"Vâng." Đây không phải là nói nhảm sao?

"Vậy nàng nhịn xuống."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.