Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Chương 13: Thưởng phạt phân minh



Khóe miệng Bạch Mộc Cận gợi lên một chút ý cười tà mị, nàng cũng biết cái gọi là ngậm máu phun người sao, ánh mắt Bạch Mộc Cận trở nên lạnh lẽo sâu thẳm làm cho người ta vừa thấy liền sinh lòng sợ hãi, Bạch Vân Hề bị nàng nhìn đến nỗi da đầu đều run lên .

"Muội muội nếu không muốn người khác hiểu lầm ngươi bất kính với trưởng tỷ cùng phụ thân thì nên mau chút chấp hành gia pháp đi, không cần vì một nô tài mà làm tổn hại đến thanh danh của mình!" Bất hiếu là tội lớn làm không tốt chính là thân bại danh liệt, ai sẽ lấy một nữ nhân bất hiếu về nhà chứ?

Bạch Vân Hề nuốt nước miếng, nói : "Nếu Đại tỷ khăng khăng muốn xử phạt Xuân Nhi muội muội cũng không ngăn trở, tỷ tỷ dù sao cũng là Đại tiểu thư Phủ Quốc Công nói chuyện làm việc đều có đạo lý!"

Đây là khiêu khích trắng trợn cho dù hôm nay Bạch Mộc Cận muốn đánh Xuân Nhi cũng phải gánh vác tội danh vô tình, sau này nàng có muốn lấy lòng người khác chỉ sợ cũng rất khó khăn.

"Lời này của muội muội là sai lầm rồi, không phải ta khăng khăng muốn xử phạt Xuân Nhi mà là muội muội quản giáo hạ nhân không nghiêm mới khiến Xuân Nhi phạm phải sai lầm, nói năng lỗ mãng, Phủ Quốc Công ta sao có thể dung túng cho một nô tài như vậy được? Người tới, đem Xuân Nhi mang xuống đánh!" Bạch Mộc Cận nói lời lẽ chính nghĩa, bọn hạ nhân trong lòng đều nổi lên một ít khác thường, vị Đại tiểu thư này lúc trước rất nhát gan, nhưng hôm nay lại có vài phần khí độ của trưởng nữ Phủ Quốc Công.

Ai cũng không cảm thấy Bạch Mộc Cận xử phạt Xuân Nhi là sai, dù sao nha đầu kia rất không biết cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng ở ngay trước mặt chống đối Đại tiểu thư dù là người chủ tử nào cũng không dung thứ cho nàng.

"Nhị tiểu thư, cứu ta , ô ô. . . . . ." Xuân Nhi rốt cục đã sợ, nhịn không được mở miệng cầu cứu Bạch Vân Hề, nhưng Bạch Vân Hề nào dám cứu nàng vì một nha đầu mà phải mang trên lưng tội danh bất kính trưởng tỷ cùng phụ thân nàng cũng không ngốc như vậy.

Vài thô sử nha hoàn trong viện Bạch Mộc Thần lập tức tiến lên, lúc trước Bạch Vân Hề cùng Bạch Cao Hiên ỷ được sủng ái mà đối với hạ nhân trong viện Bạch Mộ Thần đều thực không tốt, thường xuyên dung túng cho hạ nhân đến khi nhục bọn họ,, bọn họ đi lĩnh chi phí ăn mặc cũng sẽ bị trách móc, hiện tại có cơ hội báo thù tự nhiên tích cực vô cùng.

"A. . . . . ." Mọi người ra tay không hề thương tiếc, mạnh mẽ lôi kéo, ấn giữ kì này Xuân Nhi ăn không ít thiệt thòi, thời điểm đánh bằng đại bản cũng không hề tiếc rẻ khí lực, dù sao cũng đã có Đại tiểu thư đảm đương cho dù phu nhân trách cứ cũng có Đại tiểu thư gánh vác!

Nhìn đại bản đánh xuống tầng tầng lớp lớp Bạch Vân Hề ngay cả xem cũng không dám xem liếc mắt một cái, tay nắm thật chặt, chỉ dám dùng ánh mắt trừng Bạch Mộc Cận.

Bạch Mộc Cận lại nhàn nhàn nói: "Thần Nhi, gọi người châm trà, thế nào muội muội ngươi dùng không?"

Bạch Mộ Thần nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận, lập tức tươi cười hiểu ý mà gọi người châm trà, Bạch Mộc Cận đương nhiên là khí định thần nhàn vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của Xuân Nhi vừa uống trà, chỉ có sắc mặt Bạch Vân Hề lúc trắng lúc xanh.

Rốt cục nhịn không được đem ly trà đập xuống đất, tức giận nói: "Loại trà thế này cũng lấy ra cho ta uống, ca ca thật là không xem muội muội ta ra gì!"

"Muội muội, tách trà này là tổ mẫu ban cho ta, ngươi đập hỏng rồi ta biết ăn nói sao với tổ mẫu đây?" Bạch Mộ Thần cũng không phải dễ khi dễ , tuy rằng rất muốn cười, nhưng lại cố ý làm ra vẻ mặt khó xử nhìn Bạch Vân Hề.

Bạch Mộc Cận cười thầm đệ đệ của nàng quả nhiên cũng không phải người lương thiện, tốt lắm, quá thiện lương thì không cách nào tồn tại ở Bạch phủ.

Bạch Vân Hề bị lời nói này của Bạch Mộ Thần làm cho vẻ mặt càng thêm khó nhìn, nhìn nhưng mãnh vỡ trên mặt đất không biết nên làm thế nào cho phải, gấp đến độ đành phải đáng thương nhìn Bạch Mộ Thần nói: "Ca ca, Hề Nhi không phải cố ý , ca ca chớ trách ta được không?"

Lúc này lại thông minh làm ra vẻ mặt đáng thương cầu xin tha thứ, cổ kiêu ngạo cùng dáng vẻ bệ vệ lúc trước hoàn toàn biến mất, Bạch Vân Hề này quả nhiên là kẻ giả tạo ngay từ nhỏ.

Bạch Mộ thần đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Bạch Vân Hề tự nhiên bất vi sở động, chỉ khó khăn nói: "Ai. . . . . . Bản thân ta không nghĩ sẽ trách muội muội nhưng lại sợ tổ mẫu sẽ trách phạt ta, không bằng muội muội cùng ta đi gặp tổ mẫu giúp ta giải thích một chút đi?"

Bạch Mộc Cận nghe xong trong lòng dứt khoát vì đệ đệ mình mà vỗ tay khen hay , nhìn Bạch Vân Hề kia mang vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ liền đã cảm vô cùng dễ chịu.

Chén trà kia làm sao có thể do tổ mẫu ban cho được, bất quá là lúc ấy có người tặng mấy bộ trà cụ, tổ mẫu đều phân cho mỗi người một bộ, cũng không tính là đặc biệt ban cho ai, cho nên dù có hỏng cũng không có gì đáng ngại.

"Đại thiếu gia, Đại tiểu thư, ba mươi đại bản đã đánh xong , Xuân Nhi đã hôn mê bất tỉnh!" Quế mụ mụ tiến lại bẩm báo, trên mặt không che dấu mà hưng trí bừng bừng giống như đánh Xuân Nhi như thế làm cho nàng thật thoải mái.

Bạch Mộc Cận gật gật đầu, sau đó nói : "Mấy vị mụ mụ vất vả rồi, mỗi người thưởng một trăm đồng!"

Quế mụ mụ nghe thấy thế nhưng còn có thưởng trên mặt liền càng thêm vui mừng , Uyên Ương được lệnh lập tức liền lấy trong bao ra một ít bạc vụn, đưa cho Lan mụ mụ (chỗ này cũng không rõ lắm tại sao lại là Lan mụ mà ko phải Quế mụ nhưng do bản gốc ghi vậy nên mình ko sửa) để nàng đem xuống phân chia cho mọi người.

"Cám ơn Đại tiểu thư ban thưởng!" Quế mụ mụ nhanh chóng vái tạ, không tự kìm hãm vui mừng được, tiền tiêu vặt hàng tháng của thô sử nha hoàn các nàng chỉ có ba trăm đồng, không nghĩ tới hôm nay chỉ là đánh người khác ba mươi đại bản liền được ban thưởng một trăm đồng,nàng làm sao có thể không vui vẻ cho được.

Bạch Mộc Cận cười cười, nói: "Không cần cảm tạ, sau này phải tận tâm hầu hạ Đại thiếu gia thật tốt, chỗ tốt của các ngươi không thiếu đâu!"

"Ai, chúng nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ đại thiếu gia, tuyệt không dám chậm trễ!" Quế mụ mụ vội vàng đáp, cười hì hì lui xuống làm việc .

"Tỷ tỷ trái lại rất giỏi đối nhân xử thế, hừ!" Bạch Vân Hề xem thường nhìn Bạch Mộc Cận bắt đầu thu mua lòng người, nàng ta tất nhiên sẽ không thuận theo ý Bạch Mộc Cận.

"Lời này của muội muội bản thân ta không hiểu , đối đãi hạ nhân tự nhiên là thưởng phạt phân minh, có công thì thưởng, phạm lỗi phải phạt thì hạ nhân mới có thể tận trung mà hoàn thành cương vị của mình, hay là ngay cả đạo lý đơn giản như vậy muội muội cũng không hiểu?" Lời này của Bạch Mộc Cận không chỉ nói cho Bạch Vân Hề nghe mà cũng là nói cho tất cả hạ nhân ở đây nghe .

Hôm nay nàng đánh Xuân Nhi Bạch Vân Hề muốn nàng gánh trên lưng ác danh trách móc hạ nhân nặng nề thì nàng càng muốn làm cho hạ nhân biết Đại tiểu thư cũng không phải người không phân tốt xấu, chỉ cần làm tốt bổn phận sẽ được ban thưởng.

"Lời này của Cận Nhi rất có lý, không hổ là nữ nhi Phủ Quốc Công ta!" Ngoài viện đến âm thanh tán thưởng làm cho tất cả mọi người trong viện kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.