Đích Nữ Tàn Phi

Chương 155: Ngày Đầu Tiên Săn Thú (6)



Quách Yến Đình tức giận đuổi Hạ Phong ra ngoài không phải chỉ vì mùi vị đồ chay làm ảnh hưởng đến tâm tình của nàng mà còn có một nguyên nhân khác. Không quan tâm đến nét chữ đang viết dở trên bàn, nàng đi đến bên cạnh đống đồ đạc mà Hạ Phong đã sắp xếp xong cách đây không lâu, từ trong đó lấy ra một cái túi thêu hoa, túi thêu nhìn qua rất bình thường, ngoài chợ bán 5 tệ một cái, cũng không biết người quyền quý như Quách Yến Đình làm sao lại nhìn trúng thứ đồ rẻ tiền này? Rất nhanh liền biết được đáp án, bên trong túi thêu hoa là một gói giấy nhỏ màu vàng, cũng không rõ thứ được gọi lại là gì thế nhưng nhìn bộ dạng nhìn trước ngó sau của Quách Yến Đình khi lấy ra gói giấy này cũng biết bản thân gói giấy nhỏ cất chứa đồ vật không tầm thường.

Quách Yến Đình sau khi lấy gói giấy ra thì cũng cất túi thêu trở lại chỗ cũ, qua loa sắp xếp đống đồ đạc rồi đi đến bên bàn nhỏ ngồi xuống, nàng mở gói giấy màu vàng ra, hóa ra thứ được gói giấy gói lại là một ít bột trắng được xay nhuyễn, Quách Yến Đình không dám xem nhiều, sợ bản thân thở mạnh hay hắt xì thì thứ bột này sẽ bay ra ngoài thì lát nữa sẽ không có chỗ dùng nên vội vàng gấp giấy lại, bỏ vào trong tay áo.

Chiều nay Quách Yến Giai có hẹn với Ngự sử đại phu tiểu thư Hứa Tư Khả và Kinh Triệu Doãn tiểu thư Phong Hoa là cùng nhau tham gia cưỡi ngựa, chuyện này Quách Yến Đình cũng biết, bởi vì ngày đó Quách phu nhân dẫn gia quyến trong phủ đi chùa tháp hương, tình cờ gặp được Hứa phu nhân dẫn theo hai người Hứa Tư Khả cùng Phong Hoa đi tạ lễ, Hứa phu nhân cùng Quách phu nhân trò chuyện gì đó nàng không biết nhưng nàng biết việc Hứa Tư Khả mời Quách Yến Giai tham gia săn thú, mặc dù trước đó mấy người các nàng không có giao tình gì nhưng sau khi nghĩ ngợi Quách Yến Giai vẫn gật đầu đồng ý, đừng nói là Quách Yến Giai, đổi lại là nàng nàng cũng sẽ đồng ý, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để kết giao bằng hữu, tương lai ất có chỗ để dùng.

Quách Yến Giai không biết cưỡi ngựa nhưng vẫn gật đầu đồng ý, phần lớn là vì nể mặt Hứa gia cùng Phong gia, mặc dù nói mấy nhà các nàng ít khi liên hệ với nhau nhưng Ngự Sử Đài cùng Hàn Lâm Viện cũng thường xuyên qua lại, có thể tạo quan hệ là tốt nhất, không thể tạo quan hệ cũng không thể đem đối phương đắc tội. Tuy nói đây chỉ là một lời mời cưỡi ngựa, không có chính thức thi đấu, nhưng Quách Yến Giai không biết cưỡi ngựa, đến lúc đó ở trước mặt đông đảo mọi người lại không thể ngồi vững trên lưng ngựa thì sợ là sẽ trở thành trò cười cho mọi người, đến lúc đó không chỉ vứt sạch mặt mũi Quách gia mà thanh danh trong sạch như nước của nàng cuối cùng cũng để lại một chút vết nhơ, đó là điều mà Quách Yến Giai không muốn xảy ra nhất.

Câu trước vừa đáp ứng hai người Hứa Tư Khả cùng nhau cưỡi ngựa, câu sau Quách Yến Giai lập tức liền đi tìm Quách phu nhân đưa ra yêu cầu muốn học cưỡi ngựa, đồng thời cũng đem suy nghĩ trong lòng nói ra, Trần thị dù sợ nữ nhi gặp nguy hiểm nhưng ngẫm lại vẫn là đồng ý, trong lúc Quách Yến Giai vui mừng vì được mẫu thân đồng ý thì mấy ngày sau phụ thân của nàng lại phản đối. Quách đại nhân thân là Thị đọc của Hàn Lâm Viện, đối với những thứ như cưỡi ngựa bắn cung, những môn chỉ dành cho mãnh phu thế này không quá ưa thích, ngày thường không quen nhìn nhi tử bỏ văn chọn võ, hiện tại nữ nhi mà hắn đắc ý nhất cũng muốn đi học thứ này khiến hắn rất tức giận, nên đã cực liệt phản đối việc Quách Yến Giai học cưỡi ngựa, Hòa di nương cùng Quách Yến Đình một bên xem kịch cũng không quên châm dầu vào lửa.

Quách Yến Đình vẫn còn tức giận chuyện mấy người các nàng đều tình cờ gặp nhau ở chùa, nhưng cuối cùng hai người Hứa Tư Khả lại chỉ mời Quách Yến Giai tham gia cưỡi ngựa mà không có phần của nàng, lại thấy Trần thị đáp ứng cho Quách Yến Giai đi học cưỡi ngựa để ngày đó không mất mặt trước mọi người càng khiến lửa giận trong lòng nàng bùng lên dữ dội, không quen nhìn Quách Yến Giai thoải mái nên nàng cùng Hòa di nương cấu kết với nhau, thổi tiếng gió bên tai Quách đại nhân khiến hắn cự tuyệt yêu cầu của Quách Yến Giai, để cho Quách Yến Giai mặc dù được kết giao với bằng hữu nhưng cuối cùng lại bị mất mặt, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến Quách Yến Đình vừa lòng hả dạ.

Chính là người tính thế nào cũng không qua được trời, đang lúc Quách Yến Đình cười trên đau khổ của người khác thì Quách đại nhân đột nhiên đổi ý, hóa ra là do Quách Thiếu Thừa đã lên tiếng. Quách Thiếu Thừa là nhi tử duy nhất của Quách đại nhân, hơn nữa còn là do chính thất Trần thị hạ sinh, cho dù Quách đại nhân đối với Trần thị đã không còn tình cảm nhưng đối với nhi tử duy nhất lại là yêu thương hết mực, trước mặt Quách Thiếu Thừa hắn cũng rất cho thê tử mặt mũi, cũng không có vì Hòa di nương mà tranh cãi với Trần thị. Trong Quách phủ, chỉ cần Quách Thiếu Thừa lên tiếng Quách đại nhân chắc chắn sẽ chấp nhận yêu cầu của hắn, cho dù đó là yêu cầu vô lí đi chăng nữa, điều này khiến cho Hòa di nương cùng Quách Yến Đình đứng một xem cũng tức anh ách mà không thể nói được lời nào, đặc biệt là Hòa di nương, có lần Hào di nương không phân tôn ti, xúc phạm đến Trần thị, Quách Thiếu Thừa cho người đuổi nàng ra khỏi phủ mà Quách đại nhân dù không muốn cũng không ngăn cản, sau một hồi phụ tử trò chuyện Quách Thiếu Thừa cũng đồng ý để Hòa di nương trở về, chính là nàng bị Quách đại nhân phạt một tháng cấm túc, thù giữa Quách Thiếu Thừa cùng Hòa di nương cũng được kết từ đó.

Quách Thiếu Thừa người này cũng không phải là không có lí lẽ, hắn đối với Hòa di nương mặc dù ôm thái độ thù địch nhưng vẫn xem đối phương như trưởng bối mà đối đãi, còn đối với Quách Yến Đình cũng không hề thua kém Quách Yến Giai, chỉ là so với thứ muội thân muội tự nhiên là quan trọng hơn, cho nên đối với những thứ Quách Yến Giai muốn, Quách đại nhân không cho, Quách Thiếu Thừa nhất định sẽ thỏa mãn đối phương.

Quách đại nhân bị thuyết phục nhưng vấn đề nằm ở Quách gia không có sân tập cưỡi ngựa, Quách đại nhân là thi nhân, suốt ngày thu thập những thứ văn nhã, trong thư phòng thì treo đầy tranh chữ, ngoài hậu viện lại chất đầy bồn hoa, muốn dắt ngựa đi dạo thì có thể nhưng cưỡi ngựa chạy băng băng như trên thảo nguyên là điều bất khả thi, càng đừng nói mỗi tấc trong Quách gia đối với Quách đại nhân mà nói là báu vật, tuyệt đối sẽ không để nhi nữ phá hư. Quách Thiếu Thừa nhờ buynh đệ tốt của mình là Triệu Thiên Tư dẫn bọn họ vào trường săn để dạy cho Quách Yến Giai cưỡi ngựa, đồng thời cũng giúp nàng làm quen với trường săn, trường săn là do Trấn quốc Tướng quân phủ quản lí, Triệu Thiên Tư muốn dẫn người vào tự nhiên là không có ai dám ngăn cản, cho nên Quách Yến Giai không chỉ có ngựa tốt để cưỡi còn có nơi rộng rãi để luyện tập, thậm chí còn có lão sư giỏi là Quách Thiếu Thừa dạy dỗ, một tháng thời gian có thể ngồi vững trên lưng ngựa, đối với nàng cũng không quá khó khăn.

Quách Yến Đình nhìn Quách Yến Giai sáng sớm rời phủ tới trưa mới về, có nhiều lúc bonh họ còn ăn trưa ở ngoài, đợi đến buổi chiều mới hồi phủ một lần, nhìn Quách Yến Giai không những đạt được mong muốn mà còn nhận thức được với Triệu Thiên Tư khiến nàng ghen tỵ đến đỏ cả mắt, nàng cũng muốn đi theo học cưỡi ngựa nhưng chưa đợi Quách đại nhân đồng ý thì Trần thị đã từ chối, còn viện đủ lý do nhốt nàng trong nhà, không cho nàng đi làm phiền Quách Yến Giai.

Có lẽ là vì nhìn không vừa mắt, cũng có lẽ là do ghen tỵ mà Quách Yến Đình quyết định muốn hãm hại Quách Yến Giai, không những khiến nàng mất mặt trước hai người Hứa Tư Khả mà còn khiến nàng phải bị thương do té ngựa, như vậy mới có thể khiến tâm tình của Quách Yến Đình an ổn trở lại. Nàng biết chỉ cần nơi nào có Quách Yến Giai thì nàng sẽ bị hào quang của nàng ta che lấp, săn thú mùa xuân là cơ hội tốt để nàng kết giao bằng hữu, mượn sức của những người khác mà bay lên thành phượng hoàng, nếu có Quách Yến Giai tại thì tất cả mọi người đều chỉ chú ý đến nàng ta, hoàn toàn quên mất một vị tiểu thư khác của Quách gia là nàng, có câu “Người không vì mình, trời tru đất diệt”, vì lợi ích của bản thân mà đi hãm hại người khác, Quách Yến Đình cảm thấy bản thân không làm gì sai cả.

Có âm mưu trong đầu là một chuyện, nhưng có thực hiện được hay không lại là một chuyện khác, Quách Yến Giai người này rất cẩn thận, trước giờ luôn tính trước tính sau, lúc này nàng ta đã biết cưỡi ngựa, tuy không thuần thục nhưng vẫn có thể điều khiển được ngựa, ra tay trên người nàng không có khả năng khiến nàng ngã ngựa, cho nên chỉ có thể ra tay trên người con ngựa của nàng ta. Chính là ngựa của Quách Yến Giai không phải ngựa của Quách phủ mà là ngựa của trường săn, nói cách khác là ngựa của Trấn quốc Tướng quân phủ, ngựa của Trấn quốc Tướng quân phủ nuôi dùng để phục vụ cho hoàng gia, là chiến mã từng đánh đâu thắng đó trên chiến trường, Quách Yến Đình tự nhiên biết Triệu gia sẽ không cho Quách Yến Giai huấn luyện với chiến mã, bất quá dù có là một con ngựa bình thường đi chăng nữa thì cũng khó lòng mà ra tay, đúng vào lúc nàng không biết phải làm gì thì một nữ tử thần bí đột nhiên đến tìm nàng.

Nữ tử đeo khăn che mặt tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng nhưng đối phương không những chê trách mà ngược lại còn muốn giúp nàng hãm hại Quách Yến Giai, điều này khiến Quách Yến Đình không thể không nghi ngờ đối phương thật ra là người của Quách Yến Giai, giả vờ đến giúp nàng chỉ để hố nàng mà thôi. Đừng nhìn Quách Yến Đình chỉ mới mười hai tuổi mà nghĩ rằng nàng là thiếu nữ ngây thơ, bất kì nữ nhân nào lớn lên trong hậu viện đều sẽ trưởng thành trước tuổi, âm mưu quỷ kế là không thể thiếu, huống hồ Quách Yến Đình còn có một mẫu thân tâm địa độc ác là Hòa di nương, nàng làm sao có thể là người thiện lương được?

Sau một hồi trò chuyện, Quách Yến Đình rốt cuộc cũng nhìn ra mục đích của đối phương, nữ tử này sợ là cũng không quen nhìn Quách Yến Giai, biết rõ nàng cùng Quách Yến Giai có xích mích nên mới tìm đến nàng, Quách Yến Đình mặc dù cũng muốn hại Quách Yến Giai nhưng cũng không muốn bản thân trở thành vũ khí trong tay người khác vì vậy đã từ chối. Nữ tử thần bí tỏ vẻ không sao, bởi vì nàng biết sớm muộn gì Quách Yến Đình sẽ đi tìm nàng, quả nhiên một ngày trước săn thú mùa xuân diễn ra, Quách Yến Đình đã tìm đến nàng, nguyên nhân là gì nữ tử thần bí không quá bận tâm, chỉ muốn biết đối phương có can đảm thực hiện theo kế hoạch của nàng hay không.

Giờ Thân hôm nay Quách Yến Giai sẽ cùng hai người Hứa Tư Khả và Phong Hoa đi cưỡi ngựa, muốn hoàn thành kế hoạch thì phải ra tay với con ngựa của nàng ta, bất quá con ngựa mà Quách Yến Giai sẽ cưỡi chiều nay là con nào mới là vấn đề!

Trường săn nhiều ngựa như vậy, cũng không biết con ngựa nào Quách Yến Giai sẽ cưỡi, bất quá dựa vào tính tình cẩn trọng của Quách Yến Giai, nàng ta sẽ chọn con ngựa mà nàng ta quen thuộc nhất, cũng chính là con ngựa mà một tháng này nàng ta tập luyện. Phần lớn ngựa trong trường săn là của hoàng thất, Quách Yến Giai không có khả năng được cưỡi, cho dù Quách Thiếu Thừa có yêu thương nàng ta, muốn tìm cho nàng ta con ngựa tốt nhất thì cánh tay của hắn cũng không vươn dài đến chỗ của hoàng thất, dùng biện pháp loại trừ có thể bỏ qua một số lượng lớn, chỉ cần quan tâm số còn lại, nhưng số còn lại cũng là một con số khổng lồ. Trước đó Quách Yến Đình đã cho người hỏi thăm về con ngựa mà Quách Yến Giai cưỡi, nhưng ngựa nào ngựa nấy đều giống nhau, lại thêm việc nha hoàn đó hoàn toàn không có kiến thức gì cho nên dù có miêu tả ra hình dạng con ngựa cũng không giúp ích được bao nhiêu, khiến Quách Yến Đình tức giận nhưng không thể làm được gì, nàng cùng Quách Yến Giai sống dưới mái nhà mười mấy năm, đối với tính tình cùng sở thích của đối phương cũng xem như tường tận, nhờ đó có thể tìm ra con ngựa của Quách Yến Giai.

“Hạ Phong!”

“Tiểu thư?” Mặc dù bị Quách Yến Đình đuổi ra ngoài nhưng Hạ Phong cũng không dám đi xa sợ Quách Yến Đình có chuyện tìm nàng không thấy lại nổi trận lôi đình.

“Ta có chuyện ra ngoài, ngươi ở lại canh giữ lều trại, không có lệnh của ta không cho phép ai vào.” Chuyện quan trọng như việc hãm hại Quách Yến Giai nàng thật sự không yên tâm để cho Hạ Phong đi làm, nàng không phải sợ nàng ta làm không xong mà là sợ nàng ta làm việc bất cẩn, để lộ manh mối khiến người Quách gia điều tra ra lên đầu nàng, Hạ Phong sẽ không chút do dự mà phản bội nàng, dù sao nhân tâm khó đoán, ai biết được Hạ Phong liệu có thật sự trung thành với nàng hay không?

“Tiểu thư người đi đâu? Để nô tì đi với người...” Hạ Phong cũng sợ Quách Yến Đình nháo ra chuyện lớn truyền đến tai Quách đại nhân thì không hay.

“Ta đi tìm mao xí, một mình ta đi là được, ngươi ở lại đây đi, lát nữa ta sẽ quay lại.” Ngữ khí của Quách Yến Đình cứng rắn, không cho phép người khác cự tuyệt, Hạ Phong thấy thế cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi.”

“Nhớ kĩ không có lệnh của ta tuyệt đối không được để người khác vào, nếu có người tìm ta thì cứ bảo là ta mệt mỏi nên nghỉ ngơi trước rồi.”

“Nếu lão gia cùng phu nhân cho gọi...”

“Phụ thân phải thau Bệ hạ xử lí trăm công nghìn việc, không có thời gian quan tâm đến ta, còn nữ nhân kia... nàng ta chỉ hận ta mau chết một chút, làm sao sẽ hỏi đến ta đâu?” Giọng điệu Quách Yến Đình không che giấu châm chọc, thân là nữ nhi, nói phụ mẫu của mình như vậy là bất hiếu, chính là lời nói của nàng không sai khiến Hạ Phong không biết nói gì cho phải.

“Huống hồ ta chỉ đi một lúc, ngươi lo xa như vậy làm gì?” Đối với thái độ hầu hạ của Hạ Phong hôm nay, Quách Yến Đình thật sự cảm thấy không quá hài lòng, đổi lại là bình thường nàng nhất định sẽ cho Hạ Phong một đốn, chính là hiện tại nàng không muốn cùng đối phương dây dưa, nha đầu này xem như may mắn!

“Vâng.”

~~~

“Không.” Từ Nhất Duy cho hắn một đáp án phủ nhận.

Chử Hiên tựa hồ đã sớm đã được kết quả này nên cũng chẳng thấy bất ngờ, dù sao Từ Nhất Duy quanh năm đều không ở kinh thành, chuyện hắn quen biết Tiết Phong Lan là không thể nào, chính chính là có một số người đứng ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bám riết không tha: “Như vậy thì sao huynh lại nhìn chằm chằm người ta như vậy?”

Một nam nhân nhìn chằm chằm một nữ nhân, nếu không phải trên mặt nữ nhân đó dính gì thì chính là đã rơi vào lưới tình với đối phương, khoảng cách giữa Tiết Phong Lan và bọn họ khá xa, chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của nàng, gương mặt cũng không rõ thì làm sao biết được mặt đối phương đang dính gì? Cho nên hắn có thể khẳng định Từ Nhất Duy hẳn là đã coi trọng Tiết Phong Lan!

“...” Lần này Từ Nhất Duy quyết định trầm mặc, không có đi lên đáp lời, bởi vì hắn thật sự không có đáp án cho chuyện này.

Thế nào gọi là nhìn chằm chằm? Hắn chỉ nhìn nàng lâu hơn người khác một chút, vậy mà đã là nhìn chằm chằm rồi à?

Nhìn một người cần phải có lý do sao? Chẳng lẽ không thể là do vô tình?

Người bình thường đối với lời nói ác ý như vậy nhất định sẽ lên tiếng giải thích, chính là Từ Nhất Duy thì không, hắn người này tính tình đạm bạc lại kiệm lời, không muốn cùng người khác nói nhiều.

Thấy Từ Nhất Duy không đáp, tên nam tử kia không khỏi lấy làm đắc ý, hắn vốn không nhìn quen Từ Nhất Duy, rõ ràng là phàm nhân mà suốt ngày bày ra dáng vẻ tiên nhân. Người đứng ở trước mặt Từ Nhất Duy nếu không có khí thế kiên định hơn người thì sẽ bị hắn áp đảo, không phải ai lớn lên tuấn tú như Quách Thiếu Thừa, khí vũ hiên ngang như Triệu Thiên Tư, ôn hòa nho nhã được người người yêu thích như Chử Hiên... những tên nam tử bình thường đứng trước mặt Từ Nhất Duy đều giống như lá xanh làm nền cho hoa hồng.

“Không phải chứ? Từ huynh thật sự coi trọng Tứ tiểu thư của Tiết gia sao?” Có người tỏ vẻ kinh ngạc, Từ Nhất Duy từ nhỏ liền rời kinh, rất ít khi trở về, đám công tử thế gia cũng không quá thân thuộc với hắn, nghe tên nam tử kia nói vậy liền lập tức tin tưởng.

“Phẩm vị của Từ huynh, không phải kém như vậy chứ?”

“Sao ngươi có thể nói như vậy? Nàng dù sao đối phương cũng là cháu gái bên ngoại của Thái hậu, hơn nữa lớn lên xinh đẹp, nếu đứng bên cạnh Thiên Ngôn quận chúa ai thua kém ai còn chưa biết đâu!”

“Đẹp thì có ích gì? Nàng là người tàn phế a!” Có người lập tức chỉ ra trọng tâm vấn đề.

“Có thân phận có dung mạo, nhưng đôi chân cũng chẳng đi được, lấy về chỉ để cung phụng sao?” Một tên nam tử hừ lạnh.

“Nè nè nè, Từ huynh còn chưa nói gì sao các huynh lại suy nghĩ không đâu vào đâu rồi?” Nhìn một đám nam tử đối với chuyện của người khác mà bàn luận sôi nổi như thế, Chử Hiên nhịn không được lên tiếng: “Thân là nam tử hán đại trượng phu, nhiều chuyện như thế có khác nào đám nữ nhân đanh đá đâu?”

“Chử Hiên, ngươi nói ai là nữ nhân?”

“Ta không có nói ai cả, ngươi lên tiếng tức là thừa nhận mình là nữ nhân sao?” Chử Hiên nhếch môi, lộ ý cười châm chọc.

“Ngươi...”

“Ta nói, Từ huynh sở dĩ nhìn chằm chằm Tiết cô nương là do nàng ngồi xe lăn đi?” Chử Hiên vội thay Từ Nhất Duy giải thích, đây là điều mà hắn nghĩ, đổi lại là người khác nhìn thấy một người ngồi xe lăn cũng sợ à không kìm chế được đôi mắt mình mà đi nhìn đối phương chằm chằm, huống hồ đó còn là nhân vật phong vân trong lời đồn như Tiết Phong Lan?

“Lời của Chử huynh nói không sai, ta cũng cảm thấy là như vậy.” Lập tức có người lên tiếng tỏ vỏ đồng tình, người tỏ vẻ đồng tình với hắn là người có suy nghĩ giống hắn.

“Phải không?” Có người không tin: “Từ huynh phiêu bạc bên ngoài nhiều năm, có gì mà chưa thấy qua, một chiếc xe lăn mà thôi, có cần phải khiến Từ huynh chú ý thế không?”

“Sợ rằng điều Từ huynh chú ý đến không pahir là chiếc xe lăn mà là chủ nhân trên chiếc xe lăn đi?”

“Tranh cãi làm gì, hỏi chính chủ không phải sẽ biết sao?”

“Nếu không chúng ta cùng hỏi Từ huynh một chút, để xem câu trả lời là thế nào?”

Từ Nhất Duy không tiếng động nhíu mày, nếu hắn nói hắn coi trọng Tiết Phong Lan đám người này nhất định sẽ chê cười hắn, lúc đầu hắn mắt cao hơn đầu mà từ chối La Cẩm Tú, hiện tại lại đi coi trọng một kẻ tàn phế như Tiết Phong Lan, nhưng nếu hắn phủ nhận, người nhận sự châm chọc nhất định là Tiết Phong Lan, thời đại này trọng nam khinh nữ, chỉ cần nam nhân lên tiếng thì mọi sai lầm đều đổ lên người nữ nhân, Từ Nhất Duy lớn lên dưới sự dạy dỗ của sư phụ hắn, làm người phải thành thật, hắn cũng không muốn vì một ánh mắt hay lời nói của mình là hủy hoại thanh danh của đối phương.

Lúc này Từ Nhất Duy rơi vào tình thế khó xử, nói không được, hỏi cũng không xong.

Chử Hiên cũng tựa hồ ý thức được sai lầm của bản thân, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, hắn không nên nói Từ Nhất Duy nhìn chằm chằm Tiết Phong Lan để mọi người mượn cớ châm chọc hắn, Từ Nhất Duy dù sao cũng là nam nhân, chút chuyện gì không có gì đáng nói nhưng Tiết Phong Lan dù sao cũng là nữ nhân. Nếu hôm nay Từ Nhất Duy phủ nhân chuyện hắn coi trọng Tiết Phong Lan, chưa đầy ba ngày tin tức này sẽ lan khắp kinh thành, đến lúc đó mọi người đều biết vị kia tuy nhận được sự sủng ái của Thái hậu nhưng lại bị Từ Nhị công tử ghét bỏ, sau này sẽ còn có ai dám đến cửa cầu thân với nàng? Nếu đến chẳng phải sẽ bị chê cười là đôi mắt không bằng Từ Nhất Duy hay sao?

Ở nam nhân cũng không hoàn toàn không tồn tại sự ghen ghét, chỉ là bọn họ khinh thường phải thừa nhận điều này nên rất ít khi biểu hiện ra ngoài, người có người tốt kẻ xấu, cũng có người xuất sắc có người tầm thường, ở người có thể thiếu đi thứ gì như đố kỵ chi tâm lại là không thể thiếu.

“Nơi này là trường săn, không phải nơi để bát quái!”

Lúc này một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, mang theo hàn ý khiến mọi người vô pháp bỏ qua, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Triệu Thiên Tư đang đứng bên đó nhìn đám người bọn họ, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, không giận tự uy, bên cạnh hắn là Quách Thiếu Thừa bộ dạng ngã ngớn, cười tủm tỉm nhìn bọn họ, một bộ dạng xem kịch vui.

“Nếu muốn bát quái thì ra chỗ khác mà bát quái, đừng ở nơi này làm phiền người khác!” Triệu Thiên Tư cau mày vứt cây cung sang bên cạnh, nhìn thái độ của hắn mọi người liền biết hắn đang không vui, lập tức cúi đầu không dám nói nhiều, sợ bản thân vô tình chọc lửa đốt thân.

“Đúng nha, nơi này là trường săn, cũng không phải tửu lâu, đến đây bàn chuyện là chê mạng nhìn quá dài hay sao?” Quách Thiếu Thừa lập tức đi theo lên tiếng, hắn cùng Triệu Thiên Tư là bằng hữu, giữ gìn đối phương là điều nên làm, bất quá có không ít người không nhìn qua bộ dáng cáo mượn oai hùm kia của hắn.

“Triệu huynh, chúng ta không có ý làm phiền mọi người… chỉ là có chút tò mò…” Đối với Triệu Thiên Tư bọn họ vẫn là có chút e ngại, dù sao Trấn quốc Tướng quân quyền cao chức rộng, Hương Quý phi lại là phi tử được Ngụy đế sủng ái, Ngũ hoàng tử tài năng vượt trội, Thuần Ngọc công chúa là nữ nhi Ngụy đế yêu thương nhất, Triệu gia có người trong cung làm chỗ dựa, mặc kệ thế nào cũng không thể đắc tội bọn họ!

“Chuyện của người khác, các huynh tò mò làm gì chứ?” Không đợi Triệu Thiên Tư lên tiếng, Quách Thiếu Thừa đã cướp lời.

“Tò mò là bản tính của con người, chúng ta tò mò một chút đã làm sao?” Người nọ buồn bực, giọng điệu gắt gỏng.

“Huynh chưa nghe qua câu... tò mò hại chết con mèo sao?” Quách Thiếu Thừa nheo mắt, nở nụ cười giảo hoạt như hồ: “Chẳng lẽ huynh muốn trở thành con mèo đó?”

“Quách Thiếu Thừa, ngươi đừng có ăn nói quá đáng!” Người nọ nhịn không được, lật mặt với Quách Thiếu Thừa, mà Quách Thiếu Thừa cũng không chút sợ hãi, sắc mặt vẫn duy trì nụ cười khiến người khác chán ghét.

“Làm sao? Làm sao? Ta chỉ nói sự thật!”

“Thân là nam nhân lại bát quái như vậy, Chử Hiên nói huynh giống nữ nhân chẳng sai a!”

“Quách Thiếu Thừa! Ngươi nói cái gì? Có giỏi thì nói lại lần nữa!” Người nọ đứng phất dậy, bộ dạng hùng hổ đi đến trước mặt Quách Thiếu Thừa, bất quá còn chưa lại gần thì đã bị một người khác ngăn lại.

“Được rồi, được rồi, chỉ là nói đùa mà thôi, sao mọi người lại nghiêm túc thế?” Lập tức có người lên tiếng giảng hòa.

“Quách thiếu chỉ nói đùa mà thôi, huynh cũng biết tính tình huynh ấy vốn là như vậy, đùa không có giới hạn...”

“Đúng vậy, mọi người đều là bằng hữu, bỏ qua đi...”

“Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý...”

Dưới sự khuyên can của mọi người, chuyện này rốt cuộc cũng kết thúc trong yên lặng, bất quá điều khiến mọi người cảm thấy buồn cười là người mở đầu câu chuyện là Từ Nhất Duy, cũng không hiểu sao cuối cùng lại thành người nọ cùng Quách Thiếu Thừa cãi nhau, mà mọi người cũng sớm đã quên mất chuyện của Tiết Phong Lan.

Trở lại Tiết Phong Lan bên này, nàng được Như Sương vừa đẩy đi dạo một vòng quanh trường săn, vừa giải thích cụ thể từng thắc mắc của Tiết Phong Lan, Như Sương đối đãi với Tiết Phong Lan là thật tận tâm, phần tận tâm này cũng không phải hoàn toàn từ Thái hậu mà đến, chính là Tiết Phong Lan không hiểu điều này, vẫn luôn nghĩ rằng Như Sương tốt với nàng cũng là vì Thái hậu bảo như thế. Dù sao kiếp trước nàng tiếp xúc với Như Sương không nhiều, không quá hiểu rõ con người Như Sương, hơn nữa sự trung thành của Như Sương dành cho Thái hậu ở kiếp trước đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng nàng, nàng giữ Như Sương ở lại bên cạnh là bởi vì đối phương thông minh, lại có thủ đoạn, trợ giúp rất lớn cho việc trả thù của nàng, nhân tài như vậy nếu có thể mượn sức thì không thể tốt hơn.

“Như Sương, tỷ đưa ta đến bên gốc cây đó đi.” Tiết Phong Lan chỉ tay về phía gốc cây kia, gốc cây cao to, tán lá xum xuê, che phủ một mảnh đất trời, một màu xanh tươi đẹp khiến lòng người thoải mái.

“Tiểu thư, không bằng chúng ta trở về nghỉ ngơi đi?” Như Sương không có lập tức đẩy xe lăn qua đó mà nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thời gian dùng bữa cũng đã tới, buổi sáng người chỉ ăn có hai cái bánh bao chay, lúc này hẳn cũng đã đói rồi, chúng ta trở về lều trại dùng bữa xong rồi nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục đi dạo cũng không muộn.”

“Như Sương, tỷ đói rồi sao?” Như Sương đột nhiên nhắc đến chuyện dùng bữa khiến Tiết Phong Lan không thể không nghĩ rằng nàng đã đói.

“Không có.” Như Sương lắc đầu: “Buổi sáng nô tì cũng đã dùng bữa rồi, nô tì chỉ sợ tiểu thư đói bụng thôi.” Trước khi đi gọi Tiết Phong Lan thức dậy, Như Sương đã dùng xong bữa sáng, người của viện khác đợi sau khi chủ tử dùng bữa mới đến lượt bản thân nhưng ở Hàn Mai Các thì thoải mái hơn rất nhiều, viện lớn như vậy chỉ có một chủ tử, nha hoàn bà tử lại nhiều như mây, dùng bữa trước để có tinh thần tốt hầu hạ chủ tử cũng là điều bình thường, huống hồ hôm nay Như Sương phải cùng Tiết Phong Lan đi đến trường săn, thức ăn ở trường săn không phải do người từ các phủ quyết định, cho nên ăn trước ở nhà vẫn tốt hơn.

“Ta vẫn chưa đói, nhưng ta có chút khát.”

“Như vậy chúng ta trở về lều đi, nô tì sẽ pha cho tiểu thư một bình trà thật ngon.”

Tiết Phong Lan xua tay: “Không cần phiền phức như vậy, tỷ cứ trở về lấy nước táo đỏ mà buổi sáng Xuân Cầm chuẩn bị cho chúng ta đến đây là được, ta ở đây đợi tỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.