“Rầm” một tiếng, không khí đại sảnh lâm vào trầm mặc, Tiết lão thái thái ngồi ở vị trí chủ vị, tay dập mạnh xuống mặt bàn, sắc mặt nàng lộ rõ vẻ tức giận, mọi người phía dưới thức thời không ai mở miệng. Hai hàng ghế phía dưới là vị trí của nhị phòng cùng tam phòng, hiện tại lại thêm một người là Tiết thị cùng nữ nhi của nàng ta, bởi vì đây là chuyện hậu viện, nam nhân không xen vào cho nên ngoại trừ nam tử tam phòng thì mọi người đều có mặt.
Tiết thị ngồi phía dưới, bên cạnh là Nhị phu nhân Lâm thị, trong lòng đối với sự sắp xếp này có phần bất mãn, bởi lẽ nàng thân là nữ nhi của Tiết lão thái thái, Thượng thư đại nhân vắng nhà, Nhị lão gia sớm đã không còn, vị trí chủ vị bên cạnh Tiết lão thái thái vốn dĩ phải để nàng ngồi. Bất quá Tiết thị tựa hồ không rõ thân phận bản thân hiện tại, nàng đúng là nữ nhi của Tiết lão thái thái nhưng nàng đã gả ra ngoài, vốn không nên cùng nhà mẹ đẻ qua lại nhiều, nếu không phải cả nhà đại phòng đi vắng, chỉ sợ nàng ta cũng không thể có chỗ ngồi ở đây, chứ đừng nói là vị trí chủ vị.
Khác hẳn với tâm trạng bất mãn của Tiết thị, nhị phòng bên này hai mặt nhìn nhau, nhận thấy trong mắt đối phương đều là một mảnh mơ hồ không rõ thì chỉ có thể im lặng lắng nghe tình hình.
Nhị phu nhân Lâm thị lúc bấy giờ đang cùng nữ nhi thêu thùa, sáng sớm khi Thượng thư phu nhân vừa giao chìa khóa, nàng nhân cơ hội Tiết lão thái thái chưa dậy liền sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, mặc kệ Tiết thị không ngừng lải nhải bên tai mà thực hiện nghĩa vụ của bản thân, xong mọi thứ nàng liền trở về Lâm Hương Viện đóng cửa không tiếp khách. Mà Tiết Lan Hương, sau khi Tiết Phong Linh đi nàng cũng không có ra khỏi viện của mình, nhân cơ hội rảnh rỗi thỉnh giáo Nhị phu nhân Lâm thị về thêu thùa may vá.
Tam phòng bên này cũng không khác gì, Tam phu nhân Dung thị vốn không muốn dính vào âm mưu chốn hậu viện cho nên đối với việc Thượng thư phu nhân giao chìa khóa cho Nhị phu nhân nàng cũng không cảm thấy bất mãn gì. Cũng như mọi ngày nàng chỉ ở trong viện của mình, ngay cả dùng bữa cũng ở trong phòng, dường như đối với nàng, cho dù bên ngoài cho sóng gió bão tố cùng nàng không quan hệ.
Tính tình Tiết Liên Kiều cũng giống mẫu thân nàng, thích được yên tĩnh nhưng nàng nghe lời khuyên của Tiết Phong Linh, cảm thấy suốt ngày nhốt mình trong phòng là không tốt, cho nên thay vì ở trong viện của mình thì nàng lại đến hậu viện phía sau Thượng thư phủ. Đó là nơi vắng người, lại không có nha hoàn thường xuyên quét tước, hơn nữa phong cảnh lại hữu tình, một nơi như vậy Tiết Liên Kiều không thể nào bỏ qua, thế nên nàng đã đến đó vẽ tranh, chỉ là khi đang vẽ dở dang nàng lại về phòng, lúc này Tiết lão thái thái lại cho người gọi nàng đến đại sảnh.
Từ trước đến nay cho dù xảy ra chuyện quan trọng thế nào thì ngoại trừ các vị trưởng bối và nam tử tam phòng thì những người còn lại đều không được tham gia, Tiết Phong Linh và Tiết Phong Lan là người có đặc quyền duy nhất trong số sáu tỷ muội. Sự việc lần trước của Tiết Duy là do Tiết Liên Kiều là nhân chứng nên mới có mặt để đối chất, bất quá hiện tại Tiết lão thái thái lại cho người gọi nàng đến, vốn dĩ trong lòng Tiết Liên Kiều còn lo lắng nhưng khi thấy đại sảnh không chỉ có nàng mà còn có các tỷ muội khác tại, Tiết Liên Kiều liền thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ là một buổi trưa yên tĩnh, hiện tại lại trở nên náo nhiệt như vậy, Thượng thư phủ... quả nhiên là không có một ngày yên bình!
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?!” Ánh mắt Tiết lão thái thái tràn đầy lửa giận rơi vào ba thân ảnh đang ở giữa đại sảnh, nam tử đang đứng không ai ngoài Hạ Túc, vốn dĩ hắn sẽ không có mặt tại đây nhưng sự việc này lại liên quan đến hắn, cho nên không thể thiếu hắn. Mà hắn thân là nam nhi, đầu gối chứa vàng, huống hồ lại còn là ngoại tôn của Tiết lão thái thái, tất nhiên nàng sẽ không để hắn quỳ. Bất quá hai nữ tử còn lại là Tiết thanh Liên và Tiết Yên Hoa lại không được tốt số như hắn, các nàng phận là nữ tử, lại còn là nữ nhi của thiếp thất, tất nhiên không có được đãi ngộ như vậy.
Sáng nay khi Tiết lão thái thái vừa dậy, nhận được tin tức Thượng thư đại nhân dẫn thê tử cùng nữ thi đến Thừa tướng phủ chúc Tết, không cần nghĩ đến cũng biết là do Thượng thư phu nhân giở trò, nếu không sao nàng ta lại chọn lúc mẹ chồng chưa dậy mà về nhà mẹ đẻ? Vốn định cho người đến Thừa tướng phủ bảo nhi tử quay về nhưng nhớ đến tối qua nàng đã đồng ý yêu cầu của Lý Nguyệt Chi, Tiết lão thái thái dù tức giận cũng không thể làm được gì, may mắn có Huỳnh ma ma bên cạnh suy nghĩ thấu đáo, hôm nay vẫn còn là Tết, náo động đến Thừa tướng phủ cũng không hay, truyền ra ngoài nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên Tiết lão thái thái chỉ đành bỏ qua.
Vì tâm trạng không tốt nên từ sáng sớm Tiết lão thái thái đã luôn ở trong Thọ Minh Trạch của nàng, Phương Lam cùng Vũ di nương theo thói quen hằng ngày đến thỉnh an, mặc dù Tiết lão thái thái bảo không cần nhưng vì các nàng không muốn mất đi chỗ dựa vững chắc là nàng nên đến để lấy lòng, Tiết thị vì xa mẫu thân lâu ngày, lại có việc muốn nhờ cho nên ba người đều ôm một mục đích mà đến. Vì thế Thọ Minh Trạch hôm nay cũng không khác mọi ngày, vẫn một mảnh náo nhiệt, bốn người đang hàn huyên, Tiết Yên Hoa không biết từ đâu đột nhiên xông vào náo loạn khiến tâm tình đang tốt đẹp của Tiết lão thái thái biến mất.
Tiết Yên Hoa sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng có chút hối hận khi đã nháo thành như vậy, nhưng khi nghĩ đến Tiết Thanh Liên sẽ đạt được mục đích, trong lòng có chút không cam tâm. Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ nếu tố cáo chuyện này với Tiết lão thái thái thì Tiết Thanh Liên sẽ bị dạy cho một bài học, chỉ là không nghĩ đến Phương Lam một bên chăm dầu vào lửa, khiến tổ mẫu tức giận cho gọi tất cả mọi người trong phủ đến!
Khác hẳn với Tiết Yên Hoa một bên lo sợ, Tiết Thanh Liên bên này lại có vẻ trấn tỉnh hơn, nàng cúi đầu không biết đang nghĩ gì, bộ dạng có chút nhu nhược, khiến người khác nhìn vào cảm thấy thương tiếc không thôi.
Ngoại trừ Tiết lão thái thái, Tiết thị, Phương Lam cùng Vũ di nương bốn người, những người khác đều không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Tiết Liên Kiều khi nhìn đến Tiết Yên Hoa nhất thời rơi vào trầm tư, lúc này mỗi người đều lâm vào suy nghĩ riêng của bản thân.
Nhị phu nhân Lâm thị khi nhìn đến Tiết Yên Hoa lại nhíu mày không vui, hôm nay Thượng thư phu nhân giao mọi chuyện cho nàng quản lí, mà Tiết Yên Hoa lại có liên quan, Tiết Yên Hoa là nữ nhi của thứ nhị phòng, tất nhiên cũng nằm trong sự quản lí của nàng. Trong lòng thầm mắng mẫu tử Vũ di nương, nàng ta không quản được Tiết Yên Hoa, để nữ nhi nàng ta ra ngoài gây họa, nhị phòng nàng cũng bị liên lụy, điều này đối với bất cứ ai cũng cảm thấy không vui.
Tam phòng trước giờ không tranh không giành, đối với chuyện trong phủ cũng không quản, dù sao chìa khóa là Thượng thư phu nhân giao cho Lâm thị, chuyện trong phủ thế nào là do nàng ta giải quyết, cùng nàng không liên quan, vốn nàng còn ôm may mắn chỉ mong trước khi Thượng thư phu nhân về sẽ có không việc gì xảy ra, chỉ là không nghĩ đến Thượng thư phu nhân ra cửa chưa bao lâu trong phủ liền xảy ra chuyện.
“Câm hết rồi sao? Lúc nãy người nào cũng muốn mở miệng nói cơ mà?”
Lửa giận trong mắt Tiết lão thái thái không hề che giấu khiến mọi người đồng loạt nín thở, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nàng tức giận như vậy, lần trước Tiết Phong Linh ngất xỉu, Tiết Duy té ngã cũng không thấy nàng tức giận như vậy.
“Mẫu thân bớt giận...” Tiết thị một bên cố xoa dịu cơn giận của Tiết lão thái thái, một bên câm tức nhìn Hạ Túc, trong ba hài tử, Hạ Túc là đại ca đồng thời cũng là người hiểu chuyện nhất, đối với nhi tử này Tiết thị ôm hi vọng rất lớn, cho nên nàng mới dẫn hắn đến đây, ý đồ muốn Thượng thư đại nhân giúp đỡ cho tiền đồ tương lai của hắn.
Hôm nay là ngày thứ hai bọn họ ở Tiết phủ, không nghĩ đến hắn lại cùng Tiết Thanh Liên dây dưa không rõ, còn để Tiết Yên Hoa một bên náo loạn, hiện tại Tiết lão thái thái đang tức giận, Tiết thị biết vào lúc này, cho dù là nàng có nói gì thì Tiết lão thái thái tuyệt đối sẽ không đơn giản mà bỏ qua.
“Bớt giận? Ngươi nói xem ta làm sao bớt giận? Nhi tử ngươi dạy dỗ không nghiêm, ngươi còn có tư cách lên tiếng bảo ta bớt giận?”
Đấy, trong lúc Tiết lão thái thái tức giận, cho dù là nữ nhi nàng yêu thương nàng cũng sẽ không thương tiếc mà mắng, ngay cả cháu gái Tiết Phong Linh mà nàng sủng ái nhất cũng không ngoại lệ, đối với điều này mọi người Tiết phủ sớm đã nhìn quen. Bất quá Tiết thị thì không giống vậy, nàng xa cách Tiết lão thái thái mười mấy năm, trong lòng vẫn nghĩ rằng mẫu thân sẽ luôn yêu thương nàng, không nghĩ đến trước mặt mọi người lại bị mắng một câu như vậy, trong lòng Tiết thị có phần uất ức.
“Dạy dỗ không nghiêm không phải là nữ nhi Tiết phủ sao? Hai tỷ muội cùng tranh một nam nhân, rốt cuộc là ai dạy dỗ không nghiêm hả mẫu thân?!”
Lời của Tiết thị nhất thời khiến mọi người hiểu rõ vấn đề, theo như lời nàng ta, nhi tử của nàng ta không sai, người làm sai chính là nữ nhi Tiết phủ các nàng. Một người là Đại tiểu thư thứ đại phòng, một người là Lục tiểu thư thứ nhị phòng, hai người tỷ dù sao cũng là biểu tỷ muội, lại cùng nhau tranh giành một nam nhân, mà người đó lại là biểu ca của các nàng, chuyện này đúng là trò cười của thiên hạ.
Bị lời nói của Tiết thị làm á khẩu không nói được gì, Tiết lão thái thái đành hướng mũi nhọn về phía ba người ở giữa đại sảnh, bỏ qua Hạ Túc vẻ mặt trấn tĩnh đứng đó, nhìn về phía hai nữ tử đang quỳ, ánh mắt rơi vào người Tiết Yên Hoa, bởi Tiết Yên Hoa là người gây nên cớ sự ngày hôm nay, cho nên người phải giải thích mọi chuyện không ai ngoài nàng ta!
“Yên Hoa, đây là có việc gì?” Tiết lão thái thái đè nén tức giận khiến thanh âm có phần nhu hòa, ý đồ muốn dụ dỗ Tiết Yên Hoa kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Chuyện này...” Thấy ánh mắt mọi người tập trung vào người mình, Tiết Yên Hoa có phần ngập ngừng không dám nói.
“Còn không mau nói?!” Bị bộ dạng của nàng chọc tức, Tiết lão thái thái liền nhịn không được mà không khống chế tốt thanh âm, thành công hù dọa Tiết Yên Hoa.
Hôm nay là một ngày yên bình, chí ít đối với Tiết Yên Hoa là như vậy, bởi vì không có cả nhà đại phòng tại, không cần thỉnh an Tiết lão thái thái, không cần nhìn đến gương mặt của người mà bản thân ghét, đối với Tiết Yên Hoa mà nói đã là một ngày yên bình nhất trong các ngày.
Nàng không theo Vũ di nương đến lấy lòng Tiết lão thái thái mà đi dạo quanh phủ, dù sao khi nàng đến đó thì cũng sẽ có người tìm cách đuổi nàng ra ngoài, cho nên Tiết Yên Hoa cảm thấy rảnh rỗi, tự thưởng cho bản thân bằng cách đi dạo, hưởng thụ không khí mát mẻ của gió xuân.
Không biết từ khi nào nàng lại đi lạc đến hậu viện Tiết phủ, thấy nơi này hoang vắng không bóng người, Tiết Yên Hoa định quay người trở về nhưng lại thấy Tiết Liên Kiều đang vẽ tranh nơi đó, vốn dĩ nàng đang nhàm chán, nên đã đến bên cạnh xem nàng ta vẽ tranh.
Tiết Liên Kiều không ngờ người đến là Tiết Yên Hoa - người thường xuyên thích gây sự với mọi người, nàng vốn định tránh đi nhưng nhìn bức tranh đang vẽ dở dang, trong lòng thầm nghĩ nàng cùng Tiết Yên Hoa nước sông không phạm nước giếng, có lẽ nàng ta sẽ không tìm nàng gây sự, cho nên Tiết Liên Kiều liền kiên nhãn ngồi vẽ thêm một chút, đối với Tiết Yên Hoa bên cạnh làm như không thấy.
Tiết Yên Hoa một bên nhìn Tiết Liên Kiều vẽ tranh, thầm khen họa nghệ của nàng ta thật không sai, so sánh với Tiết Phong Linh chỉ hơn chứ không kém nhưng tài nghệ của nàng ta đều không để lộ ra trước mắt mọi người, cho nên đối với vị ngũ tỷ tỷ này, nàng cũng không quá mức chán ghét.
Một người vẽ tranh, một người ở bên cạnh nhìn, không gian yên tĩnh có phần hài hòa bởi phá vỡ tiếng nói của một đôi nam nữ.
“Túc ca ca... chúng ta như vậy... không được hay lắm.” Giọng nói nữ tử tràn đầy e thẹn khiến người người cảm thấy mềm nhũn cả người.
“Thanh Liên, đợi sau khi ta về nhà, ta nhất định sẽ cầu phụ thân để lấy muội.”