Đích Nữ Tàn Phi

Chương 79-5: Tiệc sinh thần phong ba (5)



“Lý Kiều đúng là có phúc, gả cho Thái tử vừa có quyền có thế lại có mạo, sau này có khi lại còn người nắm quyền hậu cung nữa ấy chứ.” Một đám tiểu thư bên này nhìn Lý Kiều được người khác vây quanh, trong giọng nói không che giấu được tia ghen tỵ, bất quá rất nhanh nàng liền chuyển đề tài sang người khác: “Thái tử mặc dù tuấn tú nhưng ta lại thích vẻ đẹp trầm lắng của Tứ hoàng tử cơ.”

Tứ hoàng tử Lam Thành Vũ hôm nay mặc một bộ thanh y hơi sẫm, toàn thân đều lộ ra cổ khí chất thanh nhã, bộ dạng hắn phóng khoáng nhưng gương mặt lại duy trì vẻ trầm mặc mang cho người khác cảm giác như xa như gần, loại nam nhân này mới thật sự thu hút sự chú ý của nữ nhân.

“Ngươi nói đúng, mặc dù địa vị không cao nhưng hắn dù sao cũng là nhi tử của Hoàng hậu, sau này nếu Thái tử lên ngôi hắn cũng sẽ được phong vương, gả cho hắn cũng không tệ.” Một vị tiểu thư âm thầm tính toán.

“Đúng là không có tiền đồ, gả cho Tứ hoàng tử ngươi mãi mãi chỉ có thể làm phi, nhưng gả cho Thái tử thì khác, một ngày nào đó ngươi sẽ được lên làm hậu!” Một vị tiểu thư nghe được lời nói của người bên cạnh, có chút khinh thường mở miệng, nàng thừa nhận Tứ hoàng tử đúng là tuấn mỹ hơn Thái tử, nhưng đối với nàng, quyền lực có giá trị hơn nhiều so với mỹ nam.

“Làm hậu? Ngươi đang nằm mơ sao?” Có vị tiểu thư không đồng ý với ý kiến của đối phương, mở miệng phản bác: “Lý Kiều là Thái tử phi, làm hậu cũng chưa tới lượt ngươi.”

“Ngươi đúng là ngây thơ, Thái tử phi thì tương lai nhất định sẽ làm hậu sao?” Nàng nhếch môi: “Hậu cung ba ngàn giai lệ, hậu vị của Lý Kiều có thể giữ được bao lâu?!”

Không có ai lên tiếng đáp lại, bởi vì lời của nàng quả thật không sai, hiện tại tuy nói Lý Kiều là thê tử kết tóc với Thái tử nhưng nếu sau này Thái tử lên ngôi, Lý Kiều làm Hoàng hậu thì hậu vị của nàng chưa chắc đã giữ vững. Hoàng cung ba ngàn giai lệ, không thiếu nhất chính là mỹ nhân, tự cổ chí kim có biết bao vị quân vương phế hậu lập phi, cho dù hiện tại đối phương đối xử với nàng rất tốt nhưng nam nhân vốn vô tình, trong tâm làm sao chỉ có một nữ nhân? Cho nên mới nói chân tình chỉ là nhất thời, có quyền lực trong tay mới là chắc chắn nhất.

“Tuyết Yên Nhiên, ta mới mặc kệ các ngươi nói cái gì, dù sao nếu hiện tại gả cho Thái tử chỉ có thể làm thiếp, thân là Quận chúa của Vĩnh vương phủ, ta làm sao có thể làm thiếp?!” Thiếu nữ một thân thanh y khoanh tay trước ngực, thái độ ngang ngược đầy bá khí nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của nàng.

Nữ tử gọi Tuyết Yên Nhiên cười nhạt, đối với thái độ hung hăng của đối phương làm như không thấy: “Vệ Thanh Hoan, tuy nói ngươi là Quận chúa của Vĩnh vương phủ nhưng sao lại ngây thơ như vậy? Gả cho Thái tử làm thiếp thì sao? Chẳng phải sau này sẽ có thể đổi đời sao? Còn gả cho Tứ hoàng tử, cả đời ngươi chỉ có thể làm một vương phi!”

Vệ Thanh Hoan tức giận: “Làm phi thì sao? Ít nhất đó cũng là chính thất, còn tốt hơn phải làm tiểu thiếp.” Mẫu thân nàng là Vĩnh vương phi, từ nhỏ Vệ Thanh Hoan đã được giáo dục cẩn thận, thà gả cho tú tài bình thường mà làm chính thê còn hơn gả vào hoàng tộc chỉ có thể làm thiếp, cho dù là Quý phi thì suy cho cùng cũng chỉ là thiếp, địa vị so với Hoàng hậu vẫn là thấp kém hơn nhiều.

“Hừ, ta mới không nói chuyện với tiểu hài tử.” Tuyết Yên Nhiên cũng buồn bực, không muốn cùng đối phương tranh cãi.

“Tuyết Yên Nhiên, ngươi nói ai là tiểu hài tử hả?”

“Ai trả lời thì chính là người đó.”

“Ngươi...”

“Hai người đủ rồi, đừng cãi nhau có được không?!” Nữ tử bên cạnh bị bọn họ ồn ào đến chịu không nổi.

“Lâm Mộc Miên, ngươi xem Tuyết Yên Nhiên bắt nạt ta kìa.” Vệ Thanh Hoan rất uất ức, lập tức tìm người tố cáo.

Tuyết Yên Nhiên nhìn thấy hành động này của Vệ Thanh Hoan thầm mắng một câu: “Tiểu hài tử đúng là tiểu hài tử, hở một chút liền đi mách người khác.”

Lâm Mộc Miên bị Vệ Thanh Hoan ồn ào, lắc lư không ngừng: “Đủ rồi đủ rồi, đừng lắc nữa, ta sắp chống mặt chết đây này.”

Vệ Thanh Hoan buông tay, bĩu môi: “Hừ, ai bảo ngươi không giúp ta, để nàng bắt nạt ta thành như vậy.”

“Ta nói ngươi Vệ Thanh Hoan, ngươi đừng có... a, Tứ hoàng tử vừa mới nhìn qua bên này kìa, hắn nhất định là đang nhìn ta!” Lâm Mộc Miên bắt gặp cặp mắt hoa đào của nam tử nhìn về phía này liền nhịn không được kích động kéo tay Vệ Thanh Hoan, thanh âm cũng không kìm chế được mà phóng đại vài phần, một bàn tám người Tiết Phong Lan bên này đều nghe rõ ràng.

Liên Như Nguyệt bĩu môi, chẳng hiểu đám nữ nhân này đang nghĩ gì, gặp phải nam nhân là đôi mắt sáng rỡ chẳng khác nào thấy vàng, nam nhân thôi mà, có cần phải như vậy không, đúng là một đám người thiếu hiểu biết.

“Tứ hoàng tử đúng là tuấn tú nhưng bọn họ không cần phải kích động như vậy chứ?” Hạ Nguyệt Lam từ trước đến chỉ nói những lời sắc bén, không nghĩ lần này lại nói những lời nhẹ nhàng như vậy, dù sao đối phương không phải một người là một đám người, Hạ Nguyệt Lam cũng không muốn phải lúc đi kéo giá trị thù hận nhiều như vậy, cho nên mới lựa lời thích hợp để nói.

“Ngươi nói không sai!” Lần này Liên Như Nguyệt hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Hạ Nguyệt Lam.

Không ai chú ý tới thiếu nữ Nguyệt Viên Viên khi chạm phải cặp mắt hoa đào đó liền kích động nắm chặt khăn tay, vành tai đỏ ửng, đầu cúi thấp xuống che giấu cảm xúc của bản thân.

“Thật ra... lỗi là tại Tứ hoàng tử nhìn về phía này cho nên... bọn họ mới kích động như vậy chứ?” Diệp Linh Vi thấp thỏm gia nhập cuộc trò chuyện, nàng trước giờ tiếp xúc với dược liệu nhiều hơn người, cho nên cũng tránh không khỏi mị lực mà Lam Thành Vũ phóng ra, mặc dù như vậy Diệp Linh Vi vẫn ý thức được là nàng không nên giống đám người bên đó, chính là trong lòng vẫn nhịn không được mà kích động.

Liên Như Nguyệt nhìn bộ dạng “không ăn được nho chê nho xanh” của Diệp Linh Vi, buồn cười: “Sao ngươi không nghĩ là hắn đang nhìn ngươi?”

Hai má Diệp Linh Vi thoáng cái đỏ bừng, vội vàng xua tay: “Ta... ta cùng Tứ hoàng tử không có nhận thức, làm sao hắn lại nhìn về phía ta được?” Lời này của nàng là sự thật, đây là lần đầu tiên nàng cùng Tử hoàng tử chạm mặt, ngay cả thân phận của nàng đối phương còn không biết thì làm sao có thể nhìn nàng?

“Nếu không có gì sao ngươi lại đỏ mặt?” Liên Như Nguyệt tiếp tục trêu chọc, bây giờ thì nàng đã hiểu cảm giác của Hạ Nguyệt Lam khi gây sự với nàng, có lẽ nhìn thấy bộ dạng tức điên của nàng thấy rất thích thú nên đối phương mới không ngừng tìm nàng gây chuyện.

“Ta... ta... ta không có...” Diệp Linh Vi bị Liên Như Nguyệt không ngừng trêu chọc như vậy gần như muốn khóc đến nơi, nàng ngước mắt nhìn Tiết Phong Lan tỏ vẻ cầu cứu, dù sao trên chiếc bàn, nàng chỉ cảm thấy thân thuộc với Tiết Phong Lan, có thể là vì đối phương là bệnh nhân, mà nàng là thầy thuốc đi?

“Như Nguyệt, Linh Vi tương đối đơn thuần trong chuyện tình cảm, ngươi đừng có trêu chọc nàng.” Tiết Phong Lan nhìn Diệp Linh Vi hướng mắt nhìn nàng cầu cứu liền nhịn không được mở miệng thay đối phương giải vây. Loại người như Diệp Linh Vi nhìn là biết rất ngây thơ trong sáng, suốt ngày làm bạn với thảo dược, chỉ sợ không có thời gian tiếp xúc với người khác chứ đừng nói là người khác phái, cho nên khi bị Liên Như Nguyệt nói vài ba câu liền đỏ mặt như quả đào.

“Ai da Lan Nhi, ngươi nói như vậy tựa hồ như ngươi rất có kinh nghiệm nhỉ?” Liên Như Nguyệt lập tức chuyển sang trêu chọc Tiết Phong Lan.

Tiết Phong Lan cười cười, còn chưa kịp nói gì đã bị Tiết Phong Linh bên cạnh cướp lời: “Như Nguyệt đừng nói bậy! Lan Nhi trước giờ cửa lớn không bước cửa nhỏ không ra, làm sao có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm?!” Giọng nói của Tiết Phong Linh có phần nghiêm khắc, tựa như vị tỷ tỷ không muốn người khác nói những lời hủy hoại thanh danh của muội muội mình, trong trường hợp khác mọi người sẽ cảm thấy lời của Tiết Phong Linh là đúng đắn nhưng vào lúc này thì có chút quá đáng.

“Ta chỉ nói đùa là mà thôi, ngươi có cần nghiêm túc như vậy không?” Liên Như Nguyệt không cam lòng mở miệng.

Tiết Phong Linh bên cạnh lộ vẻ phiền muộn: “Ta biết ngươi nói đùa, không có ý xấu nhưng ai biết người khác có nghĩ như vậy hay không? Huống hồ Lan Nhi không thích như vậy, ngươi cũng đừng có trêu chọc nàng.” Liên Như Nguyệt tỏ thái độ như vậy, nàng liền biết kế hoạch của bản thân đã thành công, nàng quá hiểu Liên Như Nguyệt, cũng giống như hiểu rõ nguyên nhân nàng ta kết giao với Tiết Phong Lan, tuy không thể ngay lập tức khiến nàng ta chán ghét Tiết Phong Lan nhưng làm cho Tiết Phong Lan lưu lại ấn tượng xấu với Liên Như Nguyệt không phải là không thể.

Liên Như Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Phong Linh như vậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì, nàng cùng Tiết Phong Lan chỉ là đùa giỡn, cũng không phải có ý làm ảnh hưởng thanh danh của đối phương, nàng đang cùng Diệp Linh Vi nói đùa, nếu không muốn người khác nói mình như vậy thì ai bảo đối phương lại xen vào, đáy lòng đối với hành động của Tiết Phong Lan có chút buồn bực.

“Nàng không thích thì ta không nói nữa.”

Tiết Phong Lan lúc này sao còn không hiểu âm mưu của Tiết Phong Linh, nàng ta đây là muốn ly gián nàng cùng Liên Như Nguyệt mà?

“Tỷ tỷ đừng nghiêm túc như vậy, chúng ta chỉ là đang nói đùa cho vui mà thôi.” Tiết Phong Lan cười trừ, phá vỡ không khí nặng nề do Tiết Phong Linh tạo ra.

“Ta còn không phải là lo lắng cho thanh danh của muội sao? Dù sao thì hiện tại thanh danh của muội...” Cũng đâu có tốt đẹp gì?

“Tiếng xấu của muội cũng không ít, thêm một chút cũng không sao, huống hồ đây chỉ là một lời nói đùa, với lại Như Nguyệt là khuê mật của tỷ tỷ chẳng lẽ tỷ tỷ nghĩ rằng Như Nguyệt sẽ nói những lời làm hại muội muội sao?” Giọng nói của Tiết Phong Lan có phần vui đùa nhưng lời nói thì chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, hướng về phía lớp màng thân thiết của Tiết Phong Linh và Liên Như Nguyệt mà đâm thẳng.

Liên Như Nguyệt nhíu mày, nàng cùng Tiết Phong Linh kết giao được hai năm, quan hệ giữa hai người chẳng khác nào tỷ muội một nhà, vui buồn có nhau, bởi vì xem đối phương là tỷ muội nên có chuyện gì nàng cũng cùng đối phương chia sẻ, ngay cả việc riêng tư của nàng cũng là tìm đối phương tâm sự, đối phương vừa là bằng hữu lại vừa như tỷ tỷ của nàng, nàng cảm thấy như bản thân có thể hiểu rõ đối phương cũng giống như đối phương có thể hiểu rõ nàng nhưng lúc này đây Liên Như Nguyệt bỗng nhiên ý thức được nàng không thể nào hiểu hết được con người Tiết Phong Linh.

Nàng biết Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan không hợp nhau, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nàng đã biết, Liên Như Nguyệt không phải là người ngu ngốc, nàng cũng có sức quan sát của riêng mình, nàng có thể nhận ra cặp tỷ muội song sinh này ngoài mặt tình cảm rất tốt nhưng bên trong chỉ sợ vẫn luôn đối đầu nhau, không ai nhường ai. Lúc đầu Liên Như Nguyệt cũng chẳng bận tâm nhiều đến vấn đề này, tỷ muội một nhà giận dỗi là chuyện rất bình thường, cho nên nàng chỉ nhìn chứ không nói, nhưng sau đó Liên Như Nguyệt phát hiện, chỉ cần nàng tiếp xúc với Tiết Phong Lan Tiết Phong Linh nhất định sẽ không vui, mặc dù bề ngoài đối phương không có tỏ thái độ nhưng đối với một người nhạy cảm với cảm xúc người khác như nàng thì nàng có thể nhận thấy tâm tình của Tiết Phong Linh đang dậy sóng, bởi vì không hiểu nguyên nhân cho nên nàng liền nhanh chóng bỏ qua vấn đề này. Đến ngày hôm nay, Tiết Phong Linh hết lần này đến lần khác đều muốn hạ thấp sự tồn tại của Tiết Phong Lan hoặc khiến đối phương xấu mặt trước nàng, đầu tiên hai tỷ muội cùng tranh nhau giới thiệu tỷ muội trước mặt nàng, sau đó Tiết Phong Linh còn cố gắng muốn nàng giới thiệu nàng ta với Hạ Nguyệt Lam, hiện tại lại nghiêm túc vì một lời nói đùa của nàng, hết thảy đều là vì muốn nàng bỏ qua Tiết Phong Lan, xem nhẹ Tiết Phong Lan, chán ghét Tiết Phong Lan.

Vì sao Tiết Phong Linh lại làm như vậy? Liên Như Nguyệt không hiểu, bởi vì đối phương quá hiểu tính tình của nàng cho nên một lời nói bình thường của đối phương cũng có thể chọc giận nàng, hiện tại nghe thấy lời nói của Tiết Phong Lan nàng mới nhận thấy bất kì câu nói nào cũng Tiết Phong Linh đều có vấn đề, mà mọi vấn đề đều nhằm vào Tiết Phong Lan. Nàng không biết giữa hai tỷ muội bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhưng Liên Như Nguyệt không thích bị người khác dắt mũi, từ đầu chí cuối Tiết Phong Linh đều xem nhẹ trí thông minh của nàng để nàng làm theo lời nàng ta mà bỏ qua Tiết Phong Lan, mà Tiết Phong Lan cũng không phải quả hồng mềm, đối phương còn dùng nàng mà đả kích lại Tiết Phong Linh, hai tỷ muội nhà này, nhất thời khiến Liên Như Nguyệt có chút tức giận, chính là hôm nay là tiệc sinh thần của nàng, nàng cũng không muốn làm lớn chuyện.

Nhìn sắc mặt của Liên Như Nguyệt, Tiết Phong Linh thầm than không ổn: “Sao có thể? Ta là sợ muội hiểu lầm ý của Như Nguyệt mà thôi.”

“Tỷ tỷ quá lo rồi, muội cùng mọi người đùa giỡn, tất nhiên là sẽ không xem lời nói của Như Nguyệt là thật rồi.”

“Lời của Phong Linh không phải không sai, là lỗi của ta, Lan Nhi ngươi cũng đừng giận.” Tiết Phong Linh dù sao cũng là khuê mật của nàng, so với Tiết Phong Lan vừa mới gặp mặt được hai lần thì nàng tất nhiên là bênh vực Tiết Phong Linh, bất quá điều này không có nghĩa là nàng chấp nhận cách làm của đối phương.

“Sẽ không.” Tiết Phong Linh nhếch môi, trong lòng âm thầm tính toán, nàng đúng là xem nhẹ vị trí của Tiết Phong Linh trong lòng Liên Như Nguyệt rồi, nói thế nào thì hai người bọn họ cũng quen biết trước nàng, làm sao có thể vì một người như nàng mà làm mất tình tỷ muội được?

“Được rồi, được rồi, chỉ là nói đùa thôi mà, chỉ là nói đùa thôi...” Diệp Linh Vi vội vàng lên tiếng nói giúp Tiết Phong Lan, đối phương cũng là vì nàng nên mới cùng Tiết Phong Linh tranh cãi, nàng cũng không muốn bản thân trở thành lý do khiến tình cảm giữa hai tỷ muội rạn nức.

“A...”

“Cẩn thận!”

Mọi người còn chưa rõ chuyện gì thì một bóng dáng màu lam đã xẹt qua, không biết người này lấy đâu ra một miếng vải, quấn lấy eo thiếu nữ váy hồng tím kéo về phía mình, mặc dù giúp người nhưng hắn cũng không có vượt qua giới hạn, tay hắn chỉ chạm nhẹ vào làn váy bên ngoài, đợi khi nữ tử trong lòng ổn định thân thể liền lập tức buông ra, lùi về phía sau ba bước, giữ một khoảng cách đúng mực.

“Tiểu thư không sao chứ?” Giọng nói trầm thấp, dịu dàng như nước, trong trẻo như ngọc, tựa như thanh âm của tự nhiên, khiến người nghe không tự giác đỏ mặt.

Thiếu nữ váy tím ổn định xong lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người cứu mình, đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ của nam tử, đường nét như họa, mày kiếm thẳng tắp, khí thế hiên ngang, đôi mắt đen huyền, một mảnh tăm tối, bất quá nàng có thể nhận thấy sự ôn nhu trong đôi mắt đó.

Nam tử một thân lam bào, trên trường nào thêu những đóa bông tuyết, nhìn có vẻ lạnh lẽo nhưng lại vô cùng hài hòa với khí chất của nam tử trước mắt, nam tử có khí chất ôn hòa, mang cho người khác cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, nhìn nam tử trước mắt nàng không khỏi liên tưởng đến hai câu thơ:

Mạch thượng nhân như ngọc

Công tử thế vô song.

“Tiểu... tiểu nữ không sao, đa tạ công tử cứu giúp.” Hai má thiếu nữ váy tím đỏ lên, có chút ngượng ngùng, trái tim không tự chủ đập nhanh vài nhịp.

“Tiểu thư không sao là tốt.” Nam tử cũng cười, nụ cười của hắn như thu thủy tháng ba, trong trẻo vô cùng.

Hai má thiếu váy hồng tím càng đỏ hơn, không dám ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, trên đời này sao lại có một nam tử ôn nhu như ngọc như vậy chứ?!

“Bốp bốp.” Tiếng vỗ tay vang lên, Thái tử Lam Thành Vân từ từ bước về phía này: “Võ công của Ngũ hoàng đệ đúng là ngày càng tốt.” Đôi mắt Thái tử lóe lên hàn quang, tuy nói Đại Ngụy trọng văn không trọng võ nhưng nếu không có các võ tướng canh giữ biên cương thì liệu Đại Ngụy có thể yên bình? Cho nên trong lòng hắn vẫn luôn kiêng kỵ vị hoàng đệ này, sợ đối phương có ngày lập được công trạng sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn, dù sao đối phương cũng là vị hoàng tử được Ngụy đế xem trọng.

“Hoàng huynh quá khen.” Lam bào nam tử không kiêu ngạo không siểm nịnh cười cười, thái độ tôn trọng khiến người trước mắt không thể bắt lỗi.

“Muội muội, đai lưng của ngươi.” Lam bào nam tử quay sang nữ tử bên cạnh, thay nữ tử quấn miếng vải lên thắt lưng, bộ dạng tự nhiên hào phóng, mà nữ nhi vẫn là thản nhiên.

“Ca ca thật là, muốn cứu người cũng không nhất thiết phải dùng đai lưng của muội chứ?” Lam Thuần Ngọc thấp giọng oán hận, may mắn hôm nay nàng mặc bộ y phục cùng đai lưng không có liên quan, chỉ là để trang trí cho đẹp, nếu không nhìn ca ca vì cứu người mà làm mất mặt muội muội, đến lúc đó nàng không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại càng thêm xấu hổ.

“Còn không phải là vì ta không muốn mạo phạm cô nương đó sao?” Nam tử bất đắc dĩ cười cười, bộ dạng ôn nhu như ngọc của hắn nháy mắt liền thu hút không ít ánh mắt của các tiểu thư khuê các xung quanh.

Thiếu nữ váy hồng tím ngẩn ra, lúc này mới biết được thân phận của nam tử, hóa ra hắn chính là Ngũ hoàng tử, nhi tử của Hương Quý phi, nhi tử được Ngụy đế xem trọng nhất, địa vị so với trưởng tử là Thái tử cũng không hề thua kém.

Ngụy đế không đông con, công chúa hoàng tử chỉ có trên dưới mười người, Thái tử là trưởng tử, là đích tử do Hoàng hậu sở sinh nên từ nhỏ đã được sắc phong làm Thái tử, bởi vì hoàng thất Đại Ngụy có phong tục lập trưởng không thứ, cho nên mấy triều đại trước cho dù trưởng tử có vô dụng cách mấy thì cũng được làm Thái tử, chỉ khi Thái tử phạm trọng tội mới bị phế đi, về sau chọn người kế vị, Thái tử sẽ là ứng cử viên đầu tiên, chỉ là nếu Thái tử không được triều thần ủng hộ thì việc nắm thiên hạ trong tay là không thể nào, thế nên hiện tại Thái tử mặc dù có thể hô mưa gọi gió trên triều nhưng có một số triều thần vẫn chưa đứng về phe hắn mà lại đứng về phe Ngũ hoàng tử, điều này khiến Thái tử không được yên lòng.

Ngũ hoàng tử, đại danh Lam Hạo Ngọc, là nhi tử do Hương Quý phi sở sinh, ca ca song sinh của Lục Công chúa Lam Thuần Ngọc, ngoại công là Trấn quốc Tướng quân - quan đại thần trong triều, tuy nói Đại Ngụy trọng văn không trọng võ nhưng danh tiếng của Trấn quốc Tướng quân không ai không biết, lão Tướng quân tuy đã lớn tuổi nhưng uy danh vẫn còn, huống hồ Hương Quý phi trong cung còn là sủng phi được Ngụy đế yêu thương, cho nên Lam Hạo Ngọc tuy là thứ tử nhưng vẫn được Ngụy đế coi trọng.

Lam Hạo Ngọc năm nay mười bốn, một năm nữa là đến lễ trưởng thành, từ nhỏ Lam Hạo Ngọc đã được lão Tướng quân dạy dỗ thành người có võ công phi phàm, tuy nhiên văn của hắn cũng không kém, nhưng không có người nào biết được, bởi vì Lam Hạo Ngọc cũng giống như ngoại công của hắn, không phải là người thích thể hiện, cho nên mọi người đều nói Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ nhưng đã là một mãng phu, thân cao mét tám, chân dài vai rộng, toàn thân đều lộ khí thế hơn người, nữ tử Đại Ngụy vốn thích nam tử âm nhu, cho nên loại hình như Lam Hạo Ngọc thường không được người yêu thích, không nghĩ đến lời đồn và sự thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, quả nhiên lời đồn không thể tin.

“Yến Giai, ngươi không sao chứ?” Bằng hữu bên cạnh nhìn Quách Yến Giai bị đẩy ngã lại được người cứu, không khỏi đi đến hỏi han.

Thiếu nữ váy hồng tím cũng chính là Hàn Lâm viện Quách gia tiểu thư Quách Yến Giai lắc đầu: “Không có việc gì, may mắn là nhờ có Ngũ điện hạ.”

“Ngũ điện hạ? Người đó là Ngũ điện hạ?!” Đối phương lộ vẻ sửng sốt: “Chẳng phải lời đồn nói rằng Ngũ hoàng tử là một mãng phu sao? Nhìn bộ dạng hiện tại... giống mãng phu chỗ nào chứ?” Nam tử tuấn tú như vậy, khắp Đại Ngụy chỉ có được vài người, rốt cuộc là tên nào đồn Ngũ hoàng tử là mãng phu chứ, đây rõ ràng là tuyệt thế mỹ nam mà!

“Lời đồn vốn không thể tin.” Quách Yến Giai mỉm cười, trước kia nàng cũng nghĩ như vậy nhưng hiện tại gặp mặt nàng mới cảm thấy quả nhiên không nên tin tưởng lời đồn.

“Ngươi nói không sai.”

“Đúng rồi, lúc nãy ngươi thấy ai đẩy ta sao?”

Nữ tử nghe Quách Yến Giai hỏi vậy có chút ngập ngừng, sau đó mới gật đầu: “Là Lưu Hân... ta nhìn thấy nàng đẩy ngươi, chính là còn chưa kịp cảnh báo ngươi thì nàng đã ra tay rồi.” Thấy sắc mặt của Quách Yến Giai không được tốt, nàng lập tức mở miệng khuyên ngăn: “Ngươi đừng làm lớn chuyện, hôm nay là sinh thần của Liên Như Nguyệt, nếu để nàng biết ngươi ở sinh thần của nàng cùng Lưu Hân tranh cãi nàng nhất định sẽ nổi trận lôi đình.” Tính tình của Liên Như Nguyệt không tốt, trong giới mọi người đều biết, mặc dù như vậy cũng chẳng có ai dám đắc tội đối phương, ai bảo thân phận các nàng không bằng đối phương?!

Quách Yến Giai siết chặt khăn lụa trong tay, ân oán của nàng và Lưu Hân không chỉ là ngày một ngày hai, nàng biết đối phương không vừa mắt nàng, nhiều lần tìm nàng gây khó dễ nhưng Quách Yến Giai đều lần lượt bỏ qua, không phải bởi vì nàng rộng lượng mà bởi vì nàng không muốn cùng đối phương nhấc lên tranh cãi, xé rách mặt nạ của nhau, dù sao Hàn Lâm viện và Thái Y viện cũng là nước sông không phạm nước giếng, không nghĩ đến lần này đối phương lại ra tay đẩy nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, đây rõ ràng là muốn nàng tự làm xấu mặt bản thân, nếu không phải có Ngũ hoàng tử ra tay cứu giúp thì nàng còn chật vật thế nào nữa?!

Thù này Quách Yến Giai nàng tuyệt đối không bỏ qua!

“Người đó là Ngũ hoàng tử sao?” Bên này Diệp Linh Vi bị phong thái của Ngũ hoàng tử dọa choáng váng, vội vàng kéo tay áo Nguyệt Viên Viên bên cạnh để có được đáp án nàng cần.

Nguyệt Viên Viên kể từ khi Lam Hạo Ngọc ra tay cứu người cũng đã thoát khỏi thế giới của bản thân, cho nên nghe Diệp Linh Vi hỏi vậy nàng cũng trả lời: “Ân, người đó chính là Ngũ điện hạ.” Trước kia nàng có đến Quốc Tự Giám tìm Hạ Nguyệt Lam cho nên cũng có gặp qua Ngũ hoàng tử, chỉ là nam nữ khác biệt, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhau mà thôi.

“Lời đồn chẳng phải nói Ngũ hoàng tử là một tên luyện võ cuồng, toàn thân đều lộ ra cỗ khí thế sát thần sao?”

Hạ Nguyệt Lam bị bộ dạng ngây thơ dễ lừa của Diệp Linh Vi làm cho buồn cười: “Ngũ hoàng tử đúng là võ công phi phàm nhưng cũng không đến mức như ngươi nói.”

“Không phải người luyện võ nào cũng là tên mãng phu.” Liên Như Nguyệt cũng tiếp lời: “Lão Tướng phu không phải suốt ngày dẫn binh ra trận đấy sao, nhưng ngài ấy cũng đâu có đáng sợ như mọi người đồn đại, cho nên mới nói lời đồn thì chỉ nên tin ba phần thôi.” Lam Hạo Ngọc là ca ca của Lam Thuần Ngọc, trong số ít những bằng hữu của nàng thì nàng cùng Lam Thuần Ngọc có quan hệ rất tốt, mặc dù không đến mức là khuê mật như Tiết Phong Linh nhưng cũng xem như là bằng hữu, cho nên mới mở miệng nói giúp Lam Hạo Ngọc.

“Không nên nhìn bề ngoài của bất kì thứ gì, bởi vì nó chưa chắc đã phản ánh đúng thứ bên trong.” Tiết Phong Lan nhếch môi, nói một câu đầy hàm ý, nhất thời khiến mọi người ngơ ngác, không rõ nàng muốn nói gì, bất quá nàng cũng không có quan tâm bọn họ có hiểu hay không, ánh mắt nàng từ đầu chí cuối đều rơi vào người lam bào nam tử.

Ngũ hoàng tử không chỉ có võ công phi phàm mà còn có đầu óc, tâm hắn tuy không lớn nhưng lại là người có thể làm đại sự, chính là so với Lam Thành Vũ thủ đoạn của hắn không bằng, tâm tư lại không sâu, không đủ tàn nhẫn vô tình, cho nên cuối cùng mới thua trong tay Lam Thành Vũ, nếu không người ngồi lên vị trí đế vương là ai còn chưa biết.

Đại Ngụy thế lực rộng lớn, tuy ngoài mặt có rất nhiều đại thần ủng hộ Thái tử nhưng hiện tại An Bình Hầu không còn uy phong như xưa, mà lão Tướng quân vẫn còn khỏe mạnh, đời này Triệu gia lại sinh ra một vị Tướng quân, cho nên địa vị của Thái tử ngoài mặt tuy giữ vững nhưng bên trong lại không yên ổn như thế, ngày nào còn có Lam Hạo Ngọc, sau cùng Ngụy đế truyền ngôi cho ai là không thể đảm bảo.

Năm đó muốn âm mưu tiêu diệt Lam Hạo Ngọc Lam Thành Vũ cũng tốn không ít công sức, năm Thái tử bị phế, Lam Hạo Ngọc đang dẫn binh đánh trận, cho nên Lam Thành Vũ thành người được chọn làm Thái tử, sau khi Lam Hạo Ngọc chiến thắng trở về Lam Thành Vũ sớm đã nắm triều chính trong tay, cho dù Lam Hạo Ngọc lập được chiến công hiển hách thì ngoại trừ chức vị vương gia hắn cũng không thêm được gì nữa, sau cùng Ngụy đế lâm bệnh, truyền ngôi lại cho Lam Thành Vũ, Lam Thành Vũ ban đất phong cho Lam Hạo Ngọc, buộc hắn rời khỏi kinh thành, cuối cùng thiết kế hãm hại đối phương ở trên đường, diệt trừ hậu hoạn. Hương Quý phi biết tin nhi tử chết thảm liền muốn cùng Triệu gia tạo phản nhưng vào lúc này tin dữ truyền đến, Uy Vũ Tướng quân chết trận sa trường, Triệu gia như rắn mất đầu, trong lúc này Lam Thành Vũ ra tay thu hết quyền hành của Triệu gia, Hương Quý phi mất hết chỗ dựa, trước khi Lam Thành Vũ tìm cớ ban chết cho nàng thì nàng đã tự sát, Triệu gia mất đi một vị Quý phi, mất đi một vị vương gia, lại mất đi Tướng quân anh dũng, thế lực ngày càng suy yếu, trở thành thế lực không thể đối đầu với các thế lực khác trong triều.

Lam Hạo Ngọc, người này có thể dùng được, dù sao so với Lam Thành Vũ, hắn mới xứng đáng trở thành quân vương của Đại Ngụy, nếu tận dụng được đối phương thì người này sẽ là đối thủ một mất một còn với Lam Thành Vũ, tương lai sau này con đường báo thù của nàng sẽ không còn chướng ngại vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.