Đích Nữ Tiên Đồ

Chương 5: Thu hoạch bảo bối, còn có...mỹ nam



Xe ngựa chạy liên tục năm ngày, Tây Lăng Nguyên Tề sợ thê tử và nữ nhi mệt, nên tìm khách điếm đặt chân nghỉ ngơi.

Nơi gọi là khách điếm, chẳng qua chỉ là mấy gian nhà tranh ở hoang du, tạo điều kiện cho thương gia phàm nhân lui tới nghỉ chân.

Bầu trời đêm thời xưa rất đẹp, Tây Lăng Dao ngủ không được, ngồi cạnh cửa sổ tiêu hóa tin tức mấy ngày nay tiếp nhận được.

Trên bãi cỏ ngoài cửa sổ, có con gà con đang đi loanh quanh, thỉnh thoảng tìm vũng nước nhỏ uống nước. Tây Lăng Dao tình cờ nhìn lại vài lần, chỉ cảm thấy sinh mệnh đời này tuy cũng nhấp nhô, nhưng so với kiếp trước cả ngày ngửi đủ loại mùi thuốc trong phòng thí nghiệm thực sự tốt hơn nhiều.

Không khỏi nhếch miệng cười, lại nhìn con gà kia, lập tức ngơ ngác mà ngẩn người ra!

Nàng hoa mắt sao? Chẳng qua chỉ uống hết mấy ngụm nước, thân gà cư nhiên lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được xảy ra biến hóa! Nàng trơ mắt nhìn chú con gà con nhỏ nhắn biến thành gà mẹ mập mạp, biến xong còn giũ cánh, kéo mấy cục cứt gà.

Tây Lăng Dao vừa nhấc chân an vị trên cửa sổ, tuy là lầu hai, nhưng vẫn là không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống. Kiếp trước bị giam trong phòng thí nghiệm, nàng chạy trốn nhiều nên cũng đã có kinh nghiệm, trong vòng ba tầng lầu tùy tiện nhảy, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Giờ khắc này rơi xuống đất, ngay lập tức chạy đến chỗ con gà con uống nước, trực giác nói cho nàng, khẳng định nước có vấn đề.

Quả nhiên, nhìn xa là chỉ vũng nước nhỏ, đến gần nhìn thì vũng nước kia cũng không gọi là nhỏ, lại đưa tay mò vào trong nước... Cái gì vậy? Chẳng phải vũng nước, hình như là một dụng cụ chứa nước.

Nàng đào vật kia từ trong đất lên, thì ra là cái bát. Làm bằng đồng, lu mờ ảm đạm, đường kính khoảng bảy tấc, không kiểu dáng đặc thù gì, chỉ là đáy chén có dấu hình quạt, loang loang lổ lổ, nhìn không ra là kí hiệu gì.

Có thể nói đây chính là cái bát vỡ, nhưng vừa vặn quá trình gà con kia biến hóa thật là làm cho người ta hoảng sợ. Tây Lăng Dao nhìn một vòng bốn phía, chỉ lo còn có người cũng nhìn đến tình cảnh lúc nãy nên đến tranh bảo vật với nàng.

Đúng vậy, nàng cảm thấy đây chính là một bảo vật, về phần nó đến cùng có giá trị gì, thì đợi nàng nghiên cứu đã. Hiện tại nàng trước tiên cần phải mang theo bảo vật rời khỏi, trốn trở về trong phòng rồi tính toán sau.

Vừa nghĩ xong, nàng chưa kịp đứng lên, bất chợt giữa bầu trời có một người bay tới. Công tử nho nhã, bạch bào kim quan, đường viền hoàn mỹ phác hoạ ra một gương mặt rung động lòng người. Đạp gió bay đến, dường như thiên địa cũng vì đó nhượng bộ, phiêu dật uy phong không nói ra được, cứ y như Thiên nhân.

Tây Lăng Dao cũng sợ ngây người, người này thật đẹp mắt a!

Vừa vặn, người nọ trên không trung cũng nhìn nàng, sau đó cư nhiên lao thẳng xuống, trực tiếp ấn nàng té trên bãi cỏ.

Trong giây lát này, nàng ngửi thấy hương tùng hương trên thân người kia, cùng hương thơm bãi cỏ, còn có hương cứt con gà con đã biến thành gà mẹ vừa ỉa.

Nàng tức điên, quả nhiên người không thể xem bề ngoài, mẹ nó, nam nhân đều không đáng tin cậy. Vì thế dùng sức phản kháng, một thân thần lực tất cả dùng hết, lại chỉ thoáng xoay người nọ một chút.

Nam tử mũ vàng cũng sững sờ, rốt cuộc đây là nữ nhân vẫn là một đầu lừa? Khí lực lại lớn như vậy? Lập tức chuyển linh khí trong cơ thể, Tây Lăng Dao phản kháng đã lại cũng vô ích.

”Thảo, thảo nê mã!” Nàng kinh hãi, cái khác không nói, nhưng thần lực cả người là thứ duy nhất để nàng kiêu ngạo với tiền sinh hậu thế! Không cần nói cũng biết chưa từng thất thủ bao giờ.

Nhớ lúc đầu, chỉ dựa vào thân thần lực này, nàng từng miễn cưỡng bẻ gãy cửa phòng thí nghiệm bằng thép, cuối cùng nếu không phải tại đám khốn kiếp vô sỉ kia cho nàng một mũi gây tê, nàng đã sớm thoát ly khổ ải.

Cửa bằng thép cũng không ngăn nổi nàng, làm sao lại thua ở dưới tay nam nhân này? Nga ~ không đúng, dưới thân. Rốt cuộc sao đây?

Tiếc thay, không người có thể trả lời cho nàng, kia nam nhân đẹp mắt khiến người luôn muốn phạm tội chỉ thấp giọng nói câu: “Không muốn chết, liền phối hợp ta.”

Nàng khó giải, “Sao phối hợp?”

“Gọi.”

“Cô nãi nãi sẽ không gọi!”

“Không gọi thì phải chết. Muốn chết hay muốn gọi?”

“... Quên đi, ta gọi.” Nàng đầu hàng, nghiêm túc hồi tưởng đến kiếp trước thanh âm tinh túy phim AV nhật bản, gọi mất hồn ấy, chân thực có suýt nữa ngay cả mình đều phải tin.

Nam tử mũ vàng nhìn nha đầu dưới thân đang mở to mắt nhìn mình trong miệng còn có thể cùng chiếu cố “Nhiệm vụ”, từng tiếng mềm mại lọt vào tai, hắn một cái thất thần, thân thể càng không tự chủ được nổi phản ứng tự nhiên nhất.

Ý thức được sự luống cuống của mình, nam tử mặt già đỏ ửng, đang chuẩn bị để nha đầu này đừng kêu có như vậy tập trung vào. Lúc này, nhưng nghe trong rừng bên cạnh có động tĩnh, hai người phá không mà đến, địa phương dừng cách hai người họ xa mấy chục bước, đứng dưới bóng cây.

“Thì ra là đôi uyên ương dã hợp, còn tưởng rằng đuổi tới người kia, cao hứng hụt một hồi.” Nói rồi, định cất bước tiến lên, “Có trò hay như thế này, đuổi kịp cũng không thể không xem.”

Đồng bọn bên người kéo hắn một cái, vội lên tiếng: “Vẫn nên tìm người quan trọng hơn, việc một đôi cẩu nam nữ phàm nhân, chúng ta quản làm chi?”

Cẩu nam nữ? Nàng tức giận, giống con sư tử nhỏ xù lông, hổn hển định tìm người đánh nhau.

Ngay muốn nói con mẹ nó ngươi mới đúng là cẩu nam nữ! Nhưng mới hé miệng mắng người, lập tức bị một đôi môi chặn lại, hương tùng hương phả vào mặt, lại còn nóng bỏng hơn lúc nãy mấy phần.

Chú thích:

* Tiền sinh hậu thế: người đi trước và thế hệ sau này.

*Thảo nê mã: là một câu chửi thề của người Trung Quốc = cmn của người việt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.