Đích Nữ Truyện Ký

Chương 107: Thiên lý rõ ràng báo ứng khó chịu



Sau khi nghe lời phủ y nói sắc mặt Tề vương nhất thời trở nên rất khó coi. Từ trên lý trí mà nói, chuyện Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà gây ra là có người ở sau lưng ám toán, sau này nói ra cũng dễ nghe một chút; nhưng từ trên tình cảm mà nói, ông ta lại cảm nhận được vô cùng phẫn nộ cùng phát điên, ông ta đã là vương gia cao quý, dậm chân một cái thì cả tòa Yến Lương thành này đều chấn động, có ai dám không sợ chết tìm ông ta gây phiền toái như vậy, thậm chí còn dám ám toán nhi tử của ông ta? Điều này cho thấy cái gì? Cho thấy vương gia như ông ta cũng không uy phong như trong tưởng tượng, vẫn có người dám động thủ trên đầu thái tuế, vẫn có người dám nhổ râu hổ!

Ánh mắt Tề vương nhất thời lạnh xuống, ông ta nhớ tới lúc bản thân mình vẫn là một hoàng tử trẻ tuổi, khi đó còn có khát vọng với vị trí kia, mọi người đều không xem trọng ông ta, đều cảm thấy ông ta sẽ trở thành một quả pháo xịt trong cuộc tranh đoạt giữa các hoàng tử. Ngay cả nhà mẹ đẻ của Tề vương phi cũng không ôm bất cứ hy vọng nào. Nhưng sự thật hung hăng quạt cho những người đó một bạt tai, mặc dù ông ta không được ngồi lên Đại Bảo, nhưng lại trở thành một trong ba vương gia còn lại. Những huynh đệ kia trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị đã lần lượt chết đi, chỉ có ông ta sừng sững không ngã! Nay Lỗ vương thân thể không tốt, đóng cửa không ra, Thanh vương tuy tay cầm binh quyền nhưng lại ở xa biên cương, toàn bộ Yến Lương thành trừ bỏ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, ai có thể lớn hơn ông ta?

Nhiều năm qua, ông ta đã quen hô phong hoán vũ oai phong một cõi, chợt biết được có người tính kế đến trên người con trai mình Tề vương giống như là trâu đựcbị con rận cắn, phẫn nộ, cố chấp, điên cuồng, hận không thể bắt lấy kẻ sau lưng ra bằm thây vạn mảnh!

Thấy sắc mặt vương gia khó coi, phủ y cùng bọn hạ nhân đều khúm núm cong lưng không dám nói lời nào, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ sẽ bị vương gia giận chó đánh mèo.

Lại nói Hạ Liên Phòng bên này, Thập Lục hoàng tử mặt dày mày dạn quấn lấy bọn họ ngồi trên xe ngựa Hạ gia, vừa đến Hạ gia liền lộ ra thần sắc sợ hãi than, buông lời khen không dứt với cảnh sắc lịch sự tao nhã thanh bình của Hạ gia, đáng tiếc không có ai ở Hạ gia hưởng ứng hắn. Hắn, một hoàng tử cao cao tại thượng, ở trong hoàng cung có cái rường cột chạm trổ mái cong ngọc ngõa nào mà chưa thấy qua, Hạ gia như vậy mà có thể lọt vào hắn mắt?

Hạ Liên Phòng không biết Thập Lục hoàng tử muốn làm cái gì, nhưng nhìn ra hắn không có ác ý gì. Đại khái giống như là tiểu hài tử, có hứng thú với cái gì thì liền lập tức muốn chơi muốn nháo, không chán tuyệt đối không chịu buông tay. Có phụ thân ở đây, lại có đệ đệ nhìn chằm chằm nên nàng cũng không lo lắng.

Tin tức hai vị Tề Lỗ thế tử nam nam đại chiến, dù Tề vương muốn phong tỏa cũng không thể ngăn cản nó truyền lưu nhanh chóng trong giới quyền quý ở kinh thành. Hoàng Đế cùng Thái Hậu khi biết được việc này tức giận suýt nữa ngất đi, cảm thấy mặt mũi của hoàng thất đều bị hai người này ném sạch, Thái Hậu càng cảm thấy là bản thân mình trước đây mắt bị mù mới cho rằng đây là hai đứa bé ngoan, đứa bé ngaon nhà ai có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy? Ngươi nói ngươi thích mĩ nhân coi như xong, vì sao cố tình lại còn đưa tay tới trên người đường huynh đệ? Đây không phải là chói lọi đánh vào mặt Hoàng Đế sao? Liên lụy Tề vương ở trước mặt Hoàng Đế nói chuyện cũng kém trọng lượng đi rất nhiều. Tề vương gấp đến độ miệng nổi cả nhiệt, uống bao nhiêu thanh tâm trà cũng vô dụng. Lỗ vương nằm trên giường bệnh biết được tin tức này, trước tiên phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh, tóm lại, Tề vương phủ cùng Lỗ vương phủ đại loạn, mà ngay tại lúc này, dân gian lại cũng truyền lưu tin tức Hai vị Tề Lỗ thế tử điên cuồng đại chiến!

Tề vương càng sốt ruột, chuyện này lưu truyền ra ngoài như thế nào? Ông ta rõ ràng đã dặn đi dặn lại tuyệt đối không cho ai tiết lộ tin tức! Cố tình sai người đi thăm dò như thế nào cũng không tra được, nói cách khác, lần này ông ta đành phải ngậm bồ hòn. Chueyenj này dẫn đến trong một đoạn thời gian rất dài Tề vương nhìn thấy quan viên ngày ấy từng đến vương phủ thì đều sẽ lộ ra thần sắc hoài nghi.

Tục ngữ nói rất hay, khó bịt miệng vạn dân, trừ phi Tề vương có thể diệt khẩu toàn bộ dân chúng trong Yến Lương thành bằng không chuyện này tất yếu sẽ đi theo Kỳ Hoài Húc cả đời. Mặc kệ sau này Kỳ Hoài Húc có thành tựu mấy, có danh vọng mấy cũng nhất định sẽ không vượt qua được ảnh hưởng do huyện này mang đến. Về sau mọi người nhắc tới Tề vương thế tử sẽ không lại nói "Là tên hoàn khố thô lỗ ngang ngược kia ", mà là "À, là thế tử cùng Lỗ vương thế tử ở trong sân viện lêu lổng bị rất nhiều đại nhân đánh vỡ tại chỗ a" !

Hắn ngay cả tên có lẽ cũng sẽ bị quên mất, bách tính vừa nghĩ đến hắn liền sẽ nhớ đến sự tích huy hoàng của hắn.

Cũng bởi vậy mấy ngày nay cảm xúc của Kỳ Hoài Húc thập phần táo bạo, động một cái liền đánh chết hạ nhân, mỗi khi nhìn đến bọn hạ nhân nhìn hắn, hoặc là túm năm tụm ba liền cảm thấy bọn họ đang nói xấu mình, không cần suy nghĩ liền muốn phát mại bọn họ ra khỏi phủ. Chỉ khi nghe đến tiếng người kêu rên cầu xin tha thứ, nhìn đến khắp nơi máu tươi cảm xúc của Kỳ Hoài Húc mới có thể có bình tĩnh lại.

Nhưng loại an tĩnh này chỉ là tạm thời, khi đêm khuya vắng người hắn vẫn sẽ mơ đến tình cảnh ngày đó. Hắn làm việc đích xác không từ thủ đoạn, cũng không mấy coi trọng cái nhìn của người khác đối với mình, nhưng không coi trọng không có nghĩa là một chút cũng không để ý!

Tiếng xấu lan xa không chỉ một mình Kỳ Hoài Húc, còn có Kỳ Ngọc Hà. Kỳ Ngọc Hà so với Kỳ Hoài Húc càng thêm tâm cao khí ngạo, nếu như ngay cả Kỳ Hoài Húc đều cảm nhận được sỉ nhục cùng hổ thẹn vậy thì Kỳ Ngọc Hà càng đau khổ. Đối với một người kiêu ngạo tới cực điểm mà nói, không có gì so với chuyện bị thế nhân chỉ trỏ càng làm hắn cảm thấy nhục nhã mất mặt. Kỳ Ngọc Hà căn bản không nguyện ý ra cửa, ngay cả hứng thú với đồng nam đồng nữ cũng mất. Hắn ngược lại là không tàn bạo như Kỳ Hoài Húc, nhưng nếu bị hắn phát hiện có người ở sau lưng nói bậy thì kết cục của người đó còn thảm hơn so với chết dưới tay Kỳ Hoài Húc!

Hai huynh đệ bạn tốt lớn lên cùng nhau từ nhỏ này rốt cuộc bởi vì chuyện này đã mỗi người đi một ngả. Kỳ Hoài Húc không muốn thấy Kỳ Ngọc Hà, Kỳ Ngọc Hà cũng không thích nhìn đến Kỳ Hoài Húc, hai người ngược lại là hình thành một loại ăn ý, chặt đứt liên hệ với nhau, ai cũng không để ý đến ai.

Ngày đó hai người cộng hưởng tư vị cũng biến mất hầu như không còn trong nỗi thống khổ và tra tấn qua thời gian.

Nhưng theo từng ngày đi qua, tâm tình dần dần bình phục, Kỳ Ngọc Hà liền nhận thấy được trong đó chỗ không đúng. Ngày ấy bọn họ rõ ràng đã nhìn thấy Đường Thanh Hoan, thậm chí muốn hạ thủ với nàng, như vậy giấu ở trong chăn rốt cuộc là ai? Đường Thanh Hoan lại trốn thoát ra như thế nào?

Hắn cứ tưởng rằng người trong đó là người của Đường gia, nhưng điều tra một phen mới phát hiện không có khả năng. Người Đường gia hận không thể ngược đãi chết Đường Thanh Hoan, làm sao có thể đi cứu nàng? Đường Thanh Hoan ở Đường gia là một tồn tại bi kịch, ngay cả hạ nhân cũng có thể tỏ thái độ với vị tiểu thư này, địa vị của nàng ở Đường còn không bằng một hạ nhân.

Nếu không có liên quan đến Đường Thanh Hoan thì người trong đó rốt cuộc là ai? Bọn họ lại làm sao mà biết bản thân mình sẽ cùng Kỳ Hoài Húc đến căn phòng đó, lại có thể trốn vào trong chăn từ trước, còn sớm chuẩn bị thuốc bột? Hết thảy mọi chuyện thật sự rất kỳ quái, Kỳ Ngọc Hà càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Nhưng tra thế nào cũng không có đầu mối, người ngày ấy hại bọn họ tựa hồ từ đó liền mai danh ẩn tích, như thế nào tra cũng tra không được. Kỳ Ngọc Hà cũng nghĩ tới điều tra từ chỗ thuốc bột kia, nhưng phái người đi hỏi khắp các hiệu thuốc lớn nhỏ của thành Yến Lương đều không có một nhà từng gặp hoặc nhghe qua laoij thuốc như vậy, ngược lại còn khiến cho không ít người chú ý, Kỳ Ngọc Hà sợ bị người biết được thân phận của mình nênng không dám hỏi nhiều nữa.

Bị người hãm hại, không thể hoàn thủ liền thôi, ngay cả đối phương là ai cũng không biết! Loại ngậm bồ hòn này ăn quá khó chịu, Kỳ Ngọc Hà chỉ suy nghĩ một chút cũng muốn phát điên.

Dáng vẻ như tên hề nhày nhót này của hắn khiến Hạ Liên Phòng rất hài lòng. Từ chỗ Ngọc Hành biết hoàn cảnh hiện tại của Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà, Hạ Liên Phòng cười không thể ngừng, nàng rất ít khi cười mọt cách sảng khoái như vậy, phần lớn thời gian đều là ôn nhu bình thản, cười không lộ răng, dáng vẻ như vậy đừng nói là Thiên Tuyền Diêu Quang nhìn choáng váng, ngay cả Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm cũng bị hù dọa!

Bọn họ ngồi ở trên ghế cách Hạ Liên Phòng ba bước bàn luận xôn xao: "Đại tỷ đây là làm sao vậy? Là có chuyện tốt gì sao?"

Hạ Mạt Hồi cắn ngón tay: "Không biết, nhưng thấy đại tỷ cười thành cái dạng này, khẳng định là có chuyện tốt đi?"

"Vậy không bằng chúng ta đến hỏi một chút đi!" Hạ Lan Tiềm đề nghị.

Hạ Mạt Hồi nghĩ nghĩ, gật gật đầu, hai tỷ đệ cùng nhau cẩn thận đi đến trước mặt Hạ Liên Phòng, cẩn thận liếc mắt nhìn nàng, cẩn thận hỏi: "Đại tỷ... Tỷ đang cười cái gì vậy?"

Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng lau đi lệ trên khóe mắt bởi vì quá mức thoải mái mà cười ra tới, vẫn như cũ ha ha cười nói: "Tất nhiên là bởi vì có chuyện thú vị rồi, hai người các ngươi muốn nghe sao?"

Một giây sau liền thấy hai cái đàu nhỏ như gà mổ thóc dùng sức gật đầu.

Hạ Liên Phòng mang theo ý cười, dùng thanh âm khó nén nhẹ nhàng đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một lần. Biểu tình của Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm theo lời nàng kể từ khiếp sợ, đến phẫn nộ, rồi thành không còn lời gì để nói... Cuối cùng thì cũng giống nàng, đều biến thành sung sướng khi người gặp họa.

Tỷ đệ ba người sau giờ ngọ ấm áp cười sảng khoái, tận đến rất nhiều năm sau, Cầm Thi cùng Thiên Tuyền vẫn nhớ một màn này.

"Tề vương thế tử cùng Lỗ vương thế tử này đúng thật là không ra gì! Bọn họ tàn phá nhiều tiểu hài tử như vậy, nay coi như là nhận được báo ứng!" Hạ Lan Tiềm căm giận nói.

Hạ Mạt Hồi lại không đồng ý: "Đây làm sao có thể gọi báo ứng chứ? Những đứa nhỏ bị bọn họ chà đạp kia không chỉ cửa nát nhà tan, rất nhiều người ngay cả tính mệnh cũng không thể bảo trụ, nhưng hai người này lại vẫn là ăn sung mặc sướng mà sống, mỗi ngày sơn hào hải vị lăng la tơ lụa, trừ bỏ thanh danh bị mất thì căn bản là không phải chịu bất cứ thương tổn thực chất nào, so với những oan hồn bị chết oan kia thì bọn họ vẫn trôi qua không thể tốt hơn!"

Khi nói những lời này đáy mắt nàng để lộ ra khắc cốt hận ý mà ngay cả chính nàng cũng không ý thức được. Hạ Liên Phòng lâm vào kinh hãi, vội nói: "Thiên lý rõ ràng, báo ứng khó chịu, đây chỉ là bắt đầu của bọn họ mà thôi. Những đứa nhỏ chết ở trên tay bọn họ vẫn đang mở mắt nhìn bọn họ đấy!"

Hạ Mạt Hồi mím môi, đáy lòng lại vẫn tràn ngập phẫn nộ cùng thù hận, nàng cũng không thể nói rõ cảm xúc chán ghét mãnh liệt là từ đâu tới, rõ ràng hai người này vẫn chưa chọc tới nàng, thậm chí còn từng nói giúp vài câu trong chuyện của Hạ Lục Ý, nhưng nàng chính là ghê tởm, thậm chí khi nghĩ tới bọn họ liền cảm thấy dơ bẩn xấu xa.

Hạ Liên Phòng ôn nhu xoa đầu nàng, cười híp mắt nói: "Đứa bé ngốc, đừng tức giận, đem cảm xúc lãng phí ở trên người bọn họ là kimột chuyện rất lãng phí, cuộc sống về sau còn dài, chẳng lẽ ông trời còn không thu thập được bọn hắn sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.