Đích Nữ Truyện Ký

Chương 207: Nước nhà bình an, mới có thể buông



"Ta không nên giấu ngài nhiều năm như vậy." Dù sao cũng là chết một lần, chi bằng dứt khoát cho xong.

Thấy thái độ Thập Lục hoàng tử nhận sai rất tốt, Hạ Liên Phòng nhịn không được cười nói: "Ngươi nhận lỗi với vương gia làm cái gì nha? Ngươi hẳn là đi nhận lỗi với Hoàng Thượng cùng với Thái Hậu nương nương mới đúng." So với Thanh vương, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đối với Thập Lục hoàng tử mới là chân tâm thương yêu, quan tâm đầy đủ, kết quả đứa nhỏ này lại giả trang mười mấy năm, đổi thành ai mà không tức giận?

Ở giữa Thanh vương cùng Thập Lục hoàng tử kỳ thật không có giao tình gì, cũng chỉ vì chuyện "Không ngẩng" kia nên hai thúc cháu mới từng có một lần trao đổi, số lần gặp mặt nói chuyện có thể đếm được trên mười đầu ngón tay. Thập Lục hoàng tử xưa nay e ngại vị Hoàng thúc uy nghiêm này, trên căn bản là đối phương vừa trừng mắt, hắn liền bị dọa cho mềm nhũn chân. Nhưng mà cũng may Thanh vương đã lấy vợ, bằng không, Thập Lục hoàng tử cảm thấy, cho dù bản thân mình cùng thập tam Hoàng thúc không mấy thân cận, nhưng vì hắn lừa phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu nên sợ là thập tam Hoàng thúc không đánh hắn một trận nên thân sẽ không bỏ qua.

Hắn chính là dựa vào cái khuôn mặt tuấn tú này đi tranh thủ tình cảm của Mạt Hồi muội muội đó nha! Hi vọng thập tam Hoàng thúc dưới sự hun đúc của Hoàng thẩm thẩm, sẽ hạ thủ lưu tình một chút. Vì thế hắn cắn răng, mắt nhắm lại, lấy một bộ khí thế thấy chết không sờn nói: "Thập tam Hoàng thúc, thúc cần phải thương hương tiếc ngọc một chút nha!" Nói xong, đi về phía Thanh vương hai bước, vừa đi vừa nói: "Hạ thủ nhẹ một chút, nhẹ chút..."

Nào ngờ Thanh vương căn bản là không có ý định đánh hắn. Nhìn cái dáng vẻ này của Thập Lục hoàng tử, Thanh vương lạnh lùng nói: "Nói như thế nào ngươi cũng là người trong hoàng thất, như vậy còn ra thể thống gì? Còn không mau chút lui xuống."

Thập Lục hoàng tử là loại người khôn khéo cỡ nào, từ ngữ khí của Thanh vương hắn liền biết hôm nay mình sẽ không bị đánh, vì thế cười hì hì lại trở về chỗ cũ nướng thỏ hoang. Vừa nướng không bao lâu, dường như hắn đột nhiên nhớ tới cái gì liền tươi cười nịnh nọt Thiên Tuyền nói: "Vị tỷ tỷ này, có thể làm phiền ngươi giúp ta nướng một chút hay không nha? Ta đi một lát rồi về, đi một lát sẽ trở lại."

"Thập Lục điện hạ khách khí rồi."

Cầm thỏ hoang trong tay giao cho Thiên Tuyền rồi Thập Lục hoàng tử vèo một tiếng phi thân rời đi, thân ảnh rất nhanh biến mất ở trong rừng cây. Hạ Liên Phòng nhìn hắn như mũi tên rời cung bay đi, thở dài nói: "Giấu tài, ẩn mà không phát, là một mầm tốt nha." Thế nhân đều nói Thập Lục hoàng tử văn không ra văn võ không phải võ, đâu biết kỳ thật đó chỉ là hắn ngụy trang ra chứ? Nếu một ngày nào đó, hắn vứt lại tất cả băn khoăn, bộc lộ bản thân thì không biết sẽ là cảnh tượng gì.

Thanh vương nhẹ giọng nói: "Việc này, tạm thời giao cho hoàng huynh lo liệu, không có quan hệ gì đến chúng ta. Trước mắt xem ra, Thập Lục có tình cảm với Mạt Hồi, chẳng lẽ nàng muốn để Mạt Hồi sau này làm Hoàng Hậu nương nương sao?"

Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Thiếp sẽ không cưỡng cầu, tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản, hai người bọn họ sau này phát triển như thế nào cũng không phải là chuyện thiếp có thể khống chế được. Chỉ cần Thập Lục không làm tổn thương Hồi nhi, chuyện giữa bọn họ thiếp sẽ mặc kể." Mỗi tình đầu giữa thiếu nam thiếu nữ này, nàng cũng chỉ biết nửa vời hời hợt đâu am hiểu cái gì nha. Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên liền tốt rồi. Thập Lục hoàng tử không giống như những hoàng tử khá có nhà ngoại hiển hách, cũng không giống bọn họ thích bộc lộ tài năng, nói trắng ra, thật ra thì vẫn rất thích hợp với Hạ Mạt Hồi. Chỉ là... Hạ Liên Phòng không thể xác định, Thập Lục hoàng tử thật sự không màng danh lợi, hay là cũng có niệm tưởng với vị trí có. Kiếp trước nàng không có mấy ấn tượng với Thập Lục hoàng tử, chỉ nhớ được sau khi tân đế đăng cơ, Thập Lục hoàng tử liền biến thành Thập Lục vương gia, sau đó liền tiêu sái đi đến đất phong của mình ở cách xa ngoài ngàn dậm. Từ đó thì không còn tin tức. Chỉ nghe thấy hắn ở trong đất phong du sơn ngoạn thủy, chè chén ngao du, sống vô cùng vui vẻ thoải mái.

Giờ nghĩ đến, vị này mới là người có đại trí tuệ chân chính.

Nghe vậy, Thanh vương khẽ cười nàng nói và nghĩ không đồng nhất. Tiểu nương tử nhà hắn hận không thể đem một đôi đệ muội kia giấu ở trong túi áo mỗi ngày tùy thân mang theo, nếu nói sau này thật sự không nhúng tay vào, thì hắn không tin. "Thập Lục tuy rằng có chút ham chơi, nhưng vẫn có thể xem là một đứa bé ngoan."

Hạ Liên Phòng cũng biết, trên thực tế nàng đối với Thập Lục hoàng tử, đích xác có thể nói là đã nhìn nhầm. Cứ tưởng rằng là một hoàn khố chỉ biết ăn uống vui đùa ỷ thế hiếp người, ai biết đối phương lại ẩn núp sâu như vậy. Rõ ràng đã giấu đến mức có thể giấu diếm được cả nàng, nhưng lại bởi vì thích Hạ Mạt Hồi nên lựa chọn nói thật. Người như vậy, hoặc là thật sự thuần khiết, hoặc là tâm trí thâm sâu.

Hạ Liên Phòng hi vọng Thập Lục hoàng tử là người trước.

Hạ Mạt Hồi thấy đại tỷ và tỷ phu chụm đầu nói nhỏ không biết đang nói cái gì, tò mò hỏi: "Đại tỷ, hai người đang nói gì vậy?"

Hạ Liên Phòng đang định trả lời, liền nhìn thấy Thập Lục hoàng tử chạy như bay đến, trong tay lại cầm hai con thỏ đã tắt thở, ngồi xuống bên suối dlột da, Diêu Quang thấy thế cũng đi hỗ trợ, Thập Lục hoàng tử lại tại ướp chút muối lên thịt thỏ rồi đem hai con này đi nướng. Vừa nướng vừa cười ngây ngô: "Hắc hắc hắc hắc hắc, Mạt Hồi muội muội, giờ muội còn không chê không đủ ăn nữa không?"

Trên áo bào sạch sẽ của hắn đã có chỗ bị bẩn, trên búi tóc chải chỉnh tề còn dính cả cỏ, tươi cười cũng rất ngốc, dường như trên cả khuôn mặt chỉ còn lại có hai hàng răng trắng. Nhưng chính là Thập Lục hoàng tử như vậy lại làm cho Hạ Mạt Hồi tim đập rộn lên. Nàng nhanh chóng xoay tầm mắt đi không dám nhìn nữa, ngoài miệng lại không chịu nhường nhịn: "Chúng ta là đủ ăn, vậy đại tỷ đâu? Đại tỷ ăn chay, ngươi không biết sao?"

Thập Lục hoàng tử càng cười tươi thêm: "Xem nơi này xem nơi này!" Nói xong, hắn đem nhánh cây xuyên thỏ hoang giao cho Thiên Tuyền, sau khi đứng lên cẩn thận từ trong lòng lấy ra mấy cái quả dại, như hiến vật quý đưa tới trước mặt Hạ Mạt Hồi: "Muội xem, có quả muội muốn ăn hay không? Muội giữa quả muội muốn ăn lại, còn lại ta sẽ đưa cho Hoàng thẩm thẩm."

Hắn tươi cười đẹp mắt như vậy, đẹp mắt đến mức thái dương đều lâm vào thất sắc. Mặt Hạ Mạt Hồi phút chốc đỏ lên, nàng ân một tiếng, tùy ý cầm lấy một quả, rồi ra hiệu cho Thập Lục hoàng tử đem mấy quả còn lại đưa hết cho Hạ Liên Phòng.

Hạ Liên Phòng tiếp nhận ý tốt của Thập Lục hoàng tử, nàng lẳng lặng nhìn Thập Lục hoàng tử theo trước theo sau lấy lòng Hạ Mạt Hồi, chỉ cần một ánh mắt một câu nói của muội muội có thể làm cho hắn vui vẻ nửa ngày. Mà mặc kệ nàng đối với hắn lãnh đạm như thế nào bỏ mặc không để ý như thế nào, hắn đều không cảm thấy tức giận, ngược lại còn như thích thú ở trong đó. "... Hắn thật sự rất thích Hồi nhi nha." Nói xong, Hạ Liên Phòng ngẩng đầu đi nhìn Thanh Vương, lại thấy Thanh vương đang dùng ánh mắt còn ôn nhu hơn so với Thập Lục hoàng tử nhìn Hạ Mạt Hồi để nhìn nàng. "Chàng..."

"A Phòng, nàng không biết ta có bao nhiêu thích dáng vẻ nàng mặt đỏ đâu." Thanh vương cúi đầu ở bên tai nàng khẽ giọng nói. "Mỗi khi nhìn thấy nàng đỏ mặt, ta đều muốn kéo nàng lên trên giường, thương yêu nàng một phen thật tốt."

Nghe vậy, mặt Hạ Liên Phòng càng đỏ lựng lên! Nàng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, giữ một khoảng cách với Thanh vương, ai biết người này lát nữa có thể đột nhiên nổi điên hay không, lại nghĩ ra cách gì ép buộc nàng. Hạ Liên Phòng hiện tại coi như đã hiểu, nếu Thanh vương quyết định muốn làm cái gì đối với nàng, dù nàng có kháng nghị hắn cũng sẽ không nghe. Trong rừng sâu núi thẳm này, du khách thưa thớt, tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể để cho hắn đem nàng tử hình ngay tại chỗ, nàng... Vẫn là bảo trì chút khoảng cách với hắn thì tốt hơn, chuyện thân mật nơi hoang dã như vậy, nàng làm không được. "Không được nói, không được nói!"

Nàng đáng yêu như vậy, chọc cho Thanh vương không khỏi cất tiếng cười to. Hạ Liên Phòng bị hắn cười cho càng thêm mặt đỏ, nhịn không được lườm hắn vài lần, nhưng mà vẫn không thể ngừng lại tiếng cười của Thanh vương.

Ba con thỏ, Hạ Mạt Hồi cùng Thập Lục hoàng tử một con, Thiên Tuyền Diêu Quang một con, Thanh vương một con, Hạ Liên Phòng ngồi ăn quả dại. Hạ Mạt Hồi miệng nhỏ, lại không có khí lực, nên đều là Thập Lục hoàng tử dùng chủy thủ xẻo từng miếng thịt thỏ nướng xuống. Diêu Quang có mang theo giấy thấm dầu trong bọc đồ, Hạ Mạt Hồi liền dùng cái đó bọc thịt cầm ăn. Nàng ăn không giống Thiên Tuyền Diêu Quang, Thiên Tuyền cùng Diêu Quang đều là nữ trung hào kiệt, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt mới có thể trở thành một trong số thất ám vệ Bắc Đẩu, ăn như lang thôn hổ yết gió cuốn mây tan, Hạ Mạt Hồi lại hết sức văn nhã tinh tế, miệng nhỏ vừa ra, ăn từng chút một, hơn nữa lượng ăn cũng ít, chỉ ăn một chút liền no rồi.

Thập Lục hoàng tử thật sự là nhìn thế nào cũng thấy thích Hạ Mạt Hồi, đại khái đây chính là cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hắn cảm thấy Mạt Hồi muội muội của hắn thật sự là cô nương xinh đẹp nhất trên đời, không chỉ bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa tâm địa cũng thiện lương, tuy rằng ở mặt ngoài lạnh như băng không dễ tiếp cận, tính tình lại có chút cũ kỹ bảo thủ, quá mức mất tất nhiên, nhưng hắn đều thích nha! Tóm lại, ở trong mắt Thập Lục hoàng tử, trên người Hạ Mạt Hồi tất cả đều là ưu điểm, hơn nữa mọi thứ hắn đều thích!

Hạ Liên Phòng nếm qua mấy quả dại, rồi ăn mấy khối điểm tâm, lúc ăn sáng nàng đã cố ý ăn nhiều thêm một chút cho nên tới giờ vẫn chưa đói. Vi nước suối đun sôi cũng rất tốt, dù không có trà thơm thì, Hạ Liên Phòng cũng thực thích loại ngọt lành thiên nhiên kia.

Sau đó đoàn người liền cùng nhau đi dạo chung quanh, cảnh sắc đỉnh núi Cẩm Bình cực kỳ tuyệt đẹp, nhất là chỗ vách đá, vách núi có nhiều loài hoa sinh trưởng cực kỳ mĩ lệ, từ đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh mây mù vây quanh, bóng người giữa sườn núi nhỏ giống như con kiến. Dõi mắt trông về phía xa liền cảm thấy khoảng không trống trải, làm cho lòng người thoải mái. Non xanh, nước biếc, cây cối xanh um, hoa lá xum xuê... Còn có trân cầm dị thú, kỳ hoa dị thảo không đếm hết được, thật sự khiến cho người ta cảm thấy giống như lạc vào tiên cảnh. Thấy qua cảnh đẹp như vậy Hạ Liên Phòng mới hiểu được, vì sao có nhiều đại thi nhân đại thánh nhân, tình nguyện vứt bỏ phồn hoa giữa nhân thế mà muốn ẩn cư ở nơi điền viên sơn thủy như vậy.

Cảnh đẹp hùng vĩ như vậy, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác thân mình nhỏ bé. Chính là cái gọi là ký phù du vu thiên địa, miểu Thương Hải chi nhất túc* nha. (Câu thơ trích trong bài phú Tiền Xích Bích của tác giả Tô Thức, có nghĩ là gửi thân phù du ở trong trời đất, nhỏ nhặt như hạt thóc ở trong bể xanh)

"Vương gia, hôm nay sao lại đưa thiếp đến nơi đây?" Hạ Liên Phòng buồn cười hỏi. "Thiếp cứ tưởng rằng chàng có ý đồ khác đấy." Không nghĩ tới lại thật sự chỉ là tới thưởng thức phong cảnh.

Ánh mắt Thanh vương vô cùng ôn nhu, mỗi khi hắn nhìn Hạ Liên Phòng đều không giống khi nhìn người khác. "Ta chỉ là muốn khi ta còn sống, bầu bạn nàng du ngoạn khắp thiên hạ này một lần. Bằng không, sau này ta già đi, đi không được nữa thì nên làm thế nào cho phải nha."

Hắn trêu ghẹo làm Hạ Liên Phòng mỉm cười, nhưng nàng lập tức cúi đầu cười nhẹ rồi đột nhiên hỏi: "Là ngoại tổ phụ truyền tin đến sao?"

Thanh vương sửng sốt.

Hạ Liên Phòng ngẩng đầu lên, vẫn cười xinh đẹp như cũ. Nàng nhìn Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Mạt Hồi ở đằng trước đang truy đuổi đùa giỡn, Thập Lục hoàng tử không biết nói gì đó khiến Hạ Mạt Hồi tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đuổi theo đánh hắn, hắn lại cười thoải mái, ở trong bụi hoa tận tình tránh né. Thiên Tuyền Diêu Quang cũng cười gập cả người lại. "Thiếp cũng không ngốc, trước đó chàng có thể từ biên cương trở về gấp, một là bởi vì đã đánh lùi quân địch, thứ hai, cũng là vì cho phủ Tín Dương hầu một cơ hội thừa dịp hành động. Thiếp ở Yến Lương giữ chân Nhiếp đại Nhiếp nhị cùng Nhiếp tứ, Tín Dương hậu nhất định sẽ hồi kinh, khi đó, không có Tín Dương hậu quản lý, chỉ còn lại nam nhi Nhiếp gia, tất nhiên sẽ lộ ra dấu vết. Ngoại tổ phụ cùng đại cữu phụ chỉ cần nghiêm khắc tử thủ, nhưng thời gian dài bọn họ nhất định sẽ gặp chuyện không may. Mà Hoàng Thượng sở dĩ không cho Tín Dương hậu rời kinh cũng là vì muốn mượn cơ hội này. Giống như là... Ôm cây đợi thỏ."

"Ta đã sớm biết rằng không thể gạt được A Phòng." Thanh vương mỉm cười, thương tiếc nhìn Hạ Liên Phòng. "Đây cũng là kế hoạch của ta cùng Tĩnh quốc công, vốn chỉ định một mình ta rời đi, Tĩnh quốc công lưu lại, khổ nỗi phủ Tín Dương hầu quá mức giảo hoạt và cẩn thận. Vì thế, mượn danh thành thân, người Phủ Tĩnh quốc công cũng toàn bộ hồi kinh, đem toàn bộ biên giao cho người Nhiếp gia."

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?

"Hiện tại, bọn họ bắt đầu có hành động rồi?" Hạ Liên Phòng hỏi.

Thanh vương khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

Biểu tình của Hạ Liên Phòng vẫn bình tĩnh ôn hòa như cũ: "Cho nên chàng muốn đi phải không?"

"Ta sẽ rất nhanh trở về, A Phòng, tin tưởng ta, được không?"

Hạ Liên Phòng nhếch miệng, đột nhiên cười nói: "Nam nhi nên đỉnh thiên lập địa, an quốc an dân, thiếp tất nhiên tin tưởng chàng. Lời này dù lặp lại bao nhiêu lần thiếp vẫn còn phải nói, đao kiếm vô tình, phải cẩn thận."

Thanh vương một phen đem nàng kéo vào trong ngực ôm lấy, miệng lầu bầu một câu: "Thật sự không muốn rời xa nàng."

"Mĩ nhân hương, anh hùng trủng* a." Hạ Liên Phòng cảm thán. "Ngay cả Thanh vương điện hạ cũng bị sa vào trong đó, chuyện này nếu như bị trăm vạn nam nhi trong quân đội Đại Tụng ta biết được, chắc sẽ khiến họ sa sút tinh thần nha!" Vương gia xưa nay cao cao tại thượng siêu thoát thất tình lục dục lại cũng ngu ngốc sa vào sắc đẹp, nghĩ thôi đã thấy không thể tin được.

(*Mỹ nhân hương, anh hùng trủng: nghĩa là "Mỹ nhân dịu dàng là mồ chôn anh hùng"

"Lần này ta rời đi, chuyện trong kinh đều cần dựa vào nàng." Thanh vương nói, "Vạn chuyện đều cần để tâm, hết thảy lấy an nguy của nàng làm chủ. Hoàng huynh sẽ nghĩ cách vây Tín Dương hậu ở Yến Lương, nếu nàng không thể không giao tiếp với người này, tất yếu phải nhớ rõ, bên người dẫn theo Thiên Tuyền cùng Diêu Quang, ta cũng để Thiên Xu lại với nàng."

"Không được, có Thiên Tuyền Diêu Quang cùng Ngọc Hành đã đủ rồi, không cần hơn nữa." Hạ Liên Phòng lắc đầu. "Huyền y vệ nhân tài đông đúc, đâu cần để Thiên Xu lưu lại chứ?"

Thanh vương lại hết sức kiên trì nói: "Nhất định phải lưu lại, nếu không phải ba người khác có chỗ ta càn dùng, ta sẽ để toàn bộ bọn họ lưu lại. Đối với ta mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng nàng."

Hắn nói không có gì quan trọng bằng nàng..."Vậy... nếu bắt chàng lựa chọn giữa thiếp cùng giang sơn xã tắc, chàng chọn ai nha?"

Hắn không hề nghĩ ngợi liền đáp: "Ta đều muốn."

Hạ Liên Phòng hờn dỗi một tiếng: "Không được tham như vậy, chàng chỉ có thể lựa chọn một bên."

"Nếu không thể bảo vệ quốc gia, sao dám xưng là nam nhi? Vô luận thân là tướng quân hay là trượng phu, vạn dặm non sông của Đại Tụng triều, nữ tử thân ái trong lòng, ta đều không chắp tay nhường cho người khác."

Hạ Liên Phòng nhìn hắn, sau một lúc lâu, nở nụ cười xinh đẹp.

Trong lòng đã hiểu, hắn làm một nam nhi Đại Tụng triều có trách nhiệm. Nhưng mà vừa nghĩ đến phải tiễn hắn rời đi, phu thê chia lìa, trong lòng Hạ Liên Phòng vẫn không nhịn được có chút ưu thương. Mặc dù cần cho phủ Tín Dương hầu thêm một ít thời gian nên Thanh vương chí ít cũng phải nửa tháng sau mới khởi hành, nhưng Hạ Liên Phòng vẫn khó có thể khống chế cảm xúc rầu rĩ không vui. Nàng kỳ thật căn bản không phải nữ tử tài đức sáng suốt rộng lượng nha, tâm nàng nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ chứa được vài người, cái gì khác cũng không dung thứ được.

Tâm tình của nàng biến hóa thế nào, hoàn toàn không thể gạt được ánh mắt Thanh vương.

Ngày tháng ở lại không còn nhiều cho nên hắn thường xuyên mang nàng du ngoạn khắp nơi, đem hứa hẹn trước khi già đi thăm thú một lượt non sông Đại Tụng cảm thụ trước một phen, trong mấy ngày này, bọn họ cái gì cũng không nghĩ, cũng cái gì không làm, những người khác thích làm gì cũng không liên quan đến bọn họ.

Tuy rằng ngoài miệng nói rất nhanh sẽ trở về, nhưng phu thê hai người đều biết rõ trong lòng, chỉ sợ chuyến đi này sẽ phát sinh đại biến cố. Ngày đó Tĩnh quốc công mang theo con cháu hồi kinh tham gia hôn lễ hai người, sáng sớm ngày hôm sau liền lặng lẽ phái hai cha con Lam Chiến Lam Vãn trở về biên cương, yên lặng quan sát người Nhiếp gia. Còn Tĩnh quốc công thì bắt đầu cáo ốm không ra cửa, Lam Chiến làm con trai độc nhất, tất nhiên cần ở trước giường phụng dưỡng thuốc thang, vì thế Phủ Tĩnh quốc công đóng cửa từ chối tiếp khách, vì biểu hiện cho giống thật, ngay cả Hoàng Thượng cũng hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào đi thăm. Tĩnh quốc công đã tuổi lớn, nói ông nhiễm lên bệnh nặng, không ai sẽ không tin, hơn nữa có Ngọc Hành giỏi hóa trang ở đây nên chưa từng bị lộ.

Không có Tín Dương hậu, người Nhiếp gia càng thêm vô cùng cao ngạo, chuyện gì không dám làm? Không sợ bọn họ phạm sai lầm, chỉ sợ bọn họ không phạm sai lầm! Chỉ cần một trong số Nhiếp tam, Nhiếp tứ, Nhiếp ngũ xa tại biên cương lộ ra dấu vết, bọn họ liền có thể tìm hiểu nguồn gốc, đem đám loạn thần tặc tử này một lưới bắt hết! Nhánh quân đội thần bí, có liên quan mật thiết đến Nhiếp gia, Thanh vương điều tra lâu như vậy mới có thể xác định, người Nhiếp gia—— quân đội thần bí—— Đại Nguyên triều, giữa ba thế lực này, có quan hệ không tầm thường.

Nói cách khác, phủ Tín Dương hầu có ý đồ thông đồng với địch bán nước! Thậm chí lấy binh khí lương thảo của Đại Tụng triều, âm thầm triệu tập quân đội, là vì một ngày nào đó sẽ tìm nơi nương tựa ở Đại Nguyên!

Nhiếp gia là trăm năm vọng tộc, có thể khiến cho bọn họ cấu kết với Đại Nguyên, trong đó nhất định có đầu mối then chốt. Mà đầu mối then chốt này là cái gì, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả. Điều duy nhất rõ ràng chính là, nếu để cho Đại Nguyên hiếu chiến thành tính dân phong dã man xâm chiếm giang sơn Đại Tụng thì nhất định sẽ là cảnh máu chảy thành sông, địa ngục nhân gian!

Vài thập niên trước, khi tiên đế còn tại thế, Đại Tụng cùng Đại Nguyên cũng từng khai chiến, lúc ấy đại nguyên soái lĩnh quân định ra chiến lược sai lầm, dẫn đến Đại Tụng liên tục mất đi năm tòa thành trì! Quân đội Đại Nguyên sau khi đóng quân vào thành trì của Đại Tụng liền giết chóc phóng hỏa cướp đoạt, không chuyện ác nào không làm, cho dù là phụ nữ mang thai, lão nhân cô quả, trĩ đồng tuổi nhỏ... bọn họ cũng không buông tha. Thi thể dân chúng chết thảm chất đống thành núi, dẫn phát đại ôn dịch, cho tới sau này Thanh vương lãnh binh đoạt lại thành trì, dàn xếp dân chúng xua đuổi ôn dịch, tựa như vẫn còn oan hồn ở trên thành trì khóc thét, lẩn quẩn không chịu rời đi.

Quyết không cho phép có khả năng thua, bởi vì nếu thua, dân chúng Đại Tụng triều sẽ phải đối mặt với vạn kiếp bất phục! Lúc đó Thanh vương còn tuổi nhỏ, nhưng hắn lại nhớ rõ, tiên đế căm thù Đại Nguyên đến tận xương tuỷ thế nào! Tâm nguyện Phụ hoàng chưa thể hoàn thành, liền để hắn đi làm đi!

Đại Nguyên khác với các tiểu quốc và dân tộc du mục nơi biên cảnh, tuy rằng bọn họ cũng sinh ra ở trên lưng ngựa, giành thiên hạ trên lưng ngựa, chết đi trên lưng ngựa, nhưng lại sống ở chỗ sống nước cây cối phong phú, thổ địa phì nhiêu. Bọn họ vốn nên an cư lạc nghiệp, khai khẩn thổ địa, nhưng trong bản chất có dục vọng tranh đoạt khiến cho bọn họ vĩnh viễn vô pháp an phận xuống. Từ hoàng thân quốc thích cho tới lê dân bách tính, gần như ai cũng hiếu chiến thích giết chóc. Là một quốc gia cực kỳ đáng sợ. Vốn dĩ biên cảnh còn có không ít tiểu quốc, nhưng bọn họ hoặc là bị Đại Nguyên tiêu diệt, hoặc là nương nhờ vào Đại Tụng, bằng không căn bản vô pháp sinh tồn giữa hai cường quốc. Về phần dân tộc du mục còn lại chỉ có hơn chớ không kém Đại Nguyên, luôn theo chí hướng "Đánh thắng được liền đánh, đánh không thắng liền chạy", vừa muốn đến chia một chén canh, vừa không dám chính diện chống lại.

Hai quốc khai chiến đã lâu, lúc trước Thanh vương xâm nhập địa phận Đại Nguyên, đốt cháy lương thảo, khiến cho bọn họ tổn thất thảm trọng nên mới cuống quít lui binh, vì vậy mới có gần một năm hòa bình. Nhưng mà, bọn họ lại bắt đầu ngoa ngoe rục rịch. Tựa hồ một ngày không thôn tính Đại Tụng, bọn họ liền một ngày không được an tâm.

Mà người Nhiếp gia, ở giữa chuyện này lại sắm một gì chứ? Hạ Liên Phòng không thể hiểu, cái dạng hấp dẫn gì mới có thể làm cho Nhiếp Vô Tích buông tha danh dự cùng căn cơ trăm năm của Nhiếp gia, lựa chọn cưỡi hổ lột da. Chẳng lẽ cấu kết với Đại Nguyên, hắn liền xác định nhất định sẽ thành công sao? Loại hành vi ngu xuẩn như thiêu thân lao đầu vào lửa đó thật sự không giống như là quyết định Tín Dương hậu hắn sẽ làm ra.

Mọi người đều đang chờ.

Nhiếp Vô Tích đang chờ một cái cơ hội, Thanh vương đang chờ một cái chứng cớ, Đại Nguyên đang chờ một thời cơ có thể nắm chắc một ngụm thôn tính Đại Tụng... Mọi người đều đang chờ. Giống như là một ván cờ, chỉ là ai cũng không biết cuối cùng kết quả sẽ như thế nào. Bản thân mình là quân cờ của người khác hay là người khác là quân cờ của bản thân mình, hư hư thật thật, thật thật giả giả, giống như trăng trong nước, hoa trong gương, không thể nhìn rõ trắng đen.

Nhưng mà theo tình cảnh trước mắt mà nói, điều tra ra đội quân thần bí kia mới là quan trọng nhất. Sợ là sợ đến thời điểm khi Tín Dương hậu lấy danh "Thanh quân trắc (thanh trừ kẻ gian, nịnh thần bên cạnh vua)", tùy tiện chọn lý do liền suất lĩnh đại quân lao thẳng tới Yến Lương thì phiền toái rồi. Nếu trong thành lại có người tiếp ứng nữa thì...

Mấy thập niên qua, không ai sẽ hoài nghi uy tín của phủ Tín Dương hầu trong quân đội, tựa như không ai sẽ hoài nghi Phủ Tĩnh quốc công cùng Thanh vương. Quân đội chia ra làm bốn, Nhiếp gia chiếm hai phần trong đó, thêm nữa còn có quân đội thần bí kia, đến cuối cùng hươu chết vào tay ai thì thật khó mà nói. Dù cho có 100% nắm chắc đánh lui địch nhân, nếu Đại Nguyên cũng cùng một giuộc, thừa dịp đến đánh cướp... Đến lúc đó, cho dù có thể đánh lui quân địch, tất nhiên Đại Tụng cũng bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.

Một trận chiến tranh, ít nhất sẽ khiến một quốc gia thụt lùi 10 năm. Càng chưa nói đến người Đại Nguyên không có chút lòng thương hại nào, khi bọn họ đối mặt với dân chúng của quốc gia khác, biểu hiện luôn cực kỳ máu lạnh tàn nhẫn.

Cùng với mùa thu đến, cuộc thi Hương ba năm một lần của Đại Tụng cũng muốn bắt đầu.

Hạ Lan Tiềm là học sinh ưu tú nhất của Quốc Tử Giám, tiên sinh trong Quốc Tử Giám đều ký thác kỳ vọng cao với cậu, người nhà cũng như thế, nhưng mà cảm xúc của Hạ Lan Tiềm lại rất suy sụp, mấy ngày qua đều là rầu rĩ không vui, hỏi cậu làm sao cũng không nói, nhưng luyện võ đọc sách lại chuyên cần hơn trước rất nhiều. Hạ Liên Phòng nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi lo lắng.

Đây là đệ đệ nàng từ nhỏ nhìn đến lớn, trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, không ai rõ ràng hơn so với nàng.

Nó muốn lên chiến trường.

Muốn bảo vệ quốc gia, chiến đâu nơi xa trường, anh dũng giết địch, da ngựa bọc thây. Đó là nhiệt huyết mênh mông trong lòng tất cả nam nhi, là lời kêu gọi khắc sâu từ trong linh hồn phát ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.