Đích Nữ Truyện Ký

Chương 227: Hai nước nghị hòa, đi sứ Đại Nguyên



"Theo cách nói của ngươi, không tín nhiệm biểu ca, không phải lỗi của ngươi mà ngược lại là do huynh ấy không thể làm cho ngươi tín nhiệm, là lỗi của huynh ấy?" Hạ Liên Phòng xem như đã hiểu, Nhiếp Phinh Đình này căn bản là không có một chút ăn năn hoặc là xin lỗi gì, nàng ta cảm thấy người khắp thiên hạ đều phải xin lỗi nàng ta, bao gồm cha anh cho nàng ta vinh diệu, bao gồm nam nhân vẫn luôn sủng ái nàng ta, ở trong lòng Nhiếp Phinh Đình, mọi người đều có lỗi với nàng ta.

Nhiếp Phinh Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng: "Ngươi biết không? Từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã không thích ngươi!"

"Cũng vậy." Nàng đối với nàng ta cũng không ưa thích gì.

"Ngươi thật sự làm cho người ta phải ghen tỵ." Nhiếp Phinh Đình nói. "Rõ ràng ngươi cùng ta không khác nhau bao nhiêu, thậm chí hoàn cảnh của ngươi còn phiền toái hơn ta, ngươi có di nương không tốt lành gì cùng hai thứ muội chỉ biết cản trở, tổ mẫu của ngươi cũng không thích ngươi, ngươi còn có hai đệ muội cần chiếu cố... Nhưng dựa vào cái gì ngươi lại sống được khoái hoạt nhiều hơn ta như vậy? Dựa vào cái gì ngươi lại không cần lo lắng như ta? Dựa vào cái gì ngươi có thể quang minh chánh đại ra cửa, được Thái Hậu sủng ái, Hoàng Thượng tán thưởng, cuối cùng còn có thể gả cho Thanh vương điện hạ danh chấn thiên hạ, còn ta, sớm đã quá tuổi kết hôn lại chỉ có thể ở trong phủ Tín Dương hầu, làm một đại tiểu thư vô năng?! Khi ngươi đã trở thành Bình Nguyên công chúa đại danh lừng lẫy thì ta vẫn đang ở trong phủ Tín Dương hầu đau khổ giãy dụa, muốn rời khỏi đây! Ngươi nói xem, có phải ông trời đã quá không công bằng hay không?!"

Hạ Liên Phòng nghe xong, bật cười một tiếng: "Ngươi người này cũng thật là thú vị, nghe ngươi nói vậy, giống như ngươi không hề có lỗi gì, ngược lại đều là lỗi của người khác sai. Là ta bảo ngươi hại người? Là ta bảo ngươi đi lừa gạt cảm tình của Thần ca? Là ta bảo ngươi vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn? Đây đều là chính ngươi lựa chọn, nay được làm vua thua làm giặc, ngươi còn giải biện cái gì? Khi ngươi nghe theo Nhiếp Tĩnh cam nguyện phản bội Thần ca để làm nữ tướng quân thì nên nghĩ tới sẽ có cái ngày này!"

"Vinh diệu, thân phận địa vị của ngươi, tất cả đều là các nam nhân Nhiếp gia đưa cho ngươi. Tín Dương hậu cùng mấy vị công tử, kia trân trọng ngươi cỡ nào, nhưng ngươi lại vì một cái lý tưởng mơ hồ, chắp tay đưa các huynh trưởng của mình ra, mặc kệ sống chết của bọn họ, hiện tại còn ở trước mặt ta lên án bọn họ đối đãi ngươi không tốt? Lui một bước mà nói, ngươi từng đối xử tốt với bọn họ chỗ nào chưa?" Năm mươi bước cười một trăm bước, nàng ta căn bản chưa từng làm gì cho các nam nhân Nhiếp gia, một mặt yên tâm thoải mái hưởng thụ sự trả giá của bọn họ, nay sự tình bại lộ, Nhiếp gia chia năm xẻ bảy, Nhiếp Phinh Đình chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn đẩy hết lỗi lầm lên trên người người khác! Kẻ hồ ngôn loạn ngữ như thế, Hạ Liên Phòng cũng thật sự là lần đầu nhìn thấy!

Loại người này mặc kệ phát sinh chuyện gì, sai đều không phải là bọn họ, nguyên nhân đều ở trên người người khác, da mặt cũng thật là dầy. "Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, sao không noi theo nữ tướng quân Mộ Dung Tĩnh mấy trăm năm trước, nữ giả nam trang rời nhà, lẻ loi một mình đi tòng quân, dựa vào năng lực của mình, 20 năm sau trở thành hộ quốc tướng quân, ai cản trở ngươi sao? Nhiếp Vô Tích thương yêu ngươi như vậy, quyết không thể nào hạn chế sự tự do của ngươi, là chính ngươi không dám, là ngươi không có cái dũng khí bắt đầu lại từ đầu kia! Ngươi chiếm chiến công của nam nhi Nhiếp gia nhữ, lại còn muốn nói bọn họ không đúng, Nhiếp Phinh Đình, mặt mũi ngươi thật là lớn!"

Nhiếp Phinh Đình cảm thấy, trong lòng mình tựa hồ có cái gì đó bị Hạ Liên Phòng không chút lưu tình chọc thủng, nàng ta run rẩy cánh môi, cãi lại nói: "Ngươi nói bậy! Sự tình căn bản không giống như ngươi nói! Là bọn họ cưỡng ép ta lưu lại, bọn họ không mang ta cùng đi!"

"Ngươi đừng đùa, từ cổ chí kim, phàm là thế gia cao môn tay cầm binh quyền, trừ các nam nhi ra trận, có nhà ai không để gia quyến lưu lại? Tín Dương hầu phủ trừ ngươi ra thì đều là nam nhi, chẳng lẽ muốn bọn họ lưu lại hay sao?" Hạ Liên Phòng không chút khách khí nói. "Ngươi đugs là giỏi tính toán, cũng không ngẫm lại xem, những sách lược kia của ngươi, sau khi Tín Dương hậu nhận lấy còn phải nghĩ biện pháp thực hiện để cho ngươi vui. Nay phụ thân ngươi đã chết, ngươi lại ngay cả một giọt nước mắt cũng không hề hơi! Theo ta thấy, người bạc tình nhất Nhiếp gia, không phải Nhiếp Tĩnh, mà ngược lại là ngươi!"

Nhiếp Phinh Đình rống to: "Im miệng! Ngươi im miệng! Đừng có ở trước mặt ta tiếp tục nói hưu nói vượn!"

"Có phải nói hưu nói vượn hay không, ngươi khẳng định còn rõ ràng hơn ta." Hạ Liên Phòng lãnh đạm nói, quay đầu đi nhìn Lam Thần: "Thần ca, nữ tử như vậy, huynh còn muốn nói thêm cái gì với nàng ta?"

Lam Thần chậm rãi lắc đầu, trong mắt nhìn Nhiếp Phinh Đình tràn đầy thất vọng. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Chúng ta trở về đi, Liên muội."

Hạ Liên Phòng ân một tiếng, hai huynh muội xoay người đi ra ngoài, Nhiếp Phinh Đình đứng ở phía sau, một đôi mắt đẹp bởi vì ghen tị phẫn hận đã tràn ngập tơ máu, nàng ta hung tợn trừng Hạ Liên Phòng, tựa hồ muốn từ trên người nàng lấy xuống một miếng thịt. "Hạ Liên Phòng! Ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"

Khổ nỗi Hạ Liên Phòng lại ngay cả nhìn cũng không thèm quay đầu lại nhìn, trong lòng chỉ thấy buồn cười, chẳng lẽ đây là khẩu hiệu của Nhiếp gia? Ai cũng nói làm quỷ cũng không buông tha cho nàng, cũng không xem thử xem mình đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, người như bọn họ, kiếp sau còn không biết có thể làm người hay không, còn nói cái gì mà báo thù rửa hận?!

"Liên muội, muội nói xem, có phải ta rất ngu xuẩn hay không?"

Thấy Lam Thần đột nhiên hỏi, Hạ Liên Phòng đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi lập tức cười nói: "Sao lại như vậy được chứ? Thần ca chí tình chí nghĩa, năm đó chính là người đứng đầu bảngTrạng Nguyên, ngay cả Hoàng Thượng cũng tán dương huynh thông minh nhanh nhẹn, liên quan gì đến chữ ngu xuẩn chứ?"

"Nếu không ngu xuẩn, tại sao ngay cả nữ tử thích mình là chân tình hay là giả ý cũng nhìn không ra được?" Lam Thần có chút suy sụp cảm xúc. "Ta vốn vẫn cho là..."

"Chuyện cảm tình này, trước nay đền khiến một người có thể trở nên không giống chính mình. Huynh đặt mình vào trong đó, tất nhiên nhìn không ra quan hệ lợi hại trong đó." Hạ Liên Phòng lại vẫn mỉm cười an ủi hắn. "Huống chi Nhiếp Phinh Đình mĩ mạo ôn nhu, thiện giải nhân ý, huynh thích nàng, sao còn đi hoài nghi nàng ta chứ?"

Lam Thần vẫn cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, hiện tại mới nhớ tới, kỳ thật bình thường Nhiếp Phinh Đình cũng có rất nhiều chỗ không thích hợp có thể nhìn ra. Ví dụ như nàng luôn là sẽ không dấu vết hỏi hắn tình huống bây giờ của Phủ Tĩnh quốc công, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tĩnh quốc công, lại như có như không ở trước mặt hắn nói mấy lời ba phải cái nào cũng được, châm ngòi quan hệ giữa hắn cùng người nhà... Nếu không phải ý chí hắn kiên định, nếu như đổi lại là người khác, sợ sớm đã rơi vào trong bẫy của Nhiếp Phinh Đình.

Nghĩ tới mình còn đem tin tức phụ thân cùng tứ đệ rời kinh nói cho Nhiếp Phinh Đình, Lam Thần liền vạn phần ảo não: "Nếu ta thông minh một chút, không nói chuyện phụ thân cùng tứ đệ không ở Yến Lương nói cho nàng biết thì nói không chừng Nhiếp gia căn bản không có khả năng động thủ nhanh như vậy!"

"Thật sự còn muốn cám ơn Thần ca nói cho nàng ta đấy!" Hạ Liên Phòng cười. "Nếu không phải do huynh nói cho nàng ta biết, Nhiếp gia sẽ không động thủ nhanh như vậy, cũng sẽ không xuất hiện nhiều dấu vết như vậy, nếu bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức một đoạn thời gian, khi đó nhất định càng thêm khó đối phó. Cũng may hiện tại tất cả mọi chuyện đều kết thúc, Thần ca, huynh chớ tự trách nữa. Nhiếp gia sụp đổ, thế cục Yến Lương nhất định sẽ có chuyển biến, Triệu thế gia tất nhiên sẽ sinh lòng khác, tứ đại thế gia nay mất một nhà, người muốn thế thân hoặc là vươn lên đứng đầu tất nhiên không ít. Ngoại tổ phụ nay đã lớn tuổi, đại cữu phụ lại không ở Yến Lương, vẫn phải thỉnh Thần ca phí tâm nhiều hơn."

Đúng nha, hắn còn có trách nhiệm của hắn, hắn còn muốn thủ hộ người nhà cùng quốc gia này, đây là chuyện hắn thân là nam tử nên làm, sao có thể nào vì một nữ tử căn bản không đáng, suốt ngày sa vào chuyện nhi nữ tình trường chứ? Nghĩ đến đây, Lam Thần cảm kích nhìn Hạ Liên Phòng: "Đa tạ muội nhắc nhở ta, Liên muội."

"Người một nhà không cần khách khí như vậy." Hạ Liên Phòng mỉm cười nói.

Nghi ngờ trong lòng đã được giải trừ. Vốn nàng còn tưởng rằng trong lòng Nhiếp Phinh Đình ít nhất sẽ có vài phần tình ý với Thần ca, nhưng từ biểu hiện vừa nãy của Nhiếp Phinh Đình, vài phần tình ý kia... Không khỏi cũng quá lạnh bạc rồi! Thần ca sở dĩ nói cho nàng ta biết đại cữu phụ cùng Vãn ca không ở Yến Lương là bởi vì đã coi nàng ta như người nhà. Nhưng xoay người Nhiếp Phinh Đình liền đem tin tức này nói cho Nhiếp Tĩnh, như thế sao có thể không khiến người ta cảm thấy hàlạnh tâm chứ?

Xem từ thái độ của Nhiếp Phinh Đình, nàng ta có thể lên làm nữ tướng quân nửa vời hời hợt kia, nhất định là nhờ bút tích của Nhiếp Tĩnh. Sợ là đã làm giao dịch với Nhiếp Tĩnh, đem toàn bộ tin tức nàng ta lấy được về Phủ Tĩnh quốc công nói ra chi tiết, hắn liền cho nàng ta quyền lực, để cho nàng ta đi làm tướng quân?

Nhiếp Phinh Đình cả đời cố chấp với lý tưởng này, tất nhiên sẽ không chút do dự đồng ý. Chuyện tình yêu nam nữ ở trong lòng nàng ta chỉ mong manh không đáng giá nhắc tới như thế.

Hạ Liên Phòng nhịn không được cảm thấy không đáng giá thay Lam Thần. Nhưng nàng đồng thời cũng tin tưởng, tương lai sẽ có người càng tốt hơn đang đợi Lam Thần, Nhiếp Phinh Đình căn bản không phải là chân mệnh thiên nữ của hắn, hai người phân ra cũng không hẳn là chuyện xấu. Ngược lại là Nhiếp Phinh Đình, còn không bằng lựa chọn làm đại thiếu phu nhân Lam gia, ít nhất bây giờ cũng không cần đi theo Nhiếp Vô Tích bị phán xử tử hình.

Từ lúc Thanh vương hồi kinh Hạ Liên Phòng liền lại từ phủ Bình Nguyên công chúa chuyển về phủ Thanh vương, đối với nàng sống ở đâu kỳ thật không quan trọng, chỉ cần có Thanh vương ở đó, cho dù bảo nàng sống trong ngôi miếu đổ nát thì nàng cũng có thể chấp nhận.

Vừa hồi phủ, Ngọc Hành liền đến bẩm báo nói Nhiếp Thương quay lại Phủ Tĩnh quốc công đã biến thành "Phủ Trấn Viễn tướng quân", vẻ mặt đại biến nhưng vẫn cường chống trốn đi, sau khi quẹo vào một ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện một tên Hắc y nhân đưa hắn đi, người nọ khinh công rất cao, chỉ khoảng nửa khắc đã mất tung ảnh, lúc ấy Ngọc Hành bị thân thủ của hắn làm cho choáng váng, đợi lấy lại tinh thần thì người đã không thấy đâu.

Lúc nói lời này, hắn có vẻ vô cùng xấu hổ —— chung quy đây là lần đầu tiên hắn làm hỏng nhiệm vụ, không biết vương phi có cảm thấy hắn là một phế vật vô dụng hay không?

Hạ Liên Phòng lại không tức giận mà chỉ nói: "Ngươi làm rất tốt."

... Như vậy còn làm rất tốt? Vương phi đây không phải là đang châm chọc hắn đấy chứ?!

Ngọc Hành cẩn thận ngẩng lên ngó Hạ Liên Phòng, xác định nàng là nói thật mới thiên ân vạn tạ nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng rời đi, sợ đây là lời Hạ Liên Phòng nhất thời không cẩn thận nói ra, vạn nhất đợi một hồi lấy lại tinh thần sửa miệng thì làm thế nào? Dù sao ra khỏi cửa phòng khách này, mọi chuyện hắn không nhận về mình nữa.

Lại nói, hắc y nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao thân thủ nhanh nhẹn như vậy, ngay cả hắn cũng bị xem choáng váng? Nhiếp gia hiện giờ đã là chó nhà có tang, ai cũng gào giết kêu đánh, sao còn có thể có người vụng trộm cấu kết với bọn họ? Nhất là Nhiếp Thương đã bị phế võ công, không có giá trị lợi dụng gì, quyền thế phủ Tín Dương hầu cũng đã tiêu tán trở thành mây khói, giờ này khắc này người còn liên lạc với Nhiếp Thương, rốt cuộc là ai? Lá gan vì sao lại lớn như vậy?

Thanh vương liếc mắt nhìn Hạ Liên Phòng, thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng liền ra hiệu cho những người khác lui ra ngoài, đợi cho trong phòng khách chỉ còn lại hai phu thê bọn họ hắn liền thò tay đem Hạ Liên Phòng ôm đến ngồi trên đùi mình, hôn phấn môi mềm mại của nàng một cái, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy? Nghĩ gì thế?"

"Chàng nói xem người đưa Nhiếp Thương đi sẽ là ai?"

"Chuyện này không dễ phỏng đoán." Thanh vương nhíu mi lại. "Ai cũng có khả năng, nhưng ta cảm thấy Nhiếp Tĩnh có khả năng lớn nhất. Nếu chiếu theo lời nàng nói, người này tâm cơ sâu không lường được, nếu có thể dưới thiên la địa võng của ta thuận lợi đào thoát, vậy thì đây tuyệt đối là một kẻ khó đối phó, không cẩn thận liền có thể bị hắn hung hăng cắn ngược lại một cái. Nhiếp Thương là đại ca của hắn, thuận tình thuận lý đều thấy là hắn nhất."

"Nếu vậy, nói cách khác, Nhiếp Tĩnh quả nhiên còn ở trong thành Yến Lương chưa hề rời đi?" Sở dĩ thả ra Nhiếp Thương ngoài chính là vì nguyên nhân này, chính là muốn xem thử sẽ có người tiếp xúc với hắn hay không, mà tiếp xúc với hắn là loại người nào.

Về phần Nhiếp nhị bị xem như rối gỗ kia, tay chân gân mạch đứt đoạn, vừa câm vừa mù, đây mới thật sự là không có một chút tác dụng gì. Còn Nhiếp Thương, dù cho không biết võ công, sự mưu lược cùng gan dạ sáng suốt của hắn cũng là vạn dặm mới tìm được một. Nhiếp Tĩnh lựa chọn cứu hắn cũng rất bình thường.

"Hẳn là như vậy." Thanh vương nghiêm túc nói. "Nay Yến Lương thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt, hắn quyết không thể chạy thoát được. Còn có một vấn đề chính là, nếu hắn chạy đi thì hắn sẽ đi đâu?"

"... Quay về trên núi nơi hắn từng ở?"

"Đại sự chưa thành đã hủy trên tay nàng, Nhiếp Tĩnh có thể cam tâm sao?" Thanh vương hỏi. "Bởi vì không chiếm được ánh mắt của nàng, hắn ở trước mặt nàng ra vẻ chính nhân quân tử, sau lưng liền đánh chết mấy hạ nhân, người như vậy còn có thể cam tâm tình nguyện trở lại trên núi, sống tiếp những tháng ngày thanh tâm quả dục kia hay sao? Ta không thấy vậy được. Hắn nhất định còn có hậu chiêu, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Hạ Liên Phòng hỏi. "Túc Lang, có phải chàng cũng nghĩ giống ta hay không?"

Phu thê hai người liếc nhau, nhìn rõ ràng sự lo lắng trong mắt đối phương—— bọn họ đều nghĩ, Nhiếp gia có phải thật sự có cấu kết với Đại Nguyên hay không. Bằng không sao lại khéo như vậy?"A Phòng, vừa nãy ta từ trong cung trở về, nàng có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Hạ Liên Phòng lắc đầu.

"Trận chiến lần trước Đại Tụng đại hoạch toàn thắng, đánh lui quân đội Đại Nguyên gần trăm dặm, tất cả thành trì bị chiếm trước đó cũng lấy lại toàn bộ." Ngoài miệng nói tin tức tốt, nhưng biểu tình của Thanh vương lại vẫn rất nghiêm túc. "Đại Nguyên phái người đưa thư hàng đến Yến Lương, yêu cầu nghị hòa."

"Nghị hòa?!" Hạ Liên Phòng lắp bắp kinh hãi. "Đại Nguyên lại sẽ yêu cầu nghị hòa?!" Một quốc gia dã man, không hề có văn minh gì đáng nói, ngoại trừ giết chóc chính là giết chóc, chỉ biết đến nắm đấm cùng bạo lực như thế mà lại chủ động đưa ra lời nghị hòa?

"Rất kỳ quái đúng không? Ta cũng cảm thấy như vậy." Thanh vương nheo mắt lại, bàn tay to vô ý thức vuốt ve ngón tay tinh tế non mềm của Hạ Liên Phòng. "Bọn họ không phải là người dễ nói chuyện như vậy. Hoàng Đế Đại Nguyên, giết người như ngóe, là một bạo quân nổi danh, hắn sẽ sai người đến nghị hòa đúng thật là quá kỳ quái."

Từ xưa đến nay, bất cứ quốc gia nào chủ động đưa ra yêu cầu nghị hòa, tất yếu đều phải ký kết một loạt hiệp ước không bình đẳng, sau này hàng năm còn phải tiến cống vàng bạc châu báu lương thực vải vóc mĩ nhân, thậm chí còn phải cắt nhường thành trì, mang danh phụ quốc khuất nhục... Đại Nguyên dã tâm bừng bừng mà lại nguyện ý sao?!

"Bọn họ đã phái sứ giả tới?"

"Tạm thời chỉ có người truyền tin, chưa có sứ giả nghị hòa. Muốn chúng ta đồng ý xong người kia trở về bẩm báo, rồi mới có thể phái sứ giả đến." Thanh vương liếc mắt nhìn Hạ Liên Phòng. "Khi hai quốc nghị hòa, hòa thân là cách thức phổ biến nhất, cũng biện pháp hữu hiệu nhất."

Hạ Liên Phòng trừng mắt nhìn: "Các công chúa của Hoàng Thượng cũng đều đã đến tuổi thành hôn, có thể gả đi. Chỉ là... Ta không tin quân chủ Đại Nguyên sẽ đối xử tử tế với các nàng." Đối với quốc gia sống trên lưng ngựa đánh thiên hạ kia, bọn họ chỉ yêu thích nữ tử có thể cưỡi ngựa bắn cung săn thú, anh tư hiên ngang không thua nam nhi, có thể cùng nam tử bảo vệ quốc gia. Những nữ tử của Đại Tụng lại đều mang hơi hướng Giang Nam sông nước, ôn nhu yểu điệu, bọn họ xưa nay nhìn đã cảm thấy đau răng, chơi đùa còn ổn chứ nếu thật sự muốn cưới về nhà làm thê tử, thì là chuyện không hề mong muốn chút nào.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao quân đội Đại Nguyên vừa công chiếm thành trì của Đại Tụng liền cướp của giết người gian dâm không chuyện ác nào không làm, bọn họ căn bản không cho rằng loại nữ tử mềm mại yếu đuối này có thể được xưng là nữ tử!

"Ý của Hoàng huynh là, Đại Nguyên đưa một hoàng tử đến làm con tin, sau đó để ta đi Đại Nguyên một chuyến."

"Để chàng đi Đại Nguyên?" Hạ Liên Phòng kinh hô, cả người đều cứng ngắc. "Làm sao có thể đi chứ? Đại Nguyên quốc vô cùng gian trá giảo hoạt, lại không giữ chữ tín, rất có thể sẽ hại chàng!" Nếu giết chết được Chiến Thần thì khoảng cách đánh bại Đại Tụng còn xa sao?

"Vì thăm dò, ta phải đi. Có thể không cần đánh nhau vẫn là tốt nhất. Những năm gần đây thấy cuộc sống của dân chúng biên cảnh khổ cực đã quá đủ rồi, ta chỉ hy vọng bọn họ có thể an cư lạc nghiệp, từ nay về sau không còn có chiến tranh." Tuy rằng thân là võ tướng, trời sinh liền có một loại nhiệt huyết yêu thích với chiến tranh, nhưng Thanh vương lại thật tâm hi vọng chiến tranh có thể vĩnh viễn biến mất. "Đại Nguyên nhiều lần xâm phạm biên cảnh nước ta, đốt giết đánh cướp, khinh nam bá nữ, bắt dân chúng Đại Tụng ta đi làm nô lệ. Nếu muốn ký kết điều ước nghị hòa, bọn họ tất phải đem trả lại toàn bộ con dân Đại Tụng! Sau khi ký kết điều ước, ta tất yếu phải làm sứ giả đến Đại Nguyên một chuyến. A Phòng, ngoại trừ ta, ai cũng không thích hợp."

Đúng nha, vô luận là thân phận hay là năng lực, chỉ có Thanh vương là người chọn lựa thích hợp nhất. Nhưng mà... "Vậy chàng phải mang theo ta cùng đi."

"Không được!" Hắn không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

"Nếu chàng không dẫn theo ta, đi một mình, ta liền ở trong phủ dưỡng mấy tiểu quan trẻ tuổi, ta mới nghe nói tiểu quan trong Vạn hoa lầu ai cũng môi hồng răng trắng, còn rất biết lấy lòng người khác, ở Yến Lương không ít quý phu nhân đều lặng lẽ bao dưỡng đấy!" Hạ Liên Phòng liếc mắt nhìn hắn. "Vừa vặn trượng phu đã lớn tuổi, còn nhiều năm không ở phủ trong, ta thấy khuê phòng tịch mịch, tất nhiên muốn tìm chút an ủi."

Thanh vương nghe mà muốn nôn ra máu: "Nàng đừng mơ tưởng!"

"Vậy chàng phải dẫn theo ta." Nàng lập tức chuyển đề tài. "Chuyện này rất bình thường không phải sao? Thanh vương điện hạ và Thanh vương phi cùng đi, có thể thấy là rất có thành ý không phải sao?"

Thanh vương lại vẫn có ý đồ giãy dụa lúc sắp chết: "Nhưng chưa từng có tiền lệ nữ tử đi sứ, cũng không có vị sứ giả nào dẫn theo thê tử đi sứ nước khác..."

" Thành tổ Hoàng Đế khai quốc của triều ta từng dẫn theo nguyên hậu đi chu du các nước, thăm dò phong thổ các quốc gia đáy!" Hạ Liên Phòng nheo mắt, dáng vẻ kia vô cùng xinh đẹp, khiến Thanh vương nhìn mà bụng dưới thấy buộc chặt. "Chẳng lẽ chàng không biết?"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, chỉ cần hoàng huynh đồng ý là được." Hạ Liên Phòng mới không cho hắn thời gian nói tiếp đâu, trực tiếp ôm cổ hắn hôn lên, phấn môi ngọt ngào hôn cho Thanh vương run cả eo lên, hắn âm thầm kêu khổ dưới đáy lòng, tay lại rất không có tiền đồ ôm chặt vòng eo như dương liễu của nàng, "A Phòng... nàng, nàng đừng như vậy..."

"Vương gia." Nàng ôn nhu gọi hắn, thanh âm yêu kiều nũng nịu, Thanh vương nghe mà xương cốt cả người đều mềm ra. Thường ngày Hạ Liên Phòng cái gì đều không làm cũng đã đủ để cho hắn mất khống chế, nay cố ý thả mềm tiếng nói, kiều thái mọc lan tràn, Thanh vương đâu chịu được?

Trước đây cũng không phải là chưa có người từng tặng nhiều loại mĩ nhân để lấy lòng hắn, nhưng Thanh vương lại có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, không nổi bất kỳ phản ứng nào. Hiện tại hắn coi như là được nếm đến quả đắng, hóa ra phía trước đó đều là tích cóp để bây giờ phát đây mà! "A Phòng, nàng, nàng như vậy cũng vô dụng, ta sẽ không đồng ý ..." Chỉ cần hắn không đồng ý, hoàng huynh liền không có khả năng đồng ý.

"Vương gia, chẳng lẽ chàng không muốn thiếp sao?" Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng day cắn đầu lưỡi hắn, phả ra khí như lan ghé vào lỗ tai hắn dụ dỗ nói, "Nếu không dẫn theo thiếp cùng đi, ta sẽ ở trong phủ dưỡng tiểu quan."

"Cô nương gia, nói cái gì vậy..." Thanh vương suýt nữa bị nàng làm cho tức chết.

Hạ Liên Phòng nhíu mày nói: "Cái gì mà cô nương gia, sau khi gả cho chàng thiếp đã sớm không phải cô nương gia nữa rồi." Nói xong, dùng tiếng nói càng thêm ngọt ngào như mật đường khẩn cầu, "Vương gia, chàng hãy thỏa mãn tâm nguyện của thiếp đi, hai phu thê chúng ta cùng đi, chàng còn nhớ đã hứa sẽ mang thiếp đi dạo khắp thiên hạ không? Chàng còn nói sẽ vĩnh viễn nghe theo lời của ta, thương yêu ta, sao mới thành thân chưa được vài năm chàng đã muốn nuốt lời rồi à?"

"Ta... Ta không phải là muốn nuốt lời, mà là rất nguy hiểm, A Phòng..." Nàng đang cắn rái tai của hắn!

"Vậy chàng có đồng ý hay không? Ta cam đoan sẽ thật biết điều, hơn nữa ta sẽ mang theo Thiên Tuyền cùng Diêu Quang, đến lúc đó chàng phái bao nhiêu người đi theo ta cũng không sao." Giọng nói của nàng đột nhiên tràn ngập hoài nghi. "Chẳng lẽ đường đường là Thanh vương điện hạ, ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được sao?"

"Đương nhiên không phải..."

"Vậy thì dẫn theo thiếp cùng đi nha!"

"A Phòng..." Thanh vương cố gắng duy trì thần trí thanh tỉnh, hắn thật sự rất muốn trầm luân trong đó, nhưng hắn sợ lý trí vừa bay đi liền đồng ý cái gì đó không nên đồng ý. "Nhạc phụ đại nhân, còn có ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu bọn họ sẽ không đồng ý, quá nguy hiểm ..."

Khi hắn lôi Hạ Lịch cùng Tĩnh quốc công ra làm bia đỡ đạn đã nói lên trong lòng hắn đã nhượng bộ. Hạ Liên Phòng am hiểu sâu đạo lý này, nhất thời càng thêm ra sức, bàn tay thon nhỏ theo vạt áo mò vào lồng ngực rắn chắc. "Sao lại như vậy chứ? Hoàng Thượng đã ra lệnh, chẳng lẽ bọn họ còn dám cãi lời? Vương gia, hãy để thiếp đi cùng chàng đi~~ "

Thanh vương cuối cùng cũng vô lực phản kháng: "... Được!" Nói xong lập tức đứng dậy, bế ngang Hạ Liên Phòng lên, vội vàng chạy như điên vào phòng ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.