Bị Hạ Hồng Trang chỉ chứng, Diêu Quang lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ, nàng vội vã quỳ xuống, nói với Hạ Liên Phòng: "Tiểu thư nắm rõ! Nô tỳ nào có bản lãnh như vậy nha, có thể đánh bất tỉnh tam tiểu thư? Nô tỳ chỉ là một nô tài tay trói gà không chặt, có tiểu thư quan tâm mới có thể ở lại phủ đại học sĩ, nơi nào dám đi hãm hại chủ tử phủ trong chứ?"
Đừng nói là đám người Từ thị, chỉ nhìn mỗi biểu tình cùng ngữ khí của Diêu Quang, ngay cả Hạ Liên Phòng đều suýt nữa bị nàng lừa! Nha đầu kia quả nhiên là cái quỷ linh tinh, diễn sâu vô cùng, dạo này bởi vì chuyện của Trương Chính Thư Diêu Quang lại cùng Ngọc Hành cấu kết chơi chung không thiếu, học không ít mánh lới gạt người. Hơn nữa dáng người nàng nhỏ xinh gầy yếu, ai sẽ tin tưởng một tiểu cô nương nũng nịu như vậy kỳ thật là nha đầu lực bạt sơn hề khí cái thế quái lực?
Cho nên Từ thị tất nhiên là không tin, bà ta chỉ cảm thấy Hạ Hồng Trang không đủ biết đại thế. Nên biết, dù thật sự là Diêu Quang đánh bất tỉnh nàng ta, nàng ta lên án Diêu Quang trước công chúng đây chẳng phải là nói, chuyện này có quan hệ với Hạ Liên Phòng sao? Chung quy Diêu Quang chính là đại nha hoàn bên người Hạ Liên Phòng, nơi này là Trương gia, Hạ Hồng Trang lên án chính là đem mặt mũi của Hạ gia bọn họ ném xuống đất cho người Trương gia dẫm đạp nha! "Nói hưu nói vượn! Hồng Trang, sao còn nhỏ tuổi lại loạn cắn càn như thế? Đại tỷ ngươi chưa từng có chỗ phải xin lỗi ngươi, Diêu Quang lại là người gầy yếu, ngươi nói nàng đánh ngươi bất tỉnh, vậy thì ngươi nói cho ta biết, nàng là đánh ngươi bất tỉnh như thế nào, lại vì sao đánh ngươi bất tỉnh? Từ khi đại tỷ ngươi đến tìm ta, Diêu Quang vẫn đi theo phía sau nàng một lát cũng không rời, lấy đâu ra thời gian hại ngươi? Trong thời gian nàng không có ở đây, vì sao ngươi không trốn? Không đi? Không đến tìm trưởng bối tương trợ?" Rõ ràng chính là bản thân Hạ Hồng Trang không biết liêm sỉ tư thông với người khác, kết quả xảy ra chuyện lại muốn đem bát nước bẩn này tát đến trên đầu Hạ Liên Phòng.
Loại thủ đoạn này Đại Từ thị nhìn đã nhiều, bà ta ở Trương gia nhiều năm như vậy, có thể vẫn luôn chặt chẽ chưởng quản việc bếp núc tất nhiên không phải kẻ dễ đối phó. Đối với tâm tính của Hạ Hồng Trang cũng tự cho là có chút lý giải.
Rõ ràng nói là nói lời thật, cố tình lại không ai tin tưởng, Hạ Hồng Trang nhất thời cảm thấy càng thêm ủy khuất, nàng ta mở to một đôi mắt đẫm lệ nhìn về Trương Chính Thư vốn quỳ ở bên người mình, lại bởi vì thân thể không thích hợp được Đại Từ thị đỡ lên giường, ánh mắt thu thủy đa tình kia khiến tâm thần Trương Chính Thư rung động, nhịn không được liền mở miệng nói đỡ: "Tiểu di nãi nãi, mong ngài chớ trách cứ Hồng Trang biểu muội, hai người chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, nếu tiểu di nãi nãi muốn trách cứ thì cứ trách cả ta đi!" Vừa nói vừa tránh khỏi Đại Từ thị nâng đỡ, quỳ đến bên cạnh Hạ Hồng Trang.
Việc đã đến nước này, Từ thị còn có thể nói cái gì chứ? Nữ nhi gia danh tiết là lớn nhất, may mắn chuyện hôm nay chỉ có hai nhà biết được, cũng không có quá nhiều hạ nhân, bằng không lan truyền đi ra ngoài thì bà ta thật sự không cần làm người nữa! Điều duy nhất khiến Từ thị may mắn là, hai lần đều là cháu gái thứ xuất trúng chiêu, Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi an toàn vô sự, thứ nữ liền là thứ nữ, lên không được mặt bàn, chỉ cần thanh danh đích nữ đủ tốt đủ vang dội, mấy cái thứ nữ dù có phẩm đức bại hoại cũng không ảnh hưởng tới thanh danh của Lệ nhi.
Nếu Hạ Liên Phòng biết suy nghĩ trong lòng Từ thị tất nhiên sẽ cười lạnh một tiếng. Nên biết kiếp trước mỗi khi đám người Thượng Quan thị sử kế hãm hại ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng Từ thị đều tại may mắn người gặp chuyện không may không phải hai cháu gái mà bà ta thương yêu, ngay cả chuyện Hạ Liên Phòng bị hại chết Từ thị cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Hạ Liên Phòng đã sớm đem nàng nhìn rõ, đối Từ thị mà nói, ai đều không trọng yếu, vinh hoa phú quý mới là điều bà ta mong muốn, địa vị Hạ gia như hôm nay bà ta còn xa xa không đủ thỏa mãn!
Hai đứa cháu gái kiếp trước Từ thị yêu như trân bảo hóa ra mất đi ánh sáng cùng giá trị thì Từ thị cũng sẽ nhanh chóng coi các nàng như giày cũ vất đi.
Đây là một người vô tình lại lãnh khốc cỡ nào! Chỉ riêng chuyện tổ phụ chung thân chỉ cưới một mình Từ thị, chưa từng nạp thiếp, Từ thị lại sống an nhàn sung sướng nhiều năm, nhưng trên bản chất bà ta cùng Đại Từ thị là loại người như nhau, hai người đều là kẻ chỉ biết đến bản thân, ích kỷ tư lợi, vì lợi ích sát sườn của bản thân có thể hi sinh hết thảy, bao gồm thân nhân. Ai có bản lĩnh, ai có giá trị lợi dụng thì liền đối xử với người đó ôn hoà, ngược lại đương nhiên là mặt lạnh.
Hạ Hồng Trang cũng không phải người ngu, nàng ta chỉ là không cam lòng mới lên án Diêu Quang. Từ thị vừa quát ngừng nàng ta liền hiểu nguyên do, nhất thời cắn môi không nói một lời. Từ thị thấy vậy lộ ra thần sắc hài lòng, như vậy mới ngoan, mới để cho bà ta cảm thấy buông tha cháu gái này không phải một lựa chọn sáng suốt. Vì thế mối hôn sự này liền định ra như vậy, trước khi đi Đại Từ thị liên tiếp lôi kéo tay Từ thị, thao thao bất tuyệt nói duyên phận hai tỷ muội nhờ con cháu lại được kéo dài, nói cam đoan Trương gia sau này sẽ đối đãi Hạ Hồng Trang thật tốt, coi như là đối đãi con cái trong nhà. Từ thị cũng cùng bà ta hư dĩ ủy xà*, trong lòng hai tỷ muội đều tràn ngập chán ghét lẫn nhau, cố tình trên mặt lại muốn làm ra một bộ tỷ muội tình thâm, Hạ Liên Phòng xem ở trong mắt không khỏi cảm thấy buồn cười. (*hư dữ ủy xà đồng nghĩa với lá mặt lá trái: nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ)
Huynh đệ tỷ muội, vốn phải là người thân nhất trên đời, nhưng ở chỗ Đại Từ thị cùng Từ thị lại như như kẻ thù với nhau.
Trương Chính Thư cứng rắn chống đỡ thân mình đi ra tiễn đưa, tầm mắt khi nhìn đến Hạ Liên Phòng còn có một chút si mê còn sót lại. Nhưng khi hắn chống lại ánh mắt không chút để ý của Diêu Quang thì cả người lập tức rùng mình một cái, hắn cũng không thể lại đánh chủ ý lên Hạ Liên Phòng, bằng không nỗi thống khổ như lúc trước hắn không hề muốn nến trải lần thứ hai nữa! Nhớ tới tiểu tỳ nữ xinh đẹp gầy yếu kia lại là người tâm ngoan thủ lạt như vậy, đem xương của hắn rỡ ra rồi lại lần nữa nắn lại, loại tra tấn đau triệt nội tâm này Trương Chính Thư ngẫm lại vẫn cảm thấy sởn tóc gáy.
Dù sao vị hôn thê mĩ mạo đã tới tay, lại một lần nữa cùng phủ đại học sĩ thành lập lên quan hệ, mấy ngày này hắn liền tạm thời chịu thua đầu hàng Hạ Liên Phòng, đợi cho sau này thân mình tốt lên, mượn cớ Hạ Hồng Trang vịn lên biểu thúc phụ, giành công danh... Đợi cho ngày hắn làm rạng rỡ tổ tông nhất định muốn khiến tất cả nữ nhi Hạ gia đều phủ phục dưới thân hắn, làm cho hắn hưởng hết tề nhân chi phúc!
Thật là kẻ nhớ ăn không nhớ đánh gì đó, lại vẫn nghĩ đến việc xấu kia. Hạ Liên Phòng làm sao có thể nhìn không ra Trương Chính Thư suy nghĩ gì dưới đáy lòng, nàng chỉ là mỉm cười, quả thật là ôn nhu ân cần, nhìn không ra một chút khác thường.
Mọi người xuyên qua hành lang nhỏ đi tới cửa, đang muốn cáo biệt liền nghe thấy một thanh âm thét chói tai vang lên phía chân trời, hóa ra là Tần thị!
Đại Từ thị biến sắc!
Tiếp đó liền nhìn đến Tần thị quần áo xốc xếch từ chỗ cửa phòng đi ra, xiêm y lộn xộn, thời tiết hôm này ngày càng nóng bức, thành Yến Lương lại nóng như hỏa lò cho nên không ít nhân gia sớm đã mặc vào sa y mát mẻ. Loại sa y này tính chất mỏng nhẹ hơn nữa thông gió, nhưng chỗ hỏng là rất trong suốt, hơn nữa thực dễ dàng bị xé hỏng. Giờ phút này Tần thị đang trong cảnh la quần bị tàn phá cái yếm hơi lộ ra, hơn nữa tòa nhà Trương gia ở trước ngõ nhỏ, ngoài cửa chính là phố xá, vì thế cảnh tượng không chịu nổi này nháy mắt bị đầy người nhìn thấy, nhất thời cửa Trương gia bị vây ba tầng trong ngoài. Từ lúc đám di nương của Trương lão thái gia đến gây sự hàng xóm láng giềng đã đều rất chú ý Trương gia, cảm thấy nhà này rất có ý tứ, sớm muộn gì sẽ còn có trò hay để xem, kết quả quả nhiên không ngoài dự đoán!
Thân mình phu nhân gia đình nhà giàu đám người nghèo như bọn họ đều chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu!
Tần thị thét lên, run rẩy, đầu óc loạn thành một đoàn. Bà ta là người cẩn thận lại không đủ thông mình, bằng không Đại Từ thị sẽ không yên tâm đối với bà ta như thế. Nhưng chính vì Tần thị không đủ thông minh cho nên bà ta không thể nghĩ ra thứ Đại Từ thị cùng Từ thị cố kỵ là gì. Đối với bà ta mà nói, vừa đem Hạ Liên Phòng đưa đến phòng nhi tử liền hôn mê bất tỉnh, cũng không biết sự tình đã phát triển như thế nào, ngẫm lại quả nhiên là có liên quan đến tiểu tiện nhân Hạ Hồng Trang kia!
Bà ta quả nhiên không nên tin tưởng Hạ Hồng Trang không làm hỏng chuyện! Nên biết Hạ Hồng Trang cùng Hạ Liên Phòng chính là tỷ muội! Mà mình chỉ là một người ngoài, Hạ Hồng Trang làm sao có khả năng sẽ trợ giúp người ngoài mà lại không giúp tỷ muội của mình chứ? Chắc lúc ấy tiểu tiện nhân này là sợ bản thân mình đánh ngất cả nàng ta nên mới giả bộ cùng chung mối thù với mình, làm cho bà ta lơi lỏng cảnh giác!
Ánh mắt của dân chúng vây xem khiến Tần thị hoảng hốt không thôi, theo bản năng liền muốn tìm cái gì che cho mình, vì thế đương nhiên chọn trúng Hạ Hồng Trang, ai kêu tiện nhân này phá hỏng chuyện của mình? Lần này đại sự chưa thành, bà bà không biết trượng phu sẽ đối xử với mình như thế nào, ngay cả nhi tử sợ là đều sẽ trách cứ bà ta không thể tìm cho một tức phụ mĩ lệ ôn nhu lại có gia thế cùng tài hoa!
"Hạ Hồng Trang!" Đại não của Tần thị nhanh chóng vận chuyển, bà ta gắt gao chỉ vào Hạ Hồng Trang, lạnh lùng nói: "Ngươi thật là tâm tư ác độc!"
Nghe vậy, mọi người đều ngây ngẩn cả người, không biết đây là định xướng cái kịch gì.
Không ai biết đáy lòng Tần thị xấu hổ và giận dữ muốn chết. Bà ta lúc nãy ở cửa phòng mới thanh tỉnh, thấy mình quần áo xốc xếch, bên người còn nằm một tên gia đinh, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, nhưng cũng có một loại cảm xúc kỳ quái nói không ra, loại cảm xúc kia có một chút xíu toan, lại có một chút xíu ngọt ngào... Giống như là trời hạn lâu ngày gặp mưa, mẫu đất khô cằn mấy năm nay của bà ta đột nhiên bị cày thỏa mãn !
Kỳ thật lúc Diêu Quang đem bà ta ném vào cửa phòng căn bản là không cởi quần áo bà ta, chỉ là ngại Tần thị đáng ghét lại lòng mang ác ý nên mới tùy tay vứt bỏ. Về phần quần áo Tần thị vì sao hỗn độn như thế... Vậy thì phải xem người khác nghĩ như thế nào.
Nguyên nhân vì nhận thấy được cảm xúc nơi đáy lòng cũng không phải là đơn thuần phẫn nộ cùng với xấu hổ, cho nên Tần thị thẹn quá thành giận, bức thiết cần một người đến thế thân, để cho mình đem loại cảm giác này xóa đi: "Lão phu nhân! Đại tiểu thư thật khổ nha!" Sau khi gào ra một câu này Tần thị bùm một tiếng quỳ xuống trước Từ thị, sau đó liền thao thao bất tuyệt lên án Hạ Hồng Trang, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt càng ngày càng xanh mét của Đại Từ thị cùng Trương Chính Thư. "Vừa nãy thiếp thân ở trong sân cùng đại tiểu thư đi ngắm hoa, ai biết thiếp thân chợt thấy thân mình không thích hợp, muốn thỉnh đại tiểu thư cùng đi nghỉ ngơi. Nhưng tam tiểu thư lại đột nhiên làm khó dễ, nói là cũng không thoải mái, muốn đi cùng thiếp thân, thiếp thân liền đi theo, nhưng tam tiểu thư lại bức bách thiếp thân cùng nàng mưu hại đại tiểu thư! Thiếp thân tất nhiên là không nguyện ý , nhưng tam tiểu thư lại không biết móc ra thứ gì từ trong lòng, đên skhi thiếp thân tỉnh lại liền ở chỗ này!"
Nói thật ra, biểu hiện của Tần thị khiến Hạ Liên Phòng có chút kinh hỉ, nàng cứ tưởng rằng sau khi Tần thị này thanh tỉnh sẽ cắn bản thân mình một ngụm, không nghĩ tới lại là theo Hạ Hồng Trang chó cắn chó, quở trách lỗi đối phương nha!
Diêu Quang ở phía sau nghẹn cười nghẹn đặc biệt vất vả, đây thật sự là chuyện Ô Long đáng cười nhất mà đời này nàng được chứng kiến!