Đích Nữ Vô Song

Chương 131: Lừa gạt



Hoàng hậu ghi hận nàng, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha nàng, điểm ấy Bùi Nguyên Ca sớm đã chuẩn bị tâm lý. Lấy địa vị tính cách và thủ đoạn của Hoàng hậu, cố ý bới móc hay mượn cớ làm khó dễ nàng là bình thường, Bùi Nguyên Ca cũng không bất ngờ. Nhưng hiện tại nhìn ngôn hành của Hoàng hậu, một kế không được lại sinh kế khác, như là cố gắng châm ngòi quan hệ giữa nàng và Triệu tiệp dư, nhất thiết phải để cho hai người sinh ra mâu thuẫn.

Chẳng lẽ là sợ nàng liên thủ với Triệu tiệp dư?

Hẳn là không phải! Bùi Nguyên Ca vào cung, người đầu tiên tới gây phiền phức chính là Triệu tiệp dư, hiển nhiên là coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt rồi. Mà lấy cá tính của Triệu tiệp dư, tuyệt đối không có khả năng giải hòa hoặc liên thủ cùng nàng, chẳng lẽ Hoàng hậu tự nhận thủ đoạn không đủ, cho nên muốn mượn đao giết người, thông qua Triệu tiệp dư để đối phó nàng? Hoàng hậu cũng không phải là ngươì có thể ẩn nhẫn như vậy, nếu không nàng cũng không thể châm ngòi ly gián Hoàng hậu và Thái hậu.

Như vậy, Hoàng hậu làm thế là có ý đồ gì?

Hơn nữa, hôm nay nàng vừa vào cung, Hoàng hậu liền mang theo chúng tần phi tới thỉnh an Thái hậu, không phải là trùng hợp.

Đợi chút... Tần phi trong cung đều ở đây, cố ý chia rẽ quan hệ của nàng và Triệu tiệp dư, bộ dạng này giống như là muốn để cho tất cả mọi người chứng kiến mâu thuẫn của hai bọn họ... Bùi Nguyên Ca suy nghĩ như bay, nhanh chóng sắp xếp suy đoán trong đầu. Hoàng hậu hết sức kiêng kỵ nàng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ nàng, biện pháp tốt nhất không phải vu oan hãm hại mà là danh chính ngôn thuận thậm chí phải quang minh chính đại, cho nên muốn chứng cớ xác thực, hơn nữa tội danh cũng nhất định phải đủ nặng, mới có thể khiến nàng không thể xoay người. Như vậy, hành vi khác thường hôm nay của Hoàng hậu, là muốn có ý đồ với Triệu tiệp dư sao?

Cố ý châm ngòi ly gián, để nàng và Triệu tiệp dư nảy sinh mâu thuẫn trước mặt mọi người, nếu Triệu tiệp dư xảy ra ngoài ý muốn, hoài nghi nàng cũng là đương nhiên. Triệu tiệp dư có mang Long duệ, nếu có điều bất trắc, cái tội danh này cũng đủ để nàng vạn kiếp bất phục!

Nếu Hoàng hậu đúng là có chủ ý là như vậy, nếu nàng không xung đột với Triệu tiệp dư thì có lẽ Hoàng hậu không có cách nào diễn tiết mục kế tiếp rồi... Bùi Nguyên Ca suy tư xong, vẻ mặt lại trầm tĩnh như xưa, mỉm cười hời hợt: “Hoàng hậu nương nương quá khen, dạ minh châu của Triệu tiệp dư rực rỡ giống như trăng sáng, tao nhã mỹ lệ, báu vật như vậy cũng chỉ có Triệu tiệp dư được Hoàng thượng yêu thích, xinh đẹp như hoa mới có thể có được, thật sự là vật ví như chủ ạ.”

Bùi Nguyên Ca này, còn muốn nịnh?

Trong lòng Hoàng hậu ngầm cười lạnh, cho rằng xu nịnh Triệu tiệp dư vài câu, Triệu tiệp dư sẽ bỏ qua cho nàng ta sao? Đúng là ngây thơ!

Trong thời gian này, Triệu tiệp dư ỷ vào mang long duệ, ở trong cung càng hung hãn làm càn, nhìn thấy thích gì đó sẽ không từ thủ đoạn lừa gạt, mỗi lần đều lấy hài tử trong bụng làm cớ, ương ngạnh tới cực điểm, mà Hoàng thượng vẫn cứ mặc nàng ta! Mấy ngày này, tần phi trong cung bao gồm cả Hoàng hậu nàng đều bị Triệu tiệp dư chọc tức không ít, trong đó cũng không thiếu người nịnh hót, sau cùng kết quả đều như nhau. Vừa rồi nàng khen ngợi thất thải lưu ly châu như vậy, lấy tính tình của Triệu tiệp dư, khẳng định sẽ sinh ra tâm tư cưỡng đoạt, cũng không phải là vài câu tâng bấc là có thể qua loa cho xong.

Quả nhiên, nghe xong Hoàng hậu nói, Triệu tiệp dư đích xác sinh ra tâm tư khác.

Bởi vì có mang long duệ, Hoàng thượng hơi chút sủng nịch dung túng nàng, nhất là chuyện tuyết quả cao lần đó, nàng và Hoàng hậu đối địch, Hoàng thượng lại đứng ở phía nàng, hiển nhiên ở trong lòng Hoàng thượng địa vị của Hoàng hậu không bằng nàng, điều này làm cho sự kiêu ngạo của nàng được cổ vũ, càng cảm thấy mình là đầu quả tim trên người Hoàng thượng, càng hoành hành trong cung, không ít lần làm những người trên cao kia ăn đắng, mỗi lần nhìn bộ dáng những người đó giận mà không dám nói gì, Triệu tiệp dư liền cảm thấy vui sướng trong lòng.

Chung quy có việc mới để những người này nhìn thấy, hiện hậu cung là bầu trời của ai.

Mấy ngày nay, từ Hoàng hậu đến Liễu quý phi, rồi đến Hoa phi hay Chương tài nhân, có thân phận có địa vị, hoặc là đang được Hoàng thượng sủng ái, nàng cũng ức hiếp mấy lần không khác gì nhau, hiện tại chỉ còn lại ả Bùi Nguyên Ca này. Còn tuổi nhỏ, đã được Thái hậu coi trọng, lại lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng. Nghe nói trước đó Hoàng thượng lại chủ động mời nàng chơi cờ, nghe nói nàng muốn xuất, cũng không quản đang điều tra thích khách mà tự mình chỉ sai người hộ tống, nửa tháng trước lại vì nàng ta mà cau mặt khó coi với Hoàng hậu, chưa vào cung đã uy thế như vậy, nhập cung rồi có thể nói nổi bật có một không hai.

“Hừ, chỉ biết ức hiếp những kẻ yếu đuối như chúng ta, có bản lĩnh trêu chọc vị Bùi tứ tiểu thư kia thử xem!”

“Phải a, Thái hậu sủng, Hoàng thượng che chở, người kia mới đáng sợ kìa, đợi vị Bùi tứ tiểu thư kia vào cung, để xem còn chỗ nào cho Triệu tiệp dư ra oai không!”

....

Ngày hôm qua, khi trên đường đi qua Ngự Hoa Viên nghe được những lời đó vang vọng bên tai, khóe miệng Triệu tiệp dư hơi cong, lộ ra nét cười quyến rũ minh diễm, Bùi Nguyên Ca thì tính là gì? Ở trước mặt nàng còn không phải cúi đầu khom lưng, xu nịnh khắp nơi sao? Hôm nay để cho những người đó biết, nàng và Bùi Nguyên Ca, rốt cuộc người nào mới đúng là đầu quả tim trên người Hoàng thượng!

“ Nói đến thất thải lưu ly châu, ta lại nhớ tới một chuyện, thái y nói ta thể nhiệt dễ nổi nóng, không có lợi cho long thai, nếu có thể có thất thải lưu ly châu để ta mang bên mình, ngưng thần tĩnh khí, tương lai hoàng tử sinh ra nhất định có thể thông minh khỏe mạnh. Chỉ tiếc thất thải lưu ly châu trân quý khó có được, tìm kiếm đã lâu, vì thế Hoàng thượng nóng lòng không thôi.. Ài...” Triệu tiệp dư giống như không nghe được Hoàng hậu và Bùi Nguyên Ca nói chuyện, thì thào tự nói, một tay xoa xoa bụng, thần thái thổn thức giống như rất tiếc nuối.

Nếu Bùi Nguyên Ca thức thời, tự mình hai tay dâng thất thải lưu ly châu lên thì cũng thôi, bằng không thì....

Tần phi chung quanh nghe nói như thế, trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Mấy ngày nay, Triệu tiệp dư khắp nơi lấy Long duệ làm cớ, đoạt đi không ít thứ tốt từ chỗ các nàng, chỉ hận nàng ta có thai, lại mua chuộc thái y cấu kết với nhau làm việc xấu, luôn mượn danh nghĩa suy nghĩ cho long duệ, Hoàng thượng lại dung túng nàng ta, ai cũng không có biện pháp. Mà tình hình Bùi Nguyên Ca gần đây cũng khiến những tần phi này hơi chút kiêng kị, hiện tại nhìn thấy hai người nổi sinh xung đột, tất cả đều hưng phấn.

Bất luận là Triệu tiệp dư khi nhục Bùi Nguyên Ca, hay là Bùi Nguyên Ca nhục nhã Triệu tiệp dư, các nàng đều thích nghe ngóng.

Liễu quý phi ôn nhu dừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, mang chút suy nghĩ sâu xa.

Rốt cục nghe được những lời bản thân muốn nghe, trong lòng Hoàng hậu sảng khoái, trước Bùi Nguyên Ca không phải luôn miệng nói nàng nóng nảy hấp tấp, chỉ biết tỏ ra uy phong, luôn miệng nói nếu Bùi Nguyên Ca nàng thế thân sẽ khác sao, hiện tại rốt cục đến phiên Bùi Nguyên Ca rồi! Nghĩ vậy, Hoàng hậu nhịn không được cười mỉm, tạo áp lực nói: “Vậy cũng thật khéo nha, vừa vặn Bùi tứ tiểu thư lại có thất thải lưu ly châu. Bản cung cũng biết đó là có phần đoạt vật yêu thích của người khác, nhưng Bùi tứ tiểu thư hiểu lí lẽ biết đại cục như vậy, nói vậy cũng hiểu hoàng tự làm trọng, không bằng lấy thất thải lưu ly châu hiến cho Triệu tiệp dư muội muội, coi như là công lao của Bùi tứ tiểu thư!”

Hừ, hoàng tự làm trọng, cũng bởi vì bốn chữ này, Triệu tiệp dư ở trong cung càng thêm hoành hành.

Hiện tại nàng thật muốn nhìn, Bùi Nguyên Ca phải ứng đối như thế nào??

Thái hậu cau mày, Triệu tiệp dư trong cung càng ngày càng ngang ngược, điều này bà có biết đến, niệm tình nàng ta có thay, vừa hay dùng nàng ta làm lưỡi dao sắc bén đả kích Hoàng hậu, bởi vậy cũng ngầm dung túng. Nhưng hiện tại tất cả mọi người biết Bùi Nguyên Ca là người Huyên Huy cung, nơi này lại là Huyên Huy cung, thái hậu là bà còn ngồi bên cạnh, Triệu tiệp dư lại dám trắng trợn tìm Bùi Nguyên Ca lấy thất thải lưu ly châu, đây không phải quá không để Thái hậu bà vào trong mắt!

Nếu không cho nàng ta chút giáo huấn, chỉ sợ Triệu tiệp dư này muốn lật trời rồi!

Nghĩ vậy, Thái hậu ở mặt ngoài thản nhiên như không, tay phải lại nhéo nhéo tay Bùi Nguyên Ca, lén lút viết trong lòng bàn tay nàng chữ “không”, rồi lại chữ “huấn”, ý bảo Bùi Nguyên Ca cự tuyệt, cũng nghĩ biện pháp cho Triệu tiệp dư này một chút giáo huấn.

Nghe Triệu tiệp dư nói, tuy chưa trực tiếp yêu cầu nàng mang ra thất thải lưu ly châu, nhưng ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng, nhìn lại thần sắc chúng phi tần chung quanh, Bùi Nguyên Ca có thể đoán ra hành vi của Triệu tiệp dư trong khoảng thời gian này, nhịn không được cau chặt mày. Triệu tiệp dư này quá mức kiêu căng, cho rằng nàng mang duệ là vô địch không ai dám đụng, hành sự lại bá đạo cường hoành như vậy, nàng đã nhường nhìn nhiều lần, Triệu tiệp dư lại còn muốn cưỡng đoạt thất thải lưu ly châu của nàng.

Nếu là trước đó, Bùi Nguyên Ca có lẽ sẽ đưa ra thất thải lưu ly châu mà nàng thắng ở Giám Hiên kỳ. Nhưng hiện tại, viên lưu ly châu kia đã đưa cho Vũ Hoằng Mặc, viên mang trên cổ tay này là di vật của mẹ đẻ Minh Cẩm của nàng, làm sao có thể dễ dàng tặng người? Lại nhận được ám chỉ của Thái hậu, suy nghĩ Bùi Nguyên Ca thay đổi thật nhanh, đã có chủ ý, cười nhẹ nói: “Hoàng hậu nương nương quá lời, theo lý thuyết tiểu phải dâng thất thải lưu ly châu. Chỉ là, thất thải lưu ly châu này là di vật mẫu thân tiểu nữ lưu lại, có ý nghĩa đặc biệt với tiểu nữ, có nhiều bất tiện, xin Hoàng hậu nương nương thông cảm.”

Hoàng hậu nhíu mày lại, yên lặng nói: “A...? Vậy thì kì quá? Bùi tứ tiểu thư thắng đấu cờ tại Giám Hiên kỳ, giành được đi thất thải lưu ly châu, mọi người đều biết, như thế nào lại biến thành di vật mẹ đẻ ngươi rồi? Bùi tứ tiểu thư không muốn bỏ thứ yêu thích còn chưa tính, sao phải lập ra lời nói dối lừa gạt bản cung và Triệu tiệp dư muội muội, không khỏi quá mức rồi.”

“Hoàng hậu nương nương có chỗ không biết, trong này có nguyên do khác.” Bùi Nguyên Ca giải thích, nhắc tới mẹ đẻ đã qua đời, trên mặt nhất thời lộ thần thái bi thương, nói “Mẹ đẻ tiểu nữ khi còn sống có viên thất thải lưu ly châu, nàng có một tâm nguyện, chính là hy vọng có thể tìm được một viên thất thải lưu ly châu khác, gom thành một đôi. Chỉ tiếc, nguyện vọng này mãi đến khi mẹ đẻ tiểu nữ mất vẫn không thực hiện được. Sau khi mẹ đẻ tiểu nữ qua đời, phụ thân tiểu nữ bi thống vạn phần, vì hoàn thành nguyện vọng của mẹ tiểu nữ, tìm khắp nơi cũng không tìm được viên lưu ly châu còn lại. Mãi đến cách đây không lâu, tiểu nữ cùng phụ thân đi ngang qua Giám hiên kỳ, nghe nói phần thưởng đấu cờ là thất thải lưu ly châu, phụ thân liền mang tiểu nữ đến, có lẽ đúng là tiểu nữ mẹ đẻ tiểu nữ trên trời có linh thiêng phù hộ, tiểu nữ mới có thể cơ duyên xảo hợp tìm được viên lưu ly châu kia, lúc này mới hoàn thành nguyện vọng của người. Phụ thân giao hạt châu này cho tiểu nữ, nhiều lần dặn dò, đây là vật mẹ đẻ tiểu nữ trân trọng nhất khi còn sống, nhất định phải bảo quản thật tốt, không được để mất.”

Một viên thất thải lưu ly châu là di vật của mẹ đẻ nàng, viên kia nàng lại cường điệu là nguyện vọng của mẹ nàng, lại luôn miệng nói “Mẹ đẻ trên trời có linh thiêng trên trời có linh thiêng phù hộ” mới có thể tìm được, làm cho hai hạt châu này gắn với danh nghĩa chữ “hiếu” rồi, trăm sự hiếu hàng đầu, không ai có thể trách cứ nàng hành sự không đúng.

Nàng lúc này vẫn nói chuyện ôn hòa, nếu Triệu tiệp dư đồng ý thương lượng cũng thôi, nếu Triệu tiệp dư muốn làm khó dễ, nhất định phải lừa gạt thất thải lưu ly châu của nàng thì... Bùi Nguyên Ca yên lặng suy ngẫm, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Vậy lần này nàng phải để cho Triệu tiệp dư biết thế nào là đụng vào cái đinh cứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.