Đích Nữ Vô Song

Chương 132: Bẫy



Bùi Nguyên Ca lấy chữ “Hiếu” làm bia đỡ đạn, hoàng hậu cũng không có biện pháp lấy của nàng, như có chỗ đáng tiếc nhìn Triệu Tiệp Dư, thở dài nói: “Ôi, bản cung vốn tưởng rằng có thể cố chút tâm sức vì Triệu Tiệp Dư muội muội, không ngờ hạt châu này với Bùi tứ tiểu thư trân quý như thế, càng là tuyệt đối không thể bỏ những thứ yêu thích. Nếu Bùi tứ tiểu thư nói như thế, vậy bản cung cũng không tiện cố chấp nữa. Chỉ là đáng thương Triệu Tiệp Dư muội muội, người mang long duệ vẫn cứ phải chịu chứng thể nóng khó chịu làm phiền.”

Đối mặt hai cái gai trong thịt, cảm giác đầu tiên của hoàng hậu là làm hoàng hậu hiền lương thục đức, tư vị tọa sơn quan hổ đấu (tương tự câu nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi) rất tốt.

Nghe xong lời này, trong đôi mắt Triệu Tiệp Dư hiện lên một chút sáng loáng, ý nghĩ trong lòng muốn cưỡng ép đoạt hạt châu lưu ly bảy màu lại càng mãnh liệt. Hạt châu này trân quý với Bùi Nguyên Ca như thế, vậy tranh đoạt mới càng thú vị, mà đợi sau khi nàng đoạt hạt châu này tới tay, sức nặng cũng là càng đủ, càng có thể khiến người ta hiểu được, Triệu Tiệp Dư nàng mới là hậu không mũ miện ở hậu cung, Bùi Nguyên Ca ở trước mặt nàng chỉ là một hạt bụi, ngay cả châu Lưu ly bảy màu của mẹ ruột cũng không bảo đảm!

Đồ mà Bùi Nguyên Ca càng coi trọng, nàng đoạt tới tay mới càng có khoái cảm!

Trong lòng nghĩ, Triệu Tiệp Dư cũng là trên mặt tươi cười, nói: “Lời ấy của hoàng hậu nương nương sai lầm, trăm thiện hiếu làm đầu, lòng thành khẩn của Bùi tứ tiểu thư với mẹ ruột làm người ta cảm động, xứng là làm gương mẫu hiếu nữ. Hoàng hậu nương nương cũng suy nghĩ nhiều quá, thiếp thân chính là thuận miệng nói một chút, cũng không có ý yêu cầu châu Lưu ly bảy màu, để cho hoàng hậu nương nương vừa nói thế, ngược lại như là thiếp thân cố ý nhắc tới, như muốn cưỡng ép đoạt châu Lưu ly bảy màu của Bùi tứ tiểu thư, cũng làm cho thiếp thân rất mất mặt. Bùi tứ tiểu thư trăm ngàn đừng hiểu lầm, ta đây thật là không có ý khác, đều là hoàng hậu nương nương lòng tốt quá mức!”

Biết lúc này không nên yêu cầu cưỡng đoạt châu Lưu ly bảy màu của Bùi Nguyên Ca, ngược lại Triệu Tiệp Dư không quên vu oan hãm hại hoàng hậu một phen.

Mấy lời nói vô cùng đẹp đẽ, chọn lựa chính mình sạch sẽ, đổ toàn bộ chịu tội lên trên người hoàng hậu.

Hoàng hậu vốn là lòng vui vẻ thoải mái, nháy mắt bị lời nói này của Triệu Tiệp Dư kéo vào đáy cốc, tuy rằng nói bản thân nàng sẽ không sắp đặt lòng tốt gì, nhưng bị Triệu Tiệp Dư trả đũa trắng trợn như vậy, hơn nữa còn trước mặt các tần phi, cổ nhục nhã tức giận trong lòng kia như lửa cháy thiêu đốt hừng hực, đôi mắt không tự giác thẳng nhìn chằm chằm Triệu Tiệp Dư, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Triệu Tiệp Dư lại thật sự là hợp lòng người, xem ra là bản cung xen vào việc của người khác!”

Trong giọng nói, dường như để lộ ra một cảm giác tốn hơi thừa lời.

“Đâu có, lòng tốt của hoàng hậu nương nương, thể xác và tinh thần thiếp nhận.” Triệu Tiệp Dư cười tủm tỉm nói.

Thấy hoàng hậu bị Triệu Tiệp Dư kích động gần như muốn phát tác, trong lòng Chương Văn Uyển lo âu, âm thầm trách cứ hoàng hậu rất thiếu kiên nhẫn, rõ ràng đã định ra toàn bộ kế hoạch muốn một lần trừ bỏ Bùi Nguyên Ca và Triệu Tiệp Dư, hai người trước mắt này đều là người sắp chết, so đo với bọn họ cái gì? Lại nói, giờ này khắc này, tuyệt đối không nên nổi lên xung đột với Triệu Tiệp Dư, nếu không việc xảy ra, chẳng phải là hoàng hậu cũng có hiềm nghi?

Nàng vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương yêu mến tần phi, mọi người đều biết, bằng không mấy ngày trước cũng sẽ không chia một hộc (dụng cụ đo lường thời xưa) đông châu trân quý cho mọi người, nói đến không sợ mọi người chê cười, thiếp thân cũng chưa từng thấy đông châu tròn trịa thông suốt như vậy đâu, thật sự là không thể chờ đợi muốn làm thành trang sức cài thử xem. Lại nói tiếp, ngự chế giám giống như mới ra đồ trang sức các kiểu hoa văn vô cùng đẹp....”

Lời này vừa lấy lòng hoàng hậu, lại tỉnh rụi dẫn dắt đề tài đi, lại chuyển tới bản vẽ trang sức của ngự chế giám.

Nói đến trang sức quần áo trang điểm, ít có các cô gái không có hứng thú, Chương Văn Uyển rất nhanh đã bắt đầu dời lực chú ý của mọi người đi, mọi người quay chung quanh thảo luận trang sức đa dạng, quần áo kiểu dáng, không khí đúng là càng ngày càng an lành. Nói lúc lâu, tất cả mọi người cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, Triệu Tiệp Dư mắt thấy thời điểm xấp xỉ, nháy mắt với đại cung nữ bên người Tịch Mai phía sau, cũng lấy ra tách trà có nắp sứ trắng bột quan diêu hoa văn màu Bát Tiên Quá Hải trong tay, nhấp uống một ngụm, đột nhiên chợt phun ra, vội vã móc khăn tay che miệng, không ngừng nôn khan, vẻ mặt có chút khó chịu.

Tịch Mai chăm sóc nàng, vừa cúi người nói: “Thái hậu nương nương thứ tội, Tiệp Dư cũng không phải là cố ý mạo phạm, thật sự là gần đây phản ứng có thai nghiêm trọng.”

Thái hậu hơi nheo lại mắt, chậm rãi nói: “Ồ? Phản ứng có thai của Triệu Tiệp Dư nghiêm trọng như thế, lại đến mức độ này, ngay cả nước trà cũng không thể vào cổ họng sao?”

“Thái hậu nương nương có điều không biết, phản ứng có thai của Tiệp Dư vốn là nghiêm trọng, thái y còn nói Tiệp Dư thể nóng hư táo (yếu ớt thiếu nước), thế cho nên tính khí suy yếu, bởi vậy bệnh trạng nôn oẹ càng thêm nghiêm trọng, những ngày qua luôn ăn không đồ vô, cũng ngủ không yên ổn. Chỉ là Tiệp Dư không muốn kinh động người bên ngoài, bởi vì vẫn gạt nên cũng không cho đám nô tỳ nhắc tới. Nhưng nô tỳ thấy tình huống Tiệp Dư càng ngày càng nghiêm trọng, thật sự không đành lòng...” Vẻ mặt Tịch Mai lo lắng nói, trong giọng nói dần dần mang theo nghẹn ngào.

Nghe thấy bốn chữ “Thể nóng hư táo”, Bùi Nguyên Ca đã biết Triệu Tiệp Dư đang có ý đồ gì.

Xem ra, hôm nay là Triệu Tiệp Dư quyết tâm muốn cướp đi châu Lưu ly bảy màu từ nơi nàng, vừa nhục nhã Bùi Nguyên Ca nàng, có thể khoe khoang ở trước mặt mọi người, chứng minh Triệu Tiệp Dư nàng ta được sủng ái cỡ nào.... Vốn đang cho rằng Triệu Tiệp Dư này hiểu được chuyển biến tốt hãy thu, không ngờ lại làm trầm trọng thêm, công khai lấy không được, bèn đến lén đoạt, một khi đã như vậy, thì không nên trách nàng lòng dạ ác độc, không thể không vạch trần Triệu Tiệp Dư!

Bùi Nguyên Ca nghĩ, nhỏ giọng phun ra hai chữ với thái hậu: “Thái y.”

Tiếng tuy nhẹ, nhưng thái hậu vẫn là nghe đến, thầm khen tâm tư Bùi Nguyên Ca xoay chuyển mau, hiền hoà nói: “Đây còn gì nữa? Tiệp Dư có mang, thân thể quý trọng cỡ nào, kia có thể chậm trễ như vậy? Người đâu, nhanh đi mời Lộ thái y lại đây, nhanh chóng bắt mạch cho Tiệp Dư, chớ để làm hại hoàng tử!” Lộ thái y này là tâm phúc của bà, chỉ cần mời hắn bắt mạch cho Triệu Tiệp Dư, là thật là giả cũng sẽ rõ ràng rành mạch!

Nghe được mời là Lộ thái y, mà không phải chỉ Lý thái y cho chính mình, trong lòng Triệu Tiệp Dư hơi sa sầm.

Có điều, mấy ngày qua nàng dùng loại thủ đoạn này dùng đến lô hỏa thuần thanh (dày công tôi luyện), đã sớm nghĩ xong các loại phương pháp ứng đối, Triệu Tiệp Dư bèn nôn khan vừa nói: “Đa tạ thái hậu nương nương lo lắng, có điều hoàng thượng chỉ Lý thái y cho thiếp thân, bởi vì thiếp thân có thai bệnh trạng nghiêm trọng, cho nên Lý thái y vẫn bảo hộ ở bên người thiếp thân, nay đã chờ ở ngoài điện, lại quen thuộc mạch án thiếp thân, vẫn là mời Lý thái y đến chẩn trị cho thần thiếp thôi!”

Nói xong, không đợi thái hậu lên tiếng trả lời, đã dặn dò nói: “Tịch Tuyết, còn sững sờ làm cái gì? Nhanh đi mời Lý thái y vào!”

Thái hậu đang muốn biểu diễn cản lại, lại bị Bùi Nguyên Ca hơi kéo kéo ống tay áo, bối rối cúi đầu nhìn lại, đã thấy Bùi Nguyên Ca lắc đầu với bà nhỏ đến mức không thể nhận ra, nhỏ giọng kề tai nói: “Thái hậu nương nương, cho dù mời Lộ thái y đến cũng vô dụng, Triệu Tiệp Dư luôn chắc chắn dạ dày mình không thoải mái, có phản ứng có thai, đây là triệu chứng mang thai nên có, chẳng lẽ Lộ thái y còn có thể cố chấp chỉ ra nàng là giả vờ hay sao? Nếu Triệu Tiệp Dư muốn mời Lý thái y, vậy để Lý thái y vào chẩn trị đi!”

Nghe ý Bùi Nguyên Ca, dường như có mưu tính khác, thái hậu thường biết nàng thông minh nhạy bén, dứt khoát thờ ơ lạnh nhạt.

Từ lúc bên ngoài Lý thái y đã được Tịch Tuyết dặn dò, sau khi đi vào, giả vờ giả vịt chẩn đoán một lần cho Triệu Tiệp Dư, cuối cùng vẫn lập lại lời Tịch Mai, nói thể nóng hư táo linh tinh gì đó, còn nói Triệu Tiệp Dư có mang, không nên dùng thuốc thang tính hàn (lạnh), bởi vậy biện pháp tốt nhất không gì bằng đeo châu Lưu ly bảy màu, ngưng thần tĩnh khí (tập trung tinh thần yên tĩnh), chậm rãi tiêm nhiễm điều dưỡng, đều có lợi với phụ nữ có thai và thai nhi.

Nghe xong lời này, tần phi ở đây đều hiểu được ngay, thì ra là thế, Triệu Tiệp Dư này vẫn là hướng tới Châu Lưu ly bảy màu của Bùi Nguyên Ca.

Chẳng qua so với hoàng hậu mở miệng đòi lấy, Triệu Tiệp Dư này dùng là biện pháp nói bóng nói gió, cố ý làm ra bộ dáng phản ứng có thai khó chịu, lại mượn miệng thái y nói ra chỉ có thể dùng châu Lưu ly bảy màu điều dưỡng, lấy hoàng tự đến ép Bùi Nguyên Ca, sẽ chờ Bùi Nguyên Ca tự mình ngoan ngoãn hai tay dâng Châu Lưu ly bảy màu!

Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn phía Lý thái y, thành khẩn nói: “Lý thái y, ngoại trừ châu Lưu ly bảy màu, chẳng lẽ lại không có biện pháp khác có thể điều dưỡng chứng thể nóng hư táo của Triệu Tiệp Dư sao?”

Lý thái y nhìn một chút ánh mắt Triệu Tiệp Dư, gật đầu nói: “Không còn phương pháp khác.”

Tất cả mọi người nhìn Bùi Nguyên Ca vui sướng khi người gặp họa, Lý thái y đã nói lời hết đường như vậy, nếu Bùi Nguyên Ca không dâng châu Lưu ly bảy màu, không khỏi quá không thức thời. Hơn nữa với tính tình không chịu bỏ qua của Triệu Tiệp Dư, tất nhiên sẽ không từ thủ đoạn muốn đạt được Châu Lưu ly bảy màu, nếu Bùi Nguyên Ca cố ý không cho, ai biết Triệu Tiệp Dư lại sẽ sinh ra thị phi gì vu cáo trên đầu Bùi Nguyên Ca, đến lúc đó chỉ sợ là dâng châu Lưu ly bảy màu cũng không thể sống yên ổn.

Những ngày qua phi tần đang ngồi đây đều từng ăn thiệt ngầm của Triệu Tiệp Dư, mắt thấy nàng ta lại dùng thủ đoạn đồng dạng ở trên người Bùi Nguyên Ca, đều là mỏi mắt mong chờ.

Ở trong lòng các nàng, vừa hy vọng Triệu Tiệp Dư có thể cướp đi châu Lưu ly bảy màu của Bùi Nguyên Ca, cho Bùi tứ tiểu thư còn chưa vào cung đã thanh thế to lớn này một cái ra oai phủ đầu; nhưng về phương diện khác nghĩ đến vừa qua Triệu Tiệp Dư kiêu ngạo, cho các nàng chịu đựng điệu bộ, lại âm thầm khát vọng có chỗ dựa thái hậu hoàng thượng này, thêm nghe đồn Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh có thể cho Triệu Tiệp Dư một chút dạy dỗ, khiến nàng ta cũng chạm mặt nếm mùi thất bại, xem về sau nàng ta còn có thể kiêu ngạo hay không?

Trước mắt bao người, dường như Bùi Nguyên Ca cũng đang cân nhắc trầm tư, theo bản năng bắt đầu nâng ly trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.

Ống tay áo tơ lụa rộng thùng thình chảy xuống theo động tác của nàng, lộ ra cánh tay trắng muốt như ngọc, trên cổ tay đẹp đẽ mềm mại trắng mịn buộc vào một cái dây đỏ tươi đẹp, dưới đầu mút đan một viên châu lưu ly tròn trịa, trong suốt trơn bóng, minh châu băng cơ, vốn đều là đồ vật cực đẹp, không cần làm đẹp dư thừa gì, tôn nhau lên tươi sáng rực rỡ, xinh đẹp kinh tâm động phách, liền hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người đi qua.

Trước mắt Triệu Tiệp Dư sáng ngời, vốn chính là muốn mượn châu Lưu ly bảy màu đè Bùi Nguyên Ca cắm đầu xuống, nhưng hiện tại thấy hạt châu này xinh đẹp như thế, lòng mơ ước càng tăng lên.

Nhận thấy được ánh mắt mọi người, Bùi Nguyên Ca vội thả ống tay áo xuống, che lại hạt châu, có vẻ vô cùng ảo não.

“Hạt châu này thật sự là xinh đẹp đấy!” Hoàng hậu không có ý tốt khen ngợi, “Xem hạt châu này phù hợp với cánh tay Bùi tứ tiểu thư, thật sự ngay cả bản cung cũng không nhịn được tâm tư sinh lòng trìu mến, nếu là để cho hoàng thượng thấy, còn không biết thích như thế nào đấy! Cũng khó trách Bùi tứ tiểu thư không chịu bỏ thứ yêu thích, thà rằng thấy Triệu Tiệp Dư muội muội đau đớn khó chịu như vậy....” Câu cuối cùng ý sâu xa, hiển nhiên là đang nói Bùi Nguyên Ca muốn mượn cái này hấp dẫn hoàng thượng, mà trước đó cũng không phải theo như lời là di vật vong mẫu (vật của mẹ đã mất), không muốn dứt bỏ, cố ý làm cho Triệu Tiệp Dư khó chịu.

Lời này không khỏi nói đến quá mức không trang trọng, thái hậu hơi nhíu mày.

“Hoàng hậu nương nương vừa vặn ý tốt đối Triệu Tiệp Dư, mọi người đều xem ở trong mắt, hiện tại lại thân thiết thương cảm Triệu Tiệp Dư như vậy, quả nhiên là làm gương mẫu hậu cung, khiến tiểu nữ vô cùng khâm phục!” Bùi Nguyên Ca không nhẹ không nặng đâm một câu, theo bản năng vuốt ve hạt châu rủ xuống trên cổ tay, dường như có chút do dự khó quyết, “Kỳ thật... Hạt châu này, tiểu nữ cũng không phải là không thể bỏ thứ yêu thích, chỉ là lo lắng cũng không dùng được với chứng thể nóng hư táo của Triệu Tiệp Dư, ngược lại không tốt!”

“Có ích vô dụng, cuối cùng phải thử mới biết được.” Hoàng hậu từng bước ép sát, Bùi Nguyên Ca càng yêu thích châu Lưu ly bảy màu này, sau khi bị Triệu Tiệp Dư cướp đi sẽ càng hận, thì càng có lợi cho kế hoạch kế tiếp của nàng. Bởi vậy, hoàng hậu đến cả Bùi Nguyên Ca châm chọc đều làm bộ như không có nghe thấy, hùng hổ doạ người nói.

Bùi Nguyên Ca ném đến ánh mắt về phía Triệu Tiệp Dư, Triệu Tiệp Dư lập tức lại nôn ra một trận, biểu hiện vô cùng khó chịu, mềm mại nói: “Bùi tứ tiểu thư, ta biết hạt châu này tử ý nghĩa phi phàm đối với ngươi. Chính là lúc này ta thật sự đang khó chịu, không bằng như vậy, trước thương lượng ngươi cho ta mượn hạt châu, chờ ta sinh xong rồi, bình an sinh ra hoàng tử, lại hoàn trả nguyên vật, như thế nào? Nếu là như thế, cả đời ta cảm tạ ân đức của ngươi.”

Dù sao đây là di vật mẹ ruột Bùi Nguyên Ca, dù sao mạnh mẽ cướp đi thì thanh danh không dễ nghe, nếu nói tạm thời mượn tới cứu cấp là tốt hơn rồi.

Về phần tương lai có thể trả lại hay không.... Ha ha, cách nàng sinh sản còn có bốn năm tháng, thời gian dài như vậy cũng đủ ra chút ngoài ý muốn, để Bùi Nguyên Ca ý thức được, lấy viên châu đến đổi lấy niềm vui của Triệu Tiệp Dư nàng là việc có lời cỡ nào, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn không nhắc tới chuyện trả lại nữa. Đến lúc đó, nàng có thể danh chính ngôn thuận có được này viên chiến lợi phẩm xinh đẹp mà lại có hiệu quả —— Châu Lưu ly bảy màu!

Triệu Tiệp Dư nói lên đến phần này, ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng không tìm đến lý do có thể từ chối, thở dài, cởi xuống dây đỏ từ cổ tay, đặt ở trong khay, ý bảo cung nữ đưa đến trước mặt Triệu Tiệp Dư.

Màn tình hình này, nhìn ra mọi người vừa là hả giận vừa là phiền não sầu lo.

Bởi vì lời nói kia của thái hậu và hoàng đế, cũng bởi vì sau khi Bùi Nguyên Ca vào cung thái hậu và hoàng đế đối với đặc biệt nàng, làm cho rất nhiều phi tần đều ghi hận trong lòng với Bùi Nguyên Ca, đều sẽ thỉnh thoảng muốn gây sự với nàng, nhưng sau lưng nàng có thái hậu, bản thân lại băng tuyết thông minh, nhạy bén hay thay đổi, ai cũng không thể chiếm được chỗ tốt từ chỗ nàng, chính là ngay cả lần đó hoàng hậu muốn gây sự với nàng, cũng bị hoàng thượng hung hăng răn dạy một trận. Hiện tại, ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng không có biện pháp với Triệu Tiệp Dư, chỉ có thể dâng di vật vong mẫu, chẳng lẽ nói từ nay về sau, hậu cung này thật sự chính là thiên hạ của Triệu Tiệp Dư sao?

Với tính tình Triệu Tiệp Dư hung hăng điêu ngoa, chỉ sợ sau này các nàng đều sẽ nếm mùi đau khổ....

Thái hậu khẽ nhíu mày, hơi đăm chiêu nhìn Bùi Nguyên Ca này, ở trong ấn tượng của bà, Bùi Nguyên Ca không phải là người dễ dàng lại ăn buồn thiệt thòi như vậy, làm sao có thể dễ dàng đã dâng châu Lưu ly bảy màu cho Triệu Tiệp Dư? Chẳng lẽ nói, trong lần hành động này còn cất dấu chiêu sau gì đó? Thái hậu nghĩ, trong lòng càng trở nên tò mò, không biết rốt cuộc Bùi Nguyên Ca đang đánh chủ ý gì....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.