Đích Nữ Vô Song

Chương 137: Ngư ông đắc lợi



Nghe được tiếng thông báo, mày thái hậu nhíu lại, lúc này làm sao hoàng hậu có thể lại đây? Trong miệng nói: “Mời hoàng hậu vào đi!”

Trâm phượng châu ngọc, thân cung trang màu đỏ, hoàng hậu vội vàng vào điện, trong tiếng bước chân và vẻ mặt đều mang theo vẻ lo âu thân thiết, có điều lúc nhìn về phía Bùi Nguyên Ca thì ánh mắt lấp lóe, khiến người ta không nhìn thấu. Sau khi hành lễ, hoàng hậu bèn tao nhã nói: “Mẫu hậu, lần này thần thiếp đến đây là vì việc của Lộ thái y. Thần thiếp biết, gần đây hành vi làm càn của Triệu Tiệp Dư xúc phạm mẫu hậu. Chẳng qua, dù sao Triệu Tiệp Dư cũng có mang long duệ, con nối dõi hoàng gia chính là việc lớn, vẫn xin mẫu hậu khoan hồng độ lượng, lấy đại cục làm trọng, tha thứ Triệu Tiệp Dư lần này đi!”

Trong giọng nói ra vẻ cung kính khiêm tốn, ý chỉ trích với thái hậu lại vô cùng rõ ràng.

Sự tình vừa mới phát sinh trong chốc lát, hoàng hậu đã vội vàng tới rồi... Trong lòng Thái hậu phẫn nộ, mặt ngoài lại vẫn là cười, thản nhiên nói: “Sao ai gia lại không rõ ý của hoàng hậu ngươi chứ? Ai gia còn tưởng rằng lúc này hoàng hậu lại đây là vì thỉnh an, sao mở miệng ngậm miệng nói đều là đang chỉ trích bản cung? Hoàng hậu đừng quên, ai gia là thái hậu!”

“Thần thiếp không dám!” Nghe thái hậu lấy ra thân phận, hoàng hậu vô cùng khó chịu, trong lời nói chứa đâm chọc nói, “Mẫu hậu đây thật sự là hiểu lầm thần thiếp, là thần thiếp nghe nói Triệu Tiệp Dư muội muội động thai khí, đến thăm hỏi. Nghe nói vài vị thái y đều thúc thủ vô sách (bó tay), chỉ còn dư lại Lộ thái y y thuật cao siêu nhất nhưng vẫn cứ nán lại ở chỗ mẫu hậu. Thần thiếp cũng là suy nghĩ vì đại cục, dù sao con nối dõi hoàng thất là chuyện lớn, cho nên muốn tới khuyên mẫu hậu một chút, cho dù thực sự có gì bất mãn với Triệu Tiệp Dư muội muội, cũng nên xem ở trên phần nàng có mang long duệ khoan dung nhiều chút. Mẫu hậu, ngài nói đúng không?”

Bị thái hậu áp chế lâu như vậy, rốt cục bắt được nhược điểm của thái hậu, trong lòng khoan khoái có thể tưởng tượng được, bởi vậy lời này nói đến vô cùng có thứ tự.

Nghe xong lời này, thái hậu đã biết, mới vừa rồi mình bị tức váng đầu, hờn dỗi nói ra lời như vậy, điểm sai lầm ấy lại bị hoàng hậu bắt lấy chặt chẽ, hiện tại giả bộ tới khuyên nhủ mình, chờ lát nữa lại mang theo Lộ thái y đi qua chẩn trị cho Triệu Tiệp Dư, lại vững chắc chụp tội danh lòng dạ hẹp hòi, không để ý tới con nối dòng hoàng thất ở trên đầu thái hậu bà đây, đồng thời lại thể hiện ra hoàng hậu rộng lượng hiền lành, lấy đại cục làm trọng, giẫm lên bộ mặt thái hậu bà đây, làm rạng rỡ hình tượng của hoàng hậu.... Rất tốt! Khá lắm!

Thái hậu chậm rãi gật đầu, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng bén nhọn tàn nhẫn.

Hiếm khi chiếm thượng phong trong tranh chấp với thái hậu, hoàng hậu vô cùng đắc ý, thấy ánh mắt thái hậu như vậy, chẳng những không sợ sệt, ngược lại càng cảm thấy sảng khoái dễ chịu, càng ngày càng hiền lành nói: “Nếu như nói mẫu hậu ngài còn đang tức giận, không bằng hãy phát về phía thần thiếp đi! Lại nói như thế nào, thống ngự lục cung là chức trách của thần thiếp, Triệu Tiệp Dư muội muội xúc phạm mẫu hậu, thần thiếp cũng khó từ lỗi này. Triệu Tiệp Dư muội muội có mang, thân thể quý trọng, không thể chịu kích thích, thần thiếp lại không sao, chỉ cần có thể làm cho mẫu hậu bớt giận là tốt rồi, miễn cho tổn thương thân thể, vậy là tội nghiệt của thần thiếp.”

Đôi mắt khẽ cong, trong hào quang tràn ra giống như chan chứa ý cười, lời nói khiêm tốn hèn mọn, trong đôi mắt lại tất cả đều là khiêu khích.

“Chỉ sợ là hoàng hậu nương nương hiểu lầm.” Bùi Nguyên Ca gặp thời cơ thích hợp, nói chen vào, trước hơi cúi chào với hoàng hậu, lúc này mới nói, “Nghe ý hoàng hậu nương nương, hình như là vì Lộ thái y mà đến. Đêm nay thân thể thái hậu nương nương có bệnh nhẹ, lúc Lộ thái y chẩn đoán bình an mạch cho nương nương, đề nghị lấy châm cứu điều dưỡng. Khi hoàng thượng phái người đến, Lộ thái y đang thi châm cho thái hậu nương nương, không thể gián đoạn, lại lo lắng tình huống Triệu Tiệp Dư, lúc này mới nói trước hết mời những thái y khác. Hiện tại thái hậu nương nương thi châm xong, lập tức dặn dò Lộ thái y đến đây, còn đang chuẩn bị dược liệu an thai dưỡng thân, muốn cùng nhau mang cho Triệu Tiệp Dư đấy! Thái hậu nương nương thân là thái hậu, đương nhiên thân thiết với con nối dòng của hoàng thượng, nếu không có việc xảy ra có nguyên nhân, làm sao lại giữ Lộ thái y lại chứ?”

Nghe được Bùi Nguyên Ca mở miệng, vẻ mặt tốt lời giả dối giải bày thay thái hậu, thoái thác chuyện sạch sẽ, hoàng hậu không nhịn được lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh nói: “Bùi tứ tiểu thư và thái hậu quả nhiên tình thâm nhỉ....”

“Thái hậu nương nương đối đãi tiểu nữ ví như bản thân sinh ra, tiểu nữ cũng không phải người không biết cảm ơn, làm sao có thể không cảm kích với yêu thương của thái hậu chứ?” Bùi Nguyên Ca nói cười an lạc, ra vẻ ngây thơ nói, “Có điều hoàng hậu nương nương thật là đừng nghĩ rằng, tiểu nữ là vì vậy mới nói chuyện thay thái hậu nương nương, thật sự là sự thật như thế, cho dù đến trước mặt hoàng thượng, tiểu nữ cũng nói như vậy, bằng không chính là tội khi quân!”

Hoàng hậu nghe, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Nghe ý trong lời Bùi Nguyên Ca nói, hình như còn muốn đến trước mặt hoàng thượng làm chứng cho thái hậu. Hiện tại Bùi Nguyên Ca vốn rất được lòng hoàng thượng, nếu nàng nói, hoàng thượng tất nhiên tin tưởng. Đến lúc đó với mồm miệng lanh lợi của Bùi Nguyên Ca, lại thêm mắm thêm muối vài câu, khuyếch đại thi châm gián đoạn ảnh hưởng tới thân thể thái hậu, thậm chí có thể sẽ dẫn tới nguy hiểm tính mệnh. Đến lúc đó, lời nói mới vừa rồi của hoàng hậu nàng đây không những không còn là khoan dung rộng lượng, hiền lành thương cảm phi tần, ngược lại sẽ biến thành đại bất kính và bất hiếu với thái hậu.

Tội danh này, cho dù nàng là hoàng hậu cũng rất khó gánh chịu được vững vàng.

Khá lắm Bùi Nguyên Ca, quả nhiên là thông minh lanh lợi, vô cùng dẻo miệng, chỉ là mấy câu nói đã xoay chuyển càn khôn!

Tương phản với hoàng hậu hậm hực, thái hậu lại mừng thầm trong lòng, những lời giải bày này đương nhiên bản thân bà cũng có thể nói, nhưng mình giải bày cho mình, rất nhiều chuyện chỉ có thể nhắc đến thôi, kém xa do người ngoài cuộc như Bùi Nguyên Ca nói đến niềm vui tràn trề sảng khoái. Hơn nữa, trong giọng nói nàng mơ hồ lộ ra ý chỉ trích hoàng hậu vong ân phụ nghĩa, trở mặt nhằm vào thái hậu bà đây, lại đâm trúng trái tim thái hậu.

“Ôi, vẫn là đứa nhỏ Nguyên Ca con tri kỷ, hiểu tâm tư ai gia!”

Lúc này vẻ mặt Thái hậu ảm đạm, vừa đau buồn vừa bởi vì lôi kéo Bùi Nguyên Ca, nắm chặt tay nàng, thay đổi sắc mặt nói: “Tiên hoàng mất đã lâu, lòng ai gia đã sớm thờ ơ, sớm đã có lòng theo tiên hoàng ở dưới đất, chỉ là trong lòng nhớ hoàng thượng, không yên lòng, thế này mới miễn cưỡng sống còn. Chính là như vậy, còn có người nghi ngờ tâm tư ai gia, thật sự là....” Nói xong đau xót thở dài, giọng nói có chút nghẹn ngào, ôm lấy Bùi Nguyên Ca nói, “Cũng may còn có đứa nhỏ con đây!”

“Thái hậu nương nương trăm ngàn đừng như vậy, tâm tư ngài với hoàng thượng, từ ái với tần phi trong cung, mọi người đều biết được, hoàng thượng với ngài là mẹ con, biết rõ tính tình thái hậu nương nương ngài, tất nhiên sẽ không bị lời tiểu nhân gièm pha lừa dối, sinh ra hiểu lầm với thái hậu nương nương. Đừng nói hoàng thượng, cho dù là Triệu Tiệp Dư, tiểu nữ nghĩ nàng cũng hiểu được từ tâm của ngài, biết là chuyện xảy ra có nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều. Thái hậu nương nương ngài không nên vì việc này mà khổ sở!” Bùi Nguyên Ca dịu dàng khuyên giải an ủi.

Hai người kẻ xướng người hoạ, phối hợp thiên y vô phùng, cố bỉêu hiện thái hậu oan ức với hoàng hậu bá đạo vô lý.

Vừa vặn đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng thông báo, nói là Triệu Tiệp Dư phái đại cung nữ Tịch Mai bên cạnh đến bái kiến thái hậu.

Tịch Mai thướt tha tiến lên, quỳ gối xuống đất, kính cẩn nói: “Nô tỳ Tịch Mai, phụng lệnh Tiệp Dư đến thỉnh an với thái hậu. Ban ngày Tiệp Dư mạo phạm thái hậu nương nương ở Huyên Huy cung, sau khi bị hoàng thượng trách cứ nghiêm túc tỉnh lại, đã biết rõ sai lầm. Chỉ là không ngờ đột nhiên thân thể không khoẻ, thậm chí kinh động đến thái hậu bên này, trong lòng Tiệp Dư vô cùng bất an, lại nghe nói quý thể thái hậu nương nương có bệnh nhẹ, Tiệp Dư càng thêm lo lắng, có điều còn ở trong cấm túc, không dám tùy ý ra khỏi Hàn Lộ cung cho nên lệnh nô tỳ đến thăm hỏi, không biết bây giờ thái hậu nương nương khoẻ hơn chưa?”

Thái hậu có chút không thể đoán được dụng ý của Triệu Tiệp Dư, thản nhiên nói: “Làm phiền Triệu Tiệp Dư quan tâm!”

Nghe âm điệu lời Tịch Mai nói, trong lòng Bùi Nguyên Ca vừa động, bỗng nhiên nói: “Tịch Mai cô nương tới đúng lúc, Lộ thái y vừa mới thi châm cho thái hậu, không thể gián đoạn, thế này mới chậm trễ thời gian. Vì việc này, hoàng hậu nương nương còn bất bình thay Triệu Tiệp Dư, đặc biệt đến Huyên Huy cung để lý luận đấy!”

Tịch Mai nhìn mắt hoàng hậu, đôi mắt cụp xuống, dịu dàng lẳng lặng nói: “Thì ra Lộ thái y là đang thi châm cho thái hậu nương nương, thuật châm cứu cần phải làm liền mạch lưu loát, không thể gián đoạn, khó trách Lộ thái y không thể phân thân! Nghe được tin tức này, Triệu Tiệp Dư vốn là nói, xưa nay thái hậu nương nương từ ái với tần phi trong cung, lại quan tâm con nối dòng hoàng thất, nếu biết Tiệp Dư mang thai có bệnh, tất nhiên còn muốn sốt ruột hơn so với người khác, sao có đạo lý không để Lộ thái y đến? Tất nhiên là có chuyện ngăn cản, quả nhiên! Không biết phượng thể thái hậu nương nương như thế nào? Triệu Tiệp Dư cố ý dặn dò nô tỳ, nói nương nương ngài là thái hậu, thân thể khoẻ mạnh liên quan an ổn của hoàng cung thậm chí vương triều Đại Hạ, thật là trăm ngàn không thể khinh thường, nhất định phải điều dưỡng tốt mới phải!”

Nghe xong lời nói này, thái hậu và Bùi Nguyên Ca nhất thời hiểu được mưu đồ tính toán của Triệu Tiệp Dư.

Nếu hoàng hậu không ở nơi này, Triệu Tiệp Dư phái Tịch Mai đến nói lời nói này, cũng còn có thể là giả bộ, lấy việc này đến chèn ép thái hậu, tỏ vẻ nhường nhịn và lấy đại cục làm trọng của nàng ta, thuận tiện lấy lòng hoàng thượng, biểu thị ý thị uy khiêu khích với thái hậu; nhưng hiện tại hoàng hậu nghe ở bên cạnh, Tịch Mai lại vẫn cứ nói như thế, hơn nữa không chút do dự, khắp nơi đều nhắc tới Triệu Tiệp Dư dặn dò, ý nghĩa kia lại hoàn toàn khác biệt.

Xem ra, hôm nay sau khi gặp hạn té ngã, Triệu Tiệp Dư cũng ý thức được mình quá mức mũi nhọn.

Dù sao thái hậu cũng là thái hậu, lại có chỗ dựa Diệp thị, ở trong cung uy vọng vốn thế, ngay cả hoàng thượng cũng vô cùng kính trọng với bà, ít có làm trái. Tuy rằng Triệu Tiệp Dư có bầu, dù sao chỉ là Tiệp Dư, lại là vãn bối, đối kháng với thái hậu không có kết quả tốt, chẳng bằng tìm một cơ hội giải hòa. Bởi vậy buổi tối vừa xảy ra náo loạn như vậy, lại cố ý làm ầm ĩ đến Huyên Huy cung của thái hậu, nếu thái hậu phái Lộ thái y đi qua, nàng có thể nói thái hậu không kể hiềm khích lúc trước, khiến nàng vô cùng cảm động xấu hổ ân hận, yếu thế lấy lòng như thế với thái hậu; nếu thái hậu không phái Lộ thái y đi qua, nàng sẽ tiếp cận như bây giờ, phái Tịch Mai lại đây giải thích che dấu cho thái hậu, uyển chuyển cho thấy ý lấy lòng của mình.

Hơn nữa, hoàng hậu là từ Hàn Lộ cung lại đây, hiện tại chuyện hoàng hậu và thái hậu quan hệ không hoà thuận đã không tính bí mật, nói vậy, Triệu Tiệp Dư cũng có thể đoán được sau khi hoàng hậu lại đây sẽ nói gì đó, chọn đúng thời cơ bảo Tịch Mai lại đây, che dấu cho thái hậu, ở trước mặt thái hậu đánh mặt hoàng hậu, ý lấy lòng lại rõ ràng hết mức.

Nhìn mặt hoàng hậu càng ngày càng vặn vẹo, Bùi Nguyên Ca không nhịn được nghi ngờ, hoàng hậu đúng lúc tới Huyên Huy cung, trong này có phải cũng có công lao của Triệu Tiệp Dư hay không? Lợi dụng sự thật thái hậu và hoàng hậu không hoà thuận, tính kế hoàng hậu một phen, giẫm hoàng hậu, mượn việc này để chữa trị quan hệ với thái hậu?

Ngược lại thật sự là thuận theo câu châm ngôn kia, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!

Nữ nhân trong cung này, thật sự là không có một người đơn giản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.