Con mắt sâu thẳm của Hoàng đế ập lên một tầng tối tăm buồn rầu, không chút biến sắc quét mắt Triệu Tiệp Dư, khóe môi khẽ cong thoáng hiện lên một chút ý cười thản nhiên: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Thái hậu yêu thích Bùi tứ tiểu thư như vậy, Bùi tứ tiểu thư ở cùng thái hậu nhiều cũng là phải. Huống chi, bệnh tình phụ thân nàng ấy mới khỏi, vừa hầu hạ hết bệnh, dù sao vẫn khó tránh khỏi sẽ có chút mệt mỏi, cho nên không muốn tiếp khách, cũng rất bình thường!”
“Hoàng thượng, làm sao Bùi tứ tiểu thư xem là khách lạ, sớm muộn gì đều là tỷ muội, không phải sao?” Triệu Tiệp Dư mị nhãn như tơ, cưòi như không cười nói.
Hoàng đế thản nhiên cười: “Lại là tính tình suy bụng ta ra bụng người có phải hay không?”
“Thiếp thân nào dám!” Triệu Tiệp Dư không dám quá mức, chuyển biến tốt hãy thu, bàn tay nhỏ trắng noãn như ngọc lôi kéo hoàng đế, làm nũng nói, “Nhưng hoàng thượng, Bùi tứ tiểu thư không chịu nhận thiếp thân xin lỗi, thiếp thân luôn cảm thấy trong lòng bứt rứt, dù sao chuyện trước đó là thiếp thân quá mức lỗ mãng. Lại nói như thế nào, tương lai Bùi tứ tiểu thư cũng là... Thiếp thân muốn cho nàng ấn tượng tốt, cũng miễn cho tương lai giữa thiếp thân và Bùi tứ tiểu thư không hoà thuận, làm cho hoàng thượng ngài hao tổn tinh thần. Nếu không ngài thay thiếp thân ra chủ ý, xem làm sao có thể mời Bùi tứ tiểu thư qua đây?”
Khéo léo chuyển dời sự việc từ mâu thuẫn của nàng và Bùi Nguyên Ca đến săn sóc với hoàng đế, càng tỏ vẻ nàng dịu dàng hiền lành.
“Tiệp Dư ngươi đúng là hiền lành, đã nghĩ xa như vậy!” Hoàng đế thản nhiên nói, khóe miệng vẫn khẽ cong như cũ, vẻ mặt rất khó nhận ra là vui hay giận.
Triệu Tiệp Dư đương nhiên cho rằng là vui, dịu dàng nói: “Thiếp thân biết tính tình thiếp thân không tốt, tính tình lại thẳng, luôn khó tránh khỏi sẽ đắc tội với người. Nhưng mà, tâm ý của thiếp thân với hoàng thượng, trời đất có thể chứng minh, vì hoàng thượng, cho dù thiếp thân chịu nhiều ủy khuất nữa cũng không sao. Huống chi chuyện này thật sự là thiếp thân không đúng, thiếp thân chịu tội cũng là phải.” Thấy hoàng đế hình như không nóng lòng ra chủ ý cho nàng lắm, Triệu Tiệp Dư cũng không tiếp tục năn nỉ, suy tư nói, “Quên đi, hoàng thượng ngài phải xử lý quốc gia đại sự, vốn là bận rộn, sao thiếp thân lại có thể lấy loại chuyện này đến phiền ngài, thiếp thân tự mình nghĩ cách được rồi!”
“Được rồi, ngươi còn có bầu, đừng xoay chuyển nhiều tâm tư như vậy, cố gắng dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng hơn.” Giọng nói hoàng đế dịu dàng, đôi mắt lại sâu thẳm như biển cát, khó có thể phỏng đoán.
“Vâng, thiếp thân đã biết.”
Đối thoại của hai người dừng ở đây, nhưng đoạn lời này rất nhanh đã tuyền tới trong Huyên Huy cung, thái hậu không nhịn được có chút lo lắng. Triệu Tiệp Dư rõ ràng bởi vì xung đột thái hậu là bà mà bị phạt, kết quả đêm đó động thai khí, hoàng thượng lại mời thái y mời đến Huyên Huy cung của bà, có thể thấy được ở trong lòng hoàng thượng, phân lượng của Triệu Tiệp Dư vẫn là rất nặng. Hiện tại nàng thổi loại gió gối đầu này với hoàng đế, lại bày ra bộ dáng khiêm nhường nhận sai xin lỗi, hoàng thượng tất nhiên sẽ sinh ra thương yêu với nàng, cố ý vô tình cảm thấy Bùi Nguyên Ca mức độ tài đức hẹp hòi, cố ý làm khó dễ Triệu Tiệp Dư...
Cố tình đây lại là lời nói tư mật của hai người ở trong phòng, ngay cả muốn giải thích cũng không có cơ hội.
Nếu lại để cho Triệu Tiệp Dư giày vò tiếp như vậy, nói không chừng thật sự sẽ ảnh hưởng cảm nhận của hoàng đế với Bùi Nguyên Ca, vậy hiển nhiên là bất lợi với mưu tính tương lai của bà. Nhưng mà, hiện tại danh tiếng Triệu Tiệp Dư đang thịnh, lại có hoàng hậu như hổ rình mồi ở bên cạnh, thật sự không nên cứng đối cứng...
Những lời này tự nhiên cũng cố ý vô tình truyền tới trong tai Bùi Nguyên Ca, nàng chỉ là cười trừ.
Ngay sau đó không vài ngày, Triệu Tiệp Dư đột nhiên lại động thai khí, kinh động vô số thái y, cuối cùng kết quả chẩn đoán là lo âu quá mức. Hoàng đế đương nhiên hỏi nguyên do, Triệu Tiệp Dư ấp úng không nói, Tịch Mai Tịch Tuyết bên cạnh lại bật thốt lên nói ra, Triệu Tiệp Dư vẫn là đang lo lắng chuyện Bùi tứ tiểu thư, nghĩ như thế nào mới có thể lấy được tha thứ của Bùi tứ tiểu thư, lúc ấy hoàng đế nhíu nhíu mày, không có nói nhiều.
Lại sau đó, thái y góp lời nói phụ nữ có thai không nên lo âu quá mức, phải lòng dạ thoải mái mới có thể tốt với thai nhi.
Ngay sau đó, Triệu Tiệp Dư lại tuyên bố bản thân sẽ cố gắng bảo trì tâm tình thoải mái, miễn cho long duệ có sai lầm vân vân. Nhưng đúng lúc nói những lời này, trên mặt lại vẫn là vẻ mặt tràn đầy lo lắng trầm tư, mày liễu khẽ nhíu, môi đỏ mọng khẽ mím rất là chọc người sinh thương.
Trừ lần đó ra còn có tin tức linh tinh vụn vặt truyền đến, đều là tin tức về Triệu Tiệp Dư vì có thể xin lỗi với Bùi Nguyên Ca, làm sao thế nào tốn biết bao tâm huyết... Dần dần, ngay cả trong hoàng cung cũng có đồn đãi, đều đang nói Triệu Tiệp Dư biết sai có thể sửa ra sao, mà Bùi Nguyên Ca lại là lòng dạ hẹp hòi thế nào, cố ý không quan tâm Triệu Tiệp Dư, không cho Triệu Tiệp Dư mặt mũi vân vân...
Từng cái từng tin tức truyền đến trong Huyên Huy cung, thái hậu càng ngày càng trở nên sầu lo thấp thỏm.
Hiện tại hoàng thượng coi trọng Triệu Tiệp Dư như vậy, với long thai của nàng tự nhiên trông coi càng quan trọng, hiện tại Triệu Tiệp Dư làm vẻ ta đây như vậy, hiển nhiên là muốn lợi dụng long thai trong bụng, giả bộ đáng thương ra vẻ vô tội để hãm hại bôi đen Bùi Nguyên Ca... Thái hậu đương nhiên biết, tuy rằng Triệu Tiệp Dư liên tục phái người đến tạ lỗi, mời với Bùi Nguyên Ca, nhưng hành vi như bây giờ rõ ràng là không có ý tốt với Bùi Nguyên Ca, trăm phương nghìn kế muốn Bùi Nguyên Ca đến Hàn Lộ cung, tám phần là lòng có mưu tính. Nhưng nếu Bùi Nguyên Ca lại kéo dài tiếp, còn không biết Triệu Tiệp Dư sẽ giở cái yêu thiêu thân gì để bôi đen nàng?
Đang do dự, cung nữ bên cạnh đấm chân cho bà thử thăm dò mở miệng nói: “Có phải Thái hậu nương nương đang lo lắng vì chuyện Bùi tứ tiểu thư hay không?”
Có thể hầu hạ bên cạnh thái hậu, tự nhiên là người thái hậu có thể tin tưởng. Cung nữ này kêu Ngọc Thanh, là con đầy tớ sinh ra của Diệp gia tuyển chọn tỉ mỉ, đưa vào trong cung làm cánh tay cho thái hậu, thông minh lanh lợi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng rất được thái hậu thích, giữ nàng hầu hạ bên cạnh. Bởi vậy, thái hậu cũng không có kiêng dè nàng, có chút thở dài, có chút tức giận nói: “Triệu Tiệp Dư này cũng không biết suy nghĩ cái gì!”
Rõ ràng những ngày này vô cùng cung kính với thái hậu bà đây, nhưng biết rõ Bùi Nguyên Ca là người của bà, lại còn nhằm vào tính kế như vậy!
Ngọc Thanh đang do dự, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ có mấy lời, không biết có nên nói hay không?”
“Ngươi nói đi!” Thái hậu đúng là có chút tò mò, xưa nay Ngọc Thanh lanh lợi có chủ kiến, ngoại trừ bỏ xu nịnh khuyên giải an ủi, cực ít mở miệng. Việc nói chuyện trịnh trọng như bây giờ chẳng lẽ có biện pháp đẹp cả đôi đường gì đó hay sao?
“Nô tỳ cảm thấy, Triệu Tiệp Dư là thật sự có lòng muốn leo lên thái hậu, dù sao gia thế nàng bày ra ở nơi đó, lại làm lộn tung lên với Liễu quý phi, không có căn cơ ở trong cung, tuy có hoàng thượng sủng ái nhưng dù sao khó bảo toàn lâu dài. Cho nên, trải qua chuyện lần trước, nàng hẳn là nhận thức được thân phận của thái hậu tôn quý, không ai bằng, bởi vậy mới hoàn toàn bình tĩnh lại, lấy lòng xu nịnh với ngài, không dám có chút chậm trễ.” Ngọc Thanh đã sớm nghĩ xong lời giải thích, êm tai nói tới, “Nhưng Bùi tứ tiểu thư sẽ không giống vậy, tương lai nàng là sẽ tranh thủ tình cảm với Triệu Tiệp Dư, tuy rằng nói trong cung thời trẻ qua mau, nhưng ai có thể trơ mắt nhìn đối thủ cướp đi vinh sủng của mình, lại thờ ơ không động lòng, không đùa giỡn chút thủ đoạn? Mọi người có tâm tư tranh cường háo thắng, đặc biệt là người như Triệu Tiệp Dư vậy. Cho nên, nô tỳ cảm thấy, Triệu Tiệp Dư nàng nhằm vào chính là Bùi tứ tiểu thư, vẫn là cung kính với thái hậu ngài!”
Nghe xong lời nói này, trong lòng thái hậu thấy hơi dễ chịu, gật đầu nói: “Hẳn là như thế.”
Xem vẻ mặt của bà hiển nhiên là đang chờ Ngọc Thanh tiếp tục nói. Mà vào lúc này, Ngọc Thanh lại lộ ra vẻ do dự, hình như không có chuyện khó khăn gì, không thể nói rõ.
Thái hậu nao nao, hỏi: “Làm sao vậy?
“Lời kế tiếp chính là một chút ngu kiến của nô tỳ. Dù sao nô tỳ trẻ người non dạ, nếu có chút chỗ lầm lạc, kính xin thái hậu dạy nhiều hơn.” Ngọc Thanh do dự hồi lâu, rốt cụôc như là hạ quyết tâm, nói, “Nô tỳ cảm thấy, thái hậu ngài nên bảo Bùi tứ tiểu thư đến Hàn Lộ cung!”
“Triệu Tiệp Dư mưu tính mọi cách muốn cho Nguyên Ca đi qua như vậy, nhất định không có ý tốt!” Chỗ thái hậu do dự chính là ở đây.
Ngọc Thanh thấy thái hậu ý động, trong đôi mắt xẹt qua một chút ánh sáng óng ánh, nhẹ giọng nói: “Không phải thái hậu nương nương thường khen Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh sao? Cho dù Triệu Tiệp Dư thực sự tính kế gì, với sự thông minh của Bùi tứ tiểu thư có lẽ cũng có thể đủ ứng phó. Nếu nói nàng không thể ứng phó thì...”
Nàng ngẩng đầu, nhìn trộm vẻ mặt thái hậu, thế này mới tiếp tục nói.
“Bùi tứ tiểu thư tuy tốt, hình như hoàng thượng cũng coi trọng nàng, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, muốn vào cung còn phải hai ba năm. Trong cung chuyện thay đổi trong nháy mắt, hai ba năm sau cuối cùng là tình hình gì, ai cũng không thể đoán trước, đến lúc đó Bùi tứ tiểu thư có thể được sủng ái hay không còn chưa chắc. Lại nói, Bùi tứ tiểu thư xuất thân Bùi phủ, Bùi thượng thư nay là hình bộ thượng thư, nhiều năm trước lãnh binh đánh giặc cũng rất có tài cán, Bùi tứ tiểu thư lại băng tuyết thông minh. Nếu tương lai Bùi tứ tiểu thư được sủng ái, Bùi phủ đi theo nước lên thì thuyền lên, Bùi thượng thư lại tiếp tục được trọng dụng, nắm đại quyền quân chính, đến lúc đó chỉ sợ thái hậu nương nương ngài cũng không có cách nào kiềm chế Bùi phủ.”
Nghe vậy, vẻ mặt thái hậu khẽ biến.
Bởi vì có chỗ dựa Diệp thị, mình lại là thái hậu, cho tới bây giờ bà không để Bùi phủ căn cơ nông cạn ở trong lòng. Những năm gần đây, mỹ nữ mà Diệp thị đưa vào trong cung rất ít có thể đạt được sủng ái của hoàng đế, tương phản đúng là Liễu quý phi và một ít tần phi mới vào cung nước lên thì thuyền lên. Mắt thấy lực ảnh hưởng của Diệp thị ở trong hoàng cung ngày càng yếu bớt, thái hậu thật sự là lo âu buồn bã, nhưng thực tại trong Diệp thị lại không phát triển nhân tài, nữ tử trẻ tuổi đồng lứa lại không thể trọng dụng, vừa vặn vào lúc này gặp được Bùi Nguyên Ca, bởi vì có tương tự dung mạo với nữ nhân kia, lại thông minh lanh lợi, mắt thấy là quân cờ tốt, bèn cố ý muốn thu nàng về để mình dùng.
Nhưng hiện tại nghe Ngọc Thanh phân tích như vậy, phiêu lưu phía sau cũng quả thực không nhỏ.
Bởi vì có nữ tử vào cung được sủng ái, toàn bộ gia tộc đi theo thăng chức rất nhanh, chuyện cụ thể như vậy tuyệt đối không ít ở vương triều Đại Hạ, ngoại thích vốn chính là thế lực dễ dàng hưng thịnh lên nhất. Huống chi Bùi Chư Thành làm tướng quân trấn biên hơn mười năm, uy danh xa trấn cũng lập được chiến công hiển hách. Nếu lại có Bùi Nguyên Ca được sủng ái ở trong cung, cuối cùng Bùi Chư Thành có thể một bước lên mây đến tình trạng gì, thật đúng là khó mà nói.
Thấy thái hậu ý động, Ngọc Thanh rèn sắt khi còn nóng nói: “Tương phản với Bùi tứ tiểu thư, hiện tại Triệu Tiệp Dư vốn được sủng ái, lại có bầu, đúng là thế lửa cháy bừng bừng nấu dầu, so với Bùi tứ tiểu thư không xác định, càng để cho lòng người ổn nhiều hơn. Hơn nữa, Triệu Tiệp Dư xuất thân lại thấp, trong gia tộc cũng không có nhân vật nào, không có thế lực có thể dựa vào, cho dù tương lai được sủng ái nữa, sinh tử vinh nhục cũng chỉ là một ý nghĩ của hoàng thượng và thái hậu, không cuốn lên được sóng to gió lớn. Nếu lần này Bùi tứ tiểu thư bị Triệu Tiệp Dư tính kế, thì phải nói là thủ đoạn của Triệu Tiệp Dư càng cao hơn so với vị Bùi tứ tiểu thư này, mà Triệu Tiệp Dư lại có ý leo lên đối thái hậu, một khi đã như vậy, sao thái hậu không buông tha Bùi tứ tiểu thư, đổi đến đỡ Triệu Tiệp Dư chứ? Nếu hai người bọn họ nổi lên tranh đoạt, chẳng phải là thái hậu ngài càng lợi? Lui một bước mà nói, cho dù thái hậu ngài không vừa ý Triệu Tiệp Dư, nếu Bùi tứ tiểu thư gặp chuyện không may, ngài lại ra tay cứu nàng ấy, không phải càng có thể làm cho Bùi tứ tiểu thư mang ơn ngài sao? Lại nói như thế nào đều là bảo Bùi tứ tiểu thư đến Hàn Lộ cung rất tốt! Thái hậu, ngài không nên quên, Bùi tứ tiểu thư như thế nào đi nữa cũng chỉ là con cờ mà thôi!”