Đích Nữ Vô Song

Chương 169: Mù mịt ập xuống luẩn quẩn



Bùi Nguyên Vũ bị che đầu, lặng yên không một tiếng động bị hộ vệ đưa ra khỏi bãi săn, ngẫu nhiên gặp được người nào, cũng chỉ nói là cung nữ phạm quy làm thái hậu tức giận, cho nên bị áp giải đến Ngự Ty giám xử lý, cũng không có ai để ý. Duy chỉ có Bùi Nguyên Ca đang đi theo Ôn Dật Lan học cưỡi ngựa, trong lúc vô ý đảo qua ánh mắt, tinh tường nhận ra thân hình Bùi Nguyên Vũ.

Thấy tình hình như vậy, Bùi Nguyên Ca cũng đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Dù theo phương diện nào, Bùi Nguyên Vũ cũng không có khả năng chống đối với thái hậu, dám khiêu khích bà không kiêng nể như vậy, kết cục của nàng ta cơ bản đã định. Nhìn trang phục của hộ vệ kia, như là hộ vệ đại nội bên cạnh hoàng đế, hơn nữa che đầu, lén lút đưa đi, xem ra hoàng đế và thái hậu không muốn làm lớn chuyện, chỉ là đuổi Bùi Nguyên Vũ về Bùi phủ, giao cho phụ thân trông coi. Dù như thế nào, mục đích cuối cùng của Bùi Nguyên Ca đã đạt được, không có thái hậu che chở, phụ thân lại trở mặt với nàng ta, sau này có lẽ Bùi Nguyên Vũ sẽ không gây ra được sóng gió gì.

Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục học cưỡi ngựa.

Kiếp trước nàng không học cưỡi ngựa, nguyên nhân ở chỗ nàng sợ độ cao, bởi vậy thật không thích chân không chạm được đất khi cưỡi ngựa. Nhưng kiếp này không giống, nàng bị quấn vào quá nhiều thị phi, sau này còn không biết sẽ gặp chuyện gì. Nếu có thể học được cưỡi ngựa, nói không chừng thời khắc mấu chốt sẽ phát huy công dụng. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca ức chế khủng hoảng trong lòng, bắt buộc bản thân học tập cưỡi ngựa với Ôn Dật Lan.

Đợi cho buổi chiều nghỉ ngơi, nàng đã có thể cưỡi ngựa chạy chậm, Ôn Dật Lan liên tục khích lệ nàng tiến triển thần tốc.

Dựa theo quy củ, nữ tử nhà quan tham gia thu săn có lều trại khác nhau, nhưng Trương ma ma đã đến truyền lời, Bùi Nguyên Ca bèn đi vào lều trại của thái hậu. Thái hậu cũng không giấu giếm nàng, nói chuyện Bùi Nguyên Vũ ra, đương nhiên vẫn là bản cũ, cuối cùng lắc đầu nói: “Thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), không ngờ đại tỷ tỷ con nhìn như đoan trang ôn hoà hiền hậu, lại làm ra loại chuyện này! May mắn việc này không có công khai, bằng không ngay cả con cũng chịu liên lụy.”

Lời thái hậu kể so với Bùi Nguyên Ca đoán không khác nhau là mấy, trong lòng thầm mắng Bùi Nguyên Vũ ngu dốt.

Rõ ràng đã đắc tội thái hậu, lại còn dám tiếp nhận làm việc thái hậu sắp xếp, nàng ta cho rằng thái hậu là nắm bùn sao? Có điều, Bùi Nguyên Ca biết rõ dụng ý của thái hậu chính là cố ý duy hộ, bán nàng nhân tình, vẻ mặt đầy cảm kích nói: “Chuyện này ít nhiều nhờ thái hậu nương nương che giấu, bảo toàn danh dự của tiểu nữ, bằng không... Tiểu nữ thật không biết phải hồi báo ân đức của thái hậu như thế nào!”

“Đứa bé ngốc, con còn khách sáo với ai gia như vậy sao?” Thái hậu vừa lòng cười nói.

Đúng lúc này, xa xa ngoài lều trại bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng hô quát, dường như còn kèm theo tiếng binh khí giao nhau, trong đêm yên tĩnh có chút làm cho người ta sợ hãi.

Sắc mặt Thái hậu khẽ thay đổi, nhíu mày nói: “Triệu Lâm, đi xem xảy ra chuyện gì?”

Triệu Lâm lĩnh mệnh rời đi, lát sau trở về, sắc mặt kinh hoảng nói: “Thái hậu nương nương, không tốt, nơi đóng quân xuất hiện thích khách, âm thầm lẻn vào lều trại của hoàng thượng, muốn ám sát hoàng thượng. May mắn lúc ấy tân khoa trạng nguyên Lý Minh Hạo đi ngang qua gần đấy, nhận thấy được không đúng, khám phá tung tích thích khách, dẫn tới hộ vệ cảnh giác, đánh nhau với thích khách, kinh động hộ vệ khác trong bãi săn, bắt đầu hoàn toàn bao vây thích khách. Vừa rồi truyền đến tiếng đánh nhau, chính là tiếng hộ vệ đánh nhau với thích khách.”

Thái hậu vội vàng hỏi: “Vậy hoàng thượng thì sao? Có gặp chuyện không may gì hay không?”

“Hồi thái hậu nương nương, nô tài không có chính mắt thấy, nghe hộ vệ nói, hình như không có trở ngại!” Triệu Lâm bẩm báo nói.

“Vô tích sự, chuyện nghiêm trọng như vậy, không tận mắt nhìn thấy mà dám bẩm báo!” Thái hậu quát mắng, vẻ mặt sầu lo, đứng dậy nói, “Không được, không tận mắt thấy hoàng thượng bình an, ai gia không yên lòng! Nguyên Ca, Trương ma ma, hầu hạ ai gia thay quần áo, ai gia muốn tới lều trại của hoàng thượng xem! Đúng rồi, cũng kêu Lộ thái y đến, để ngừa ngộ nhỡ!”

Vội vàng thay quần áo, Bùi Nguyên Ca và Trương ma ma một trái một phải, dìu đỡ thái hậu đi tới lều trại của hoàng đế.

Bốn phía lều trại đều là dấu vết đánh nhau, thoạt nhìn tình hình lúc đó rất nguy cấp. Hoàng đế mặc màu long bào màu thiên thanh, dưới sự bảo vệ bao quanh của hộ vệ, đang gắt gao chăm chú nhìn vòng vây cách đó không xa. Trong vòng, bốn năm thích khách áo đen đang ra sức chém giết với rất nhiều hộ vệ, ánh lửa chiếu rọi ở chung quanh, sát ý lóe ra làm người ta rét run.

Chẳng qua, hiển nhiên là nhóm hộ vệ chiếm thượng phong.

“Hoàng thượng, cánh tay người làm sao vậy?” Thái hậu liếc mắt một cái thì thấy trên cánh tay của hoàng đế băng bó xung quanh thật dày, thân thiết hỏi.

Thấy thái hậu tới, hoàng đế có chút bất ngờ, lập tức lại chuyển về phía thích khách, ánh mắt lạnh lùng, tức giận nói: “Bị thích khách đâm một kiếm, cũng may lúc ấy có tân khoa trạng nguyên Lý Minh Hạo ở đây, thay trẫm cản một đao, thật sự không có trở ngại!” Nhìn ra được, hoàng đế cực kì tức giận đối với lần gặp nạn này, thu liễm lại sát ý mới nói với thái hậu, “Thích khách còn chưa bắt được, nơi này còn có chút hung hiểm, mẫu hậu, sao ngài lại đây?”

“Nghe nói có thích khách, ai gia không yên lòng, nên tới đây nhìn xem!” Nghe nói hoàng đế bị thương, thái hậu cũng có vẻ cực kì tức giận, quát, “Lần thu săn này là ai phụ trách canh phòng? Lại để cho thích khách trà trộn vào, đâm hoàng thượng bị thương, chuyện lần này nhất định phải nghiêm trị!”

Đúng lúc này, thích khách trong vòng bỗng nhiên trở nên dữ dội, ba người cố gắng, ra sức chém giết về hướng tây nam, che chở một người rời đi. Hộ vệ bất ngờ không kịp phòng, bị ba người mở đường máu, hai chân hắc y nhân vừa đạp, nhún người nhảy lên, thoát đi về phía xa xa. Mà ba gã còn lại kia vì che dấu hắn đã dốc sức bỏ mình, trúng kiếm mà chết.

Hộ vệ hô to, truy sát theo hướng thích khách chạy trốn.

Lúc này, không ít tần phi và trọng thần nghe tin đã đến, thấy bộ dáng hoàng đế tức giận, không dám nói nhiều, chỉ đứng ở bên cạnh.

Không lâu sau, thống lĩnh hộ vệ trở về bẩm báo, vẻ mặt có chút sợ hãi: “Khởi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ dẫn người lần theo dấu vết đến lều trại mọi người ngủ trọ, thích khách hắc y kia ba xoay hai vòng... đã không còn bóng dáng!” Dưới tình huống như vậy lại còn để cho thích khách chạy thoát, thống lĩnh hộ vệ cũng thấy mặt mày tối tăm, vội hỏi, “Xin hoàng thượng yên tâm, thuộc hạ sớm đã truyền lệnh, vây quanh toàn bộ bãi săn, không để lại chút lối thoát, thích khách tuyệt đối không thể chạy, thuộc hạ nhất định sẽ bắt được!”

“Chờ ngươi bắt được thích khách hãy dẫn đến cho trẫm, đừng nói lời nhảm nhí này!” Hoàng đế quát, trong giọng nói mang theo tức giận khó có thể giấu.

Thống lĩnh hộ vệ sợ tới mức cả người phát run, vội nói: “Dạ! Dạ! Dạ!” Sau đó lại có chút khó xử “Hoàng thượng, thuộc hạ cho rằng, thích khách kia thực sự có khả năng trốn bên trong lều trại tránh tai mắt của người khác. Chính là, gần đấy chẳng những có lều trại các tiểu thư quan gia, còn có dòng họ hoàng thất, thậm chí hậu phi. Thuộc hạ không dám mạo phạm, cho nên đặc biệt đến thỉnh chỉ, không biết...”

Đúng lúc này, một hồng y nữ tử chạy tới một như trận gió, qua loa hành lễ với hoàng thượng và thái hậu, liền khóc kể: “Thái hậu nương nương, hoàng thượng, thống lĩnh hộ vệ lại dẫn theo một đám nam nhân tiến vào lều trại của ta! Ta vẫn còn là nữ nhi gia trong sạch, bọn họ lục soát như vậy còn thể thống gì? Còn nói cái gì điều tra thích khách! Chẳng lẽ lều trại của ta có thể ẩn giấu thích khách sao? Đây rõ ràng là vì cô cô bị phế, những kể tiểu nhân này lại mắt chó coi thường người khác. Thái hậu nương nương, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, nói như thế nào, ta cũng là cháu gái Chương Quốc Công, làm sao có thể để người ta nhục nhã!”

Là Diệp Vấn Khanh đã lâu không xuất hiện.

Nhìn Diệp Vấn Khanh khóc kể, lại nhìn vẻ mặt đau khổ của thống lĩnh hộ vệ, Bùi Nguyên Ca giật mình. Thống lĩnh hộ vệ này không bắt được thích khách, theo lý thuyết trong thời gian ngắn như vậy sẽ không trở lại bẩm báo, cố tình còn muốn trở về thỉnh chỉ. Chắc là trong quá trình điều tra thích khách, gặp phải vị tiểu thư Diệp Vấn Khanh điêu ngoa này, hung hăng tiêu diệt người đứng đầu, thật sự chịu không được thế này mới trở về thỉnh chỉ đây!

“Vấn Khanh sao lại càn quấy?” Sắc mặt thái hậu trầm xuống, quát, “Hiện tại nơi đóng quân xuất hiện thích khách, hoàng thượng bị thương, tự nhiên phải truy xét điều tra rõ ràng, điều tra lều trại của ngươi lại làm sao? Lại nói, trong nơi đóng quân có nhân vật nguy hiểm như vậy, ai cũng không thể an tâm, thiên kim tiểu thư các ngươi cũng khó tránh gặp nguy hiểm! Loại chuyện này, ngươi còn bày ra tính tình đại tiểu thư? Còn không mau lui qua một bên cho ai gia!”

Trong lòng Diệp Vấn Khanh càng ngày càng bất mãn, thật sự là một chút nặng nhẹ cũng phân không rõ ràng lắm.

Diệp Vấn Khanh cáo trạng không thành lại còn bị dạy dỗ, oán hận cắn răng, không cam lòng lui qua một bên, miệng vẫn thì thào không ngớt.

Hoàng đế đã sớm giận tím mặt, quát: “Vương Kính Hiền, lục soát cho trẫm, mặc kệ lều trại của ai, hết thảy đều phải điều tra, nhất định phải bắt lấy thích khách, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nếu để cho thích khách chạy thoát, ngươi hãy đem đầu tới gặp trẫm!” Chuyện thích khách Kinh Quốc lần trước vừa trải qua không lâu, nay lại gặp chuyện, hơn nữa lần này chính mình còn bị thương, tâm tình hoàng đế phẫn nộ, khó có thể che dấu sắc mặt.

Được ý chỉ của hoàng đế, Vương Kính Hiền nhất thời lo lắng, lập tức lĩnh chỉ tiến đến lục soát.

Cuốn vào thị phi cung đình lâu như vậy, Bùi Nguyên Ca đã hình thành một loại bản năng, gặp chuyện liền khó tránh khỏi suy nghĩ theo hướng có âm mưu, không biết thích khách là ai phái tới, vì sao muốn ám sát hoàng đế, rốt cuộc có mưu đồ gì. Đang suy tư, dường như bỗng nhiên nhận thấy được cái gì không đúng, lòng lập tức trầm xuống, nhìn bốn phía chung quanh, trong lòng bỗng nhiên bao phủ một tầng lo lắng. Hoàng đế gặp chuyện, phi tần trọng thần đều nghe tin tới rồi, hiện tại ngay cả Vũ Hoằng Triết và Vũ Hoằng Hãn đều ở đây, Hoa phi, Trần phi và Ngô tài tử, Tiền tài tử đều đến, nhưng lại không thấy Liễu quý phi!

Theo lý thuyết, gặp được loại chuyện này, dù như thế nào cũng phải cố gắng biểu hiện mình quan tâm hoàng đế, Liễu quý phi là người cẩn thận kín đáo, làm sao có thể không rõ điểm ấy? Hơn nữa, sự kiện thích khách ầm ĩ lớn như vậy, Liễu quý phi không có khả năng không biết tin, vì sao không tới? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Có thể có liên quan với thích khách vừa rồi hay không?

Còn có, hôm nay cả một ngày Vũ Hoằng Mặc đều không lộ diện...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.