Đích Nữ Vô Song

Chương 17: Ngộ tra nam, tứ tiểu thư bộc lộ kinh diễm



"Nương, vì sao ngươi đem vải Vân cẩm tốt như vậy đưa cho Bùi Nguyên Ca? Còn có bộ trang sức nạm vàng khảm ngọc nữa!" Trong Tứ đức viện, Bùi Nguyên Dung đang chọn lựa trang sức y phục cho Hoa yến, tuy rằng mọi thứ quý giá đắt tiền trước mặt, chút cũng không kém Bùi Nguyên Ca, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu, tiểu tiện nhân sao xứng chi phí giống nàng?

"Nàng ta hiện tại là tâm can bảo bối của phụ thân ngươi, lại là đích nữ, ta không thể khắt khe. Mà ngươi lo lắng cái gì? Bộ dáng của Bùi Nguyên Ca kia, mặc kim tuyến ngân tuyến cũng không đẹp lên được! Hơn nữa, nàng lại là người bị lui hôn, ngươi còn sợ nàng vượt mặt ngươi sao?" Chương Vân sân thị, huống chi quần áo này nàng đều đã động tay chân: "Đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi, còn nhớ Thế tử Thọ Xương Bá phủ , có phải hay không? Nếu theo như ngươi nói, cha ngươi sớm đã đem Bùi Nguyên Ca đính ước cho hắn rồi!"

"Cha cái gì cũng đều thiên vị nàng ta, còn vì tiểu tiện nhân này mà đánh ta!" Thù mới hận cũ nổi lên trong lòng, Bùi Nguyên Dung căm giận nói: "Bộ dáng quỷ xấu xí kia của nàng, ta không tin thế tử có thể để ý! Nàng ta sao xứng với mối nhân duyên tốt như vậy?"

"Đúng vậy, nàng ta không xứng!"

Chương Vân lẩm bẩm nói, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn oán độc, khó khăn mới phá tan hôn sự với Trấn Quốc Hầu phủ. Không nghĩ tới, chỉ chớp mắt, lão gia lại muốn nàng ta gả cho Thọ Xương Bá phủ. Hừ, đừng hòng mơ tưởng! Nàng có thể phá một lần, thì tất nhiên có thể phá lần hai. Đợi sau này, tiểu tiện nhân kia thân bại danh liệt, thanh danh mất sạch, nàng muốn nhìn xem, Bùi Nguyên Ca còn có thể đắc ý ra sao? Nhưng mà, hiện tại quan trọng nhất vẫn là Dung nhi.

Nghĩ đến đây, Chương Vân lại thở dài, Hoa nhi tài mạo song toàn, lại phú mưu lược, không cần lo lắng. Nhưng Dung nhi không giống vậy, nàng được nuông chiều từ nhỏ, tài trí dung mạo cũng không như Hoa nhi, muốn có cửa hôn nhân hiển hách cũng không dễ dàng, trước mắt hoa tế yến đúng là tốt cơ hội, làm nương như nàng phải tính toán thật tốt.

"Dung nhi, tầm mắt đừng quá hạn hẹp! Lần này Liễu quý phi đưa bái thiếp trên danh nghĩa là ngắm hoa yến, thực chất là giúp hoàng thân quốc thích tứ hôn, chỉ cần ngươi biểu hiện thật tốt trên hoa yến, được quý phi nương nương coi trọng, cha ngươi lại là quan lớn triều đình, như vậy hoàng tử quý tộc ngươi cũng có thể gả !" Chương Vân tận tình khuyên bảo: "Ngươi cho rằng Thọ Xương Bá phủ thế tử tốt? Đó là ngươi chưa gặp được người chân chính “tốt” thôi! Liễu quý phi dưới gối có Cửu hoàng tử, là kinh thế chi tư, phàm là tiểu thư gặp qua không ai là không bị khuynh đảo, mới 16 tuổi nhưng đã lập chiến công hiển hách, ngay cả cha ngươi kĩ tính như vậy còn khen không dứt miệng, Phó Quân Thịnh kia làm sao bằng được?"

Bị Chương Vân nói gợi lên hiếu kỳ, Bùi Nguyên Dung thản nhiên: "Nương, lời ngươi nói có thật không?"

"Ta lừa ngươi làm gì? Ngắm hoa yến lần này, Cửu hoàng tử cũng tham dự, đến lúc đó ngươi vừa thấy chẳng phải sẽ biết hay sao? Chờ ngươi thấy được cửu hoàng tử, cho dù Phó Quân Thịnh vội vàng thú ngươi, ngươi cũng sẽ không gả đâu!" Thấy nàng rốt cục hồi tâm chuyển ý, Chương Vân càng mạnh mồm.

Bùi Nguyên Dung quả nhiên tâm động, lại lo lắng nói: "Nhưng mà nương, ta..."

"Đừng lo lắng, ngươi là nữ nhi của ngươi, sao nương có thể không tính cho ngươi? Ta đều hỏi thăm kĩ rồi, lần này trên Hoa yến, Liễu quý phi sẽ lấy ra một bức họa, họa biên cương phong cảnh, làm đề thi cho các vị tiểu thư, mượn việc này khảo sát tài hoa của chư vị tiểu thư. Đây là nương bỏ số tiền lớn nhờ người giúp ngươi viết, đến lúc đó ngươi chỉ cần ngâm ra bài thơ này, nhất định có thể kinh diễm toàn bộ, còn lo Cửu hoàng tử sẽ không chú ý đến ngươi sao?". Chương Vân nói xong, định liệu trước đem tờ giấy tuyên thành để vào trong lòng của nàng, trên mặt lộ ra ý cười kiên định.

Tuy rằng tiện nhân Minh Cẩm kia lúc còn sống đắc ý với nàng, nhưng mà, nữ nhi của nàng lại có thể đem Bùi Nguyên Ca dẫm nát dưới lòng bàn chân!

Đáng tiếc Hoa nhi bồi Văn Uyển đến Khánh phúc tự cầu phúc, không ở trong phủ. Nếu không, với tài mạo trí tuệ của nàng, Bùi Nguyên Ca càng không có chỗ sống yên ổn!

Giấy tuyên thành đang nắm này có thể quyết định vận mệnh của nàng, Bùi Nguyên Dung thản nhiên cười, nhưng lập tức, đáy lòng lại dâng lên sầu lo: Bùi Nguyên Ca tuy rằng dung mạo kém xa nàng, lại từng bị lui hôn, danh dự mất hết, nhưng nàng ta viết thơ, có đôi khi ngay cả tiên sinh cũng phải trầm trồ khen ngợi, vạn nhất trên hoa yến, nàng ta triển lộ tài hoa... Nàng phải nghĩ biện pháp, khiến nàng ta mất mặt mới được.

Đúng rồi, chính là như vậy!

Đến lúc đó, nàng đại tỏa sáng, Bùi Nguyên Ca cũng mất mặt trở về, từ nay về sau sẽ không bao giờ có thể so sánh với nàng!

Trong lúc nhất thời, trên mặt mẹ con hai người nở rộ ra ý cười sáng chói giống nhau.

※※※

Liễu quý phi...Hoa yến... Bùi Nguyên Ca ngắm nhìn đám mây phớt màu hoa đào nổi bật ngoài cửa số, như có điều suy tư. Giống như tin tức Tử Uyển truyền tới, kiếp trước không có yến hội như vậy, xem ra, lần trọng sinh này, sẽ có rất nhiều chuyện không giống trước kia. Nhưng bất kể thế nào, với nàng mà nói, đây là cơ hội hiếm có triển lộ trước mặt mọi người!

Kiếp trước, nàng xấu hổ vì dung mạo không bằng Bùi Nguyên Dung, luôn buồn rầu trốn ở Tĩnh Xu trai, sau lại bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, càng không bước chân ra khỏi nhà.

Bởi vậy, nàng chỉ có thể nhìn Bùi Nguyên Hoa cùng Bùi Nguyên Dung theo Chương di nương bái phỏng khắp nơi. Cuối cùng Bùi Nguyên Hoa trở thành kinh thành đệ nhất tài nữ, Bùi Nguyên Dung cũng được khen ngợi dung mạo diễm lệ, cởi mở hồn nhiên. Về phần nàng... Ngày đó ở giám hiên hắc bạch kì, Dương Tú Huyền từng nói nàng dung mạo tầm thường, không tài không đức... Nàng chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt mọi người, vậy lời đồn đó từ đâu mà đến, có thể nghĩ, nói không chừng mọi việc còn nhiều hơn như thế!

Cho nên, kiếp trước sau khi bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, cũng không có người nào đăng môn (môn đăng hộ đối) cầu hôn nàng, cho nên, mới có thể bị Vạn Quan Hiểu lừa...

Nghĩ đến đủ loại chuyện kiếp trước, cho dù có tóc mái dày che lấp, cũng không cách nào dấu được hận ý trong ánh mắt. Ngưng mắt nhìn dung mạo bình thường trong gương đồng, khóe miệng Bùi Nguyên Ca chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh, lần này Hoa yến chính là cơ hội, để nàng có thể bỏ đi ngụy trang, sáng chói đứng ở trước mặt mọi người, để cho bọn họ hảo hảo nhận thức Bùi Nguyên Ca "dung mạo tầm thường, không tài không đức"!

Coi như đây là đưa cho mẹ con Chương Vân phần đại lễ đầu tiên đi!

"Tử Uyển tiến vào, giúp ta trang điểm!"

※※※

Hoa yến ngày đó, Bùi Chư Thành sớm bị thánh chỉ tuyên đến Lại bộ. Hắn không có trong phủ, Chương Vân vui vẻ, không để ý tới Bùi Nguyên Ca, cáo ốm không đưa đi. Bùi Nguyên Dung chê cùng đường với Bùi Nguyên Ca mất mặt, lấy cớ hẹn đích nữ Mỗ phủ cùng nhau dự tiệc, đã sớm đi trước. Bởi vậy, cuối cùng chỉ còn Bùi Nguyên Xảo cùng Bùi Nguyên Ca ngồi cùng xe ngựa Bùi phủ vào cung. Như thế lại hợp tâm ý Bùi Nguyên Ca, miễn cho Bùi Nguyên Dung này dọc đường gây sự.

Bùi Nguyên Xảo ngây ngẩn nhìn Bùi Nguyên Ca, nhìn theo tới khi nàng tiến vào hoàng cung, cũng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Đây thật là Bùi Nguyên Ca dung mạo tầm thường kia sao? Nàng không phải đang nằm mơ chứ! Luôn cảm thấy, Bùi Nguyên Ca sau lần bệnh nặng này, giống như thay đổi làm một người khác, ngày càng không thể trêu chọc... Bùi Nguyên Xảo yên lặng nghĩ, ngày sau, phải làm sao, chỉ sợ phải tính toán lại lần nữa.

Đến cửa cung, xuống xe ngựa, đổi kiệu nhỏ, một mực bị nâng đến Trầm hương điện nơi Liễu quý phi thiết yến.

Hỏi thăm cung nữ chỗ Bùi Nguyên Dung, Bùi Nguyên Ca mang theo Bùi Nguyên Xảo thẳng đến hướng giàn hoa tử đằng cách đó không xa. Còn chưa đến gần, đã nghe được thanh âm của Bùi Nguyên Dung xa xa truyền đến: "Các ngươi chưa thấy qua Tứ muội muội kia của ta đó thôi. Thật sự rất khó coi, nên phải chải tóc mái thật dài che mặt, không dám để người ta thấy. Cả ngày giống như quỷ không thấy bộ dáng, đều trốn trong Tĩnh Xu trai. Hiếm có cơ hội lần này, để cho các ngươi gặp một chút cái gì gọi là dung mạo tầm thường, đến lúc đó mà bị dọa, cũng đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi nha!"

"Thật dọa người như vậy sao? Nhưng mà nghe nói nàng rất thông minh, ở Giám hiên hắc bạch kỳ đánh cờ thắng hiên chủ đó!"

"Hix, ta nghe ngóng qua rồi, nàng căn bản là không thắng! Ngày đó có đích nữ Dương trữ bá phủ ở đó, muốn Lưu ly thất thải châu, chọc giận hiên chủ. Đại khái là hiên chủ tức giận, nhưng lại không thể chọc vào Dương trữ bá phủ, cho nên mới tìm cái cớ đưa cho Bùi tướng quân, kết quả thiên hạ đồn bậy, biến thành như vậy!"

"Khó trách, ai cũng nói nàng dung mạo tầm thường, không tài không đức, làm sao có thể thắng? Ta còn nghe nói, nàng tính tình ngang bướng, ngỗ nghịch tiên sinh!"

"Nhiêu đó có là gì? Ngay cả bà vú chiếu cố nàng từ bé, còn bị nàng lấy cớ thiếu chút nữa đánh chết, nữ nhân tâm tư ngoan độc như vậy, khó trách Trấn Quốc Hầu phủ thế tử muốn từ hôn!" Thanh âm vừa nói dương cao, nịnh nọt lấy lòng nói: "An thế tử, ngươi nói có phải hay không?"

An thế tử? Trấn Quốc Hầu phủ An Trác Nhiên?

Hắn cũng tới tham gia Hoa yến? Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Khóe miệng Bùi Nguyên Ca lộ ra ý cười, đứng lại phía trước giàn hoa, hướng tới đám người đang thảo luận náo nhiệt bên kia, dùng thanh âm ôn nhu nhất, êm tai nhất hô: "Tam tỷ tỷ, "

Tam tỷ tỷ? Chẳng lẽ là Bùi Nguyên Ca mà bọn họ đang nói đến?

Nhất thời, tất cả mọi người quay đầu, nhìn về phía vang lên giọng nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.