Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân kích động đi vào Huyên Huy cung, nói cho Thái hậu, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc có tư tình, hai người đang ở sau núi giả gặp lén. Thái hậu tự nhiên không tin, hai người lời thề son sắt nói: "Thái hậu nương nương, việc này thiên chân vạn xác (thật trăm phần trăm), là khi thiếp thân vào cung đúng lúc nhìn thấy, nói không chừng đến giờ còn chưa đi. Nếu bây giờ ngài đi đến đó, có lẽ còn có thể tận mắt thấy đấy ạ!"
Thái hậu trầm tư một lát, theo hai người đi vào ngự hoa viên.
Mới đi đến phụ cận núi giả, Thái hậu liền nhìn thấy Vũ Hoàng Mặc một thân áo đỏ xinh đẹp mị hoặc đang từ đường nhỏ bên trong núi giả đi ra, trên mặt ý cười phong tình vô cùng, lập tức nhướng mày.
Nhìn thấy Thái hậu, Vũ Hoàng Mặc cũng là ngẩn ra, lập tức nhíu mày mà cười: "Hoàng tổ mẫu mạnh khỏe!"
"Thấy hôm nay ánh mặt trời ấm áp, ai gia nghĩ muốn đến ngự hoa viên đi dạo một chút để giải sầu, không nghĩ tới lại gặp Mặc nhi ở chỗ này. Ai gia nhớ rõ, ngày thường Mặc nhi ngươi không thích nhất hoa hoa cỏ cỏ gì đó, như thế nào hôm nay đổi tính rồi?". Ở trước mặt Vũ Hoàng Mặc, Thái hậu chung quy còn phải chú ý hình tượng, ngừng lại một lát, liền khôi phục bộ dáng từ ái hòa ái ngày xưa, dịu dàng hỏi.
Vũ Hoàng Mặc nhợt nhạt cười, ánh mắt liễm diễm: "Tôn nhi (cháu) cũng là thấy trời rất đẹp, đến ngự hoa viên giải sầu, không nghĩ tới vừa vặn gặp được Hoàng tổ mẫu, thật sự là khéo!". Lời nói tản mạn, biểu tình chẳng hề để ý, rõ ràng cho thấy hắn nói dối.
Lời còn chưa dứt, liền nghe được tiếng cười thanh thúy của thế tử phu nhân bên trong truyền đến: "Di? Bùi tứ tiểu thư cũng ở đây sao?"
Cũng là thế tử phu nhân và Diệp Quốc công phu nhân thấy bộ dáng Vũ Hoàng Mặc vừa từ trong núi giả đi ra, nghĩ có lẽ Bùi Nguyên Ca còn chưa rời đi, lại sợ Vũ Hoàng Mặc cố ý nói chuyện với Thái hậu, kéo dài thời gian, để cho Bùi Nguyên Ca có cơ hội rời đi hoặc là trốn đi, nên mới thừa dịp hai người nói chuyện, từ đường vòng bên cạnh đi vào, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thất kinh, thế tử phu nhân lập tức mở miệng nói chuyện, nhắc nhở Thái hậu Bùi Nguyên Ca cũng ở đây.
Nghe vậy, trong đôi mắt Vũ Hoàng Mặc nhanh chóng hiện lên một chút vui sướng, lập tức biến thành bất an sợ hãi, hạ mắt như đang suy nghĩ đối sách.
Thái hậu thu hết thảy biểu tình của hắn vào mắt, mặt mày đông lạnh.
"Thiếp thân vừa rồi nhìn thấy có bóng người chợt lóe bên này, nhìn bộ dáng giống như là Bùi tứ tiểu thư, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi đấy! Dù sao, Thái hậu nương nương yêu thương Bùi tứ tiểu thư như vậy, nếu đã gặp thì bất luận như thế nào cũng nên đi ra thỉnh an mới phải, đang êm đẹp làm sao Bùi tứ tiểu thư có thể trốn tránh Thái hậu nương nương chứ? Thiếp thân nghĩ mãi cũng cảm thấy không có khả năng cho nên rất tò mò, Bùi tứ tiểu thư dáng người thướt tha, cung nữ làm sao có phúc khí tốt có vài phần giống Bùi tứ tiểu thư như vậy, nhịn không được lại đây nhìn xem, không nghĩ tới thế nhưng thật sự là Bùi tứ tiểu thư!"
Thế tử phu nhân cười như tiếng chuông, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, kéo Bùi Nguyên Ca đi ra, nói: "Chẳng lẽ thấy Thái hậu nương nương, Bùi tứ tiểu thư còn thẹn thùng sao?"
Ngụ ý, hiển nhiên là nói Bùi Nguyên Ca trốn tránh Thái hậu, chuyện này có kỳ quái.
Bùi Nguyên Ca sắc mặt trắng bệch, nhịn không được phẫn hận nhìn thế tử phu nhân, lập tức rũ mi mắt, chậm chạp tiến lên hành lễ: "Nguyên Ca gặp qua Thái hậu nương nương!"
Ánh mắt Thái hậu lãnh lệ nhìn nàng từ trên xuống dưới, tình hình trước mắt, “trùng hợp” gặp Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca cũng thật là “vừa khéo”, lại nhìn biểu tình vẻ mặt Vũ Hoàng Mặc, hiển nhiên giữa hai người có chuyện không muốn người khác biết, hơn nữa mấy ngày nay thế tử phu nhân và Diệp Quốc công phu nhân liên tục nói chuyện đó trước mặt bà, chẳng lẽ Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc thật sự... Trong lòng Thái hậu khó có thể ức chế nổi lên hoài nghi.
Nhìn thấy tình hình này, Diệp Quốc công phu nhân lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, Bùi Nguyên Ca phá hủy bao nhiêu chuyện tốt của Diệp thị, cố tình có Thái hậu che chở nên không thể động nàng, không nghĩ tới nàng lại tự tìm đường chết dính líu với Vũ Hoàng Mặc, giờ thì hay rồi, mượn tay nàng ghim một cái đinh về Vũ Hoàng Mặc trong lòng Hoàng đế, lại dùng Vũ Hoàng Mặc trừ bỏ Bùi Nguyên Ca, một công đôi việc, thật sự là khéo! Nghĩ, liền cho thế tử phu nhân một ánh mắt.
"Di? Bùi tứ tiểu thư ở bên trong, mà Cửu điện hạ cũng là từ nơi này đi ra, chẳng lẽ trước dó Cửu điện hạ và Bùi tứ tiểu thư ở bên trong...". Thế tử phu nhân như là mới nhận thấy được điểm ấy, thất thanh nói, lập tức lại nhận ra lời này không nên nói, lấy tay che miệng, bộ dáng thất kinh (luống cuống + kinh hoàng), nhưng bị nàng nói như vậy tương đương với việc chứng thực Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc gặp lén.
Bùi Nguyên Ca nghe vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cắn răng nói: "Không —— "
"Đúng vậy, vừa rồi bản điện hạ và Nguyên Ca ở bên trong nói chuyện." Vũ Hoàng Mặc cắt đứt lời của nàng, cười mở miệng, đôi mắt đẹp nhìn thế tử phu nhân, khóe miệng loan loan: "Như thế nào? Diệp Quốc công thế tử phu nhân, không được sao?"
"Không... Thiếp thân cũng không có nói như vậy." Thế tử phu nhân bị Vũ Hoàng Mặc làm cho nghẹn nói không ra lời, lập tức gượng cười nói: "Chính là thiếp thân thấy có chút kỳ quái, không biết Cửu điện hạ có chuyện gì mà lại phải nói với Bùi tứ tiểu thư ở chỗ bí ẩn như vậy, đã thế còn tách nhau đi ra, chẳng lẽ là không thể cho người ta biết hay sao? Còn gọi Bùi tứ tiểu thư thân thiết như thế, chẳng lẽ..." Nói xong, lấy tay áo che miệng làm bộ cười lên.
Vũ Hoàng Mặc cười nói: "Nếu đã ở chỗ bí ẩn, tất nhiên là nói chuyện riêng tư không thể cho người khác biết, Hải Dụ thật là am hiểu lòng người!"
Nghe vậy, thế tử phu nhân sắc mặt ửng đỏ.
Hải Dụ chính là khuê danh của nàng, nàng vừa mới nói Cửu điện hạ kêu tên Bùi Nguyên Ca thập phần thân thiết, Cửu điện hạ liền sửa miệng gọi khuê danh của nàng, này thật đúng là... Hơn nữa, nàng nói Cửu điện hạ và Bùi Nguyên Ca gặp lén, nếu Cửu điện hạ phủ nhận, nàng tự nhiên có thể tiếp tục truy vấn, tổng yếu hỏi đến khi Bùi Nguyên Ca và Cửu điện hạ á khẩu không trả lời được, cố tình nàng nói cái gì, Cửu điện hạ lại thừa nhận cái đó, ngược lại làm cho nàng không biết nên tiếp tục như thế nào.
Khó trách người khác đồn Cửu điện hạ nói chuyện sắc bén quỷ quyệt, khó có thể chống đỡ, quả nhiên không sai.
"Cửu điện hạ!", Bùi Nguyên Ca sắc mặt dĩ nhiên tái nhợt như tờ giấy, tức giận quát: "Thỉnh ngài nói cẩn thận!"
Vũ Hoàng Mặc làm bộ như là đột nhiên ý thức được cái gì, ngay su đó lại chẳng hề để ý cười nói: "Nguyên Ca không cần lo lắng, mọi chuyện có bản điện hạ làm chủ cho ngươi!". Đôi mắt đưa tình nhìn về phía Bùi Nguyên Ca dịu dàng, bất luận thần thái hay là ánh mắt đều thập phần ái muội.
"Cửu điện hạ, tiểu nữ chỉ là vô tình gặp được ngài trong ngự hoa viên, nhàn thoại vài câu mà thôi, còn thỉnh Cửu điện hạ đừng vui đùa kiểu đó, tránh cho người khác hiểu lầm, sẽ ảnh hưởng đến danh dự Cửu điện hạ!". Bùi Nguyên Ca hít sâu một hơi, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, đi đến bên người Thái hậu, đỡ lấy cánh tay Thái hậu, ôn thanh nói: "Thái hậu nương nương, ngài còn muốn tản bộ trong ngự hoa viên sao? Không bằng tiểu nữ dìu ngài qua bên kia nhìn xem đi!". Nói xong ánh mắt nhìn Thái hậu mang ý cầu xin, ý xin bà đừng làm ầm ĩ trước mặt mọi người.
Tình hình trước mắt hiển nhiên thập phần ái muội, Thái hậu đã có lòng hoài nghi, rút ra cánh tay từ trong tay Bùi Nguyên Ca, quay đầu hòa ái cười nói: "Mặc nhi ngươi hiện tại giải sầu xong rồi sao? Nếu xong thì trở về làm chính sự đi! Gần đây triều đình đúng là thời buổi rối loạn, ngươi thân là hoàng tử, nên thay phụ hoàng ngươi phân ưu mới được, cũng đừng chạy loạn khắp nơi!". Mặc dù lời nói dịu dàng ôn nhiên nhưng hàm ý không thể làm trái.
Vũ Hoàng Mặc nhìn Bùi Nguyên Ca, lại nhìn nhìn Thái hậu, dừng một lát nói: "Hoàng tổ mẫu nói đúng lắm, một khi đã như vậy, tôn nhi xin phép cáo lui!"
Nhưng mà, mới đi được hai bước, bỗng nhiên lại quay đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: "Hoàng tổ mẫu, việc hôm nay bất luận như thế nào đều là lỗi của tôn nhi, thỉnh Hoàng tổ mẫu từ bi vị tha, đừng khó xử Nguyên Ca, tôn nhi ở đây cảm ơn người!". Nói xong, chắp tay với Thái hậu, lại cho Bùi Nguyên Ca một ánh mắt an ủi, thế này mới xoay người rời đi.
Mà những hành động này trong mắt mọi người, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân lại đắc ý.
Đợi cho Vũ Hoàng Mặc rời đi, thấy bốn phía không có người, Thái hậu vịn tay thế tử phu nhân sâu trong núi giả, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca sắc bén mà nguy hiểm, ngồi ngay ngắn trên ghế đá ở bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Nói đi, sao lại thế này?"
Bùi Nguyên Ca lập tức quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt buồn bã, khẩn thiết nói: "Thái hậu nương nương, xin ngài trăm ngàn đừng trúng mưu kế của Cửu điện hạ, hắn là cố ý làm ra bộ dáng hành động và lời nói ái muội với tiểu nữ, muốn mượn chuyện này hủy diệt tiểu nữ. Thái hậu nương nương ngài cũng biết, tiểu nữ trước sau trải qua hai lần từ hôn, danh dự đã lung lay sắp đổ, lúc này chỉ cần hơi có chuyện gì, tiểu nữ đó là phải tan xương nát thịt. Cửu điện hạ chính là nhìn chuẩn điểm ấy, vừa muốn ly gián tín nhiệm của Thái hậu nương nương đối với tiểu nữ, vừa muốn mượn chuyện này hủy diệt tiểu nữ, còn thỉnh Thái hậu nương nương minh giám!"
Nói xong, khom người dập đầu không ngừng, biểu tình thật là lo âu vội vàng.
"Tài ăn nói của Bùi tứ tiểu thư quả thực tốt, dễ dàng xoay chuyển mọi việc như vậy." Thế tử phu nhân nhìn Bùi Nguyên Ca, trong ánh mắt bắn ra sắc bén: "Nhưng mà, lần này là Thái hậu nương nương tận mắt thấy ngươi và Cửu điện hạ gặp gỡ lén lút ở đây, nếu ngươi muốn biện bạch cho chính mình, cần mang ra chút bằng chứng đi? Ngươi nói là Cửu điện hạ hãm hại ngươi, có chứng cứ gì sao?"
"Tiểu nữ..." Bùi Nguyên Ca cắn môi, nhíu mi suy tư, vẻ mặt lại càng ngày càng tuyệt vọng, cuối cùng chỉ có thể nói: "Thái hậu nương nương, ngài ngẫm lại cách Cửu điện hạ làm người, nếu ta và Cửu điện hạ thực sự có cái gì? Lúc này phủ nhận sạch sẽ còn không kịp, làm sao hắn lại có thể cố ý nói những lời này trước mặt Thái hậu nương nương, cố ý khiến người khả nghi? Khác không nói, chính là trước khi đi Cửu điện hạ nói câu kia, hắn rõ ràng biết, thỉnh cầu như vậy cũng không có chỗ lợi gì, chỉ làm Thái hậu nương nương sâu sắc hoài nghi và nghi kỵ ta, lại cố tình muốn nói như vậy, rõ ràng là vu oan hãm hại!"
Dưới tình thế cấp bách, thậm chí lời nói cẩn thận dịu dàng trong thường ngày cũng quên mất.
Trong lòng Thái hậu vừa động, đúng vậy, Vũ Hoàng Mặc người này tổng làm cho người ta có cảm giác bí hiểm, lời nói hành vi nhìn như phóng túng không cố kỵ, lại trước nay khó đoán. Mà lần này hắn biểu hiện ra ái muội, không khỏi có chút rõ ràng, xác thực khiến người khả nghi. Hơn nữa lời của Bùi Nguyên Ca cũng là tính hợp lý, chỉ là...
Thấy Thái hậu như là có ý lung lay, thế tử phu nhân vội vàng nói: "Hừ, nói không chừng đây là Cửu điện hạ cố ý bày ra nghi trận, muốn lợi dụng cớ này cho ngươi đường nói dối! Bùi tứ tiểu thư tốt nhất vẫn là mang ra căn cứ càng xác thực đi!"
Bùi Nguyên Ca giận dữ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thế tử phu nhân, lời nói lạnh như băng có khí phách: "Thế tử phu nhân, xin hỏi đến tột cùng tiểu nữ có chỗ nào đắc tội ngươi, thế cho nên ngươi tận hết sức lực vu oan hãm hại tiểu nữ như vậy, phải đẩy tiểu nữ vào chỗ chết mới cam tâm? Nếu nói là phụ thân tiểu nữ mấy ngày nay mạo phạm, tiểu nữ đã nhận lỗi với ngài và Diệp Quốc công phu nhân, ngươi —— ngươi thật sự là khinh người quá đáng!"
Nghe giọng nói nàng, như là gợi lại chuyện cấu kết với phế hậu, thế tử phu nhân không muốn bởi vậy trêu chọc Thái hậu ngờ vực vô căn cứ, khiến xảy ra chuyện gì khác, thản nhiên nói: "Bùi tứ tiểu thư lo lắng nhiều rồi, ta chỉ là khi vào cung nhìn thấy ngươi và Cửu điện hạ cùng một chỗ, cho nên bẩm báo Thái hậu nương nương mà thôi. Bình tĩnh mà xem xét, bất luận kẻ nào nhìn đến tình hình vừa rồi đều sẽ phỏng đoán kết luận như lúc nãy? Khác không nói, trên thu săn Cửu điện hạ liều chết cứu giúp, chúng ta đều là xem ở trong mắt, Bùi tứ tiểu thư muốn giải thích như thế nào?"
"Quả nhiên..." Bùi Nguyên Ca lẩm bẩm nói, "Quả nhiên là thủ đoạn rất cao!"
Đúng lúc này, một cung nữ áo lục vội vàng đi tới, phúc thân với mọi người, thế này mới nói: "Thái hậu nương nương, quý phi nương nương tìm Bùi tứ tiểu thư có việc, lệnh nô tỳ tiến đến mời, thỉnh Thái hậu nương nương chấp thuận!"
Nghe vậy, sắc mặt Thái hậu càng biến, thản nhiên nói: "Ai gia đã biết, ngươi đi về trước đi, Bùi tứ tiểu thư một lát sẽ đi đến Trường Xuân cung!". Thấy cung nữ kia vẫn không động, không khỏi khẽ nhíu mày, đề cao giọng nói: "Ai gia còn có mấy câu muốn dặn dò nha đầu Nguyên Ca, như thế nào? Ngay cả điểm ấy thời gian Quý phi cũng chờ không được?". Nói đến đây, ánh mắt chợt trầm, để lộ ra vô số uy nghiêm.
Cung nữ không dám cãi chày cãi cối, đành phải rời đi.
Thế tử phu nhân cười lạnh nói: "Cửu điện hạ nhưng thật ra săn sóc, sợ Bùi tứ tiểu thư có việc gì, lại còn lấy danh nghĩa quý phi nương nương mời Bùi tứ tiểu thư để che dấu, nếu không phải tình thâm ý trọng với Bùi tứ tiểu thư, làm sao có thể nghĩ chu toàn đến như thế? Bùi tứ tiểu thư, ngươi còn có cái gì để nói?"
"Thoạt nhìn, lần này Cửu điện hạ là quyết tâm muốn vu oan cho ta, lại cứ còn có thế tử phu nhân tương trợ!". Bùi Nguyên Ca lẩm bẩm nói, bỗng nhiên ánh mắt ai thiết (bi ai tha thiết) nhìn Thái hậu: "Thái hậu nương nương, bởi vì chỉ có ta và Cửu điện hạ ở trong đó, không có ai khác có thể vì tiểu nữ làm chứng, Cửu điện hạ chính là xem chuẩn điểm ấy, mới nói như thế, muốn hủy diệt tiểu nữ, tiểu nữ biết, lần này tiểu nữ hết đường chối cãi. Nhưng mà, Thái hậu nương nương, tiểu nữ hầu hạ ngài lâu như vậy, đối với cách tiểu nữ làm người, ngài là người rõ ràng nhất. Nương nương, ngài có tin tưởng lời nói của tiểu nữ hay không?"
Đón nhận ánh mắt Bùi Nguyên Ca, Thái hậu có chút động, trong đầu hai ý tưởng kịch liệt xung đột, trong lúc nhất thời khó có thể quyết đoán.