Nhận thấy được ánh mắt sắc bén ngưng sương kia, Vũ Hoàng Mặc hơi quay đầu, lần này không có lảng tránh mà là bình tĩnh đón nhận.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, chỉ trong giây lát nhưng tạo ra vô số đao quang kiếm ảnh. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Vũ Hoàng Diệp lược dời xuống, chuyển tới tay Vũ Hoàng Mặc đang nắm chặt bàn tay kia, có ống tay áo rộng thùng thình che lấp, chỉ lộ ra một chút da thịt trắng nõn như sương tuyết, lại giống như dầu hỏa đốt lên ngọn lửa giận trong mắt Vũ Hoàng Diệp. Lúc này rồi mà Vũ Hoàng Mặc còn cố ý thân thiết với Bùi Nguyên Ca, rõ ràng là khiêu khích hắn!
Không có vấn đề gì, Vũ Hoàng Mặc, rất nhanh, ta sẽ cho ngươi muốn khóc cũng khóc không được!
Người mà ta nhìn trúng, ai cũng đừng mơ tưởng cướp đi!
Vũ Hoàng Diệp lạnh lùng dời mắt, nhìn Liễu quý phi hai mắt đẫm lệ trong suốt và Hoàng đế vẻ mặt bình thản, bỗng nhiên cười nói: "Phụ hoàng, mẫu phi, Thái hậu nương nương và Bùi đại nhân đều ở đây, thật sự không phải lúc kể chuyện tình cảm. Theo ý kiến của con, trước mắt phụ hoàng hẳn là xử lý xong chuyện phản loạn mới đúng, đừng bởi vì con mà chậm trễ thời gian!"
Liễu quý phi lau lau nước mắt, gật gật đầu: "Hoàng thượng, Diệp nhi nói đúng, là thiếp thân thất nghi, thỉnh hoàng thượng xử lý chính sự trước!"
Thế này Hoàng đế mới bắt đầu hỏi Bùi Chư Thành và Vũ Hoàng Diệp về chuyện phản loạn đêm nay.
Vũ Hoàng Diệp vốn là ám cọc Hoàng đế phái đến Diệp thị, cái gọi là điều cấm vệ quân đến nơi không nên đến, tạo thành sự thật đã định, bức cấm vệ quân mưu nghịch tất nhiên đều là lời nói lừa gạt Thái hậu mà thôi, mục đích chính là dẫn toàn bộ thế lực Diệp thị vào cung, chứng thực tội danh mưu nghịch. Những tử sĩ đó vốn không đánh lại nhân mã Bùi Chư Thành mang đến, huống chi còn có Vũ Hoàng Diệp lâm trận phản chiến, rất nhanh đã bị trấn áp, mà Vũ Hoàng Diệp còn đề nghị tự mình ra trận bắt sống cha con Diệp Quốc công. Mà có Vũ Hoàng Diệp mật báo, thế lực còn lại rải rác cũng đều quân lính tan rã.
Sau khi thẩm vấn rõ ràng tất cả mọi chuyện, Hoàng đế vẫy tay, giam cha con Diệp Quốc công vào thiên lao, Thái hậu tạm thời bị giam lỏng ở Huyên Huy cung, chờ kết quả tam tư hội thẩm.
Đúng lúc này, người được phái đi kiểm kê tổn hại nhân mạng trong lần Diệp thị phản loạn này trở về bẩm báo, trong đó Ngọc Long cung và Trường Xuân cung tất nhiên tổn thất lớn nhất, cung điện các phi tần còn lại cũng thu được kinh hách cùng với linh tinh thương vong. Nói xong lời cuối cùng, người nọ bỗng nhiên hơi khó nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, ngoại trừ những điều đó, còn có một việc kỳ quái, thuộc hạ không biết có nên bẩm báo hay không."
Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Chuyện gì? Nói!"
"Theo lý thuyết lần này Diệp thị phản loạn, tiêu điểm bị bao vây tấn công là Ngọc Long cung của Hoàng thượng và Trường Xuân cung của quý phi nương nương, nhưng mà, kỳ quái là, trong Lãnh Thúy cung hẻo lánh nhất của hoàng cung cũng có thương vong vô số. Vương mỹ nhân ở Lãnh Thúy cung dưỡng bệnh đã bị ngộ hại bỏ mình, cung nữ thái giám không một ai may mắn thoát khỏi. Ngoài ra, còn có một khối thi thể, mặc quần áo không khác gì với Diệp thị loạn đảng đêm nay, nhưng mà... ." Người nọ lại trầm mặc, lén lút ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng Mặc, có chút sợ hãi cúi đầu.
"Nhưng mà thế nào?", Hoàng đế tất nhiên thấy được vẻ biến hóa trên mặt hắn, lớn tiếng hỏi.
"Nhưng mà cấp dưới của thuộc hạ lại nhận ra, người nọ không phải là Diệp thị loạn đảng, mà là... mà là ám vệ Hàn Thiết bên cạnh Cửu điện hạ!". Bẩm tấu xong, trán hắn đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu có thể hỏi thăm chủ nhân Lãnh Thúy cung là Vương mỹ nhân, đương nhiên cũng biết vị này là mẹ đẻ của Cửu điện hạ, hơn nữa Cửu điện hạ và mẹ đẻ đã sớm trở mặt, hiện tại Lãnh Thúy cung bị tấn công, lại xuất hiện thi thể ám vệ bên cạnh Cửu điện hạ, còn mặc quần áo của loạn đảng Diệp thị ...
Trong đó đến tột cùng có bao nhiêu nội tình, ngẫm lại đều cảm thấy trong lòng run sợ.
Nghe được ba chữ "Lãnh Thúy cung", tim Vũ Hoàng Mặc đã đập thình thịch, đợi nghe được hắn nói "Vương mỹ nhân bị ngộ hại bỏ mình", trong đầu lập tức ong ong loạn thành một nùi, rốt cuộc nghe không rõ ràng lắm câu nói kế tiếp nữa. Vương mỹ nhân ngộ hại bỏ mình, nói cách khác... . nương. . . . đã chết? Điều đó không có khả năng! Điều này sao có thể? Hắn còn muốn đón mẫu thân ra khỏi hoàng cung, nhận được đất phong, cùng với Nguyên Ca hiếu kính nương, làm sao nương có thể chết?
Điều này tuyệt đối không có khả năng!
Vũ Hoàng Mặc ngốc lăng lăng đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn, thời gian tại một khắc này bỗng nhiên trở nên ứ đọng giống đầm lầy sền sệt, bóng người trước mắt giống như rõ ràng, lại giống như mơ hồ, giống như có rất nhiều người trương trương hợp hợp nói chuyện, giống như muốn nói cái gì, nhưng nửa điểm hắn cũng nghe không rõ ràng lắm, trong đầu chỉ lặp lại tiếng vọng kia như sét đánh giữa trời quang.
Vương mỹ nhân đã bị ngộ hại bỏ mình!
Vương mỹ nhân đã bị ngộ hại bỏ mình... .
"Không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Ngươi nói dối! Ngươi đang nói dối!", Vũ Hoàng Mặc mờ mịt lắc đầu, gắt gao nhìn chằm chằm người nói ra tin dữ, khàn cả giọng hô, bỗng nhiên đột ngột xoay người chạy đi ra ngoài, chạy gấp về phía Lãnh Thúy cung. Hắn không tin nương cứ như vậy đã chết, không có tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin tưởng chuyện vô căn cứ như thế!
Vũ Hoàng Mặc đột nhiên tê hô lên, lập tức chạy đi ra ngoài, khiến mọi người trong điện giật nảy mình.
Nhìn bộ dáng Vũ Hoàng Mặc đau khổ tột cùng như vậy, Liễu quý phi giống như đã nhận ra điều gì, răng nanh tuyết trắng cắn môi, lập tức quay đầu nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng, bất luận như thế nào, Vương mỹ nhân cũng luôn là mẹ đẻ của Mặc nhi, chuyện này lại thực kỳ quái, theo ý kiến của thiếp thân, không bằng chúng ta cùng nhau đi qua nhìn xem, cũng có thể biết rõ ràng sự tình. Nói như thế nào, thiếp thân cũng nuôi dạy Mặc nhi lâu như vậy, chuyện này không biết rõ ràng, thiếp thân khó có thể an tâm."
Từ sau khi nghe được tin Vương mỹ nhân bỏ mình, vẻ mặt Hoàng đế lập tức trở nên rất khó xem, lại nhìn thấy tư thái Vũ Hoàng Mặc như vậy, rét lạnh như băng, lạnh lùng thốt: "Đến Lãnh Thúy cung đi, trẫm thật muốn chống mắt lên xem, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"
Nói xong, dẫn đầu đi ra Huyên Huy cung, những người còn lại lập tức theo sát phía sau.
Bùi Nguyên Ca cũng bị tin dữ này làm cho cả kinh không kịp hồi thần, trong đầu một mảnh hỗn loạn, bỗng nhiên ngẩng đầu lại đón nhận ánh mắt Vũ Hoàng Diệp như dã thú độc ác, lập tức khóe miệng hắn khơi mào một độ cong rất nhỏ, sau đó quay đầu đi, đi theo sau Liễu quý phi.
Còn chưa đi đến Lãnh Thúy cung, mọi người đã nghe được nồng đậm mùi máu tươi.
Bên ngoài Lãnh Thúy cung, hơn mười cổ thi thể nằm lung tung ngang dọc, có mặc quần áo cấm vệ, cũng có mặc quần áo loạn đảng Diệp thị, thậm chí còn có đại nội thị vệ, thoạt nhìn thật giống như những người này đánh nhau ác liệt mà chết. Vào cửa Lãnh Thúy cung, lập tức thấy thi thể các cung nữ nằm đông một khối, tây một khối, đều là một đao mất mạng.
Mà thi thể nằm ở cửa là một nam mặc quần áo loạn đảng Diệp thị, nằm giữa thi thể cung nữ trông có vẻ hết sức bắt mắt.
Hàn Lân và ám vệ còn lại nhìn, gần như không thể tin được hai mắt của mình. Hàn Thiết, đây là người có võ công tốt nhất trong bọn họ, là người trầm ổn nhất, được Cửu điện hạ trọng dụng nhất, trong những lần gặp được nguy nan đều là Hàn Thiết gặp nguy không loạn, chuyển tình cảnh từ nguy thành an. Mà hiện tại, hắn thật sự đã chết?
Các ám vệ đều là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm gần mười năm, đã xem lẫn nhau như huynh đệ, mà Hàn Thiết lại chính là đại ca của bọn họ. Hiện tại nhìn thấy thi thể Hàn Thiết, Hàn Lân và các ám vệ quỳ gối bên cạnh, cũng không thể chịu đựng nổi nước mắt rào rào hạ xuống, nghẹn ngào nói không ra lời.
Không cần lại hỏi, nhìn thấy phản ứng của những ám vệ này, Hoàng đế đã biết, người này thật là ám vệ Xuân Dương cung, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Ám vệ của Vũ Hoàng Mặc, mặc quần áo loạn đảng Diệp thị, chết ở Lãnh Thúy cung...
"Mặc nhi đâu?", Liễu quý phi nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Vũ Hoàng Mặc, hỏi.
Không ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là người trước đó bẩm báo chuyện Lãnh Thúy cung nơm nớp lo sợ nói: "Thuộc hạ đã hỏi hộ vệ bên ngoài, nói nhìn thấy Cửu điện hạ vào chính điện." Sau khi nhận thấy được Lãnh Thúy cung khác thường, tất nhiên hắn phụ trách an bài người trông coi, để tránh bị người di động hoặc là gian lận. Dừng một chút, người này lại nói: " Thi thể Vương mỹ nhân nằm ngay tại chính giữa chính điện."
Hoàng đế không nói một lời, đi trước vào chính điện, những người còn lại theo sát mà đi.
Trong điện đồng dạng có thi thể cung nữ, máu chảy đầy đất. Mùi máu quanh quẩn trong điện, Vũ Hoàng Mặc thẳng tắp quỳ rạp ở chính giữa, trước mặt hắn là một khối thi thể nữ tử, nàng mặc áo ngắn màu thiên thanh thêu hoa sen, phía dưới là váy màu xanh thẫm, tóc đen như mực búi thành thung trang kế, lụa mỏng màu trắng ngà che lấp toàn bộ khuôn mặt nàng, thấy không rõ lắm dung mạo, chỉ lộ ra hình dáng đường cong khung xương duyên dáng, giống như là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Một vết đao thật dài, từ vai trái kéo dài đến thắt lưng phải, sâu đến mức có thể thấy được xương, cũng đồng dạng là một đao mất mạng.
Máu từ miệng vết thương chảy ra, chậm rãi nhuộm đỏ quần áo quanh thân, gần như nhiễm toàn bộ áo nhìn không ra màu sắc vốn có. Vũ Hoàng Mặc một thân đỏ thẫm liệt liệt, quỳ rạp bên cạnh nàng, tay nắm quần áo của nàng, vừa chợt nhìn, giống như quần áo hắn là bị máu của Vương mỹ nhân chảy ra nhuộm thành màu đỏ, nửa sườn mặt của Vũ Hoàng Mặc vẫn tuyệt đẹp như cũ, đau đớn đến chết lặng, thoạt nhìn ngược lại trở nên lạnh lùng, giống như tu la từ trong địa ngục đẫm máu mà ra, quỷ dị mà thảm thiết.
Bùi Nguyên Ca nhìn Vũ Hoàng Mặc cương cứng như hoá đá, trong lòng đau đớn khó có thể nói thành lời.
"Nàng có biết không? Dựa theo quy củ vương triều Đại Hạ, sau khi tân đế đăng cơ, hoàng tử còn lại sẽ được phong vương, sau đó đều có đất phong. Đến lúc đó, ta sẽ đưa nương và mẫu phi cùng nhau đi đến đất phong, hiếu kính các nàng thật tốt. Sau đó cưới một thê tử ta thích!". Lời nói vui vẻ của Vũ Hoàng Mặc lúc thu săn còn văng vẳng bên tai, khi đó, hắn sâu sắc hy vọng và sung sướng như thế, nghĩ đến cuộc sống ngày sau, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt như bay lên, cho tới bây giờ nàng cũng không thấy Hoàng Mặc đơn thuần thoải mái như đứa trẻ vậy.
Khi tưởng tượng tương lai như vậy, Hoàng Mặc có bao nhiêu vui vẻ thì hiện tại Hoàng Mặc có bấy nhiêu khổ sở.
Đón Vương mỹ nhân đến đất phong, hiếu kính nàng, cho nàng một tuổi già an ổn thoải mái, cho tới nay điều này là giấc mộng và mục tiêu của Hoàng Mặc, đốc xúc hắn vì thế phấn đấu, bất luận quá trình có bao nhiêu gian nan hung hiểm cũng không sao cả... . Mà hiện tại, Vương mỹ nhân đã chết, mộng cũng nát... Đối với Hoàng Mặc mà nói, thế gian không có chuyện nào tàn nhẫn hơn so với chuyện này!
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?", Hoàng đế lạnh lùng nhìn trước mắt hết thảy.
Lúc này Vũ Hoàng Diệp quỳ xuống, nói với Hoàng đế: "Phụ hoàng, tuy rằng thi thể ngoài cửa mặc trang phục cấm vệ quân và Diệp thị loạn đảng, nhưng theo nhi thần biết, Thái hậu và Diệp thị cũng không an bài nhân thủ đến Lãnh Thúy cung, nhi thần thật sự không biết, vì sao nơi này sẽ xuất hiện thi thể cấm vệ quân và Diệp thị loạn đảng, lại càng không hiểu được, vì sao nương nương trong Lãnh Thúy cung cùng với cung nữ toàn bộ bị giết. Còn thỉnh phụ hoàng minh giám!"