Editor: Vy Vy 1505
Bởi vì thời tiết hè nóng bức cho nên Liễu quý phi thiết lập thược dược hoa yến tại Phi Hoa tạ trong ngự hoa viên. Phi Hoa tạ tọa lạc giữa một hồ nước rất lớn, chỉ có một đường hành lang dài thông bên bờ, hoa tử đằng bò đầy tường và hành lang dài, hương thơm bốn phía. Bởi vì bốn phía đều là nước, gió nhẹ thổi qua đầy ngập hương thơm tử đằng và hơi nước mát mẻ, cho dù là giữa hè cũng làm người ta có cảm giác tươi mát, là nơi nghỉ mát tốt nhất trong hoàng cung.
Tháng sáu giữa hè, đúng là lúc hoa thược dược nở rộ.
Nếu đã gọi là thược dược hoa yến, bốn phía Phi Hoa tạ xếp đầy hoa thược dược, có hoa một màu, cũng có hoa nhiều màu, đóa hoa rực rỡ sáng lạn ước chừng to hơn cái chén, hoa to sắc rực rỡ, quyến rũ nhiều màu, khiến cho Phi Hoa tạ vốn chỉ có tử đằng trở nên đẹp giống như tiên cảnh ở nhân gian. Mát lạnh hợp lòng người, lại rực rỡ nhiều màu, dẫn tới quý phu nhân đến dự tiệc khen ngợi không dứt.
Liễu quý phi chưởng cung, thân phận quý trọng, liền phân phó Lý Tiêm Nhu và Bùi Nguyên Ca tiếp đón mọi người.
Đối với hai vị hoàng tử phi mới được sắc phong này, mọi người vốn có ý leo lên, chỉ là gần đây kinh thành lời đồn đãi hỗn loạn, đều nói Lý Tiêm Nhu không được sủng, bị thị thiếp ức hiếp đè đầu, các phu nhân tranh luận khó tránh có vài phần khinh thị, đại đa số đều vây quanh Bùi Nguyên Ca nói chuyện, bên cạnh Lý Tiêm Nhu có vẻ thưa thớt thê lương.
Khi Liễu quý phi tiến vào, nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy, có chút cắn răng, lập tức mất đi, bày ra bộ dáng ung dung đẹp đẽ quý giá.
Thấy Liễu quý phi tiến vào, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ.
Liễu quý phi cười làm cho mọi người đứng dậy, sau khi hàn huyên, gọi Lý Tiêm Nhu và Bùi Nguyên Ca đến bên cạnh ngồi xuống, liền nói với Bùi Nguyên Ca: "Hôm qua bản cung lưu con và Mặc nhi cùng dùng bữa, bản cung nhìn Mặc nhi hình như uống hơi nhiều rượu, vốn là có chút lo lắng, nghe nói Mặc nhi hôm nay cáo bệnh không lâm triều, càng thêm khó có thể an tâm. Bản cung nhớ rõ, xưa nay tửu lượng của Mặc nhi rất tốt, vì sao lần này lại say rượu lợi hại như vậy? Có tìm thái y xem qua hay không?"
Vẻ mặt thân thiết, đôi mắt nhu hòa giống như mẹ hiền.
Nghe vậy, đôi mắt Bùi Nguyên Ca hiện lên một chút quang mang kỳ lạ, lập tức cười nói: "Thiếp thân thay Cửu điện hạ đa tạ mẫu phi nhớ thương, đã triệu thái y xem qua, nói là dạ dày Cửu điện hạ không tốt, có lẽ là mấy năm nay chinh chiến, ở biên cương hạ xuống bệnh căn, nói là về sau không được uống rượu, lại mở phương thuốc dưỡng dạ dày, phải điều dưỡng một thời gian, đã xin nghỉ ở kinh cấm vệ, muốn tu dưỡng vài ngày."
Tuy nói như thế, nhưng Liễu quý phi sâu sắc nhận thấy Bùi Nguyên Ca tươi cười có chút miễn cưỡng, hình như dưới tay áo bàn tay đã gắt gao nắm lại thành quyền.
Hiển nhiên tình hình thực tế cũng không phải là vậy.
Trong lòng Liễu quý phi biết rõ ràng tối hôm qua ở Xuân Dương cung đã phát sinh chuyện gì.
Tối hôm qua đúng là nàng cố ý giữ Vũ Hoàng Mặc ở lại dùng bữa, chuốc hắn uống rất nhiều rượu, lại cố ý lưu lại Bùi Nguyên Ca trong chốc lát, làm cho Vũ Hoàng Mặc về trước, thừa dịp này làm cho Thanh Đại mặc quần áo Bùi Nguyên Ca đã từng mặc vào chính viện. Căn cứ theo tin tức Mộ Tuyết truyền về, ước chừng thời gian ba chén trà nhỏ, Thanh Đại mới quần áo không chỉnh tề đi ra, sắc mặt ửng hồng, hiển nhiên đã thành chuyện tốt. Với tính tình của Vũ Hoàng Mặc, Liễu quý phi biết rõ kê đơn với hắn là vô dụng, chỉ có thể thừa dịp hắn say rượu không tỉnh táo, nhận nhầm Thanh Đại là Bùi Nguyên Ca mới có khả năng được việc.
Liễu quý phi đoán chắc thời gian thả Bùi Nguyên Ca trở về, đúng là muốn nàng phát hiện chuyện này.
Căn cứ Mộ Tuyết quan sát, sau đó Xuân Dương cung loạn thành một nùi, nhưng mà Bùi Nguyên Ca hiển nhiên biết rõ đạo lý việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cũng không nháo chuyện này ầm ĩ, mà là lệnh cho đám người Tử Uyển canh giữ chính viện, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào. Nhưng mà, căn cứ việc chính viện sáng đèn cả đêm, cùng với hôm nay Vũ Hoàng Mặc ngay cả lâm triều cũng xin nghỉ, chuyện này hiển nhiên sẽ không dễ dàng kết thúc, hơn nữa bắt đầu từ tối hôm qua Thanh Đại vẫn luôn bị giam giữ trong phòng, nửa bước cũng không thể ra ngoài.
Nhưng mà, Liễu quý phi cũng không theo đuổi không bỏ, mà là nhẹ nhàng bỏ qua: "Một khi đã như vậy, nên điều dưỡng thật kỹ, tránh cho rơi xuống bệnh căn, tương lai chịu thiệt!"
Cho dù muốn nháo chuyện này ầm ĩ lên, làm cho Bùi Nguyên Ca không còn mặt mũi, cũng không thể thật sự theo đuổi không bỏ chuyện trong Xuân Dương cung. Dù sao Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc mới thành hôn không đến ba tháng, nàng là mẹ chồng trên danh nghĩa nếu cứ nháo ầm ĩ chuyện trong phòng con dâu như vậy trước mặt mọi người, Bùi Nguyên Ca tất nhiên không còn mặt mũi, nàng cũng sẽ mang tiếng không hiền, tâm tư khó lường, phải chờ một cơ hội tốt.
Mà cơ hội này nàng sớm đã an bài xong, chỉ còn chờ Mộ Tuyết xuất hiện thôi.
Trước mắt nói lời này chẳng qua là cho mọi người mai phục một ý niệm, đồng thời làm cho mọi người cảm thấy nàng cực kỳ yêu thương Vũ Hoàng Mặc mà thôi.
Quả nhiên, Liễu Cẩn Nhất phu nhân ở bên cạnh liền cười nói: "Quý phi nương nương vừa mới ngồi xuống, không nói chuyện với Thất hoàng tử phi trước, mà lại nói với Cửu hoàng tử phi, mở miệng liền hỏi thăm tình huống của Cửu điện hạ, có thể thấy được là tâm tâm niệm niệm nhớ thương Cửu điện hạ, chỉ sợ còn sâu hơn so với Thất điện hạ. Thiếp thân nên bất bình thay Thất điện hạ và Thất hoàng tử phi, đến cùng ai mới là con ruột của quý phi nương nương đây?"
"Tẩu tử lời này sai rồi, Diệp nhi là con ruột của bản cung, thất lạc lâu như vậy mới tìm về được, làm sao bản cung có thể không thương yêu? Nhưng mà Mặc nhi đã dưỡng dưới gối bản cung hơn mười năm, bản cung đã sớm đối đãi hắn như con ruột, sao có thể không quan tâm? Hơn nữa, Nguyên Ca hiền lành nhận rõ đại thế, lại hiếu thuận bản cung, từ lúc gả vào đến bây giờ chỗ nào cũng hợp lòng bản cung, cho dù bản cung cưng nàng chút cũng là bình thường!" Liễu quý phi cười nói: "Nhưng mà, Tiêm Nhu cũng ôn nhu hoà thuận, không tranh không đoạt, cũng làm cho bản cung thương tiếc!"
Trong lời nói giống như là tán thưởng Bùi Nguyên Ca hơn cả Lý Tiêm Nhu.
Nhưng cẩn thận cân nhắc, nói Bùi Nguyên Ca làm việc nơi nơi hợp lòng nàng, lại nói Lý Tiêm Nhu ôn nhu hoà thuận, cũng không tranh đoạt, chính là ám chỉ Bùi Nguyên Ca cố ý lầy lòng nịnh bợ trước mặt nàng, không an phận bằng Lý Tiêm Nhu.
Lúc này liền có cáo mệnh phu nhân nói cười yến yến: "Chúng ta là biết đến Thất hoàng tử phi thật sự ôn nhu hoà thuận, đối đãi hạ nhân ôn hoà hiền hậu, cũng không so đo." Nói xong lấy tay áo che miệng cười, trên nét mặt tràn ngập thâm ý khác. Bà là mẫu thân của Mạc chiêu nghi, bởi vì Mạc chiêu nghi được sủng ái, trên triều trượng phu bà thường bị Liễu thị làm khó dễ, hai bên không hợp đã là bí mật mọi người đều biết, bởi vậy mới dám bóc khuyết điểm của Lý Tiêm Nhu trước mặt mọi người.
Thâm ý bên ngoài lời nói rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến lời đồn đãi Vũ Hoàng Diệp "sủng thiếp diệt thê" gần đây.
Liễu Hằng Nhất phu nhân Trương Hàn Mai nhân tiện nói: "Nghe nói con dâu nhà Mạc phu nhân khôn khéo có khả năng, vào cửa không bao lâu đã có thể thay Mạc phu nhân quản lý chuyện trong phủ, vừa vặn khiến cho Mạc phu nhân hưởng thanh nhàn. Có phải bởi vì Mạc thiếu phu nhân quá khôn khéo có khả năng cho nên Mạc phu nhân mới muốn một cô con dâu ôn nhu hoà thuận vào cửa hay không? Bởi vậy nói chuyện mới chua như vậy? Nếu là như thế, thật ra ta có vài mối hôn nhân tốt, ngày khác giới thiệu cho Mạc phu nhân có được không?"
Lời này vừa nói ra lại khiến cho mọi người cười một trận.
Mạc gia cưới vợ là một vị sư tử Hà Đông, khổ nỗi vừa có thân phận quý trọng, vừa có thủ đoạn lợi hại, ngay cả Mạc chiêu nghi trong cung cũng có vài phần kính trọng vị tẩu tử này. Cho nên Mạc phu nhân đứng đắn mẹ chồng cũng phải lui vài bước, ép tới bà không thở nổi. Chuyện này ở kinh thành cũng không phải bí mật, bởi vậy, Mạc phu nhân bóc vết sẹo của Lý Tiêm Nhu, Liễu nhị phu nhân liền nói là bà hâm mộ, bởi vậy cố ý ganh tỵ Thất hoàng tử phi.
Làm sao Liễu quý phi nghe không ra Liễu nhị phu nhân đang lấy lòng xu nịnh nàng, nhưng cũng không thèm nhìn tới, vẻ mặt thản nhiên.
Liễu đại phu nhân lại không kiên nhẫn nói: "Ta nói đệ muội, Mạc phu nhân, hai người đừng nói chuyện cong cong vòng vòng như vậy, ngươi ganh ta, ta tỵ ngươi, cũng không ngại mệt sao! Mạc phu nhân không phải là muốn nói về lời đồn Thất điện hạ sủng thiếp diệt thê sao? Muốn nói bởi vì Thất hoàng tử phi ôn nhu hoà thuận cho nên mới bị một thị thiếp ức hiếp đến đường cùng có phải không? Đệ muội cố ý vạch trần nỗi đau của Mạc phu nhân, không phải là cảm thấy lời đồn Thất điện hạ sủng thiếp diệt thê làm cho Thất hoàng tử phi khó coi, cho nên mới muốn nói sang chuyện khác, có phải không?"
Ai cũng không nghĩ tới Liễu đại phu nhân thế nhưng nói trắng ra trước mặt Liễu quý phi như vậy.
Liễu nhị phu nhân nhìn lại Liễu quý phi, chỉ thấy Liễu quý phi mỉm cười, nói: "Tẩu tử thật là càng ngày càng lanh lẹ!"
"Thật ra ta cảm thấy rất kỳ quái, đây rõ ràng chính là lời đồn truyền ra để chửi bới Thất điện hạ, vì sao có nhiều người tin tưởng như vậy?" Liễu đại phu nhân khinh thường nói: "Các ngươi đi hỏi thăm xem, Viên thị chẳng qua chỉ là nha hoàn thông phòng hầu hạ Thất điện hạ mà thôi, chúng ta đang ngồi ở đây, người nào trong quý phủ không có vài thiếp thất, các ngươi ngẫm lại, nếu thật có thể đến mức làm cho Thất điện hạ sủng đến diệt thê, lúc này hẳn là có thể làm đến sườn phi đi? Kết quả thì sao? Cho tới bây giờ ngay cả một danh phận cũng không có, chính thức thị thiếp cũng không phải, này tính cái gì sủng thiếp diệt thê? Phàm là người biết động não đã có thể nghĩ đến, cố tình còn có nhiều người tin là thật, thật buồn cười!"
Một phen lời nói lanh lẹ, lập tức làm cho quý phu nhân á khẩu không trả lời được.
Mà câu cuối cùng, chẳng những chế giễu Mạc phu nhân, ngay cả Liễu nhị phu nhân mới vừa rồi muốn bênh vực Liễu quý phi và Lý Tiêm Nhu cũng mắng ở bên trong. Trong lòng Liễu nhị phu nhân không khỏi một trận tức giận, đang yên lành Liễu đại phu nhân không nên mang theo bà, rõ ràng là muốn trước mặt mọi người khiến bà mất mặt, làm cho mọi người biết, cho dù trên thọ yến Liễu phủ Liễu Hằng Nhất đoạt nổi bật, Liễu phủ đương gia chủ vẫn là Liễu Cẩn Nhất!
Nhưng vì chuyện này liên lụy đến lời đồn Thất điện hạ sủng thiếp diệt thê, Liễu nhị phu nhân cũng không thể cãi lại, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn tức.
"Việc này thiếp thân cũng rất kỳ quái, đang yên đang lành làm sao có thể truyền ra lời đồn đãi như vậy?" Lý Tiêm Nhu cũng mở miệng theo, cười nói: "Hơn nữa cũng là ta sơ sót, thế nhưng không biết Đức Chiêu cung còn có một Viên thị, lúc nghe lời đồn đãi này mới biết có người này, cho nên mới gặp mặt, cũng là người ôn nhu biết đại thế, làm cho người ta nhìn thấy liền sinh lòng yêu thích. Mẫu phi, thiếp thân nghĩ, Viên thị đã hầu hạ Thất điện hạ một đoạn thời gian, không có công lao cũng có khổ lao, lần này lại không duyên cớ bị lời đồn liên lụy như vậy, đáng thương, bởi vậy con nghĩ không bằng cho nàng một danh phận đứng đắn, coi như là an ủi nàng. Không biết ý mẫu phi như thế nào?"
Liễu quý phi cười nói: "Đây là chuyện trong cung của con, tất nhiên là con làm chủ!"
"Viên thị, còn không mau tạ ân điển của mẫu phi?" Lý Tiêm Nhu nhìn về phía sau nói.
Chỉ thấy một nữ tử mặc áo ngắn cân vạt màu hồng nhạt, váy lụa màu cỏ yểu điệu đi ra từ phía sau Lý Tiêm Nhu, cụp mi rũ mắt, hơn nữa một thân quần áo không thêu hoa màu nhạt càng tôn lên cảm giác nàng mềm mại như lan. Chỉ thấy nàng tất cung tất kính quỳ rạp xuống đất, dập đầu với Liễu quý phi nói: "Nô tỳ tạ ân điển của quý phi nương nương!" Lập tức lại xoay người, dập đầu với Lý Tiêm Nhu nói: "Nô tỳ tạ ân điển của Thất hoàng tử phi!"
Liễu quý phi cười nói: "Quả nhiên là đứa nhỏ biết lễ, đứng lên đi!"
"Tạ quý phi nương nương!" Viên thị đứng dậy, lại càng không nói nhiều, vẫn quy củ đứng phía sau Lý Tiêm Nhu, ngẫu nhiên hầu hạ Lý Tiêm Nhu dùng trà điểm tâm, cung kính cẩn thận giống như cung nữ bên người Lý Tiêm Nhu, không thấy nửa điểm không cung kính.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần bộ dáng nàng, thật sự rất khó tưởng tượng đây là thị thiếp được sủng ái đến áp chế chính phi Lý Tiêm Nhu.
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người không khỏi âm thầm suy đoán.
Bùi Nguyên Ca lại nhịn không được mà nhìn Viên thị, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thật sự là kỳ quái, vì sao bản cung cảm thấy Viên thị có chút quen mắt, hình như gặp ở nơi nào rồi? Viên thị, ngươi ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn một chút."
Nghe được giọng nói Bùi Nguyên Ca tự xưng "bản cung", mang theo tôn quý và cảm giác ưu việt mà bản thân vĩnh viễn cũng không thể với tới, tim Viên Sơ Tụ lập tức đau đến gắt gao. Vốn dĩ nàng là minh châu sặc sỡ loá mắt nhất Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca chẳng qua là mắt cá, chỉ có thể tránh trong bóng tối nhìn hào quang của nàng. Mà hiện tại, Bùi Nguyên Ca là Cửu hoàng tử phi cao cao tại thượng, ân sủng hưng thịnh, mà nàng chỉ là thị thiếp vừa mới được ban cho danh phận trong cung Thất điện hạ... Mỗi lần nghĩ khác biệt giữa hai người, Viên Sơ Tụ liền cảm thấy tim như bị đao cắt, nay đối mặt Bùi Nguyên Ca gần như vậy, bị Bùi Nguyên Ca điểm danh nói chuyện, khó chịu càng thêm mãnh liệt .
Nhưng nàng cũng không thể vi phạm lời Bùi Nguyên Ca nói, Viên Sơ Tụ chỉ có thể chậm rãi ngẩng đầu lên, cật lực che giấu không cam lòng trong đôi mắt.
"Người vừa ngẩng lên, bản cung liền càng cảm thấy quen mắt!" Bùi Nguyên Ca giống như suy tư, giật mình nói: "Bản cung nghĩ ra rồi, bộ dáng của Viên thị có chút giống đại tỷ tỷ của bản cung đã chết bệnh, khó trách bản cung sẽ cảm thấy quen mắt, thật sự là khéo!"
Nghe nàng nói như vậy, các phu nhân trước đó đã gặp qua Bùi Nguyên Vũ cũng nhận thấy được Viên thị xác thực giống Bùi Nguyên Vũ.
Nhưng mà, bởi vì Bùi Nguyên Ca trước hết nhận ra điểm ấy, cũng nói Viên thị chỉ là giống Bùi Nguyên Vũ đã "chết bệnh", bởi vậy mọi người chỉ nhận định là người giống người, không liên hệ Viên thị và Bùi Nguyên Vũ, đều sôi nổi nói là vừa khéo, cũng không nghĩ nhiều.
"Viên thị, ngươi lại đây cho bản cung nhìn một cái!" Bùi Nguyên Ca vẫy tay với nàng.
Viên Sơ Tụ biết Bùi Nguyên Ca đây là cố ý khoe khoang trước mặt nàng, nhấn mạnh hai người nay thân phận chênh lệch, muốn nhục nhã nàng. Nhưng mà cho dù rõ ràng biết, nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng đi đến trước mặt Bùi Nguyên Ca, quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: "Nô tỳ Viên thị, khấu kiến Cửu hoàng tử phi!" Trong lòng lại dâng lên thật sâu khuất nhục, cho dù ở trước mặt Lý Tiêm Nhu đứng đắn chủ mẫu, nàng cũng không có cảm giác như vậy.
"Aiiii, nhìn thấy Viên thị ngươi, bản cung không khỏi nhớ tới đại tỷ tỷ của bản cung, nhớ năm đó, tài danh của đại tỷ tỷ nổi tiếng khắp kinh thành, được xưng tụng là kinh thành đệ nhất tài nữ, sặc sỡ loá mắt biết chừng nào? Nhất là thu săn, một bộ quần áo cưỡi ngựa màu lam chói lọi kinh diễm không biết bao nhiêu ánh mắt người khác. Không nghĩ tới hồng nhan bạc mệnh, bất hạnh bệnh qua đời." Bùi Nguyên Ca nói xong, vẻ mặt thổn thức, có vẻ hơi thương cảm, lập tức cười nói: "Khó được ngươi tương tự với đại tỷ tỷ của bản cung như thế, coi như là duyên phận, bản cung nơi này có cây trâm chim trĩ xòe đuôi bằng vàng ròng, thưởng cho ngươi làm lễ gặp mặt đi!"
Dứt lời, từ trên đầu nhổ xuống một cây cây trâm đưa qua.
Người khác đều chỉ nghĩ là bởi vì dung mạo Viên thị tương tự Bùi Nguyên Vũ, cho nên Bùi Nguyên Ca gia dĩ ban cho. Chỉ có Viên Sơ Tụ biết, Bùi Nguyên Ca đã sớm đoán được hôm nay sẽ gặp được nàng trên thược dược hoa yến, cho nên cố ý chuẩn bị cây trâm này. Cố ý nhắc tới năm đó Bùi Nguyên Vũ tiền đồ xán lạn, lại cho nàng cây trâm chim trĩ, nhấn mạnh đối lập với tình cảnh Viên Sơ Tụ hiện nay, căn bản chính là châm chọc nàng "phượng hoàng rụng lông không bằng gà"!
Nhưng nàng lại không thể không nhận, chỉ có thể dập đầu nói: "Nô tỳ tạ Cửu hoàng tử phi ban thưởng!"
"Để bản cung cài trâm cho ngươi!" Bùi Nguyên Ca cười nói, lại nương cơ hội này nhẹ giọng nói bên tai Viên Sơ Tụ: "Năm đó đại tỷ tỷ luôn thầm oán Chương di nương, có bản lĩnh làm thiếp, nhưng không có bản lĩnh ban đổ chính thê leo lên. Không biết hiện tại Viên cô nương ngươi có thể trò giỏi hơn thầy hay không? Ta mỏi mắt mong chờ!" Nàng rất rõ ràng cái gì mới là tử huyệt của Bùi Nguyên Vũ, cố ý nói lời này kích nàng, muốn châm ngòi nàng và Lý Tiêm Nhu nội đấu.
Quả nhiên, nghe vậy Viên Sơ Tụ đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ ra phẫn hận quang mang.
Nhưng nàng cũng rõ ràng, nàng hiện nay ở Đức Chiêu cung ngay cả căn cơ cũng không ổn, làm sao có thể mơ tưởng muốn đối phó Bùi Nguyên Ca! Nếu muốn có một ngày dẫm nát Bùi Nguyên Ca dưới lòng bàn chân, việc trước hết phải làm chính là trừ bỏ Lý Tiêm Nhu, chính mình thượng vị, nếu không căn bản là không có tư cách so sánh với Bùi Nguyên Ca! Viên Sơ Tụ nghĩ, cắn chặt răng, dưới đáy lòng âm thầm thề, tương lai tất nhiên phải dẫm nát Bùi Nguyên Ca dưới lòng bàn chân!
Kỳ thật, cho dù Bùi Nguyên Ca không châm ngòi, Viên Sơ Tụ cũng sẽ không cam tâm.
Chẳng qua có đôi khi chuyện lửa cháy đổ thêm dầu cũng rất thú vị, không ngại làm vài lần. Bùi Nguyên Ca cười yếu ớt, bỗng nhiên giương giọng nói: "Nha, Viên thị trên đầu cài trâm phấn ngọc lan hoa, rất hợp với quần áo hôm nay của ngươi, nếu cài trâm vàng ròng bản cung cho thật ra có chút không hợp, ngươi vẫn là thu lại trước đi! Nhưng mà, trâm phấn ngọc thoạt nhìn sáng bóng trong suốt, chạm trổ cũng tinh xảo, hình như là trang sức mùa hạ ngự chế giam vừa mới làm ra, so với trâm phượng vàng ròng của Thất hoàng tẩu cũng không kém chút nào!"
Nói xong, mỉm cười, đưa trâm vàng cho Viên Sơ Tụ.
Nghe vậy sắc mặt Lý Tiêm Nhu khẽ biến, lập tức cười nói: "Còn không phải là ngự chế giam bút tích sao? Đưa đến Đức Chiêu cung, chỉ là ta không thích phấn ngọc, hơn nữa Viên thị lại bị ủy khuất, nên mới thưởng cho nàng. Nàng nhưng thật ra rất cảm ơn, bởi vì là ta thưởng, liền thường thường cài."
"Thì ra là thế, Thất hoàng tẩu thật là rộng lượng, Viên thị cũng thật biết lễ!" Bùi Nguyên Ca cười nói, cũng không lại dây dưa.
Nhưng mà, đối thoại ngắn ngủi này lại khiến trong lòng mọi người khơi dậy gợn sóng không nhỏ.
Nếu Viên thị thật như Lý Tiêm Nhu nói chỉ là thị thiếp không có tiếng tăm gì, vì sao Lý Tiêm Nhu lại phải ban cho nàng trang sức phấn ngọc quý trọng như thế? Hơn nữa lời Bùi Nguyên Ca nói càng làm cho người ta nhớ lại ba năm trước đây tại thu săn, Vũ Hoàng Diệp có ý đáp lời Bùi Nguyên Vũ, không khỏi âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Thất điện hạ nhớ mãi không quên Bùi đại tiểu thư, bởi vậy mới thương tiếc nhiều hơn với Viên thị có dung mạo tương tự? Nếu như vậy thoạt nhìn, lúc trước truyền lưu lời đồn Thất điện hạ "sủng thiếp diệt thê" cũng chưa chắc là vô căn cứ.
Liễu quý phi tất nhiên lo lắng thân phận Bùi Nguyên Vũ bị đưa ra ánh sáng, Bùi Nguyên Ca cũng đồng dạng không muốn bị người biết Viên Sơ Tụ chính là Bùi Nguyên Vũ.
Dù sao, Bùi phủ có nữ nhi như vậy cũng không phải chuyện gì đáng tự hào? Cho nên Bùi Nguyên Ca mới muốn đánh đòn phủ đầu, lầm đạo mọi người, làm cho mọi người cho rằng Viên Sơ Tụ chỉ là dung mạo tương tự Bùi Nguyên Vũ. Hơn nữa, Liễu quý phi và Lý Tiêm Nhu muốn dùng một hồi biểu diễn như vậy che lấp lời đồn "sủng thiếp diệt thê", nếu nàng không từ giữa châm ngòi thị phi, chẳng phải là rất tiện nghi bọn họ?
Huống chi, sớm muộn gì chuyện Lý Tiêm Nhu tranh chấp với Viên Sơ Tụ sẽ lộ ra manh mối, đến lúc đó chỉ càng chứng thực điểm ấy mà thôi.
Liễu quý phi đương nhiên hiểu được Bùi Nguyên Ca đang cố ý chỉ ra phấn ngọc kia quý giá, trong lòng thầm mắng Lý Tiêm Nhu và Viên Sơ Tụ làm việc không cẩn thận, lại bị Bùi Nguyên Ca bắt lấy nhược điểm lộ liễu, kể từ đó, muốn đánh tan lời đồn "sủng thiếp diệt thê" đã không dễ dàng như vậy ... Nhưng mà, cũng may nàng sớm có bố trí! Trước mắt Bùi Nguyên Ca cứ việc đắc ý, chỉ cần sự phát, mặt mũi ngươi sẽ mất hết, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả khóc ngươi cũng khóc không được.
Kế tiếp, thược dược hoa yến cứ tiến hành theo lẽ thường.
Liễu nhị phu nhân vài ba lần muốn nói chuyện với Liễu quý phi, nhưng Liễu quý phi cũng không để ý tới bà, chỉ nói nói cười cười với Liễu đại phu nhân, có vẻ thân thiết dị thường.
Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh nhìn, cười nhưng không nói.
Đúng lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên nổi lên một trận xôn xao, lung tung thành một đoàn, hỗn loạn có tiếng nữ tử khóc kêu, thanh âm càng lúc càng lớn, làm cho người ta muốn bỏ qua cũng không thể.
Liễu quý phi nhíu mày, giương giọng nói: "Người nào lớn mật như thế, lúc này thế nhưng dám lớn tiếng nháo ầm ĩ?"
Giống như nghe thấy giọng nói Liễu quý phi, cung nữ ngoài hành lang nao nao, nhưng lại bị người nọ liếc mắt khích lệ, đột ngột chạy vào, bỗng nhiên lảo đảo té ngã, cũng bất chấp đứng lên, cứ như vậy quỳ trước mặt mọi người, không nói hai lời trước tiên bang bang dập đầu, khóc nói: "Nô tỳ quấy nhiễu quý phi nương nương và chư vị quý nhân, cam nguyện bị phạt! Chỉ cầu quý phi nương nương mở lòng từ bi, cứu Thanh Đại tỷ tỷ! Chỉ cần Thanh Đại tỷ tỷ có thể lưu lại mạng sống, cho dù muốn nô tỳ chịu trừng phạt như thế nào, nô tỳ đều nguyện ý! Chỉ cầu quý phi nương nương mở lòng từ bi! Hiện tại ngoại trừ quý phi nương nương, không ai có thể cứu Thanh Đại tỷ tỷ. Quý phi nương nương, nô tỳ cầu ngài, cầu ngài... ."
Khi ngẩng đầu lên, cái trán trắng nõn đã đụng đến ra máu, loang lổ đầm đìa, hơn nữa nước mắt đầy mặt, có vẻ vô cùng chân thành động lòng người.
Nàng liều chết xông vào chỗ Liễu quý phi thiết yến chỉ vì cầu tình cho người khác, các vị phu nhân xem ở trong mắt, đều cảm thấy thập phần chấn động, nhưng thật ra sinh lòng hứng thú đối với chuyện nàng nói. Liễu đại phu nhân mở miệng nói: "Nha hoàn này nhưng thật ra rất có tâm, ngươi đừng vội, có chuyện gì chậm rãi nói, quý phi nương nương rất từ bi, nếu có thể cứu, tất nhiên sẽ cứu!"
"Mộ Tuyết! Vì sao ngươi lại tới nơi này?"
Bùi Nguyên Ca kinh hô đứng dậy, vẻ mặt kịch biến, lập tức trách cứ nói: "Đây là nơi nào? Há có thể để ngươi xằng bậy? Lại đang nói hươu nói vượn cái gì? Còn không mau lui ra cho bản cung!" Nói xong, nói với Liễu quý phi: "Hồi bẩm mẫu phi, nha hoàn này là cung nữ trong cung thiếp thân, ngày thường nhìn cũng còn nhu thuận, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, lại nổi điên chạy đến nơi này! Thiếp thân lập tức mang nàng trở về, quản giáo thật tốt!"
"Quý phi nương nương, Cửu hoàng tử phi muốn đánh chết Thanh Đại tỷ tỷ, xin ngài cứu tỷ ấy!" Mộ Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu, giọng nói thê lương.
Bùi Nguyên Ca hiển sắc mặt giận dữ, lớn tiếng quát: "Mộ Tuyết, ngươi câm mồm!" Quay lại nói: "Mẫu phi, nha đầu kia có chút rối loạn tâm thần nên mới hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy), muốn sinh sự, còn thỉnh mẫu phi không cần bị nàng lừa gạt!" Nói xong vội nói: "Tử Uyển, Mộc Tê, các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau dẫn Mộ Tuyết đi, đừng để cho nàng ở trong này hồ ngôn loạn ngữ!"
Tử Uyển Mộc Tê nghe lệnh, đang muốn mang Mộ Tuyết ra ngoài.
Mộ Tuyết lại đột ngột hô: "Cửu hoàng tử phi, ngươi thật nham hiểm! Cho dù tối hôm qua Cửu điện hạ thu dùng Thanh Đại tỷ tỷ, đó cũng là Cửu điện hạ say rượu làm bậy, Thanh Đại tỷ tỷ có cái gì sai? Thanh Đại tỷ tỷ hầu hạ ngươi lâu như vậy, đối với ngươi trung thành và tận tâm, ngươi lại một chút cũng không nhớ tình cũ, liền bởi vì chuyện này muốn đánh chết nàng! Cửu hoàng tử phi, ngươi làm như vậy không khỏi quá độc ác!"
Đột nhiên nghe tin tức kinh bạo như thế, mọi người ở đây không khỏi đều biến sắc.
"Theo lý thuyết, đây là chuyện trong cung của con, bản cung không nên hỏi đến. Chính là, nghe ý cung nữ này nói, chuyện còn liên lụy đến Mặc nhi, bản cung sẽ không bỏ mặc. Hơn nữa, cung nữ này hồ ngôn loạn ngữ trước mặt nhiều người như vậy, nếu không kiểm chứng rõ ràng, chẳng phải là hỏng rồi danh dự của con và Mặc nhi?" Liễu quý phi từ ái nói: "Con yên tâm, nếu cung nữ nói hươu nói vượn, bản cung tất nhiên sẽ làm chủ cho con!"
Lời nói từng chữ đều là suy nghĩ vì Bùi Nguyên Ca, cũng là một hai phải làm rõ trước mặt mọi người.
"Mẫu phi, cung nữ này chẳng qua là đang nói bậy, muốn châm ngòi ly gián. Thiếp thân sẽ xử trí, thỉnh ngài không cần nhúng tay chuyện này!" Bùi Nguyên Ca đau khổ cầu xin, lại nói với Lý Tiêm Nhu: "Tiêm Nhu tỷ tỷ, chúng ta là bằng hữu tốt nhất, lại là chị em dâu, tỷ giúp ta khuyên nhủ mẫu phi, cung nữ này đang nói hươu nói vượn mà thôi, mẫu phi không cần vì nàng mà xuất lực. Tiêm Nhu tỷ tỷ, van cầu tỷ, giúp muội khuyên nhủ mẫu phi, làm cho nàng không cần nhúng tay!"
Câu cuối cùng có chút uyển chuyển thê lương, giống như tràn ngập đau xót không thể nói thành lời.
"Nguyên Ca muội muội, nếu nha đầu kia đang nói hươu nói vượn, bản cung lại càng muốn tra xét rõ ràng! Trước mắt bao người, cung nữ này lại dám nói xấu hoàng tử và hoàng tử phi, làm sao có thể dễ dàng tha thứ?" Nghe nói Vũ Hoàng Mặc gặp chuyện không may, trong lòng Lý Tiêm Nhu bỗng nhiên dâng lên khoái cảm khó có thể diễn tả thành lời, ra vẻ ôn hòa nói: "Mẫu phi, cung nữ dám làm càn như vậy, tất nhiên phải nghiêm trị, cho Nguyên Ca muội muội một câu công đạo!"
Liễu quý phi gật gật đầu, nói: "Phải nên như thế! Mộ Tuyết, nếu ngươi dám có nửa điểm nói bậy, bản cung sẽ không dễ dãi như thế đâu!"
Nếu nàng tùy tiện nhúng tay chuyện trong Xuân Dương cung, trước mặt mọi người khiến Bùi Nguyên Ca không còn mặt mũi, sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng đang làm khó dễ con dâu, không hiền. Nhưng trước mắt là Mộ Tuyết liều chết xin giúp đỡ, nàng lại lấy danh nghĩa làm chủ cho Bùi Nguyên Ca mới nhúng tay, tình hình liền khác nhau rất lớn, ngược lại là nàng đang duy hộ con dâu Bùi Nguyên Ca. Đợi cho sự tình nháo ầm ĩ mọi người đều biết, Bùi Nguyên Ca không còn mặt mũi, nàng lại bình yên không tổn hao gì.
"Mẫu phi, Tiêm Nhu tỷ tỷ, các người ——" Bùi Nguyên Ca giống như không thể tin vào tai của chính mình, kinh ngạc nhìn Liễu quý phi, vẻ mặt biến ảo không chừng, hồi lâu mới như là bị cái gì đả kích, sau đó chậm rãi an tĩnh lại, vẻ mặt trở nên bình tĩnh như thường, giống như không còn hứng thú với chuyện xung quanh, như khô mộc cảo hôi (khô héo, lạnh lùng, vô tình).
Vẻ mặt nàng biến ảo như vậy, người khác đều xem vào mắt, khiến cho vô số suy đoán.
"Nô tỳ từng câu từng chữ đều là thực, không dám có nửa điểm nói bậy!" Mộ Tuyết dập đầu, thế này mới nói từ đầu: "Tối hôm qua Cửu điện hạ ở Trường Xuân cung dùng bữa, lúc trở về uống rượu say, Thanh Đại tỷ tỷ theo lẽ thường đi vào hầu hạ, ai biết... Trong phòng đột nhiên truyền ra thanh âm kỳ quái, qua một hồi lâu, Thanh Đại tỷ tỷ khóc chạy ra, quần áo đều bị xé rách, tóc mai hỗn độn, liền ôm nô tỳ khóc rống lên. Đúng lúc này Cửu hoàng tử phi trở về, vào chính viện không biết nhìn thấy gì, rất tức giận, lệnh cho người nhốt Thanh Đại tỷ tỷ lại. Quý phi nương nương, Thanh Đại tỷ tỷ là nha hoàn hồi môn của Cửu hoàng tử phi, dung mạo rất xinh đẹp, xưa nay rất được Cửu điện hạ thích... ."
Nàng không nói thêm gì nữa, ý tứ cũng rất dễ hiểu.
Cửu điện hạ luôn luôn thực thích Thanh Đại, cho nên lần này mượn rượu giả say làm bậy, hoặc là thực sự say rượu loạn tính, thu dùng Thanh Đại.
"Nô tỳ vốn nghĩ là, Cửu hoàng tử phi có lẽ có chút mất hứng, nhưng dù sao Thanh Đại tỷ tỷ theo nàng lâu như vậy, cũng sẽ nhớ tình cũ, không nghĩ tới sáng hôm nay nô tỳ nghe nói, Cửu hoàng tử phi thế nhưng muốn đánh chết Thanh Đại!" vẻ mặt Mộ Tuyết bi phẫn nói: "Quý phi nương nương, Thanh Đại tỷ tỷ tính tình lanh lẹ, trung thành và tận tâm với Cửu hoàng tử phi, hạ nhân Xuân Dương cung đều biết, nàng tuyệt đối không có tâm tư leo lên. Cho dù ra chuyện như vậy, cũng là Cửu điện hạ say rượu cho nên mới... Thanh Đại tỷ tỷ lại làm sai cái gì? Thỉnh quý phi nương nương niệm tình Thanh Đại tỷ tỷ hầu hạ Cửu điện hạ, cứu nàng một mạng đi!"
Nói xong, lại tiếp tục dập đầu không ngừng, thần thái buồn bã.
Liễu quý phi nhíu mày nói: "Nếu ra chuyện như vậy, vì sao ngươi không đi cầu Cửu điện hạ?"
"Khi nô tỳ biết tin tức này, Cửu điện hạ đã rời đi Xuân Dương cung vào triều sớm, sau khi biết việc này lập tức trở về, nói chuyện với Cửu hoàng tử phi, về sau vẫn không đi ra, ngay cả lâm triều cũng xin nghỉ, nhưng mà Thanh Đại tỷ tỷ vẫn chưa được thả ra..." Mộ Tuyết khóc nói: "Nô tỳ thật sự lo lắng, xưa nay Cửu điện hạ kính trọng Cửu hoàng tử phi, hơn nữa chuyện này lại có hại cho thể diện của Cửu hoàng tử phi, chỉ sợ trong lòng Cửu điện hạ cũng tồn áy náy. Tuy rằng có Cửu điện hạ ở đó, Thanh Đại tỷ tỷ tạm thời có thể giữ mạng sống, nhưng mà Cửu điện hạ không thể vẫn luôn ở Xuân Dương cung, nếu Cửu hoàng tử phi thừa dịp Cửu điện hạ không ở... Quý phi nương nương, trừ ngài ra, không ai có thể cứu Thanh Đại tỷ tỷ, van cầu ngài!"
Liễu quý phi hình như vẫn đang còn nghi vấn: "Ngươi và Thanh Đại là quan hệ gì, vì sao muốn liều mình như vậy cứu nàng?"
"Trước kia nô tỳ không có quan hệ gì với Thanh Đại tỷ tỷ, chỉ là sau khi được phân công đến Xuân Dương cung, Thanh Đại tỷ tỷ thường thường đề điểm nô tỳ, dạy nô tỳ làm việc, có thức ăn ngon hay vật gì tốt đều cho nô tỳ, đối đãi nô tỳ giống như là muội muội ruột thịt. Nô tỳ thật sự không đành lòng nhìn Thanh Đại tỷ tỷ chết oan như vậy, cho nên mới liều chết tìm đến quý phi nương nương, cầu ngài cứu Thanh Đại tỷ tỷ."
Liễu quý phi hỏi, Mộ Tuyết đáp, nhất thời giải thích rành mạch mọi chuyện.
Nghe vào tai mọi người, tự nhiên sẽ cảm thấy, xưa nay Cửu điện hạ đã thích nha hoàn Thanh Đại bên cạnh Cửu hoàng tử phi, cho nên say rượu loạn tính, thu dùng Thanh Đại. Cửu hoàng tử phi sinh lòng ghen tị, không nhớ tình cũ tình muốn đánh chết Thanh Đại. Cửu điện hạ thích Thanh Đại, nhưng lại cảm thấy thực xin lỗi Cửu hoàng tử phi, cho nên hai người mới giằng co, thế nên Cửu điện hạ bởi vậy bỏ lỡ lâm triều. Mà cung nữ tên Mộ Tuyết này là người chịu ơn Thanh Đại, thế này mới bênh vực lẽ phải, muốn cứu Thanh Đại một mạng.
Nhớ lại khi vừa khai yến, Liễu quý phi nói chuyện với Cửu hoàng tử phi, vừa vặn có thể ăn khớp không kẽ hở.
Nói như vậy, Cửu hoàng tử phi không dung Thanh Đại là ghen tị; không nhớ tình cũ, muốn đánh chết Thanh Đại là ác độc; Cửu điện hạ muốn cứu Thanh Đại, Cửu hoàng tử phi không để ý tới là bất kính phu quân; mà bởi vì chuyện của Thanh Đại làm cho Cửu điện hạ bỏ lỡ lâm triều chính sự, đây là Cửu hoàng tử phi không biết đại thế.
Hơn nữa so sánh với vừa rồi thái độ Lý Tiêm Nhu đối đãi Viên thị, càng có vẻ Cửu hoàng tử phi lòng dạ hẹp hòi, dung không được người khác.
"Bản cung nhớ rõ, Thanh Đại là cung nữ bên cạnh con? Bộ dáng xác thực đẹp lắm!" Liễu quý phi thở dài, chuyển hướng Bùi Nguyên Ca, nói: "Nguyên Ca, lời nha đầu kia nói, con thấy thế nào?"
Bùi Nguyên Ca hờ hững nhìn Liễu quý phi, hộc ra bốn chữ: "Đều là nói bậy!"
"Cửu hoàng tử phi, chuyện tới nước này, ngài còn muốn che lấp sao? Tối hôm qua Cửu điện hạ say khướt trở về, Thanh Đại đi vào hầu hạ, khóc chạy ra, không phải chỉ có nô tỳ nhìn thấy, trong Xuân Dương cung người nhìn thấy không ít, chỉ cần gọi các nàng tới đối chất có thể hiểu rõ tất cả!" Mộ Tuyết giận dữ ngẩng đầu : "Thỉnh quý phi nương nương gọi những người này đến, tra ra manh mối!"
Liễu quý phi sâu kín thở dài, nói: "Thu Ngô —— "
"Mẫu phi!" Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên đánh gãy lời của nàng, đôi mắt rưng rưng nhìn nàng, đau khổ nói: "Thiếp thân có thể cam đoan với ngài, tuyệt đối không có chuyện nha đầu kia nói, vì sao mẫu phi ngài tình nguyện tin tưởng một cung nữ hồ ngôn loạn ngữ, cũng không nguyện ý tin tưởng thiếp thân? Mẫu phi, thiếp thân luôn luôn kính ngài như mẹ ruột, sáng tối thưa hầu, cũng không dám chậm trễ, ngài... ngài thật sự muốn theo như lời cung nữ này mang người lại đây sao?"
"Ngươi kính trọng bản cung, bản cung tự nhiên biết, nhưng mà, làm việc cũng phải có cái đúng mực! Chuyện này đã huyên lớn như vậy, bản cung thân là người chưởng cung, phải điều tra rõ tình huống, không oan uổng ai không dung túng ai!" Liễu quý phi nói được đường hoàng: "Thu Ngô, mang tất cả cung nữ theo như lời Mộ Tuyết lại đây, bản cung phải điều tra rõ tình hình thực tế!"
"Được!" Bùi Nguyên Ca chỉ nói một chữ, liền không thèm nhắc lại.
Chỉ chốc lát sau, Thu Ngô đã mang người đến, Liễu quý phi một lần nữa hỏi lại, cung nữ này nói toàn bộ đều giống với lời Mộ Tuyết, đều chứng minh tối hôm qua Cửu điện hạ xác thực cùng Thanh Đại xảy ra chuyện, mà sáng nay Cửu hoàng tử phi muốn đánh chết Thanh Đại, bởi vậy Cửu điện hạ bỏ lỡ lâm triều.
Vẻ mặt Liễu quý phi rốt cuộc không khoan dung: "Nguyên Ca, ngươi còn có gì muốn nói?"