Thư Tuyết Ngọc nhíu mày, cực kỳ không thích bộ dáng a dua xu nịnh này của Bùi Nguyên Dung: "Tam tiểu thư đừng hồ nháo!"
"Mẫu thân, hiếm khi Ngũ điện hạ thân mật nhờ chúng ta hỗ trợ như vậy. Nếu chúng ta cứ khăng khăng cự tuyệt, há chẳng phải không nể mặt Ngũ điện hạ hay sao?" Trước mặt Vũ Hoằng Triết, Bùi Nguyên Dung thân thiết kéo tay Thư Tuyết Ngọc, nũng nịu nói: "Vả lại, biểu muội của ngài ấy muốn có bức Tuyết liệp đồ này, đều là nữ tử với nhau, bằng hữu tốt chốn khuê phòng cũng thường xuyên tặng nhau tranh thêu, có gì nghiêm trọng đâu? Huống chi, nếu nữ nhi thêu xuất sắc hơn người, có truyền ra ngoài cũng là vinh dự cho Bùi phủ!"
Vũ Hoằng Triết sao có thể dễ tin những lời bốc phét đó, nhìn bộ dáng kiểu cách kệch cỡm của nàng ta, chỉ sợ thêu thùa chẳng bằng ai, nhớ đến lời đồn đại trong đêm hoa yến, khiến hắn càng không thích cách đối nhân xử thế của nàng ta. Đang định cự tuyệt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt chuyển lên người Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt đen lóe lên chút xảo quyệt, mỉm cười gật đầu nói: "Đã như vậy thì phiền Bùi tam tiểu thư rồi!" Hắn không để mọi người có cơ hội từ chối khéo, nói thẳng: "Ta còn có việc, xin cáo từ trước!"
Ra tới cửa Giản Ninh trai, Diệp Vấn Khanh bĩu môi: "Biểu ca, Bùi Nguyên Dung kia thoạt nhìn đã biết không đáng tin, sao huynh có thể giao tranh cho nàng ta thêu đươc chứ? Ta muốn tặng cho Cửu ca ca đó, nếu để nàng ta phá hỏng, chẳng phải bị chậm trễ sao?"
"Sợ gì chứ?" Vũ Hoằng Triết cười thản nhiên: "Nếu Bùi phủ nhận chuyện này, ta là đương kim Ngũ hoàng tử, muội là thân chất nữ (cháu gái ruột) của mẫu hậu, Bùi phủ sao dám sơ suất? Nếu tay nghề Bùi Nguyên Dung không tinh, tự nhiên sẽ có người tay nghề tinh thông thêu thay." Hắn chắc chắn tú đồ này, cuối cùng vẫn phải để Bùi Nguyên Ca ra tay: "Nếu Tuyết liệp đồ thêu tốt, nhớ thông báo cho ta, ta cũng rất muốn nhìn xem tay nghề Bùi tứ tiểu thư."
"Nói có lý." Diệp Vấn Khanh gật đầu, lại có chút lo lắng: "Bọn họ sẽ không tiết lộ ra ngoài chứ?"
Nếu như để Cửu ca ca biết Tuyết liệp đồ do người khác thêu, đến lúc đó nàng lấy lòng không thành, ngược lại còn mất hết mặt mũi.
"Bùi Nguyên Dung muốn lấy lòng muội, muội nói gì thì chính là cái đó, dĩ nhiên không dám giành giật với muội. Còn Bùi tứ tiểu thư.... Ta thấy nàng ta là nữ tử thông minh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chỉ một bức tuyết liệp đồ, không đáng để đắc tội với hoàng thất." Vũ Hoằng Triết nói chắc như đinh đóng cột, nhớ đến ánh mắt của Bùi Nguyên Ca, xinh đẹp, trầm tĩnh, khí chất thoát tục, trong lòng khẽ rung động.
Hắn cũng đã gần hai mươi tuổi, nên sớm có hôn phối, mẫu hậu đã thúc giục nhiều lần, nói dù lập trắc phi trước cũng được. Tứ tiểu thư Bùi phủ, thật ra có thể xem xét.... (Be: trắc phi á, xin lỗi, anh chỉ là thằng nam phụ =)]]] )
Trong phòng, Bùi Nguyên Dung mở khung mẫu tranh Tuyết liệp đồ ra, nhìn kỹ khen không ngớt , tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ mở cờ trong bụng.
Ngũ điện hạ chịu đem tú đồ quan trọng như vậy giao cho nàng, rõ ràng là rất có hảo cảm với nàng. Nếu không, hắn đường đường là hoàng tử, có tú nương (người chuyên thêu) tài giỏi nào không tìm được, sao phải phiền đến nàng? Có điều mượn nó làm cớ, ngày sau có lui tới cũng là danh chính ngôn thuận. Tuy dung mạo Ngũ điện hạ không bằng Cửu điện hạ, nhưng tính nết lại ôn hòa nho nhã, lại do hoàng hậu sinh hạ, thân phận tôn quý hơn Cửu điện hạ nhiều, tương lai nhất định sẽ là thái tử. Mà nàng, nói không chừng có thể làm Quý phi, thậm chí Hoàng hậu! (bà cô này ảo tưởng dữ :v)
Bùi Nguyên Dung càng nghĩ càng cảm thấy lâng lâng trong người, hí hứng quay quay khung thêu.
"Bùi Nguyên Dung, ai cho phép ngươi đáp ứng? Tuyết liệp đồ này, Diệp cô nương dùng để làm gì còn chưa biết, ngươi đã vội vàng đáp ứng, vạn nhất muốn tặng cho nam tử, thì thanh danh của người còn nữa không? Hơn nữa, đó là Ngũ điện hạ, chuyện hoàng thất không phải chỗ cho Bùi phủ chúng ta dính vào?" Thư Tuyết Ngọc đập bàn, bừng bừng nổi giận. Bà không muốn tiếp xúc với hoàng thất, mới mạo hiểm đắc tội Ngũ hoàng tử mà lên tiếng cự tuyệt, không ngờ lại bị Bùi Nguyên Dung chen ngang.
Bùi Nguyên Dung vẫn tự nghĩ rằng Ngũ điện hạ coi trọng mình, nào còn đặt Thư Tuyết Ngọc vào mắt, kiêu căng nói: "Phu nhân cũng quá thiên vị đó? Nhân lúc không có ai, an bài Tứ muội gặp gỡ Ngũ điện hạ, sao lúc đó không nhắc đến thanh danh tứ muội muội đi? Ngũ điện hạ coi trọng ta, đó là phúc duyên của ta, ghen tị thì cứ nói ghen tị đi!" Nàng ngạo nghễ xoay người, nở nụ cười tươi như hoa nhìn tú đồ, không thèm để ý tới Thư Tuyết Ngọc nữa.
Bùi Nguyên Ca vốn cho rằng, Vũ Hoằng Triết tốt xấu gì cũng là hoàng tử, hẳn tất có con mắt tính toán, sẽ không tùy tiện giao tú đồ cho Bùi Nguyên Dung, không ngờ hắn lại ưng thuận. Nhưng chỉ cần nghĩ kỹ một chút là đoán được chủ ý của Vũ Hoằng Triết. Nàng thầm nhíu mày, kéo Thư Tuyết Ngọc vẫn đang tức giận, nhẹ giọng nói: "Phu nhân đừng đôi co với nàng ta, chuyện này đợi phụ thân trở về rồi nói cho ông ấy mới chính đáng. Hơn nữa… " nàng cười lanh. "Ta hiểu tay nghề thêu thùa của tam tỷ rõ nhất, cũng muốn nhìn, nàng ta làm sao giao ra bức tuyết liệp đồ này! Bây giờ quan trong hơn đó là tại sao tam tỷ lại đột ngột xuất hiện ở Giản Ninh trai?"
Bùi Nguyên Ca nhắc tới, Thư Tuyết Ngọc cũng mới nhớ ra, quát hỏi: "Bùi Nguyên Dung, ai cho phép ngươi tự mình ra phủ?"
"Cái gì... . Cái gì mà tự mình ra phủ chứ?" Nhắc tới điều này, Bùi Nguyên Dung rốt cục cũng hơi chột dạ. Theo Chương Vân dặn dò, nàng vốn phải xuất phủ theo Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca mới đúng. Nhưng mà, nàng ngủ trưa quên mất, lại còn thay quần áo trang điểm, nên kết quả trễ lại càng trễ, cũng may trên đường hỏi thăm nên vẫn tìm được tới đó. Nghĩ đến đây, lại cảm thấy rất hợp lý, nói: "Là chính phu nhân kêu ta ra ngoài cùng ngài, không phải ngài nói muốn dạy ta phân biệt sổ sách sao?"
Thư Tuyết Ngọc nhíu mày: "Ta gọi ngươi xuất môn khi nào? Ta nói dạy ngươi phân biệt sổ sách khi nào?"
Nương đoán thật chính xác, nữ nhân này quả nhiên xuất môn không muốn dẫn theo nàng, cũng may nương sớm dạy biện pháp. Bùi Nguyên Dung không để ý tình hình bây giờ khác với lúc Chương Vân giao phó, mà vẫn dựa theo mưu kế bà ta nghĩ sẵn, bộ dáng giả bộ ủy khuất, nói: "Vì sao mẫu thân chỉ dẫn theo một mình tứ muội xuất môn, mà không dẫn ta theo cùng? Cho dù ta do di nương sinh ra khá cũng là nữ nhi của phụ thân, cũng muốn gọi mẫu thân một tiếng mẹ cả, tại sao người lại đối xử phân biệt như vậy chứ?"
Không đúng, những lời này tự Bùi Nguyên Dung không thể nghĩ ra, e là được Chương Vân dạy.
Chương Vân tuy bị cấm túc, nhưng dựa vào thế lực của bà ta ở Bùi phủ muốn truyền lời cho Bùi Nguyên Dung cũng không khó. Bà ta muốn Bùi Nguyên Dung đi theo, thậm chí không tiếc đích thứ khác nhau làm cớ, bên trong nhất định có bất thường! Chương Vân này, bị giam lỏng rồi mà tà tâm (ý nghĩ xấu xa) vẫn chưa dứt, vẫn còn muốn sinh sự? Bùi Nguyên Ca ngẫm nghĩ, thập giọng nói bên tai Thư Tuyết Ngọc: "Phu nhân, e rằng bọn họ muốn gây sự trong phủ, phái người về thăm dò trước đã, tránh để ứng phó không kịp!"
Thư Tuyết Ngọc rất tin vào mưu trí của Bùi Nguyên Ca, lúc này lặng lẽ phái người hồi phủ.
Bùi Nguyên Dung nhìn tú đồ xuất thần, Thư Tuyết Ngọc dạy Bùi Nguyên Ca xem sổ sách. Mấy thứ này, kiếp trước ở Vạn phủ Bùi Nguyên Ca đã sớm học tinh thông, chỉ làm theo có lệ mà thôi. Trong lòng nàng vẫn đang suy tư, rốt cục Chương Vân lại giở thủ đoạn gì nữa đây?
Hai khắc sau, người được phái đi trở lại, nói nhỏ: "Phu nhân, đúng là trong phủ đã xảy ra chuyện!"