Đích Nữ Vô Song

Chương 56: Rốt cục không thể nhịn được nữa rồi!



Edit: BeYours

Từ khi Thư Tuyết Ngọc xuất viện đến giờ, Chương Vân chưa được sủng ái một lần. Trên dưới Bùi phủ đồn đãi lung tung, giờ chính là mấu chốt để bà xoay chuyển cục diện, nếu ngay lúc này theo Bùi Nguyên Ca đến thôn trang, làm sao bà còn đường sống xoay người? Huống chi, dựa vào sự thâm độc của Bùi Nguyên Ca, khó đảm bảo ở thôn trang sẽ không tự thiêu thân [1] , cố ý kéo dài thời gian, trì hoãn không cho bà trở về. Bỏ lỡ cơ hội hiếm có như vậy, sau khi trở lại, chỉ sợ Bùi phủ đã đổi trời!

[1] ý bảo như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự mình làm hại mình

Chương Vân lòng như lửa đốt, miễn cưỡng cười nói: "Tứ tiểu thư, chuyện trong phủ còn cần nô tỳ thu xếp —— "

Hy vọng lấy trông coi phủ vụ làm lý do, để Bùi Chư Thành bác bỏ đề nghị của Bùi Nguyên Ca.

"Mọi chuyện trong phủ tạm thời giao cho mẫu thân, thời gian trước bà ấy chỉ điểm cho ta, cũng làm rất khá! Di nương xử lý phủ vụ nhiều năm như vậy, vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên đến thôn trang nghỉ ngơi một chút, cái này vừa hay nha!" Bùi Nguyên Ca nói xong, lại chạy đến bên người Thư Tuyết Ngọc, lắc lư cánh tay của bà, làm nũng nói: "Mẫu thân, con biết chăm lo phủ vụ rất vất vả. Người yêu thương con, quan tâm di nương, vất vả chút thời gian, để cho di nương đi cùng con tới thôn trang hai ngày đi!"

Thư Tuyết Ngọc mặc dù cảm thấy không nên, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn cười.

Rõ ràng trắng trợn cướp đoạt cơ hội sủng ái của Chương Vân, lại còn nói như là rất quan tâm Chương Vân, nha đầu Nguyên Ca này! Bà nhịn cười trách mắng: "Nguyên Ca đừng hồ nháo, công việc chưởng phủ trọng yếu ra sao, nào có thể vì con muốn tới thôn trang tắm suốt nước nóng, lại để Chương di nương bỏ công bỏ việc? Mặc dù suối nước nóng rất có lợi cho thân thể của con, cũng có thể chỉ là hiệu quả phụ trợ, trước cứ dùng thuốc bổ điều dưỡng đi! Chờ thêm chút thời gian, phụ thân con rảnh, sẽ đi cùng con."

Lời này mặt ngoài như giải vây cho Chương Vân, trên thực tế là nói, Chương Vân tham luyến chưởng phủ quyền, không để ý sức khỏe của Nguyên Ca, không muốn cùng đi với nàng.

Nói cách khác, trước đó Chương Vân đối tốt với Bùi Nguyên Ca, chỉ là vẻ bề ngoài thôi, không phải thật lòng!

Chương Vân nghe vậy thầm cắn răng, một lớn một nhỏ hợp xướng, cố ý ép mình phải đi thôn trang. Lại nghĩ tới khoảng thời gian này, Bùi Chư Thành nghỉ lại Kiêm Gia viện không ít. Ông vốn là người nhớ tình cũ, hơn nữa có Bùi Nguyên Ca bên cạnh khuyến khích, nói không chừng đã nối lại tình xưa. Càng nghĩ càng hận, Thư Tuyết Ngọc giở trò mê hoặc, đã hoa tàn bướm ít rồi mà vẫn còn thủ đoạn như vậy! Nhìn Bùi Chư Thành vẻ mặt hơi đăm chiêu, trong lòng bà ta có chút tuyệt vọng.

Quả nhiên, Bùi Chư Thành lên tiếng: "Nếu như vậy, Vân nhi cứ đi cùng Nguyên Ca đến thôn trang ở hai ngày đi, tiện thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuyện trong phủ, tạm thời giao cho phu nhân!"

Lời đã nói ra, nếu bà còn từ chối, vậy chẳng phải đúng ý Thư Tuyết Ngọc nói sao?

Đón nhận ánh mắt của Bùi Nguyên ẩn chứa ý cười, mang theo khiêu khích cùng đùa cợt, trong lòng Chương Vân nổi lên giận dữ và căm hận ngập trời, rốt cục không thể nhẫn nại được nữa. Tiểu tiện nhân này ngày càng kiêu ngạo, thật sự nghĩ rằng bà không có biện pháp xử ả sao? Chẳng qua chỉ là một quân cơ được Thư Tuyết Ngọc xếp vào, ả thật sự cho rằng mình đã trở thành thiên kim tiểu thư được lão gia nuông chiều ư? Chỉ cần tố giác chuyện Bùi Nguyên Ca là giả, thậm chí có thể đem chuyện Bùi Nguyên Ca chết đổ lên người Thư Tuyết Ngọc, một lần trừ bỏ hai cái đinh trong mắt! Giờ quan trọng nhất là, làm thế nào tìm được chứng cớ chứng minh ả ta không phải Bùi Nguyên Ca?

Tĩnh Xu trai giống như thùng sắt vậy, bà ta không thể lọt tay chen vào, nhưng lần này đi thôn trang cũng là một cơ hội tốt!

Chỉ cần bà có thể tìm được chứng cớ, tiểu tiện nhân này và Thư Tuyết Ngọc coi như xong rồi. Bùi Nguyên Ca, chắc ngươi không thể ngờ, ngươi lại tự đập đá vào chân mình đi! Nghĩ đến đây, Chương Vân rốt cục cảm thấy lửa giận trong lòng bình ổn hơn chút. Đúng vậy, chỉ cần bà đợi thời cơ tiếp cận Bùi Nguyên Ca, tìm được căn cứ chính xác ả ta là giả mạo. Như vậy từ nay về sau, Bùi phủ này vẫn là bầu trời của bà ta, lão gia vẫn là lão gia của bà ta…

※※※

Trong Trầm Hương điện, mùi đàn hương lượn lờ.

Thấy Hoàng thượng trăm việc bận rộn vẫn dành thời gian tới thăm nàng, nghĩ lại những lời chanh chua hôm qua của Hoàng hậu và Hoa phi, châm chọc khiêu khích. Liễu quý phi mỉm cười, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng. Nàng biết, Hoàng thượng thích nhất vẻ hiền lương của nàng, không giống Hoàng hậu và Hoa phi khí thế bức người. Vừa không lên tiếng xu nịnh lấy lòng, cũng không khoe khoang phong tình, chỉ lẳng lặng hầu hạ, khiến người ta có cảm giác bình yên ấm áp.

Liễu quý phi liếc mắt dịu dàng, Hoàng đế di chuyển ánh mắt tới một vật, gật đầu nói: "Đề bài thơ này không tệ, là ai làm ?"

Liễu quý phi tiến lên nhìn, cười nói: "Đây là tiểu nữ nhi của Bùi thượng thư Bùi Nguyên Ca làm, hơn nữa, còn bỏ một chữ ở bài thơ này, biến câu từ không chê vào đâu được." Nói xong, tìm bút tích của Bùi Nguyên Ca ngày đó: "Hoàng thượng nhìn xem, chữ đẹp, thơ tốt, từ hay, còn người thì. . . ." Nàng cười duyên, nửa hài hước nửa nghiêm túc nói: "Người cũng là giai nhân! Đáng tiếc Hoàng thượng không nhìn thấy!"

"Hử? Người tốt vậy sao, có thể khiến Trần Hương nàng khen ngợi như vậy?" Hoàng đế thuận miệng cười nói.

"Mọi người đều nói Bùi đại tiểu thư băng tuyết thông minh, tài mạo song toàn, thiếp chưa nhìn thấy nên không biết. Nhưng theo thiếp thấy, vị tứ tiểu thư này thực xứng với bốn chữ băng tuyết giai nhân, thanh lệ thoát tục, tài hoa hơn người, thông minh nhạy bén." Liễu quý phi không ngừng khen ngợi: "Hoàng thượng cũng biết, kinh thành có đấu cờ Giám hiên hắc bạch kỳ, năm năm chưa có ai thắng, nhưng vị Bùi tứ tiểu thư này đã thắng Hiên chủ, lấy được Lưu ly thất thải châu, có thể thấy nàng ấy là kì tài!"

Lưu ly thất thải châu!

Nét mặt Hoàng đế khẽ biến, trong lòng cũng chấn động mạnh, giống như thất thần.

※※※

Bát sơn ở phía đông kinh thành, núi bao bọc nước, phong cảnh đẹp tuyệt trần, bốn phía đều là ruộng tốt, mua thôn trang ở đây, chỉ có tiền thôi chưa đủ, mà còn phải có thế. Thôn trang của Bùi phủ tên là Cẩm tú lương uyển, địa thế hơi cao, tầm nhìn rộng rãi, lại vừa vặn có dòng suối nước nóng, là nơi giải khuây tĩnh dưỡng vô cùng tốt. Có điều Bùi Chư Thành công vụ bận rộn, Chương Vân chưởng phủ, Thư Tuyết Ngọc bị cấm, dường như cũng chưa từng tới.

Chủ nhân hiếm có mới tới, quản gia thôn trang dĩ nhiên hết lòng nịnh bợ.

Không khí mang theo mùi bùn đất cùng mùi cỏ xanh thơm ngát, vô cùng trong lành, Bùi Nguyên Ca hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người đều thoải mái, nhìn Chương Vân đứng bên cạnh, bị ép tới đây vẻ mặt không phục, không nhịn được cười nói: "Đoạn đường này di nương cực kỳ nhu thuận, xem ra đã hiểu rõ. Đúng là di nương phải tiếp tục tốt với ta vào, bằng không, vạn nhất ta tâm không tốt, tái phát bệnh, hoặc xảy ra cái cái ngoài ý muốn, chậm trễ mười ngày nửa tháng, chẳng phải làm lỡ mất cơ hội được sủng ái của di nương sao?"

Bùi Chư Thành không có ở đây, người của thôn trang cũng sớm đã lui xuống, biết rõ tâm trạng Chương Vân lúc này đang u ám, nàng càng muốn rải nắm muối vào lòng bà ta.

"Tứ tiểu thư nói gì vậy ? Có thể hầu hạ tiểu thư, là vinh hạnh của nô tỳ". Chương Vân cười dịu dàng.

Ha?Nhẫn nại như vậy sao? Bùi Nguyên Ca giương mày, dựa vào hiểu biết của nàng về Chương Vân, lúc này bà ta hẳn phải nghiến răng nghiến lợi phóng đối đáp mới đúng, giờ lại cố nén giận như vậy. Điều đó chứng tỏ, trong lòng Chương Vân đã có kế sách đối phó nàng. Tuy rằng có chút tò mò, nhưng Bùi Nguyên Ca cũng không sợ hãi. Chương Vân theo nàng đến thôn trang, nàng chính là trách nhiệm của bà ta, nếu nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đây, Chương Vân tuyệt đối không thoát được liên quan. Cho nên, bất kể Chương Vân có quỷ kế gì, cũng phải đợi quay trở lại Bùi phủ mới có thể tiến hành.

Nhưng mà, đến buổi chiều, nhìn thức ăn đầy trên bàn, Bùi Nguyên Ca đã biết trong lòng Chương Vân đang tính toán điều gì ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.