Đỉnh đồng hạc trong phòng phun ra khói trắng, từng chút từng chút phiêu tán vào không khí, mùi long tiên hương nhàn nhàn phảng phất khắp phòng, thấm vào lòng người. Có điều sau khi Lý Đức Hải bẩm báo, bầu không khí tựa như ngừng lại trong giây lát, trầm thấp áp lực. Một lúc lâu sau, Hoàng đế muốn tiếp tục phê duyệt tấu chương nhưng lại phát hiện bản thân không thể nhập tâm nổi.
Nhắm mắt, ông ném tấu chương và bút son qua một bên, nhẹ nhàng gõ lộc cộc lên mặt bàn, một hồi lâu mới mở miệng.
"Tra được gì rồi?"
Dung nhan uy nghiêm có chút già nua đạm mạc mà bình tĩnh, giống như không chút gợn sóng. Nhưng Lý Đức Hải lại biết, điều đó chứng tỏ giờ phút này tâm tình của Hoàng thượng rất kém, ông cẩn thận nói: "Bởi vì không dám kinh động người khác, nên nô tài không làm đả thảo kinh xà, không dám xâm nhập Bùi phủ thăm dò, chỉ biết vị Bùi tứ tiểu thư này là do bình thê của Bùi thượng thư sinh ra. Nghe nói vị bình thê kia rất được Bùi thượng thư yêu thương, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, lúc Bùi tứ tiểu thư ba tuổi đã qua đời. Sau khi nàng chết, phu nhân nguyên phối của Bùi thượng thư bị giam lỏng, mãi đến trước đây không lâu mới được ra ngoài."
"Tên Bùi Chư Thành này thật biết bao che khuyết điểm, có thể khiến hắn quyết định giam lỏng, chỉ sợ vị Bùi phu nhân này phạm lỗi không nhỏ." Hoàng đế chậm rãi nói.
Thê thiếp tranh giành, không ai hiểu bằng ông, chắc chắn vị bình thê đó chết không tầm thường?
“Vâng, mọi người trong Bùi phủ đều cho rằng Bùi phu nhân hại chết vị bình thê kia. Sau đó Tứ di nương Chương thị lên chưởng quản phủ. Vị Bùi tứ tiểu thư này từ nhỏ đã có đính ước với thế tử Trấn Quốc Hầu phủ, trước đó không lâu, Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, Bùi tứ tiểu thư bị đả kích, bệnh không dậy nổi. Kỳ quái ở chỗ, nghe nói trước đó vị Bùi tứ tiểu thư này dung mạo bình thường, trầm mặc nội liễm, không bước chân ra khỏi viện, cũng không thân thiết với Bùi thượng thư. Nhưng sau trận bệnh đó lại như thay đổi thành một người khác, thông minh nhạy bén, ứng biến độ lượng, cực kỳ nổi bật. Đầu tiên là thắng Giám hiên đấu kỳ, sau đó đại triển tài hoa trên Hoa yến, sau tiếp trông nom nội vụ Bùi phủ, xử lý gọn gàng ngăn nắp. Chắc thấy ái nữ làm việc chu toàn nên Bùi thượng thư mới hỏi nàng chuyện của Ngọc đại nhân."
Vì thế mới có tiếp theo, nàng và Hoàng đế gặp nhau.
"Vừa rồi ngươi nói vị Bùi tứ tiểu thư kia trước khi bệnh dung mạo tầm thường, chẳng lẽ trước kia nàng không phải có bộ dáng như vậy sao?" Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, sự nhạy bén của ông hơn hẳn người thường, lập tức nắm được trọng điểm.
"Vâng.” Lý Đức Hải khom người nói, có chút do dự: "Theo nô tài thăm dò, ngày ấy Bùi tứ tiểu thư tham gia Hoa yến của Liễu quý phi nương nương, đột nhiên kinh diễm lột xác, khiến nhiều người kinh ngạc đến ngây người, ngay cả hạ nhân Bùi phủ nhìn thấy cũng cảm thấy khó có thể tin nổi. Sau Bùi tứ tiểu thư giải thích là lúc trước bị vú nuôi đã đuổi đi cố ý bôi xấu nàng, thường giở trò trong đồ dùng cá nhân khiến dung mạo nàng nàng trở nên mờ nhạt, mà bộ dáng hiện tại mới là hình dáng thật của nàng."
Vốn đang mùa xuân ấm áp, nhiệt độ trong ngự thư phòng đột nhiên giảm mạnh, rét lạnh thấu xương.
"Hoa yến ngày đó của Liễu Trần Hương…bà vú chiếu cố động tay chân... Thật sự khéo như vậy sao?" Hoàng đế khẽ mỉm cười, mang theo sát khí lạnh lẽo dày đặc. Mục đích Hoa yến của Liễu quý phi là gì, trong lòng ông biết rõ ràng, bên nào cũng đều là thủ đoạn lấy sự sủng ái, ông tùy ý để các nàng sắp xếp, thuận tiện tìm gặp nhân tài. Có điều, nếu việc này có liên quan tới dung mạo của Bùi Nguyên Ca, vậy sẽ không đơn giản như vậy.
Nếu ngày đó ở ngự hoa viên, bất ngờ nhìn thấy Bùi Nguyên Ca...
Liễu quý phi tất nhiên không biết dung mạo của Bùi Nguyên Ca có huyền cơ gì, trong hậu cung biết chuyện này chỉ có duy nhất một người, chắc hẳn nàng cũng sẽ không nhắc tới với người khác. Nói như vậy, chủ nhân phía sau bức màn này là ai đã rất rõ ràng. Cách nhiều năm như vậy đột nhiên lại xuất hiện, là muốn dò xét điều gì?
Thử xem ông đã quên sự kiện kia hay chưa chăng?
Hừ!
Hai tay Hoàng đế nắm chặt thành quyền, hung hăng nện trên mặt bàn, trúng vào ống bút ngọc làm thân bút gãy thành hai đoạn. Mảnh vỡ sắc bén đâm vào bàn tay, máu chậm rãi chảy ra, đau buốt. Trong giây phút đó, ký ức cố ý phủ đầy bụi đột nhiên gào thét ùa tới, làm cho thân hình uy nghiêm này cũng không khỏi run rẩy.
Lý Đức Hải kinh hô: "Hoàng thượng!" Hắn lập tức lao tới kiểm tra.
"Đừng tới đây!" Hoàng đế lạnh lùng nói, hít sâu một hơi, áp chế ký ức và những hình ảnh vỡ nát ngày ấy xuống, lúc lâu sau mới hơi tỉnh táo lại, đột nhiên hỏi: "Đã như vậy, Hoa yến ngày đó, vì sao Bùi tứ tiểu thư không xuất hiện ở ngự hoa viên?" Nếu lúc ấy nàng xuất hiện, nếu bất ngờ nhìn thấy, nếu lúc ấy ông khổng thể che giấu, khiến người ta sinh lòng nghi ngờ...
"Nghe nói là vì thân thể Bùi tứ tiểu thư yếu đuối, nửa đường không khoẻ nên lưu lại nghỉ ngơi, không đến ngự hoa viên." Lý Đức Hải dè dặt nói. Chuyện kia, ông cũng là người biết rõ tình hình, hiểu rất rõ tâm trạng hiện giờ của Hoàng thượng, đang ở ranh giới bùng nổ, nếu có dẫn tác sẽ lập tức bộc phát như núi lửa phun trào.
"Nửa đường không khoẻ?" Hoàng đế hơi ngẩn ra.
Nếu như chuyện này do tự nàng an bài, trên đường sinh biến để không phải tới, chẳng lẽ bên trong có huyền cơ khác?
"Còn một việc nữa. Hoàng thượng, nô tài thăm dò được, dung mạo hiện tại của Bùi tứ tiểu rất giống với mẹ đẻ của nàng, cũng chính là vị bình thê kia của Bùi thượng thư. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà dung mạo Bùi tứ tiểu thư đột biến nhưng trên dưới Bùi phủ lại không ai nghi ngờ." Thấy vẻ mặt Hoàng đế hình như có chút nghi ngờ, Lý Đức Hải vội vàng bổ sung.
Hoàng đế lại ngẩn ra, vẻ mặt dịu xuống.
"Dung mạo hiện tại của Bùi tứ tiểu thư rất giống với mẹ ruột..." Hoàng đế trầm ngâm , ánh mắt lóe lên: "Lý Đức Hải, ngươi có lấy được bức họa vị bình thê kia của Bùi Chư Thành không?"
"Nô tài đoán Hoàng thượng sẽ hỏi, nên đã mạo hiểm lẻn vào thư phòng của Bùi thượng thư, tìm được một bức tranh chân dung mà Bùi thượng thư đã vẽ từ rất lâu, cố ý mang tới cho Hoàng thượng xem qua." Lý Đức Hải sớm đoán được như thế, lấy trong ngực ta một quyển trục (tranh cuốn thành trục tròn), hai tay mở ra để nội dung bức tranh hiện lên trước mặt Hoàng đế.
Đó là một bức tranh ngắm hoa ngày xuân ánh sáng rực rỡ.
Sắc màu rực rỡ, hoa khoe ngũ sắc, một thiếu nữ áo trắng dáng người nhanh nhẹn, nửa nghiêng người, cầm trong tay một bông hoa hải đường, giống như đang ngửi, nghe được người khác gọi nàng nên xoay người lại, quay đầu thản nhiên. Tranh vẽ lấy ra đúng vào khoảnh khắc xinh đẹp ấm áp, khóe mắt nữ tử hiện lên ý cười, ánh mắt ôn nhu, thần thái trông rất sống động, dường như từ trong bức tranh có thể cảm nhận được lương thiện và dịu dàng của nàng. Trong bụi trăm hoa khoe sắc, nàng giống như nước bạch liên chảy ra, nhẹ nhàng u nhã.
Hiển nhiên, người vẽ bức tranh này phải yêu nàng say đắm thì mới có thể phác họa hết được thần thái khí chất cảnh nhường người này.
Nữ tử xinh đẹp như hoa, dịu dàng xuất trần, dung mạo đúng là giống với Bùi Nguyên Ca đến tám phần, mà bên cạnh bức họa viết ngày của mười bốn năm trước, khi đó Bùi Nguyên Ca chưa sinh ra, hiển nhiên người trên bức tranh này chính là mẹ ruột của nàng.
Nhìn bức họa này, thần sắc của Hoàng đế rốt cục hoàn toàn dịu xuống. Ông khẽ thở dài, lấy khăn cẩm màu vàng nhạt lau chùi vết máu trên tay: "Nói vậy, dung mạo của Bùi tứ tiểu thư là giống với mẹ đẻ, mà tất cả những điều này chỉ là trùng hợp mà thôi. Đợi chút, Bùi tứ tiểu thư..."
Hình như Liễu Trần Hương có nói qua, Bùi tứ tiểu thư từng thắng đấu kỳ, lấy được Lưu ly thất thải châu.
Là trùng hợp hay đều là ý trời? Cho nên qua bao nhiêu lâu, lưu ly thất thải châu lại rơi vào trong tay Bùi Nguyên Ca có dung mạo tương tự... Hoàng đế nhất thời lâm vào trầm tư, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Có lẽ đây là ý trời, là “nàng” vẫn luôn bảo vệ ông, nếu không sao có thể khéo như vậy. Trong Hoa yến, Bùi Nguyên Ca đúng lúc không khỏe nên cáo lui, còn ông lại nhất thời tâm huyết dâng trào đến Bùi phủ gặp Bùi Nguyên Ca, để vô hình trung coi đó là nguy cơ cần phải tiêu diệt? "A Nguyên..." Hoàng đế nhẹ nhàng lẩm bẩm, mang theo tưởng niệm và nỗi đau vô hạn.
Nghe được cái tên đã lâu này, vẻ mặt Lý Đức Hải cũng trở nên ảm đạm, chậm rãi cúi đầu.
Không biết qua bao lâu, Hoàng đế mới trở về từ trong nhớ nhung, nghĩ đến tình thế hiện tại, mặt mũi lại khôi phục vẻ trầm ổn đạm mạc ban đầu. Ông thấp giọng nói: "Lý Đức Hải, chuyện trẫm tới Bùi phủ, ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật, không được nhắc tới với bất luận kẻ nào. Có lẽ dung mạo tương tự của Bùi Nguyên Ca chỉ là ngoài ý muốn, nhưng mà nếu để kẻ có tâm nhìn ra, cho dù ngoài ý muốn, cũng sẽ trở nên không phải ngoài ý muốn nữa. Ngươi cần phải cân nhắc nặng nhẹ! Còn nữa, trả bức họa về Bùi phủ đi!"
Ông nói xong câu cuối cùng, lại mang theo chút đau thương bất đắc dĩ.
Bùi Chư Thành nhớ nhung bình thê của hắn, còn có thể vẽ lên giấy, thường thường lấy đó để nhớ lại. Mà ông thân là vua của một nước, trong hoàng cung lớn như vậy lại không thể để một bức họa của A Nguyên. Tất cả những gì liên quan tới A Nguyên đều là cấm kỵ ở hoàng cung này, bị thời gian khóa lại thật sâu, chôn trong lòng đất, không cho phép bất kỳ người nào nhắc tới, nếu không sẽ là một trận đại họa ngút trời...
Như hà tứ kỷ vi thiên tử, bất như lô gia hữu mạc sầu? (*)
(*) Trích trong bài thơ Mã Ngôi kỳ 2 của Lý Thường Ẩn
Dịch nghĩa: Tại sao đã gần bốn mươi tám năm làm vua, mà không bằng chàng họ Lư có nàng Mạc Sầu?
Nghĩ lại, thật sự là chê cười!
※※※
Đêm khuya, sắp đến giờ tiêu cấm (cấm đi lại ban đêm), người đi lại trên đường lác đác, một bóng người gầy gò vội vàng đi về phía dịch quan, dung mạo không nổi bật, ăn mặc phổ thông, dáng vẻ tri thức giống như một thư sinh bình thường. Chỉ có cặp mắt kiên nghị trầm tĩnh kia, không mang bất kỳ sự chần chừ do dự, kiên định, bình tĩnh khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, trong lòng người này có nín niệm (lòng tin) vững chãi, không thể dao động.
Ngọc Chi Ngạn nhỏ nhã “yếu ớt” không hề nhận ra có bóng đen đi theo sau lưng hắn.
"Chính là thư sinh yếu đuối này? Không nhận lầm người chứ?" Trong bóng đêm, có người đè thấp giọng nói, tay đặt ở trên vỏ kiếm bên hông, có thể rút ra bất cứ lúc nào. Còn tưởng rằng người khó đối phó nào, hóa ra chỉ là tên thư sinh trói gà không chặt, sớm biết thế này, đâu cần phải dè dặt như vậy?
"Không sai, chính là hắn!" Tên còn lại hạ giọng nói.
Nhưng mà, đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (*). Hai tên hắc y nhân này không ngờ, phía sau bọn họ có ba bóng dáng đi theo không một tiếng động: "Đại tướng quân nói không sai, quả nhiên sẽ có người gây bất lợi cho vị Ngọc đại nhân này, khó trách muốn chúng ta đi theo? Nhưng mà nói thật, vị Ngọc đại nhân này quá thanh liêm đi? Ngay cả một tên tùy tùng đi theo cũng không có, người như vậy còn bị cáo nhận hối lộ, thật không có thiên lý mà!"
(*) đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn ở phía sau. Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại.
"Chính vì quan tốt không nhiều lắm, cho nên chúng ta mới phải bảo vệ tốt cho hắn!" Người thứ hai nói.
"Này, các ngươi có thấy không, chúng ta thật giống như bị người ——" Người thứ còn chưa nói hết, bỗng nhiên nghe được một tiếng tiếng gió nhẹ vô cùng sau lưng, thầm kêu không ổn, muốn né người tránh nhưng không kịp, chỉ cảm thấy phía sau lưng tê rần, cổ họng chưa kịp phát ra tiếng đã ngã xuống đất.
Hai người còn lại hoảng hốt, đang định phản kích nhưng đã bị người điểm vào sau lưng, lập tức choáng váng.
"Thân binh Bùi phủ quả nhiên không đồng đều, chưa gì đã bị phát hiện." Một bóng dáng khỏe mạnh tặc lưỡi nói, mặt ngũi ngay ngắn. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút không hiểu: "Cửu điện hạ, ba người này là Bùi thượng thư phái tới bảo hộ Ngọc Chi Ngạn, trúng với ý ngài, tại sao chúng ta phải động thủ với bọn họ?"
"Bởi vì bọn họ là tới bảo hộ Ngọc Chi Ngạn, cho nên chỉ làm bọn họ hôn mê một lúc thôi. Nếu bọn họ tới ám sát Ngọc Chi Ngạn , lúc này đã sớm mất mạng!" Vũ Hoằng Mặc vẫn mặc y phục đỏ thẫm, ngọn lửa bình thường giống màu máu tươi, mặc ở trên người cùng với dung mạo của hắn dung hợp thành khí chất khó ai sánh bằng, khiến người ta cảm thấy, nhìn hắn mặc hồng y, nhìn trong thiên hạ sẽ không tìm ra được bất kỳ ai có phong tình như vậy nữa.
Lúc này, Ngọc Chi Ngạn sắp rẽ hướng, thấy bốn phía không có ai, sau lưng hắn đột nhiên lóe lên ngân quang, một lưỡi đao sắc bén đâm thẳng về phía hắn.
Vũ Hoằng Mặc nhướng mày, khẽ mỉm cười, hai chân nhún xuống đất, tung người bay vọt về phía trước.
Mặc dù cách Ngọc Chi Ngạn vài chục bước, đi sau nhưng lại tới trước bóng đen kia, bình tĩnh đứng trước mặt Ngọc Chi Ngạn, trường kiếm chưa rút ra khỏi vỏ đưa ngang một cái, hoàn toàn ngăn được lưỡi đao của tên thích khách kia. So với khuôn mặt kinh hãi của tên thích khách, hắn lại có chút thờ ơ, hơi rung vỏ kiếm, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, dưới bóng đêm lạnh lẽo, một đường rạch sáng như tia chớp, nhẹ nhàng cắt đứt yết hầu tên thích khách.
Phía sau, Hàn Thiết động thủ với tên ám vệ còn lại, khiến tên thích khách còn lại chưa kịp phát hiện đã giết chết hắn trước.
Vũ Hoằng Mặc cười hài lòng, xoay người lại, nhìn vẻ mặt kinh hãi nhưng vẫn không mất vẻ trấn tĩnh của Ngọc Chi Ngạn, "cụp" một tiếng, nhét trường kiếm vào vỏ: "Ngọc đại nhân, chúng ta lại gặp nhau. Nói vậy tình huống vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, hai gã thích khách này do ai phái tới, hẳn trong lòng ngươi cũng biết. Ngọc Chi Ngạn, ngươi đã đắc tội Ngũ hoàng huynh của ta, tiếp theo có tính toán gì không?"
"Cửu điện hạ?" Ngọc Chi Ngạn bật thốt lên.
Người đã từng gặp Vũ Hoằng Mặc, sẽ rất khó quên một dung nhân khuynh thành khuynh thế như vậy.
Nhưng rất nhanh , hắn đã tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi: "Thần nghĩ Cửu điện hạ sẽ không nói những câu kiểu như vừa hay đi qua đây nên cứu vi thần chứ?"
Người đã từng gặp Vũ Hoằng Mặc, sẽ rất khó quên một dung nhân khuynh thành khuynh thế như vậy.
Nhưng rất nhanh , hắn đã tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi: "Ta nghĩ, chắc hẳn Cửu điện hạ không phải vừa hay qua đây nên mới cứu vi thần chứ?"
"Không cần che giấu. Ta nghe nói Ngũ hoàng huynh rất tức giận, phái tử sĩ đến ám sát ngươi nên mới đi theo tới đây. Đương nhiên, ngươi cũng không cần đoán, đúng thật ta đã sớm có thể giải quyết bọn họ, nhưng lại cố ý chờ đến lúc bọn họ động thủ mới xuất hiện, chính vì muốn nói cho ngươi biết, là ta, cứu ngươi!" Vũ Hoằng Mặc nói rất thẳng thắn: "Thi ân tất báo đáp, đây là phong cách làm việc của ta, thế nào Ngọc Chi Ngạn? Dù sao ngươi đã đắc tội Ngũ hoàng huynh của ta, không bằng tới giúp ta đi!"
Đây là lần thứ hai Ngọc Chi Ngạn gặp vị Cửu điện hạ này.
Trước đó, ở Cức Dương châu, hắn đã nghe qua vô số lời đồn đãi về vị Cửu điện hạ này, Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ không hợp nhau, hắn nghe được từ miệng đám phe cánh của Ngũ điện hạ nói rằng Vũ Hoằng Mặc không phải người tốt, vui giận thất thường, tính tình quái đản, ngôn hành phóng đãng, tùy ý làm bậy, coi mạng người như cỏ rác... Mà từ khi vào kinh tới nay, lời đồn về Cửu điện hạ càng nhiều, đa số đều không phải những lời tốt đẹp. Kỳ quái là, lần trước gặp Cửu điện hạ ở đại lao Hình bộ, quả thật cũng cảm nhận được được tính tình quái đản và phóng túng của hắn, nhưng bản thân lại cảm thấy không hề chán ghét vị Cửu điện hạ này.
Mà hiện tại hắn rốt cục hiểu được, nguyên nhân Cửu điện hạ “thẳng thắn giả dối" trước mặt mình.
Giống như bây giờ, rõ ràng hắn nói rằng mình đi theo thích khách, đợi thích khách động thủ mới ra tay cứu giúp, để muốn thi ân báo đáp. Nhưng chính vì hắn thẳng thắn nói ra như vậy, nên khiến Ngọc Chi Ngạn cảm thấy quan trưởng già dối lại có thể tin tưởng. Nhưng tâm chí hắn rất kiên định, sẽ không bởi vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi. Hắn lắc đầu, khéo từ chối: "Đa tạ ý tốt của Cửu điện hạ, nhưng cả đời Ngọc Chi Ngạn này chỉ trung thành với Đại Hạ, sau đó là Hoàng thượng. Ta không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu của ngài và Ngũ điện hạ! Ngài có thể mắng ta vong ân phụ nghĩa, Ngọc Chi Ngạn không có lời nào để nói."
Quả nhiên là miếng xương cứng khó gặm!
Vũ Hoằng Mặc nhún nhún vai, đã sớm đoán trước tình huống này nên cũng không thất vọng, tiêu sái thu kiếm nói: "Mắng ngươi thì có ích lợi gì cho ta? Chỉ cần ngươi nhớ ngươi nợ ta một cái ân tình là được rồi!" Nhìn Ngọc Chi Ngạn một hồi, bỗng nhiên nói, "Đừng ở dịch quán, đừng nghĩ rằng Ngũ hoàng huynh không dám động thủ ở đó. Ta có một tư trạch nhỏ ngoài thành nam, ẩn khuất yên tĩnh, ngươi đến đó ở tạm! Hàn Thiết!"
Hàn Thiết mặc y phục ám vệ, quỳ xuống đất nói: "Có thuộc hạ."
"Bảo vệ tốt Ngọc đại nhân, nếu hắn có thương tổn gì, mang đầu tới gặp ta!" Vũ Hoằng Mặc phân phó xong, một mạch xoay người rời đi.
"Vâng!"
Phong cách làm việc của vị Cửu điện hạ này thật sự khiến người khác khó có thể nắm bắt! Ngọc Chi Ngạn nhíu mày nói: "Đa tạ ý tốt của Cửu điện hạ, nhưng mà Ngọc Chi Ngạn không dám nhận?"
"Ngươi cho rằng ta đưa ngươi một phủ đệ sang trọng là mua chuộc ngươi? Mơ đi nhé, cho ngươi mượn ở vài ngày, hộ vệ cũng cho ngươi mượn vài ngày thôi! Dù sao ta đã cho ngươi ân huệ, dứt khoát phải khiến ngươi thiếu nợ ta, đừng từ chối làm gì! Ngươi muốn làm việc vì lê dân bách tính Đại Hạ thì trước tiên phải còn sống đã? Nạn dân phía nam còn chờ ngươi đi phát chẩn, nếu ngươi chết, triều đình lại cắt cử quan viên khác, thủ tục bàn giao lại kéo dài thêm vài ngày, có thể sẽ chết thêm mấy nghìn người? Ta thì không sao cả, nếu Ngọc đại nhân cũng nói không sao thì cứ mời theo ý mình!" Vũ Hoằng Mặc nói xong, cười tiêu sái, mang theo ám vệ còn lại nhanh nhẹn rời đi.
Cửu điện hạ rất am hiệu lợi dụng nhược điểm của người khác để đạt được mục đích của bản thân. Giống như hiện tại, chính hắn cũng đã xao lòng.
Ngọc Chi Ngạn lắc đầu, vị Cửu điện hạ này thực lợi hại!
Hàn Thiết khom người nói: "Ngọc đại nhân mời!" Lúc này hắn đã hiểu được vì sao Cửu điện hạ lại đánh hộ vệ Bùi phủ hôn mê bất tỉnh . Nếu không đánh bất tỉnh thì lúc này có hộ vệ Bùi phủ bảo vệ, làm sao Ngọc đại nhân có thể nhận ý tốt của Cửu điện hạ được? Có điều... loại hành vi này…có vẻ hơi hơi bạo lực @_@
※※※
Dựa theo thông lệ, trong viện Bùi tiểu thư nên có hai đại nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, rất nhiều nha hoàn tam đẳng. Chỉ vì trước đó người của Tĩnh Xu trai đều bị đuổi đi hết, những người còn lại đều được mua đến, bởi vậy tạm thời không cần phân loại. Nay đám Mộc Tê đã đến Tĩnh Xu trai được một thời gian, sau khi khảo sát bọn họ làm được việc, trước tiên Bùi Nguyên Ca thăng Tử Uyển từ nha hoàn nhị đẳng lên nhất đẳng, còn trống một vị trí.
Bốn nha hoàn nhị đẳng bao gồm, Mộc Tê, Sở Quỳ, Thanh Đại, cuối cùng là Tư Âm.
Những người còn lại đều là nha hoàn tam đẳng.
Vị trí nha hoàn nhất đẳng đang bỏ trống là để đám Mộc Tê cố gắng hơn nữa, hết mình vì nàng. Về việc cho Tư Âm lên nha hoàn nhị đẳng chỉ là vì tạm thời muốn lôi kéo nàng ta mà thôi. Vốn dĩ muốn đưa Tư Âm đến Đồng Trạch viện để nàng ta đối phó với Chương Vân, sau lại vì phu nhân xuất viện mà ngừng lại. Nhưng mà loại người không an phận giống như Tư Âm, có đôi khi không thể thiếu được, nói không chừng ngày sau có việc khác dùng.
Hơn nữa, nghe Sở Quỳ nói, dường như nàng ta có qua lại với bên Vũ Phi uyển của Bùi Nguyên Hoa, vậy nàng càng phải lưu lại.
Nay mọi chuyện trong phủ đều do phu nhân Thư Tuyết Ngọc lo liệu, nha hoàn Tĩnh Xu trai có thỏa thuận lợi lộc gì, tất nhiên phải báo cho nàng biết một tiếng, dịp đặc biệt, tiền lương, tiền thưởng hàng quý, đều căn cứ theo đó mà tính. Tính toán đã định, vừa vặn phải đi thỉnh an phu nhân, đến lúc đó thuận tiện nhắc là được. Bùi Nguyên Ca nghĩ vậy, gọi Tử Uyển và Mộc Tê giúp nàng chải đầu thay quần áo, đi tới Kiêm Gia viện.
Vừa ra cửa Tĩnh Xu trai, liền thấy xa xa có một tiểu nha đầu vội vàng chạy tới. Nàng ta mặc áo lụa mới màu hồng cánh sen, dải lụa xanh thắt ở ngực, phía dưới là váy xanh nhạt, mặt mũi hơi tròn, đôi mắt to có hồn. Nàng thở hồng hộc chạy tới, thấy Bùi Nguyên Ca liền phúc thân hành lễ, sau đó mới thấp giọng nói: "Tứ tiểu thư, buổi tối hôm qua nương của nô tỳ nhìn thấy hai đại nha hoàn Lưu Hà, Lưu Sương củaVũ Phi uyển cầm mấy dải gấm, một trước một sau đi tới viện các di nương, nên bảo nô tỳ sáng sớm hôm nay tới báo cho Tứ tiểu thư một tiếng."
Tiểu nha hoàn này chính là Tuyền nhi, cùng mẹ nàng ấy làm công việc quét tước trong Bùi phủ, từng nhận ân huệ của Thư Tuyết Ngọc, là một tiểu nha đầu rất trung thành, lại thông minh. Sự kiện trấn yểm lần đó, Chương Vân soi Bùi Nguyên Ca và Tử Uyển rất chặt chẽ, rất may có tiểu nha hoàn này trộm y phục nam nhân đó đi, thay thành túi trấn yểm thêu hoa xanh, gan lớn thận trọng, là một hạt giống tốt.
Đây là cơ sở ngầm mà Bùi Nguyên Ca khó lắm mới kiếm được, hỏi thăm tin tức ở chỗ quét tước, truyền tin tức cũng rất thuận lợi, bởi vậy có nguy hiểm cũng không ảnh hướng đến nàng.
Tiểu nha hoàn này cũng biết tin tức sân viện nào quan trọng hơn, một khi có việc liền lập tức báo lại.
"Ta biết rồi, cảm ơn Tuyền nhi. Tử Uyển, lấy năm trăm văn tiền lại đây đưa cho Tuyền nhi." Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, khen ngợi: "Tuyền nhi, ngươi cứ làm công việc quét tước một thời gian nữa, chờ đến lúc thích hợp, ta sẽ cho ngươi đến Tĩnh Xu trai, nhất định cho ngươi tiền đồ tốt đẹp!"
Mặt Tuyền nhi hơi đỏ lên, ngượng ngập nói: "Tứ tiểu thư không cần phải làm vậy, phu nhân có ơn với với cả nhà nô tỳ, nô tỳ giúp phu nhân và tiểu thư là chuyện nên làm. Nô tỳ lặng lẽ tới báo tin, bây giờ phải trở về làm việc, tứ tiểu thư tự bảo trọng!"
Nói xong, ngay cả tiền thưởng cũng không lấy, quay đầu chạy như bay.
Tiểu nha đầu này rất trung hậu! Bùi Nguyên Ca suy nghĩ, tiếp tục đi về phía Kiêm Gia viện, trong lòng lại trầm tư. Bùi Nguyên Hoa sẽ không vô duyên vô cớ phái người tặng đồ cho ba vị di nương, hơn phân nửa sẽ có động tác gì đó. Chỉ là không biết mượn ba vị di nương gây chuyện gì? Những năm gần đây, ba vị di nương đóng cửa không ra ngoài, giống như ngăn cách với đời, có năng lực làm ra chuyện gì được chứ?
Bất luận thế nào, vẫn nên phòng bị cẩn thận thì tốt hơn.
Vào Kiêm Gia viện, không ngoài dự đoán, Bùi Nguyên Hoa đang ngồi ngay ngắn, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói gì đó với Thư Tuyết Ngọc mà khiến trên mặt Thư Tuyết Ngọc cũng mang theo ý cười. Nghe tiếng nha hoàn thông báo, hai người đều ngẩng đầu lên. Thư Tuyết Ngọc vội vàng vẫy tay, nói: "Nguyên Ca, tới đây ngồi cạnh ta!" Bà thật sự không muốn để Nguyên Ca tiếp xúc nhiều với Bùi Nguyên Hoa, nhưng thỉnh an mỗi ngày là điều không thể tránh khỏi.
Bùi Nguyên Ca nhìn Bùi Nguyên Hoa cười áy náy, phúc lễ với Thư Tuyết Ngọc, sau đó mới đi qua, chui vào lòng Thư Tuyết Ngọc, cười nói: "Đại tỷ tới sớm vậy, nói gì với mẫu thân mà vui thế?"
Từ khi vị đại tỷ này trở về, mỗi sáng đều đến Kiêm Gia viện thỉnh an đầu tiên, Bùi Nguyên Ca cũng lười tranh với nàng ta.
Bùi Nguyên Hoa cười nói: "Nói chuyện hôm qua Tứ muội đấu họa ở Ôn phủ đó! Kể muội vẽ rất giỏi, được Ngũ điện hạ và Oản Yên công chúa tán thưởng. Mẫu thân nghe xong rất cao hứng, không ngừng hỏi ta, chỉ hận lúc ấy không ở đó." Chuyện đấu họa, vốn là chuyện khiến nàng cực kỳ mất mặt, nhưng lúc này từ miệng nàng nói ra lại không hề có chút tức giận, mà hoàn toàn ẩn chứa vui mừng và tán thưởng, giống như thực sự vì muội muội mà kiêu ngạo.
Nhìn bộ dáng của Thư Tuyết Ngọc, dường như rất thương yêu Bùi Nguyên Ca, nàng liền lấy đó là điểm chính, quả nhiên dẫn tới hứng thú của Thư Tuyết Ngọc.
Nghĩ đến đây, lại phiền muộn cho bản thân mình.
Nàng là đứa nhỏ đầu tiên của Bùi phủ, được vô vàn sủng ái. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã biết mình ngọc tuyết khả ái, ai trong Bùi phủ cũng thích nàng. Nhưng ngẫu nhiên cũng có người nhìn nàng bằng ánh mắt tiếc hận, rồi tình cờ nghe được bọn họ thì thầm: "Tướng mạo, phẩm cách đều rất khá, nhưng đáng tiếc chỉ là thứ nữ. Nếu do phu nhân sinh ra, tương lai nhất định phú quý rực rỡ?”
Lúc nhỏ, nàng không hiểu thứ nữ là gì, cũng không hiểu di nương sinh ra và phu nhân sinh ra có gì khác nhau.
Nhưng nàng biết, đó không phải là lời khen. Nhưng nàng không vì những lời của họ mà ủ rũ, mà càng nở nụ cười đáng yêu, nhìn những người đó rồi dang tay ôm một cái. Lúc đó, nàng đã hiểu, chỉ cần nàng cười sán lạn như vậy sẽ khiến mọi người yêu thích, sau đó được mọi người tán thưởng. Mà trong tất cả bọn họ, người nàng thích nhất, chính là vị phu nhân đó. Nhưng mà những lời này đã ghim thật sâu vào lòng nàng!
Về sau lớn hơn một chút, hiểu được thứ nữ và đích nữ khác nhau thế nào, trong lòng nhỏ bé đã biết cái gì gọi là không cam lòng.
Nàng xuất sắc như vậy, bộ dạng xinh đẹp, người lại thông minh, rõ ràng nàng phải tốt nhất mới đúng, vì sao lại chỉ là thứ nữ? Rõ ràng phu nhân thích nàng như vậy, vì sao phu nhân không phải mẹ ruột của nàng? Sau đó, nàng lại nghe được tiếng nha hoàn nghị luận: "Đại tiểu thư cười ngọt với phu nhân hơn bất cứ ai khác, lại khiến phu nhân đối xử tốt như vậy, chắc chắn có tâm tư khác. Nhưng cũng đúng, nay phu nhân không có con, nếu thật sự thích đại tiểu thư, nói không chừng sẽ nhận nàng làm con nuôi, ghi dưới danh nghĩa của mình. Nếu như vậy, đại tiểu thư cũng là đích nữ rồi!"
Khi đó nàng mới biết, hoa ra thứ nữ cũng có thể trở thành đích nữ .
Chỉ cần lấy lòng phu nhân là có thể sao? Điều này rất dễ, chỉ cần nàng cười đáng yêu với vị phu nhân kia, nũng nịu gọi bà ấy là mẫu thân, trong mắt bà ấy sẽ lóe lên, Bùi Nguyên Hoa nhỏ bé biết, đó là thích. Vì thế, nàng càng lấy lòng phu nhân, quả nhiên thấy ánh mắt của bà ấy ngày càng sáng, vẻ mặt nhìn nàng ngày càng nhu hòa. Khi đó nàng vẫn luôn suy nghĩ, khi nào thì phu nhân mới nhận nàng làm con nuôi, biến nàng thành đích nữ chứ?
Chờ…rồi lại chờ, nàng cảm thấy bản thân chờ đợi rất lâu, nhưng không đợi được.
Cho đến ngày đó, nàng nghe lén Minh Cẩm phu nhân nói chuyện với phu nhân: "Cô bé này có chút kỳ quái" "không chân thật" "giả dối" "Ngươi đừng nhận nàng làm con nuôi vội, chờ thời gian nữa xem sao" "Chờ này đứa nhỏ này sinh ra, hài tử của ta chính là hài tử của ngươi" ... Âm thanh đứt quãng truyền đến nhưng nàng vẫn hiểu. Đó là Minh Cẩm phu nhân khuyên phu nhân đừng nhận nàng làm con nuôi, mà chờ đứa nhỏ của Minh Cẩm phu nhân sinh ra. Khi đó nàng rất tức giận, đứa nhỏ của Minh Cẩm phu nhân đã là con trai trưởng, vì sao còn muốn tranh với nàng?
Thực sự nàng rất muốn làm con của phu nhân, rất muốn làm đích nữ!
Sau đó có một ngày, phu nhân ôm nàng trong lòng, nghe bà ấy cùng các vị phu nhân khác nói chuyện phiếm. Có vị phu nhân kể rằng mình bị bệnh, con gái đã quan tâm lo lắng thế nào, đúng là con ruột mình có khác. Lúc ấy, vẻ mặt phu nhân giống như cũng rất muốn có một đứa con. Nhìn phu nhân như vậy, trong đầu Bùi Nguyên Hoa đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, nếu... nếu phu nhân bị bệnh thì thật tốt... Nếu phu nhân bị bệnh, nàng nhất định sẽ chăm sóc phu nhân thật tốt, giống như vị phu nhân kia nói, rất tri kỷ rất thân thiết. Như vậy, phu nhân sẽ coi nàng như con ruột của mình chứ?
Nếu phu nhân bị bệnh thì tốt, nếu phu nhân bị bệnh thì tốt...
Ý niệm đó cứ quẩn quanh trong đầu, vì thế tối hôm đó, khi nàng ngủ cùng phu nhân, đợi tất cả mọi người đã ngủ say, nàng lén lút vạch chăn của phu nhân ra. Kết quả, phu nhân bị bệnh, nàng rất quan tâm, chạy trước chạy sau chăm sóc cho phu nhân. Quả nhiên, nàng thấy ánh mắt phu nhân nhìn mình càng sáng hơn, nắm tay nàng chặt hơn, nàng biết, phu nhân càng thích nàng. Quả nhiên, phu nhân sinh bệnh sẽ biết nàng tốt thế nào. Nếu phu nhân bệnh càng nặng, có lẽ nàng trở thành đích nữ càng nhanh...
Vì thế, nàng đổ sạch một nửa nồi thuốc rồi cho thêm nước, dược liệu không đủ, phu nhân không thể khỏe lên nhanh được...
Đáng tiếc, khi đó tuổi nhỏ nên vẫn còn sơ sót, cũng không biết tại sao bị Thư Tuyết Ngọc nhìn ra sơ hở, sau đó ngày càng xa cách với nàng, cho dù nhiều năm qua nàng vẫn cố gắng vãn hồi, nhưng vẫn không thể khiến phu nhân yêu thích lại một lần nào nữa, ngược lại càng thêm đề phòng nàng. Trong lòng Bùi Nguyên Hoa thầm thở dài, lúc đó nàng còn nhỏ nên không đủ kiên nhẫn, nếu là hiện tại, nàng nhất định sẽ không nóng vội động thủ như vậy.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại.
Mặc dù Thư Tuyết Ngọc ngu ngốc nhưng cũng bởi vì thế mà sau khi nhận định một chuyện, rất khó thay đổi cách nhìn. Hơn nữa, hiện tại dường như bà ta đều đặt tất cả lòng dạ tâm tư lên người Bùi Nguyên Ca, xem ra muốn phá vỡ chủ ý của bà ta là không thể thực hiện được. Tuy không lâu nữa nàng sẽ vào cung, trở thành quý nhân, bước từng bước lên vị trí cao, nên trở thành đích nữ là nguyện vọng quan trọng nhất. Nếu Thư Tuyết Ngọc không chịu ghi tên nàng trên danh nghĩa, nàng đành phải nghĩ biện pháp giúp di nương thượng vị, biến mình trở thành đích nữ thật sự!
Bùi Nguyên Hoa từ từ suy nghĩ , trên mặt vẫn mang theo nụ cười hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Ba người đang nói chuyện, nha hoàn bên ngoài thông báo: "Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, Nguyệt di nương, Liễu di nương và Tiếu di nương tới thỉnh an phu nhân."
Ngẩng đầu nhìn đám người tới, Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc đều ngẩn ra.
Bùi Nguyên Xảo, Bùi Nguyên Dung không có gì đặc sắc, đều mặc trang phục tầm thường tới thỉnh an. Liễu di nương một thân sắc tú hồng đào nhiều lớp, váy buông dài màu xanh da trời, bên hông quấn đai lưng màu trắng, càng lộ vẻ tinh xảo. Trên mặt trang điểm rất tỉ mỉ, tô mi vẽ mắt, tô son điểm phấn, linh xà kế (*) nhẹ nhàng linh động, trên tóc cài trâm vàng khảm ngọc bích chim tước bay lượn. Kiểu này hoàn toàn khác với bộ dàng giản dị trước kia, như là nhất thời trẻ thêm năm sáu tuổi, kiều mỵ động lòng người.
Tiếu di nương mặc áo gấm ngắn màu xanh điểm hoa vàng mới tinh, váy xanh nhạt, trên đó thêu hoa cỏ. Làn da của bà vốn trắng trẻo, mặt mũi mềm mại như nước, vấn sơ lưu tô kế, đeo bộ trang trức bạc trắng khảm ngọc, cài trâm phượng nhỏ mà tinh xảo, lưu tô rũ xuống xoay tròn, càng tôn lên hàng lông mày, mắt như thu thủy, tươi mát thanh nhã.
Hai người một đỏ một xanh, một vàng một bạc, một kiều mỵ một thanh nhã, đứng chung một chỗ, lại giống như một đôi hoa tỷ muội.
Còn Nguyệt di nương, mẹ đẻ của Bùi Nguyên Xảo vẫn mặc áo ngoài màu hồng cánh sen hơi cũ, váy dài màu đồng, đôi mắt rũ xuống.
Nhìn trang phục của Nguyệt di nương, ánh mắt Bùi Nguyên Hoa hơi ngưng lại, rất nhanh đã biến mất.
Nhìn trang phục chói mắt của Liễu di nương và Tiếu di nương, Thư Tuyết Ngọc cảm thấy hơi kỳ quái. Đợi bọn họ thỉnh an xong, bà thản nhiên nói: "Liễu di nương và Tiếu di nương ăn mặc rất thu hút."
Liễu di nương vội vàng đứng dậy nói, cười nói: "Phu nhân chê cười, nô tỳ ngu dốt, dù mặc trang phục thế nào cũng không thể so được với vẻ đoan trang uy nghiêm, ung dung rộng lượng của phu nhân. Mỗi lần nô tỳ tới thỉnh an phu nhân, thấy phu nhân đều cảm thấy trong thoải mái, giống như được ăn quả nhân sâm. Nhiều lần như vậy mới suy nghĩ ra, hóa ra bởi vì phu nhân mặc trang phục thích hợp, để người ta nhìn thấy đã cảm thấy khoan khoái trong lòng. Suy nghĩ lại, trang phục trước kia của nô tỳ e rằng khiến phu nhân nhìn thấy đã sinh ghét, vì ngại mặt mũi mà không nói ra nên phải vội vàng đổi mới. Tất nhiên không thể theo kịp được phu nhân, nếu phu nhân rảnh rỗi, chỉ điểm cho nô tỳ một chút, đó chính là phúc của nô tỳ!"
Bà liên tục nở nụ cười, ngay cả lời nói cũng mềm mại êm tai, giống như chim hoàng oanh, thanh âm xinh đẹp, rất lanh lợi.
Tiếu di nương liền nói: "Nô tỳ không biết nói chuyện giống Liễu di nương, ở đây có hai món đồ thủ công, cũng không thứ quý giá gì mà chỉ là một chút tâm ý của nô tỳ một, mong phu nhân không từ chối!" Nói xong, bà lấy trên tay nha hoàn hai chiếc hà bao (bao đựng tiền), một đôi giày thêu, cung kính đưa tới.
Nguyệt di nương vẫn đứng im một chỗ, cắn môi, không nói gì.
Thư Tuyết Ngọc tất nhiên sẽ không đeo mấy đồ bọn họ làm, nhưng không tiện từ chối, bà sai Bạch Sương nhận lấy. Bà nói hơi mệt, sau đó mọi người nói thêm vài câu, Bùi Nguyên Dung nóng lòng trở về thêu Tuyết Liệp đồ, vội vàng cáo từ. Theo thói quen bình thường, lúc này ba vị di nương cũng nên cáo từ, nhưng mà Liễu di nương và Tiếu di nương liếc nhìn nhau, cùng đứng lên nói: "Theo quy củ, bọn nô tỳ phải làm vậy với phu nhân mới phải. Phu nhân nhân hậu, không muốn chúng nô tỳ mệt nhọc, nhưng nô tỳ cũng không thể quá vô lễ, ỷ vào phu nhân khoan hậu mà tùy ý làm bậy. Kể từ hôm nay, nô tỳ nguyện ý thành tâm hầu hạ phu nhân, xin phu nhân
Thư Tuyết Ngọc vốn không thích thiếp thất, nhìn thôi đã cảm thấy ngột ngạt, huống chi hôm nay Liễu di nương và Tiếu di nương này đột nhiên trở lên khác thường, không chừng lại có chủ ý gì đó, bởi vậy một mực khước từ: "Chỗ ta có nha hoàn, sao phải cần các ngươi? Mấy hư lễ đó đừng khách sáo!"
Hai người Liễu Tiếu vẫn kiên trì muốn làm theo quy củ.
Đang lúc ba người ngươi tới ta đi, Bùi Nguyên Ca cũng không chen vào, chỉ mỉm cười nhìn. Nếu Liễu di nương vàTiếu di nương đột nhiên chương diện thì còn khó hiểu, nhưng giờ thấy bọn họ kiên trì muốn lập quy củ, ở lại Kiêm Gia viện không chịu đi thì nàng đã biết bọn họ có chủ ý gì. Gần đây phụ thân bận nhiều công vụ, thọ yến Ôn phủ hôm qua, sau khi ông rời đi chỉ kịp dặn dò các nàng vài câu, liền vội vàng quay về Hình bộ, buổi tối cũng không về phủ.
Nhưng mà mấy ngày qua, sáng sớm mỗi ngày sau khi bãi triều, phụ thân hồi phủ đều đến Kiêm Gia viện ăn sáng cùng bọn họ.
Hai vị di nương chau chuốt như vậy, lại ân cần như vậy, chắc chắn là bởi vì mấy đoạn vải gấm của Bùi Nguyên Hoa hôm qua mà nổi lên tâm tư khác. Bất luận kiếp trước hay kiếp này, lần đầu tiên Bùi Nguyên Ca biết, ngày thường Liễu di nương và Tiếu di nương luôn thờ ơ cũng có lúc lanh lợi như vậy! Nhưng còn vị Nguyệt di nương này, hôm qua cũng nhận vải gấm của Bùi Nguyên Hoa, hôm nay lại vẫn như cũ, thoạt nhìn có vẻ rất biết bổn phận. Nhưng mà có nữ tất có mẫu, Bùi Nguyên Xảo giả bộ ngốc ngếch vụng về , không ngừng vị Nguyệt di nương này cũng cố ý tới thăm dò để đón gió!
Bùi Nguyên Ca đoán không sai, đúng thật Liễu di nương và Tiếu di nương nổi lên tâm tư.
Trước nay, Bùi Chư Thành chinh chiến bên ngoài, rất hiếm khi trở về, có trở về cũng là chuyên sủng Chương Vân. Chương Vân dùng thủ đoạn vào Bùi phủ, rồi từng bước leo lên, lại thành thạo thủ đoạn tranh đấu thê thiếp. Đối với thủ đoạn của Chương Vân, hai người rõ ràng nhất, bởi vậy an phân thu mình trong viện, ngoại trừ ngày lễ lớn thì hoàn toàn không lộ diện. Cũng may Bùi phủ luôn luôn rộng lượng, tuy là di nương, nhưng cũng không hề có chỗ nào khắt khe. Vốn dĩ nàng cho rằng, cuộc đời này của bọn sẽ nguội tàn như vậy.
Không ngờ từ đâu nhảy ra một vị tứ tiểu thư, thả phu nhân, đánh bật Chương di nương, Bùi phủ đổi trời.
Hiện tại, lão gia từ trấn biên đại tướng quân thành kim quan (quan kinh thành), mặc dù công vụ bận rộn nhưng một tháng cũng ở trong phủ hơn nửa tháng. Chương di nương rơi đài, phu nhân quản lí Bùi phủ. Bọn họ cũng biết tính tình phu nhân, cá tính thẳng thắn, hơi mãnh liệt, nhưng nếu bàn về thủ đoạn trạch đấu thì kém xa Chương Vân, là Bồ tát cực kỳ dễ thu thập. Hơn nữa hôm qua, lời nói vô tình của Lưu Hà Lưu Sương khi đến đưa vải vóc đã kích thích bọn họ.
"Không ngờ phu nhân phạm lỗi lớn như vậy, vừa ra ngoài đã được sủng ái, quả nhiên lão gia rất nhớ tình xưa!"
Đúng vậy, phu nhân hại chết Minh Cẩm phu nhân, lão gia giận dữ giam lỏng mười năm, sau khi được thả còn có thể khiến lão gia nghỉ lại Kiêm Gia viện, vì sao bọn họ không thể chứ? Các nàng không phạm gì sai, hơn nữa đều tuổi trẻ xinh đẹp hơn phu nhân, tính tính cũng không thẳng như phu nhân, luôn gây gổ với lão gia. Nếu ngay cả phu nhân cũng có thể lấy lại được sủng ái, vậy bọn họ càng không lí nào không được.
Vì thế hôm nay Kiêm Gia viện liền có màn này.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn thông báo: "Phu nhân, tứ tiểu thư, lão gia đã trở lại!" Lời còn chưa dứt, rèm cửa đã bị vén lên, Bùi Chư Thành mặc quan phục tiến vào, nhìn người đầy phòng, hơi ngẩn ra nói: "A, sao hôm nay náo nhiệt như vậy?