Đích Nữ Vô Song

Chương 88: Cửu điện hạ động tình



Edit + Beta: B.Y

Bùi Nguyên Ca kinh hãi, chuyện bí mật như vậy sao lại bị Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Hoa biết? Khi mẹ con Lý phu nhân trò chuyện, hai người này đã sớm rời khỏi Lâm Giang Tiên rồi mà? Vậy bọn họ biết từ đâu? Chẳng lẽ là Diệp Vấn Khanh để lộ? Vô duyên vô cớ Diệp Vấn Khanh sẽ không nhắc tới chuyện của nàng, chỉ còn trường hợp có người muốn kéo nàng xuống vũng nước đục…

Bùi Nguyên Hoa đúng là không chịu kém nàng!

Ngũ điện hạ muốn lập Ca nhi làm trắc phi? Bùi Chư Thành kinh hãi không hiểu, trong tâm tư của ông tuyệt đối không muốn Ca nhi vào cung, ông không hy vọng Ca nhi dấn thân vào chốn hoàng thất nước đục. Nhưng vô duyên vô cớ Ngũ điện hạ lại có ý nghĩ lập Ca nhi làm trắc phi? Lần trước từ Bạch Y am trở về, giọng điệu của Ca nhi với Ngũ điện hạ không chút hảo cảm. Như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tiếng nha hoàn bẩm báo truyền đến: "Lão gia, tiểu thư, đại phu đến rồi."

Nhìn ánh mắt mờ mịt của phụ thân, Bùi Nguyên Ca phúc thân, vẻ mặt tự nhiên: "Con cũng mới biết chuyện này, đang muốn nói cho người nhưng vì đại tỷ bị thương nên tới đây trước. Thương thế đại tỷ quan trọng hơn, để đại phu vào chẩn thương trước, chuyện Ngũ điện hạ còn liên quan tới nhiều chuyện khác, con xin bẩm báo sau."

Nàng thật sự không hề lo Bùi Nguyên Dung sẽ tố cáo, bởi vì nàng quả thực không muốn gả cho Ngũ điện hạ.

Chỉ cần để phụ thân hiểu được điểm ấy, tất cả mọi vu cáo đều tự sụp đổ.

Sau khi đại phu tiến vào, cẩn thận chuẩn đoán vết thương cho Bùi Nguyên Hoa, bôi thuốc tan tụ máu, để lại vài lời dặn dò liền rời đi. Mà trong lúc đó, hạ nhân được sai đi tìm Chu nương cũng đã dẫn người đến.

Chu nương tuổi chừng 24 25, mặc một thân xiêm y vải thô nhưng trông rất sạch sẽ, hơi cúi mặt xuống, lén lút nhìn mọi người cùng với bài trí bốn phía, cuối cùng chạm đến ánh mắt sâu thẳm của Bùi Nguyên Ca, trong lòng khẽ run lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Dân phụ bái kiến đại nhân, bái kiến các vị tiểu thư."

"Chu nương, ngươi còn nhớ ta không?" Bùi Nguyên Hoa ôn nhu hỏi nói.

"Đại tỷ tốt nhất đừng hù dọa người ta, cũng đừng hòng ý đồ ám chỉ gì đó, bằng không ta sẽ coi ngươi đang chột dạ!" Bùi Nguyên Dung giành nói, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Hoa một cái, giương giọng hỏi: "Chu nương tử, vài ngày trước có phải ngươi từng thêu một bộ tranh săn bắn dưới  trăng hay không? Là bộ dáng một người cưỡi ngựa mặc áo đen săn cáo trắng, trên đó còn có một bài thơ, ngươi còn nhớ không?"

Chu nương tử nuốt nước bọt, nói: "Dân phụ nhớ rõ."

"Ngươi thêu bức tranh đó rất đẹp, hẳn rất quen thuộc nội dung của nó. Ta đây hỏi ngươi, lúc đại tỷ ta đưa tranh thêu cho ngươi, trên đó có phải có một vòng sáng, còn có một bài thơ?" Nghĩ đến có thể bóc mặt nạ của Bùi Nguyên Hoa, để vị đại tỷ mặt ngoài đoan trang hoàn mỹ kì thực âm hiểm ngoan độc này bị trừng phạt, Bùi Nguyên Dung liền cảm thấy sảng khoái, nàng liếc mắt thị uy với Bùi Nguyên Hoa đang khép mi cụp mắt.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Chu nương, chờ đáp án của nàng ta.

Thân thể Chu nương bắt đầu lạnh run, bỗng nhiên không ngừng dập đầu như gà mổ thóc: "Đại nhân tha mạng, tiểu thư tha mạng, dân phụ không phải cố ý, dân phụ thật sự..." Nước mắt từ trên mặt chảy xuống, vẻ mặt thật sự sợ hãi.

Bùi Chư Thành cau chặt mi mắt, quát bảo nàng ngưng lại: "Đừng chỉ lo dập đầu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói mau!"

"Dạ, dạ, dân phụ không dám giấu diếm, chỉ cầu lão gia xem như dân phụ không biết trên dưới, tha thứ dân phụ lần này." Chu nương tử lau nước mắt, nghẹn ngào nói. "Ngày đó, vị Bùi tiểu thư này mang theo nha hoàn, giao một bộ tranh thêu vào tay dân phụ, ủy thác dân phụ mau chóng hoàn thành, sau đó liền rời đi. Kết quả, khi dân phụ đưa vị tiểu thư kia xuất môn, vừa vặn có vị công tử bước tới, hỏi dân phụ vị tiểu thư kia có phải họ Bùi không, dân phụ nói phải, công tử đó nói muốn nhìn bức tranh, sau đó đề bút thêm một vòng trăng sáng cùng một bài thơ trên bức tranh. Dân phụ muốn cản lại thì công tử đó nói..."

Không ngờ Chu nương sẽ nói những lời như vậy, Bùi Nguyên Dung lớn tiếng quát: "Ngươi đừng có nói hươu nói vượn, rõ ràng lúc ngươi cầm tranh trên đó đã vốn có vòng trăng sáng, rõ ràng chính đại tỷ ra tay, ngươi đừng hòng bưng bít!"

Bùi Chư Thành gắt gao nhìn chằm chằm Chu nương tử, có chút đăm chiêu: "Nói cái gì?"

"Hắn nói hắn yêu quý Bùi đại tiểu thư đã lâu, muốn... muốn mượn tranh thêu này giãi bày, lại hứa cho dân phụ mười lượng bạc. Dân phụ nghĩ, nếu trên bản vẽ có trăng, trên tranh thêu lại không có, vậy không phải có vấn đề sao? Nếu thêu theo bản vẽ, nói không chừng còn có thể lừa dối trót lọt, dân phụ lại ham mười lượng bạc kia nên cứ thêu như vậy." Chu nương tử cúi đầu càng thấp. "Sau đó, vị tiểu thư này tới lấy tranh thêu, cũng không phát hiện dị thường, dân phụ cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy. Sau nghe người ta nói, mới biết được dân phụ gây ra đại họa, nói cái này gọi là tử gầy gì đó, tổn hại rất lớn khuê dự tiểu thư quan gia, nói không chừng còn mất mạng."

"Là tương tư trao nhận." Bùi Chư Thành thản nhiên nói, đôi mắt sâu thẳm u ám.

"Đúng đúng, là nói như vậy. Dân phụ không biết nhiều chữ, không biết nói thế nào!" Chu nương tử lại không ngừng dập đầu: "Đại nhân, chuyện này đều là lòng tham nhất thời của dân phụ, dân phụ cho rằng một vòng sáng, một bài thơ mà thôi, không có gì đáng ngại, không thì để dân phụ thêu lại. Dân phụ thật sự không biết, việc này sẽ làm tổn hại danh dự Bùi tiểu thư, khiến nàng chịu oan khuất. Hôm nay dân phụ vừa nghe nói người Bùi phủ người đến mời, biết nhất định việc đã lộ... Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, về sau dân phụ cũng không dám nữa."

"Ngươi —— ngươi hại chết ta!" Bùi Nguyên Hoa chỉ vào Chu nương tử, ánh mắt bi phẫn, quỳ xuống trước mặt Bùi Chư Thành nói. "Phụ thân, con thật sự không biết bên trong còn có chuyện như vậy, cũng không biết nam tử vẽ trăng kia là ai. Bởi vì thời gian gấp gáp, lại có chút phiền phức, nên con để tú nương hoàn thành, kết thúc việc này cũng không xem xét lại cho kỹ nội dung. Thêm bài thơ kia, thấy bản vẽ và tranh thêu giống hệt nhau, con cho rằng vốn là như thế nên không nghĩ nhiều, kết quả gây thành mầm tai vạ hôm nay. Cha, đều do con làm việc sơ ý, bị người ta lợi dụng sơ hở cũng không biết. Con biết sai rồi, xin người trách phạt!"

Nàng ta vừa nói vừa khóc, đôi mắt sưng đỏ nước mắt ngang dọc, rất khiến người khác thương cảm.

Chu nương tử nói, Bùi Nguyên Hoa thỉnh tội, nhất thời làm nghịch chuyển sự việc.

Cứ như vậy, mọi chuyện đều có cách giải thích hợp lý, đại tiểu thư lấy bản vẽ, phó thác cho Chu nương tử thêu, khi xuất môn vừa hay gặp được nam tử ái mộ nàng. Nam tử liền thu mua Chu nương tử, bởi vì để biểu đạt tình cảm ái mộ, cho nên thêm vào vòng trăng sáng với ý "mong ước khanh [1] làm sao ta làm trăng, ánh sáng lung linh chiếu sáng tỏ hàng đêm"; mà đầu cuối hai câu thơ cuối cùng vừa vặn tạo thành hai chữ Nguyên Hoa, dụng ý giống nhau.

[1] khanh: cách gọi vợ hay bạn bè một cách thân mật

Nếu vậy, mọi sai lầm đều là lỗi của Chu nương tử cùng với vị công tử kia.

Thậm chí, điều này còn ý nói thanh danh đại tiểu thư vang xa, nếu không sao lại có công tử khổ tâm tốn sức bày trò trên tranh thêu để bày tỏ tình cảm với nàng? Đại tiểu thư làm việc có khuyết điểm, mà khuyết điểm này lại trọn vẹn cho thấy nàng có biết bao oan uổng —— nếu nàng thực sự có ý đeo bám Ngũ điện hạ, tranh thêu là cơ hội tuyệt hảo, nhưng sau khi lấy tranh cũng không xem lại, tùy tay giao cho tú nương, thế nên khi hoàn thành cũng không phát hiện trên tranh có thêm vầng trăng sáng cùng một bài thơ. Điều này không phải càng chứng tỏ sự trọng sạch của nàng ta, trong sạch không tỳ vết sao?

Tú nương không hề nhắc đến Ngũ điện hạ và Diệp Vấn Khanh nửa câu, chỉ nói thỉnh tội vì bôi nhọ khuê dự của Bùi tiểu thư, cũng là tẩy trắng Bùi Nguyên Hoa sạch sẽ.

Câu chuyện thuận lý thành chương (hợp lẽ) cỡ nào, bố trí an bài tỉ mỉ xảo diệu cỡ nào, không chút sơ hở.

Hơn nữa, vì chuyện này liên quan tới nam tử lén bày tỏ với Bùi Nguyên Hoa, cũng có ảnh hưởng tới khuê danh của Bùi Nguyên Hoa, cho nên không thể nháo lớn, càng không thể tới Diệp phủ đòi công đạo. Bị người khác hiểu lầm, bị Diệp Vấn Khanh đánh, lại không thể biện bạch thanh minh, chỉ có thể nuốt xuống ủy khuất, Bùi Nguyên Hoa sắm vai bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu quả thực quá xuất sắc!

Bùi Nguyên Ca lẳng lặng nhìn hết thảy, đang muốn mở miệng, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Bùi Chư Thành, đột nhiên lại dừng lại.

"Phụ thân, tú nương này rõ ràng là…" Bùi Nguyên Dung ngờ tới nước này, Bùi Nguyên Hoa vẫn còn có thể thoát thân, giận không thể kìm nén, chỉ vào tú nương kia muốn động thủ,  bức nàng ta nói ra chân tướng.

"Thôi!" Sắc mặt Bùi Chư Thành nặng nề, quát bảo ngưng lại. "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng thì phái người đưa vị Chu nương tử này trở về. Nhưng mà Hoa nhi, người này làm việc không đáng tin, về sau đừng tìm nàng ta thêu tranh nữa, tránh lại phát sinh thị phi."

"Dạ, con nhớ kỹ." Bùi Nguyên Hoa thấp giọng đáp, nhìn như ủy khuất vô hạn, trong lòng lại đang mừng thầm.

Nghe ý tứ của phụ thân, hiển nhiên là tin lời Chu nương tử, cũng tin nàng trong sạch. Cũng may nàng thông minh, đoán được Bùi Nguyên Dung lỗ mãng ương bướng sẽ không dễ dàng buông tha nàng, chắc chắn tìm nàng gây phiền toái, cố tình lộ ra chuyện này để dẫn phụ thân tới xem. Nàng tuyệt đối không thể thừa nhận bản thân động tay động chân trên bức tranh, vậy tương đương thừa nhận chính mình dối trá giả dối, biết rõ cố phạm, có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ. Nhưng Bùi Nguyên Dung từng thêu qua bức tranh, biết rành mạch bản vẽ, hơn nữa nếu thực sự nháo lớn, nói không chừng sẽ đi tìm Ngũ điện hạ hoặc Diệp Vấn Khanh hỏi bản vẽ nguyên gốc.

Nếu bản gốc không có vấn đề, nàng cũng không có gian lận, như vậy cũng chỉ có thể là sai lầm ở chỗ tú nương.

Cho nên, nàng hồi phủ liền ra lệnh Lưu Sương rời phủ tìm Chu nương tử, lập ra lý do thoái thác như vậy. Đồng thời lại phái người cố tình để lộ trước mặt người của Thải Vi viên, để nàng ta nhắc nhở Bùi Nguyên Dung tìm tú nương đến đối chất. Mà khi Bùi Nguyên Dung nhắc tới tú nương, nàng cố ý lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, giảm bớt cảnh giác của Bùi Nguyên Dung , khiến nàng ta càng thêm nhận định tú nương có thể trở thành nhân chứng xác nhận, cực lực muốn mời Chu nương tử tới đây.

Mọi chuyện phát triển như trong dự liệu của nàng, hiện tại, nàng là đứa con bị người khác liên lụy, chịu ủy khuất mà không thể biện giải, phụ thân sẽ càng thêm yêu thương nàng, sẽ không cho rằng nàng bụng dạ khó lường, có ý đồ khác. Hình tượng hoàn mỹ trong lòng phụ thân lúc trước sẽ không bị hao tổn, ngược lại càng khiến phụ thân thương xót.

"Con bị thương không nhẹ, dưỡng thương cho tốt, đừng để lại vết sẹo. Ta có lúc sẽ tới thăm con." Bùi Chư Thành nhẹ giọng nói.

Bùi Nguyên Hoa nước mắt trong suốt: "Đa tạ cha quan tâm."

"Dung nhi trở về Thải Vi viên đi, hôm nay làm ầm ĩ một ngày, nói vậy đều mệt mỏi. Ca nhi theo ta thư phòng, ta có lời muốn hỏi con." Bùi Chư Thành nói xong, đứng dậy rời đi. Bùi Nguyên Ca vội vàng theo sau, chỉ thấy khi Bùi Chư Thành tới cửa, nói khẽ phân phó với Thạch Nghiễn vài câu, Thạch Nghiễn gật gật đầu, chạy ra thật nhanh. Bùi Chư Thành dậm chân, hướng về Bùi Nguyên Ca vẫy vẫy tay, chờ nàng đuổi kịp mới tiếp tục đi về phía trước, đồng thời cũng giảm cước bộ, tránh để Bùi Nguyên Ca theo không kịp ông.

Đến thư phòng, Bùi Chư Thành thở dài, ngồi chống trán trên ghế bành bằng gỗ tử đàn, tựa vẻ không muốn nhiều lời.

Thấy thế, Bùi Nguyên Ca cũng không vội vã kể chuyện Ngũ điện hạ, mà đứng dậy đến bên cạnh lư hương đồng, bỏ thêm một khối đàn hương vào, châm, khảy, nhìn khói trắng lượn lờ từ từ bay lên, mới đóng kín nắp đỉnh, hương thơm dịu nhẹ bay trong không khí làm người ta ngưng thần tĩnh tâm. Sau đó nàng lại lấy bộ pha trà cùng tiểu hỏa lô ra, châm nước nấu sôi, rót một ly trà, hai tay bưng cho Bùi Chư Thành: "Cha."

Bùi Chư Thành ngẩng đầu, tiếp nhận ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mỉm cười nói: "Ca nhi, ngồi đi!"

Trong nụ cười đó, dường như mang theo một chút chua sót.

Bùi Nguyên Ca cũng lấy ly trà cho mình, ngồi xuống uống chậm rãi, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có nặng nề cùng áp lực.

Không bao lâu sau, Thạch Nghiễn trở lại, thấp giọng ghé vào lỗ tai: "Khởi bẩm lão gia, nô tài đến thiên môn hỏi thăm, nói là sau khi đại tiểu thư hồi phủ nha hoàn Lưu Sương của đại tiểu thư không lâu sau liền xuất môn , nói rằng mẹ già trong nhà bị bệnh, phải về thăm người thân, đến bây giờ vẫn chưa trở về." Nói xong, thấy Bùi Chư Thành thật lâu không có dặn dò thêm, đang định khoanh tay lui ra thì bị gọi lại, hắn vội xoay người chờ phân phó.

"Hôm nay là tiết đoan ngọ, chỗ các tiểu thư theo chương lệ cũ. Tứ tiểu thư và nhị tiểu thư chiếu theo năm ngoái, năm nay đưa qua thêm hai chiếc vòng tay; chỗ đại tiểu thư và tam tiểu thư đưa một quyển tàm ti (lụa tơ tằm), một giỏ trái cây theo mùa. Đến Vũ Phi Uyển nói cho đại tiểu thư, chương lệ năm nay, nó và tam tiểu thư cùng một phân lệ, là ta cố ý phân phó, niệm tình nó có thương tích trong người..." Bùi Chư Thành dừng một chút, giọng điệu có chút trầm thấp ngưng trệ, "Bảo nó cẩn thận.... suy ngẫm cho tốt."

Thạch Nghiễn lĩnh mệnh rời đi, nhanh chóng xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Diệp Vấn Khanh tuy là nữ tử, nhưng lòng mang ghen ghét, xuống tay rất ngoan độc, Bùi Nguyên Hoa cầm thuốc mỡ tốt nhất cẩn thận xoa lên mặt, sợ sẽ làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thu được lễ Bùi Chư Thành phái người đưa tới, nhất thời có chút không hiểu. Phần lễ này khác hoàn toàn của năm ngoái, nói là thương tiếc nàng hôm nay bị ủy khuất, cố ý phân phát, nhưng chỉ có một quyển tàm ti, một giỏ trái cây, không khỏi quá mức đơn bạc. Nghe được lời Bùi Chư Thành truyền lại, càng thêm kỳ quái.

Cẩn thận suy ngẫm —— Trong lòng Bùi Nguyên Hoa bỗng nhiên chấn động.

Tàm ti, trái cây, ti, quả... Ti quả, tư quá (suy ngẫm), phân lễ này của phụ thân chẳng lẽ là  cảnh cáo nàng, bảo nàng tĩnh tâm suy nghĩ bản thân?

Càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán có lý. Chương lệ tiết đoan ngọ hàng năm, ba thứ nữ các nàng đều giống nhau, nay Bùi Nguyên Xảo khác, còn nàng và Bùi Nguyên Dung giống nhau, điều này có ý gì? Bùi Nguyên Dung tự mình đáp ứng thêu cho Ngũ điện hạ nên bị cấm túc, làm vậy chẳng phải nói nàng và Bùi Nguyên Dung là người giống nhau, đều vì lấy lòng Ngũ điện hạ mà không để ý danh dự, làm ra chuyện mất thể thống? Phụ thân vốn dĩ không hề tin tưởng lời Chu nương tử nói, chỉ là nhớ nàng có thương tích trong người, mới không vạch trần nàng trước mặt mọi người, giữ mặt mũi cho nàng.

Nhưng ông lại đưa phân quà này đến, là để nhắc nhở nàng, tỏ vẻ chuyện này trong lòng ông hiểu rõ, bảo nàng tĩnh tâm suy nghĩ...

Nghĩ vậy đúng là chuyện này không thể giấu diếm được phụ thân, Bùi Nguyên Hoa kinh hoảng, chân mềm nhũ dường như muốn té ngã, tâm tư rối bời.

Trong Thải Vi viên, Bùi Nguyên Dung lật tới lật lui cuốn tàm ti cùng giỏ trái cây, mơ hồ hỏi: "Vì sao không phải chương lệ năm ngoái mà đổi thành hai thứ này? Đưa ta tàm ti làm gì? Phụ thân không thật sự cho rằng ta muốn nâng cao kỹ năng thêu đó chứ. Nếu không vì Ngũ điện hạ nhờ thêu, ta thèm vào mấy thứ này!" Nói xong, tùy tay cầm lấy một quả trái cây. Cắn một ngụm vang lên tiếng “cạpp,” bỗng nhiên vui mừng mở to hai mắt. "Oa, còn rất ngọt!"

...

Trong thư phòng, phân phó Thạch Nghiễn đi phân phát quà lễ, Bùi Chư Thành tựa lưng vào ghế ngồi, trầm mặc không nói.

Ông thật sự rất thất vọng.

Trước kia trấn thủ biên cương, hàng năm chinh chiến bên ngoài, không thường hồi phủ, thỉnh thoảng hồi kinh báo cáo công tác, trụ trong phủ năm bữa nửa tháng, cảm thấy Hoa nhi lúc hiểu chuyện, Dung nhi ngây thơ đáng yêu, Xảo nhi tuy rằng chất phác nhưng cũng thành thật an phận, Chương Vân để ý phụ vụ gọn gàng ngăn nắp, lo lắng nhất chính là Ca nhi. Tính tình Ca nhi ngang ngược, đôi lúc muốn dạy bảo lại thường bị chống đối lại, hai cha còn hoàn toàn không thể đứng cùng nhau.

Không nghĩ tới lần này hồi kinh, từ võ tướng thành văn chức, ở phủ lâu dài mới phát hiện tình hình trong phủ, cùng với nhận thức ban đầu của ông phải nói là là điên đảo càn khôn.

Chương Vân bụng dạ khó lường, khắt khe tính kế Ca nhi; Dung nhi kiêu căng mãnh liệt, hư vinh nông cạn, nhiêu đó đã khiến ông rất thương tâm. Cũng may Ca nhi lại nhu thuận hiểu chuyện, thông minh lanh lợi, gần gũi với ông, cũng chia sẻ không ít công vụ với ông, còn Hoa nhi cũng như trước. Không ngờ, ngay cả Hoa nhi mà cũng... Chuyện hôm nay, tuy rằng từng lời Chu nương tử nói đều hợp tình hợp lẽ, nhưng có một số việc không phải chỉ cần hợp lẽ là có thể che dấu được.

Hoa nhi... tâm tư của con bé và Dung nhi hiển nhiên giống nhau.

Hơn nữa, Dung nhi là có tâm tư dựa dẫm để trèo cao, nhưng nó không đủ nhạy bén để hiểu rõ, nhìn sự tình không thấu đáo. Nhưng Hoa nhi lại không như thế, nàng biết rõ, tranh thêu này ảnh hưởng lớn, mỗi một tấc lợi hại đều có thể rõ ràng. Kết quả, con bé khuyên ông lấy bức tranh từ chỗ Dung nh giao cho nó, chính bản thân lại làm chuyện giống như  Dung nhi, hơn nữa còn trắng trợn hơn Dung nhi. Sâu xa như vậy, làm ông sao có thể không đau lòng?

Sở dĩ không vạch trần Hoa nhi là vì nhớ nó có thương tích trong người, nhưng bên kia, cũng là bởi vì lòng ông áy náy.

Trấn biên đại tướng không phải không thể mang gia quyến, chính là ông nghĩ biên cương lạnh khủng khiếp, lại thường có chiến sự phát sinh, sợ con gái mềm mại như hoa của mình phải chịu khổ hoảng sợ, bởi vậy để chúng ở lại kinh thành. Sớm biết như thế, lúc trước thà rằng để bọn nhỏ nếm chút khổ sở, cũng phải đưa chúng tới biên cương, giữ ở bên người tự mình dạy dỗ. Tục ngữ nói đúng, “tử không giáo, phụ chi quá” (con cái không tốt là lỗi của cha), con như thế nào, đều phải xem cách cha mẹ dạy dỗ ra sao. Không nói Chương Vân, chính ông cũng không đủ tư cách của người làm cha, cho tới bây giờ chưa từng dạy bảo tụi nhỏ, Hoa nhi và Dung nhi biến thành như hôm nay, người làm cha như ông cũng khó thoát trách nhiệm.

Từ nay về sau, nên đặt tâm tư lên người Hoa nhi và Dung nhi nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Chư Thành hơi bình tĩnh lại, giương mắt nhìn Bùi Nguyên Ca đang nhìn ông chằm chằm, thế này mới nhớ tới còn chuyện của Ca nhi, lại là một trận phiền lòng: "Ca nhi, vừa rồi con nói có việc muốn nói với ta, về Ngũ điện hạ , phải không?"

"Vâng, lúc trước ở Lâm Giang Tiên, con đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về sắc mặt tái nhợt, nói rằng không thoải mái, kỳ thật không phải, là con nghe được chuyện làm mình kinh hãi, có điều lúc ấy trong phòng nhiều người nhiều miệng, con không tiện nói rõ." Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói. "Lúc ấy con ra ngoài, trong lúc vô ý nghe được Lý phu nhân cùng Lý tam tiểu thư nói chuyện, Lý phu nhân khuyến khích Lý tam tiểu thư... hạ dược Ngũ điện hạ..." Nói đến chuyện này, sắc mặt Bùi Nguyên Ca không khỏi ửng hồng, một lời nói gọn. "Đây vốn là chuyện riêng của người ta, nhưng khi hai người họ nói chuyện có nhắc đến Ngũ điện hạ thỉnh Hoàng hậu hạ chỉ lập con làm trắc phi, điều đó mới thật sự kinh động tới con."

"Ca nhi, con nghĩ cho kỹ. Đúng là ta không tán thành tỷ muội các con gả vào hoàng thất, hơn nữa giờ Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ tranh đấu kịch liệt, hươu chết về tay ai con chưa biết, ta lại càng không muốn các con lội vào vũng nước đục này. Nhưng nếu con thật sự có ý với Ngũ điện hạ, nếu con thật sự hiểu rõ nông sâu trong đó, hiểu rõ nó mà không phải nhất thời xúc động thì ta cũng không phải không thể đáp ứng." Bùi Chư Thành cân nhắc nói.

Nhìn trước sau câu chuyện, bộ dáng Ca nhi không giống như là có ý với Ngũ điện hạ, nhưng để bảo đảm ông cũng phải hỏi một câu.

"Phụ thân hoài nghi con sao?" Bùi Nguyên Ca ngạc nhiên ngẩng đầu, thần sắc hơi giận dữ. "Nếu con thật sự có tâm tư khác, lúc trước con đã không khước từ thêu bức tranh đó. Ở Bạch Y am, con cũng sẽ không nói những lời này với người. Huống chi còn chuyện hôm nay, Ngũ điện hạ là dạng người gì, con còn không rõ sao? Nếu con thật sự có tâm tư khác, lúc biết tin hẳn phải vui mừng mới phải, làm sao có thể cả kinh sắc mặt tái nhợt, bị người ta cho rằng thân thể không thoải mái? Sở dĩ con nói chuyện này với người, chính là bởi vì con không muốn gả, cho nên mới muốn nhờ người nghĩ cách! Phụ thân nói vậy, chẳng lẽ cũng nghĩ con là hạng người như Tam tỷ nói sao?"

"Ca nhi, con hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn biết trong lòng con nghĩ thế nào thôi." Thấy bộ dáng gấp gáp của con bé, Bùi Chư Thành vội vàng trấn an. "Lời Tam tỷ nói, con đừng để trong lòng, nó xưa nay là người không biết giữ mồn, nói chuyện làm việc cũng không biết nặng nhẹ, con đừng quá để ý tới nó. Ta chỉ muốn biết tâm tư của con, như vậy ta cũng dễ cân nhắc bước kế tiếp, tránh cho con phải chịu ủy khuất."

Ông nói rất thành khẩn, tâm tư hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca hơi ngừng lại, lập tức kiên quyết nói: "Cha, con không muốn gả cho Ngũ điện hạ, xin người làm chủ cho con."

"Một khi đã như vậy, chuyện này phải thương nghị kỹ lưỡng. Tuy Ngũ điện hạ gây chuyện sẽ rất có lợi cho con, nhưng mà người hoàng thất xưa nay luôn coi mình là trung tâm, muốn có sẽ chiếm bằng được, dù lúc này cờ trống tin ngừng thì sau Ngũ điện hạ cũng sẽ có sở hành động. Nếu hắn thật sự cầu ý chỉ của Hoàng hậu, chuyện đó sẽ rất phiền toái." Thấy nữ nhi vô tình với Ngũ điện hạ, Bùi Chư Thành thở phào, trầm ngâm nói. "Cho nên chúng ta phải cản trước, tiên phát chế nhân mới được. Ca nhi, con có người nào hợp ý không?"

Bùi Nguyên Ca lại ngẩn ra: "Cha, con sẽ không làm loại chuyện không hợp lễ nghĩa."

Bùi Chư Thành vẫy vẫy tay, đánh gãy lời biện giải của nàng: "Con hẳn phải biết, biện pháp tiên phát chế nhân tốt chính là trước khi Hoàng hậu hạ chỉ là định cho con một mối hôn sự, chặn lời Hoàng hậu và Ngũ điện hạ. Mặc dù hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nhưng xét cho cùng, đó cũng là người con gả tới sống qua ngày, gần nhau cả đời. Nếu con có người trong lòng, chỉ cần thân gia trong sạch, nhân phẩm tốt thì cứ tiến tới, dòng dõi thân phận cái gì cũng đừng để ý, phụ thân sẽ làm chủ cho con, cùng định hôn sự."

Không nghĩ tới Bùi Chư Thành sẽ nói ra như vậy, Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, giọng nói cũng trở nên trầm thấp phức tạp: "Cha... ."

"Ta nói thậ , không phải đang đùa, lại càng không phải thử con." Bùi Chư Thành nhìn ánh mắt của nàng, sắc mặt nhu hòa. "Trước kia phụ thân luôn ở bên ngoài, không đủ quan tâm tới tỷ muội các con, thường xem nhẹ suy nghĩ trong lòng của mấy đứa. Ta hy vọng, từ giờ bù lại còn chưa quá muộn, Ca nhi, chuyện chung thân đại sự của con, tin tưởng phụ thân lần này… được không?"

Bùi Nguyên Ca nàng chưa từng nghĩ tới, phụ thân sẽ dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới. Có người cha nào sẽ nói với con gái như vậy... Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời của bà mai, nữ nhi gia nghe được đều phải mặt đỏ quay đi, lại có ai sẽ đến hỏi ý kiến các nàng? Nói trong lòng không xúc động là giả, nhưng là... .

Kiếp này, ý niệm duy nhất trong đầu nàng chính là trả thù, Chương Vân, Bùi Nguyên Dung, Vạn Quan Hiểu, hiện tại còn thêm một Bùi Nguyên Hoa. Về những chuyện khác, nàng chưa từng nghĩ tới, cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới, hơn nữa cũng không tin tưởng. Mê luyến của kiếp trước, tưởng như lưỡng tình tương duyệt mà nàng phải trả giá quá nhiều, chỉ kém điều moi cả trái tim ra, cuối cùng kết quả thế nào? Cái gọi là tình yêu, chẳng qua là màn hư ảo nam nữ tự cho là đúng, chưa từng chân thật?

Yêu thì thế nào, không yêu thì thế nào?

"Cha, con thật sự không có người trong lòng." Bùi Nguyên Ca trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo chút nhụt chí, tịch liêu cô đơn nhìn rõ hồng trần.

Trong lòng Bùi Chư Thành khẽ động, cảm thấy lời con gái nhỏ tuy trong sáng, dung sắc trầm tĩnh, lại không hiểu sao làm ông có cảm giác cực kỳ đau lòng, lại không nói được nguyên do, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.

"Thôi, nếu đã như vậy thì Ca nhi, con cảm thấy Quân Thịnh thế nào?"

"Phó ca ca?" Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, lập tức hiểu được ý tứ của Bùi Chư Thành. Nàng cúi đầu suy tư một lát, nói. "Phó ca ca tốt lắm." Có lẽ là vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của kiếp trước chưa hồi phục lại, khi nàng trả lời, quên hẳn là phải có chút ngượng ngùng.

Tuy nói vậy, nhưng nhìn bộ dáng trầm tĩnh, không có chút e lệ nữ tính của con gái, Bùi Chư Thành biết, dù là Phó Quân Thịnh, nhưng Ca nhi không có chút tình cảm nam nữ với hắn, ông không khỏi có chút tiếc nuối. Vốn Ca nhi còn nhỏ không cần phải sốt ruột, còn chờ Ca nhi cùng Quân Thịnh ở chung rồi tính tiếp, nhưng nay có Ngũ điện hạ như hổ rình mồi ở bên, hôn sự của Ca nhi phải nhanh chóng định ra, đứa nhỏ Quân Thịnh này là lựa chọn tốt nhất.

Quân Thịnh là đứa nhỏ vô cùng tốt, có lẽ Ca nhi còn nhỏ không hiểu tình yêu, chờ lớn chút nữa, hai đứa gần gũi hơn, có lẽ cũng sẽ từ từ nảy sinh tình cảm.

"Đứa nhỏ Quân Thịnh kia con cũng gặp qua, nhân phẩm tướng mạo đều không tồi, đối đãi con cũng tốt. Phụ thân hắn là cấp dưới theo ta nhiều năm, tính tình ngay thẳng lưu loát, không có nhiều phức tạp. Thọ Xương Bá phủ tuy là tước phủ, nhưng không phải nối dõi, mà bản thân Phó lão đệ xuất thân từ nhà binh, cũng không có nhiều quy củ như vậy." Bùi Chư Thành chậm rãi nói cho nàng tình huống Thọ Xương Bá phủ. "Điều duy nhất chính là Thọ Xương Bá phu nhân có chút kẹp buông không rõ, nàng ta là thiếp thất phù chính, không đáng phải lo, Phó lão đệ cùng Quân Thịnh cũng sẽ chiếu cố Ca nhi con thật tốt, cho nên không cần lo lắng. Ca nhi, nếu con không có băn khoăn khác thì ta sẽ nói với mẫu thân con cùng Phó lão đệ trao đổi việc này, trước đính hôn sự, thế nào?"

Đúng như phụ thân nói, bất luận là gia thế hay con người, Phó ca ca đều vô cùng tốt.

Bùi Nguyên Ca gật gật đầu nói: "Tất co do phụ thân làm chủ!"

Nhìn bộ dáng không buồn không vui, bình tĩnh trầm ổn này của tiểu nữ nhi thật giống như bộ dáng nghị sự thường ngày, không có chút vui sướng thẹn thùng hay bất mãn khi trao đổi hôn sự, đáy lòng Bùi Chư Thành có chút bất an, nhưng việc đã đến nước này, không còn cách nào khác. “Ca nhi... ." Do dự hồi lâu, Bùi Chư Thành vẫn mở miệng nói. "Mặc dù đính hôn xong không thể sửa, nhưng nếu... ta nói nếu, bây giờ con còn nhỏ, trên còn có ba vị tỷ tỷ, nếu trước khi thành thân, con có ý khác... nhớ rõ nói cho phụ thân nghe. Nếu thật sự tốt, cho dù rất khó, phụ thân cũng sẽ sắp xếp cho con chu toàn. Hôn nhân đại sự, vẫn phải chính con thích mới tốt, nhớ chưa?"

Có lẽ là tư tâm, cũng có lẽ là lòng tham, ông luôn hy vọng Ca nhi có thể may mắn hơn ông và Cẩm nhi, có thể đúng thời điểm gặp đúng người.

Cho dù không hợp quy củ thì thế nào? Trên đời này không có gì quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của Ca nhi!

※※※

Hôn sự của Phó Quân Thịnh cùng Bùi Nguyên Ca định xong, tin tức hai nhà đính ước nhanh chóng truyền ra ngoài. Thư Tuyết Ngọc rất vừa lòng với Phó Quân Thịnh, Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Dung cho rằng chính mình phá hỏng chuyện Bùi Nguyên Ca trở thành trắc phi nên cũng vô cùng vui mừng, tính cả Bùi Nguyên Xảo đều vội tới chúc mừng Bùi Nguyên Ca, không ngừng trêu ghẹo nàng nên thêu đồ cưới rồi.

Gần đây kinh thành vẫn đang đồn đãi chuyện tình của Ngũ điện hạ cùng Lý tam tiểu thư, nghe nói trong lúc Ngũ điện hạ bị hoàng thượng hung hăng khiển trách một trận, bị phạt cấm chừng, Lý tam tiểu thư tự tử được cứu sống, sau khi vết thương khá hơn đã bị đưa vào cung Ngũ điện hạ lặng yên không tiếng động. Nhưng sự tình ồn ào huyên náo như vậy, đừng nói chính phi, ngay cả Trắc phi cũng không được, mà chỉ là thiếp vị.

Đám hỏi hai nhà Bùi Phó, trong lúc sóng triều chưa yên chỉ khẽ nổi lên rồi chìm xuống, nhưng chung quy vẫn rơi vào tai người có tâm.

Khi tin tức rơi truyền tới Phượng Nghi cung, Cung mama đang khuyên can Hoàng hậu.

"Nương nương, Bùi tứ tiểu thư kia đúng là rất tốt, nhưng tình hình hiện tại không thích hợp làm trắc phi của Ngũ điện hạ. Lại nói thêm, trước kia nàng ta từng đính hôn rồi bị từ hôn, thanh danh có vết nhơ; huống chi Trấn Quốc Hầu phủ An thế tử từng có đính ước với nàng ta, nay lại có hôn sự với Vấn Quân tiểu thư, vạn nhất người có tâm lôi chuyện này ra, nói Ngũ điện hạ cường đoạt thê thì lớn chuyện. Tình hình Ngũ điện hạ hiện giờ đang nguy cấp, vạn vạn không thể nhận thêm sóng gió nữa. Hơn nữa Bùi tứ tiểu thư năm nay mới mười ba tuổi, nếu lan truyền ra ngoài, nói Ngũ điện hạ nhớ thương tiểu cô nương mới mười ba tuổi, điều này cũng không dễ nghe.”

Cung mama tận tình khuyên bảo, cần phải đánh tan tâm tư hạ chỉ phối hôn Ngũ điện hạ cùng Bùi tứ tiểu thư của Hoàng hậu.

Dung mạo Bùi tứ tiểu thư thật sự rất giống vị chủ tử kia, thế cho nên bà chỉ nhìn thôi đã nghĩ đến chuyện xưa. Tướng mạo này nếu vào cung, bị người năm đó cảm kích nhìn thấy, không chừng sẽ khởi dậy biết bao sóng gió, gây ra bao nhiêu nhiễu loạn? Đến lúc đó, chỉ sợ vị ấy giận chó đánh mèo trên người Ngũ điện hạ. Bởi vậy, vị Bùi tứ tiểu thư này vạn vạn không thể vào cung.

Nhưng nguyên nhân thật sự này, Cung mama không thể bẩm báo với Hoàng hậu, dù sao chuyện kia đã trở thành bí mật cấm kỵ trong cung, đã sớm phủ đầy bụi hơn ba mươi năm, tuyệt không thể nhắc lại. Bởi vậy, bà chỉ có thể chọn lý do này để giảng giải.

Cung mama là người Thái hậu ban cho Hoàng hậu , những năm gần đây luôn bày mưu tính kế cho Hoàng hậu, vô cùng đắc dụng. Nghe bà kiên trì nói vậy, lại rất có lý, Hoàng hậu cũng liền gật đầu, huống chi trong lòng nàng đối với Bùi Nguyên Ca kia tất nhiên không có oán hận: "Cô nương mới mười ba tuổi, có thể làm cho Triết nhi nhớ thương như thế, ai biết có phải dùng thủ đoạn dụ dỗ gì hay không? Lần này nếu không phải Triết nhi đến Lâm Giang Tiên gặp nàng ta, cũng sẽ không gặp được tiện nhân không biết xấu hổ Lý gia kia, bị ả tính kể, nháo dư luận xôn xao tới bây giờ, còn làm hại Triết nhi bị cấm túc! Mới chỉ là xem mặt đã gây sóng gió như vậy, Bùi Nguyên Ca này chỉ sợ cũng là thứ sao chổi, bản cung cũng không yên tâm người như vậy thân cận Triết nhi."

Đang nói, vừa vặn thái giám đến bẩm báo tin tức nói Bùi tứ tiểu thư đã đính hôn cùng thế tử Thọ Xương Bá phủ .

Nghe vậy, Hoàng hậu ngẩn ra, nhưng thật ra tức giận đến ngây người, sao lại thế này? Cho dù bà không vừa ý Bùi Nguyên Ca, nhưng bà không cần Bùi Nguyên Ca làm con dâu là một chuyện, Bùi phủ lại dám tự ý định hôn sự cho Bùi Nguyên Ca, đây rõ ràng là khinh thường con trai của bà, thừa dịp Triết nhi gặp rủi ro, bỏ đá xuống giếng. Không thể nhẫn, thực không thể nhẫn? Hoàng hậu tức giận chỉ tay, nổi giận đùng đùng nói: "Lại dám có kẻ không biết tốt xấu như vậy! Cung mama, truyền ý chỉ của bản cung, bản cung vô cùng yêu thích Bùi  tứ tiểu thư, cố ý hạ chỉ, ban cho Ngũ điện hạ làm thiếp."

Ngươi không phải không làm trắc phi của Triết nhi sao, vậy cho ngươi làm thiếp!

Cung mama biết suy nghĩ của Hoàng hậu, vội vàng vỗ lưng khuyên: "Nương nương, người đừng vội, nô tỳ thấy chuyện này không hẳn như vậy. Ngày ấy đi xem mặt, nô tỳ nhận thấy Bùi phủ dường như không biết gì về chuyện này, hơn nữa lúc ấy Phó thế tử cũng có mặt trong nhã gian của Bùi phủ, nói không chừng hai phủ sớm đã có ý tứ đính hôn. Lần đó chính là Bùi phu nhân đi xem mặt Phó thế tử, sau đó thuận ý đính thân. Dù sao nương nương không hạ chỉ, cũng không để lộ ý tứ ra ngoài, dòng dõi như Bùi phủ, sao có thể biết đến việc này? Nếu đã biết, còn không hối hận không kịp? Nói nữa, nay bọn họ đã đính hôn, nương nương lại hạ ý chỉ xuống, chẳng phải đẩy Ngũ điện hạ vào cảnh họa vô đơn chí hay sao? Nương nương bớt giận!"

Trong lòng bà lại thở phào nhẹ nhõm, nếu vậy, vị Bùi tứ tiểu thư này không có khả năng vào cung .

Ngẫm lại lời Cung mama cũng có lý, Hoàng hậu bình tĩnh lại, nhưng bất luận thế nào chuyện này luôn khiến bà cảm thấy, Bùi phủ làm vậy là ghét bỏ con trai bà, làm trong lòng bà vô cùng không thoải mái. Đối với vị Bùi Nguyên Ca chưa từng gặp mặt này kèm theo ba phần tức giận, cũng không muốn gặp.

Khi tin tức truyền tới Trường Xuân cung, Vũ Hoằng Mặc đang chơi đùa với tuyết đoàn nhi, cùng Liễu quý phi nói chuyện phiếm, nghe xong thái giám bẩm báo, khuôn mặt đang cười tủm tỉm nhất thời cứng đờ, suýt chút ném tuyết đoàn nhi trong tay ra ngoài, trong lòng vang lên ngàn vạn tiếng sấm rền, cũng may phản ứng nhanh nhạy điều chỉnh lại vẻ mặt, không bị người khác nhìn ra dị thường, chỉ có Liễu quý phi có chút kinh ngạc hỏi: "Mặc nhi, làm sao vậy?"

"Tuyết đoàn nhi mới cắn nhi thần một ngụm!" Vũ Hoằng Mặc giải thích, thuận tay đặt con mèo trắng xuống.

Tuyết đoàn nhi kêu to "Meo meo", cả người dựng lên, đôi mắt xanh gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc, Vũ Hoằng Mặc mặt không chút thay đổi nhìn nó. Cuối cùng biết kháng nghị cũng không được, tuyết đoàn nhi lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, cuộn thành vòng tròn, nhỏ giọng kêu "meo meo meo meo meo meo", ủy khuất cuộn đầu vào trong thân.

"Ngươi nha!" Liễu quý phi biết hắn gần đây nghiện đùa tuyết đoàn nhi, cũng không khả nghi, cười nói. “Bản cung còn tưởng rằng con nghe tin Bùi tứ tiểu thư đính hôn, trong lòng ghen chứ! Nghe nói trên thọ yên Ôn phủ, con gọi một mình Bùi tứ tiểu thư người ta ra ngoài, còn làm hại Vấn Khanh phát ghen, chặn đường gây sự với Bùi tứ tiểu thư, thiếu chút nữa gặp chuyện không may. Sao, con cũng nhìn trúng Bùi tứ tiểu thư ? Nếu đúng vậy, bản cung sẽ làm chủ cho con, đừng nói thế tử Thọ Xương Bá phủ, cho dù người Vũ Hoằng Triết coi trọng , bản cung cũng sẽ đoạt cho con."

Ghen?

Sao có thể? Nha đầu kia như con mèo nhỏ, giương nanh múa vuốt lại vong ân phụ nghĩa, không lương tâm nhất, người như vậy, làm sao hắn có thể coi trọng, không coi trọng thì làm sao có thể ghen? Trong lòng Vũ Hoằng Mặc tự phản bác, trên mặt làm như hồn nhiên không thèm để ý cười: "Mẫu phi thật sự là thần cơ diệu toán, đúng là Ngũ hoàng huynh coi trọng nha đầu kia, vốn dĩ muốn lập làm trắc phi, không ngờ lại bị Thọ Xương Bá phủ giành trước một bước."

"Có chuyện này sao?" Liễu quý phi ngẩn ra, lập tức bật cười. "Rất thú vị."

Khóe miệng Vũ Hoằng Mặc khẽ cong lên nhưng lại mang theo chút hơi lạnh: "Còn không phải sao? Giờ Ngũ hoàng huynh đang bị cấm túc, nhi thần lại rất muốn nhanh chóng nói cho Ngũ hoàng huynh tin tức tốt này, nhìn sắc mặt hắn sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?"

Liễu quý phi lườm hắn, nói: "Đứa nhỏ này, chỉ nghĩ mấy chuyện xấu!"

"Chẳng lẽ mẫu phi không muốn sao? Nhi thần có việc đi trước, đến lúc đó vẽ sắc mặc Ngũ hoàng huynh cho mẫu phi xem!" Vũ Hoằng Mặc cười, thản nhiên đứng dậy, rời khỏi Trường Xuân cung. Sau khi rời khỏi Trường Xuân cung trở về cung của mình, tiến vào thư phòng, lệnh ám vệ canh giữ bên ngoài, lúc này sắc mặt Vũ Hoằng Mặc mới hoàn toàn thay đổi, phẫn nộ, phiền chán cùng mơ hồ, cả người như bị đặt trong lò nướng, dường như còn có chút đau, trái tim co thắt từng đợt, từng chút từng chút như bị khóa chặt.

Bùi Nguyên Ca đính hôn ... cùng Phó Quân Thịnh... Cô nương mười ba tuổi, đính hôn cái quái gì?

Hắn đã mười sáu tuổi còn chưa có đính hôn đây này? Nàng gấp cái gì!

Vũ Hoằng Mặc căm giận nghĩ, lại cảm thấy mình phẫn nộ tới không hiểu vì sao, đừng nói mười ba tuổi, oa nhi (trẻ em) đính ước từ nhỏ cũng có, có gì hiếm lạ? Vì sao hắn nghe được tin tức Bùi Nguyên Ca đính hôn, lại phiền chán khó chịu như vậy? Trong đầu bỗng nhiên hiện lên từng lời Liễu quý phi nói, cả người như bị sét đánh, kinh ngạc tựa vào ghế bành... Chẳng lẽ đúng như lời Liễu quý phi nói, hắn đang ghen sao?

Bởi vì thích nên mới ghen, như vậy hóa ra hắn thích tiểu nha đầu Bùi Nguyên Ca kia sao?

Từ đầu biết nàng là bởi vì nàng giành được trước Lưu ly thất thải châu hắn muốn. Vì muốn lấy lại lưu ly bảy màu, cho nên trên yến hội nghe được tên của nàng, hắn mới cố ý quan sát. Nàng thông minh nhạy bén, muốn lấy Lưu ly thất thải châu trên người nàng mà không chút động tĩnh là điều không dễ dàng. Vì cân nhắc tính cách của nàng, đắn đo đến khuyết điểm của nàng, ánh mắt hắn không tự chủ dõi theo nàng, quan sát đến nhất cử nhất động của nàng, mỗi tiếng nói cử động, muốn từ đó tìm được cơ hội động từ.

Vì nguyên nhân vậy mới chú ý nàng, nhưng vì sao, khi hắn muốn rời bỏ ánh mắt khỏi nàng, lại không làm được?

Là vì vụng trộm lẻn vào Bùi phủ, nhìn nàng trước mặt di nương và mọi người biến hóa hai gương mặt? Hay là đêm đó lẻn vào khuê phòng của nàng, kết quả bị nàng cắn một ngụm? Có lẽ là ở sơn trang kia, nhìn cô gái mới mười ba tuổi, dùng đôi mắt đen tối sâu thẳm, hắc quang kinh người như vậy nhìn chằm chằm di nương, nguyện cùng bà ta chìm xuống nước? Cũng có thể là ánh trăng nhu hòa đêm đó, bộ dáng kinh hồn táng đảm của nàng, ánh mắt trong suốt như nước, cổ tay trắng như bàn ngọc kia... . Hắn cũng không rõ, chỉ biết là, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn thích ánh mắt nàng dõi theo hắn, thích nàng chỉ nhìn đến hắn, cho dù là tức giận, tức giận, không hề nề hà, có lệ... Cảm xúc gì cũng được, hắn chỉ thích nàng nhìn hắn, chỉ nhìn đến hắn.

Nếu nàng ôn nhu hòa khí nói chuyện cùng hắn, cho dù là có mục đích riêng, hắn cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Thích nàng khích lệ hắn, nói hắn tốt, cho dù là ca ngợi dung mạo bị hắn ghét nhất, hắn cũng cảm thấy vui vẻ, tự giác muốn cười.

Không thích nàng im lặng mềm mại giả ngu, cung kính có lễ gọi hắn là Cửu điện hạ, giống như khoảng cách hai người rất xa rất xa. Không thích nàng gọi Phó Quân Thịnh là Phó ca ca, hắn cũng không thích nàng với nam nhân áo trắng kia nói lời cảm tạ an ủi, càng thêm không thích nàng gả cho Vũ Hoằng Triết, hay là Phó Quân Thịnh... Nghĩ đến về sau nàng sẽ dùng giọng nói đó gọi Phó ca ca, sẽ giao đôi tay dương chi ngọc ban cho Phó Quân Thịnh nắm, được hắn ôm trong lòng... Tất cả điều đó, đều không còn có chỗ cho hắn!

Nghĩ đến đây, Vũ Hoằng Mặc liền cảm thấy trái tim mình đau nhói, hắn từng nghĩ là vì Nguyên Ca dễ bắt nạt, khi trêu chọc nàng sẽ làm hắn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ hắn mới rốt cục tỉnh ngộ.

Hóa ra, đó là thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.