Nhìn cỏ thiến hòa tan thành màu nhuộm đã đủ độ, Bùi Nguyên Ca lấy bút lông ra chấm vào thuốc nhuộm vừa pha rồi vẽ đều đều lên mảng đỏ. Sau đó lại lấy một chút nước sạch pha loãng cùng phẩm xanh đến màu sắc nhất định, lúc này mới lấy bút lông chấm vào tô lên phiến đỏ loang lổ phía bên phải.
Thân cây cỏ thiến là một loại thuốc nhuộm đỏ, dung hòa với phẩm xanh tạo thành màu tím nhàn nhạt.
"Trước hong khô vải thêu rồi lấy hắc nhung tuyến, hắc tú ti, hắc tất kim, nha sí thanh cùng với kim châu tuyến [3] tới đây, lấy thêm một bộ kim thêu nữa." Bùi Nguyên Ca tạm thời không để ý tới người khác, một mực phân phó.
[3] các loại chỉ thêu, sợi thêu (chỗ này cũng không chắc lắm, không phải người trong nghề)
Giản Trữ tai vốn là nơi bán các loại tơ sợi cùng thêu cụ, rất nhanh đã mang tới đầy đủ.
Triệu chưởng quỹ sớm nghe nói vị đông gia tiểu thư này vô cùng tinh thông về tơ sợi, nói vậy thêu kỹ cũng rất cao, nhìn bộ dáng này của nàng dường như muốn tự tay thêu. Hắn không thể không chú ý, chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Thư Tuyết Ngọc từng nhìn thấy bức Mai thọ đồ trước đại sảnh phủ viện Bùi phủ, tán thưởng không thôi, đây là lần đầu tiên gặp cảnh Bùi Nguyên Ca thêu gì đó nên cũng vô cùng tò mò. Trong lúc này, ánh mắt mọi người trong phòng đều ngưng tụ trên người Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca coi như không thấy, lấy ti tuyến ra, dùng thủ pháp chẻ tia tách từng sợi chỉ thêu thành mảnh nhỏ hơn sợi tóc rất nhiều, dường như dùng mắt thường không thể nhìn thấy, sau đó lại ghép vài loại tơ mảnh vào nhau hợp thành một sợi tơ, đối chiếu với màu vải thêu cảm thấy hài lòng, gật gật đầu, từng đường kim mũi chỉ như rồng bay phương múa thoăn thoắt trên góc phải.
Động tác của nàng vô cùng tuyệt đẹp và thành thạo, tốc độ thêu rất nhanh.
Theo động tác của nàng, hình dáng hoa mẫu đơn xinh đẹp nở rộ dần dần được phác họa ra. Hai mắt Bùi Nguyên Ca đặt trên khung thêu, thần sắc chuyên chú, dường như mọi tâm tư đều đặt vào thêu thùa. Ước chừng một canh giờ mới đại công cáo thành (làm xong), chỉ đen giống như nét bút vẽ phỏng lại một đóa mẫu đơn tươi đẹp thơm ngát, cánh hoa nhỏ tầng tầng lớp lớp hiện ra vẻ ung dung phú quý. Mà phiến song sắc đỏ tím kia vừa hay xen vào mẫu đơn hai bên, một đỏ một tím, đúng là một đóa "nhị kiều", muôn hồng nghìn tía, ganh đua sắc đẹp, trông rất sống động.
Khoảng màu đỏ bị nhem khá lớn, thêu một đóa mẫu đơn thì quá lớn, thêu hai đóa thì quá chật chội, thêu thành một đóa hai hoa, nhị kiều đỏ tím tranh khoe sắc vừa vặn hay.
"Lấy các loại sợi đỏ và tím tới đây." Bùi Nguyên Ca cố chịu cổ và bả vai đang cứng ngắc, tiếp tục phân phó.
Đợi đồ mang tới, Bùi Nguyên Ca lần thứ hai dụng tia pháp tách các sợi tơ thành các sợi mảnh nhỏ, sau đó nhìn sợi đỏ và sợi tím được đặt lên, hơi suy nghĩ một chút rồi lấy mỗi loại một sợi đặt lên tranh thêu, một lần nữa hợp thành sợi thêu. Lúc này mới nói với Ngụy sư phó: "Ngụy sư phó là thợ thêu lâu năm, vựng nhiễm châm pháp không làm khó được ngài chứ?"
Ngụy sư phó đã sớm bị tài nghệ của Bùi Nguyên Ca làm kinh sợ, không tự chủ được gật gật đầu: "Phải."
Vựng nhiễm châm pháp là một loại thêu kỹ đặc biệt, thêu nổi hoa văn giống như dùng thuốc màu vẽ lên, không giống loại châm pháp đường thêu tinh mịn, có khác cảm giác tươi mát nhàn nhạt. Loại châm pháp này cũng không khó, khó của nó chỉ là dùng thêu tuyến không được đơn điệu, tất phải dùng tia pháp vừa chẻ vừa sắp xếp, nếu không hoàn toàn không đạt được hiệu quả. Vị tiểu thư này phối sợi rất tốt, đã hoàn thành công đoạn khó nhất, còn lại châm pháp trái lại không hề khó khăn.
"Vậy là tốt rồi." Bùi Nguyên Ca vui vẻ. "Kế tiếp mời Ngụy sư phó dùng vựng nhiễm châm pháp bổ sung vào chỗ trắng này một đóa mẫu đơn. Tranh thêu thông thường do màu sắc chỉ thêu làm nổi bật hoa văn, cho nên một khi vải thêu bị nhiễm bẩn sẽ ảnh hưởng hiệu quả bức tranh. May mà màu cỏ thiến chỉ hơi nhạt, ta dụng hợp với chỉ đen có thể làm giảm màu trước đó. Trước phác họa hình dáng mẫu đơn, sau đó dùng vựng nhiễm châm pháp bổ khuyết, cứ như vậy, hình dáng mẫu đơn vẫn tươi sáng như cũ, màu sắc đậm nhạt tinh tế, đều không bị ảnh hưởng bởi màu vải, không đến mức phải hủy bỏ cả bức tranh. Ngụy sư phó người xem, như vậy được không?"
Ngụy sư phó ngơ ngác nhìn đóa mẫu đơn hiện lên trên mặt vải.
Hình dáng màu đen, vải thêu vừa đỏ vừa tím, thoạt nhìn giống như dùng mực vẽ lên, lại dùng thuốc màu mờ nhạt điểm khuyết, kết cấu xảo diệu cùng thêu kỹ tỉ mỉ, khiến cho đóa mẫu đơn này như là dùng ngọn bút vẽ lên chứ không phải dùng chỉ thêu. Sợi chỉ đen không hề ảm đạm, ngược lại giống như mực hảo hạng, đen sáng bóng. Thêm đó có kết hợp của hắc tất kim và kim châu tuyến, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu lên khung thêu, phát sáng rạng rỡ, càng lộ vẻ ung dung trang trọng.
Ngụy sư phó cũng biết hiệu quả của vựng nhiễm châm pháp, nhưng khi bức tranh hoàn thành mới thấy được đóa mẫu đơn đỏ tím đan này rực rỡ cỡ nào, giống hệt như tranh vẽ. Phong cách thêu như họa này chưa từng gặp trong kinh thành, văn sở vị văn [4], uyên bác hơn hắn gấp nhiều lần. Thế này đâu chỉ là không bị ảnh hương, đây chính là biến mục nát thành thần kì, để cho giá trị tấm tranh thêu này lập tức nhảy hơn mấy bậc, biến thành tác phẩm xuất sắc thậm chí là tiên phẩm.
[5] văn sở vị văn: nghe thấy điều chưa từng nghe thấy
"Tiểu thư thật sự là thần kỹ!" Ngụy sư phó không nhịn được mà cảm thán.
Bùi Nguyên Ca cười nhẹ. Loại thêu pháp này tên là họa thêu do nàng sáng tạo ra ở kiếp trước để lấy lòng Vạn Quan Hiểu. Dùng tia pháp điều (màu) sắc biến sợi thêu thành các loại mực hoặc thuốc màu, sau đó lại dùng châm pháp tỉ mỉ thêu chế giống như tranh vẽ, kết hợp vừa thêu vừa họa. Lấy kim chỉ làm bút phác họa hoa văn đã từng thịnh hành ở Giang Nam, nó đã giúp tú trang (tiệm thêu) của Vạn phủ trở thành tú trang tốt nhất Giang Nam.
Bức mai đồ làm thọ lễ cho phụ thân chính là dùng phương pháp họa thêu này.
"Ngụy sư phó quá khen, ta nghe ngài nói Ngô đại nhân là quan văn, yêu thích phong nhã cho nên thử biến chỉ thành mực, biến thêu thành họa có lẽ Ngô đại nhân sẽ thích. Tuy thời gian có chút gấp gáp nhưng vựng nhiễm châm pháp cũng không khó, thêu cũng nhanh nên vẫn có thể kịp." Bùi Nguyên Ca khiêm tốn nói. "Nói ra cũng là cơ duyên của Ngụy sư phó, tranh thêu này phối màu rất thanh nhã, không có màu sắc quá rực rỡ nên không có xung đột."
Ngụy sư phó được khen không dứt miệng, nét mặt đột nhiên có chút ngượng nghịu, nói không ra lời.
Thấy trong mắt hắn mang theo cầu xin, không ngừng nhìn đóa mẫu đơn màu vàng bên cạnh cùng với hoa tiết còn lại, Bùi Nguyên Ca bỗng chốc tỉnh ngộ. Lẻ một đóa nhị kiều (hai bông) dụng loại thêu pháp này, tuy đẹp phong nhã nhưng xét tổng thể cả bức tranh có chút đột ngột. Hắn muốn cầu nàng vẽ thêm họa tiết vào chỗ còn lại nhưng lại xấu hổ mở miệng, dù sao nàng giúp hắn giấu được vết nhem đã rất phúc hậu rồi, cầu thêm nữa có vẻ không biết chừng mực.
Thấy hắn như vậy, Bùi Nguyên Ca càng xác định hắn là người nhân hậu, cười nói: "Ngụy sư phó yên tâm, ta đã nhúng tay sẽ không bỏ vở nửa chừng, tất nhiên sẽ giúp ngài hoàn thành thật tốt mới kết thúc."
Thấy nàng đồng ý giúp đỡ, Ngụy sư phó cảm kích không thôi, vội hỏi: "Tiểu thư đã cứu tấm tranh thêu này của ta, ân đức lớn như trời, chuyện hồng tuyến kia coi như hết? Tiểu thư giúp ta những thứ này, không gì có thể so sánh được. Tiểu thư yên tâm, cùng tấm tranh này thêu xong, ta nhất định khen ngợi Giản Trữ trai cho mọi người nghe, để bù lại nhầm lẫn của ta."
Lúc này tỉnh táo lại, hắn cũng biết màn ầm ĩ vừa rồi khiến Giản Trữ trai chịu không ít tiếng xấu.
"Ngụy sư phó không muốn truy cứu, đó là ngài phúc hậu. Còn ta thân là chủ nhân của Giản Trữ trai, cũng không thể ngồi yên nhìn chuyện này. Ví như thật sự là chỉ thêu Giản Trữ trai ta có vấn đề, chỉ sợ còn có khách hàng khác bị tổn hại, chung quy vẫn phải tra ra manh mối mới được, cho mọi người câu trả lời thỏa đáng." Bùi Nguyên Ca vuốt cằm nói. "Trước vội quá, giờ ta muốn ra ngoài tra chuyện chỉ thêu rồi."
Nói xong, nàng đứng dậy đỡ Thư Tuyết Ngọc rời khỏi phòng, đi tới chính đường.
Bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, đều chờ kết cục chuyện này. Đúng lúc thấy mẹ con Bùi Nguyên Ca từ phòng trong bước ra, vẻ mặt nhàn nhã. Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, liền biết mọi chuyện nhất định đã được giải quyết, trong lòng không nhịn được tò mò, nhao nhao hỏi: "Vị tiểu thư này, ngài cứu bức tranh thế nào vậy?"
Bùi Nguyên Ca đột nhiên ý thức được đây là một cơ hội xoay chuyển tình thế, mỉm cười nói: "Chuyện đã giải quyết, có điều dù sao đó cũng là chuyện riêng của Ngụy sư phó, ta không tiện tương cáo. Nếu chư vị thật sự tò mò bức tranh sau khi chỉnh sửa, xin mời ba ngày sau Ngụy sư phó hoàn thành tấm tranh thêu này, có lẽ có thể cho chư vị một màn mãn nhãn."
Cứ như vậy khiến hứng thú của mọi người đều dâng lên.
Mà hiện tại, tranh thêu của Ngụy sư phó đã buộc một chỗ với Giản Trữ trai, mọi người càng tò mò bức tranh được cứu thế nào, thành bộ dáng gì, sẽ bất tri bất giác càng thêm chú ý tới Giản Trữ trai. Chỉ cần xử lý tốt chuyện chỉ thêu, cho mọi người một công đạo mãn ý, thanh danh Giản Trữ trai không những không bị hao tổn, nói không chừng còn có thể nâng cao một bước, để mọi người càng tin tưởng.
"Chư vị, để tra rõ chuyện hồng thêu, Giản Trữ trai muốn ngừng kinh doanh ba ngày, mong chư vị tha thứ. Ba ngày sau, Giản Trữ trai nhất định cho mọi người một câu trả lời công đạo." Bùi Nguyên Ca nói, cố ý đặt thời gian Giản Trữ trai mở cửa và thời gian Ngụy sư phó hoàn thành bức tranh vào cùng một ngày, khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ.
Đợi cho mọi người tản đi, Giản Trữ trai đóng cửa, cửa hàng to như vậy nhất thời yên tĩnh lại.
Bùi Nguyên Ca đi đến quầy chỉ, lấy ra sợi chỉ hồng, sờ sờ, mềm mại như nước, để đảm bảo lại mang nước sạch tới kiểm tra, không hề có một chút dấu hiệu chỉ bị phai màu, ngược lại càng thêm tươi sáng, là đồ thật không thể nghi ngờ.
Chỉ thêu trên quầy đều là đồ thật, chẳng lẽ chỉ có cái Ngụy sư phó mua được là giả?
Bùi Nguyên Ca nhíu mi, trầm ngâm không nói.
Triệu Nhị chưởng quỹ không nhịn được nói: "Tiểu thư, phu nhân, các ngài cũng thấy chỉ thêu của chúng ta rõ ràng là đồ thật, chẳng lẽ nhiều chỉ như vậy chỉ có Ngụy sư phó mua được giả, điều này là không thể? Mặc dù nhìn bộ dáng Ngụy sư phó không giống làm bộ, nhưng nói không chừng là thuộc hạ của hắn nảy lòng tham, dùng chỉ trắng thay thế chỉ đó rồi lấy đồ tốt mang ra ngoài bán lấy tiền!"
Mặc dù lời này có chút bất công, nhưng không phải không có đạo lí.
Chỉ là Bùi Nguyên Ca vẫn không yên lòng, cảm thấy chuyện này hẳn không đơn giản như vậy, nghĩ nghĩ nói: "Đưa ta tới khố phòng, xem chỉ đỏ trong khố phòng."
Để tiểu nhị ở lại trông quầy, Triệu chưởng quỹ đưa mọi người đi, Bùi Nguyên Ca cùng Thư Tuyết Ngọc ra sau khố phòng nơi đặt chỉ thêu và dụng cụ thêu các loại. Hai người vạm vỡ đứng thẳng tắp trước cửa, canh khố phòng là chuyện nhàm chán nhưng cũng không có tí ti lười biếng. Thấy Triệu Nhị chưởng quỹ cung kính dẫn hai vị nử tử quý tộc quần áo đẹp đẽ quý giá, khí độ bất phàm liền biết đây nhất định là ông chủ, cả hai đều khom mình hành lễ.
Triệu Nhị chưởng quỹ nói: "Có người nói chỉ thêu Giản Trữ trai chúng ta là đồ giả, tiểu thư cùng phu nhân đặc biệt tới xem xét."
Nghe nói sợi tơ xảy ra vấn đề, hai người đều cả kinh, cùng kêu lên nói: "Ty chức trông coi khố phòng, chưa bao giờ dám có chút lười biếng. Mấy ngày nay, khố phòng toàn bộ bình thường, cũng không có bất luận động tĩnh gì, mong tiểu thư cùng phu nhân nắm rõ."
Bùi Nguyên Ca từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Mở khố phòng đi!"
Hai người liếc nhau, vẻ mặt lo sợ. Bọn hắn chỉ là trông coi khố phòng, tất nhiên không có chìa khóa, Triệu Nhị chưởng quỹ gỡ từ bên hông xuống một chùm chìa khóa lớn, tiến lên mở cửa. Nơi lưu trữ tơ sợi cần yêu cầu cao, phải khô ráo thông gió, tránh cho sợi tơ bị ẩm hoặc bị trùng đục cắn. Bởi vậy không khí trong khố phòng không hề nặng nề, từng cuộn chỉ lớn cùng các loại dụng cụ thêu sắp xếp rất chỉnh tề, ngăn nắp.
Màu sắc chỉ đỏ tươi sáng, thể hiện điềm tốt lành nên người kinh thành rất thích màu này, lợi nhuận lại cao, bởi vậy có tam cuộn hàng.
Bùi Nguyên Ca buộc một cụm chỉ cầm lên, cẩn thận vuốt ve, phân rõ thật giả. Tốn nửa canh giờ mới nhìn xong, toàn bộ đều là hàng thật, cũng không hề có cuộn nào bị nhuộm trắng. Nàng không khỏi cau chặt mày, như vậy chẳng lẽ thực sự không phải Giản Trữ trai có vấn đề, mà là Ngụy sư phó có vấn đề sao? Hay giống như Triệu Nhị chưởng quỹ nói, có thể là thuộc hạ của Ngụy sư phó trộm đổi?
Suy nghĩ không ra, Bùi Nguyên Ca đang định rời khỏi thì bỗng nhiên trong đầu lóe lên linh quang, dậm chân nói: "Cởi bỏ toàn bộ chỉ đỏ cho ta."
Một bó chỉ đỏ, ước chừng có 25 cuốn. Sau khi kiểm tra từng cuốn, Bùi Nguyên Ca phát hiện, toàn bộ chỉ bao bên ngoài là thật, nhưng tàng bên trong bị nhiễm đỏ nhiễm trắng, tính đến có sáu bảy cuốn. Mà ba kiện chỉ hồng kia, toàn bộ bên trái đều là đồ thật, bên phải thì ngoài thật trong giả, tiếp tục tính thì có hơn hai trăm cuốn chỉ thêu đều là đồ dởm.
Chỉ đỏ nhập vào giá sáu lượng, tính ra là có gần 1200 lượng hàng giả!
Bùi Nguyên Ca tức giận ném chỉ giả xuống đất, quát hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Thư Tuyết Ngọc cũng vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người.
Ai cũng không ngờ sẽ tra ra chuyện như vậy, Triệu Nhị chưởng quỹ cả kinh vã mồ hôi, vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: "Tiểu thư minh giám, nô tài thật sự không biết đây là chuyện gì. Tuy lão chưởng quầy cùng nô tài chưởng quản chìa khóa khố phòng, nhưng ngày thường, lão chưởng quầy và nô tài cũng không tùy tiện tới khố phòng, ngoại trừ lúc nhập hàng dự trữ hoặc quầy trước sắp hết mới tới khố phòng bổ sung. Còn có Tôn thị huynh đệ trông coi khố phòng đều ở bên cạnh giám thị, lão chưởng quầy hay nô tài đều khó có khả năng làm ra loại chuyện này."
Ánh mắt Bùi Nguyên Ca chuyển hướng tới hai người cao lớn, bọn hắn hẳn là Tôn thị huynh đệ rồi.
Hai người đồng thời gật đầu, nói: "Triệu Nhị chưởng quỹ nói không sai, mỗi lần nhập hàng dự trữ hoặc bổ sung quầy trước, ty chức đều ở bên cạnh giám thị, đích thực không ai có thể tráo đổi tơ sợi. Hơn nữa, huynh đệ ty chức ngày đêm canh giữ chưa từng lười biếng, cũng không nghe được trong khố phòng có bất luận động tĩnh gì, cũng không thấy cửa số quanh khố phòng có dấu vết bị cạy."
"Ty chức?" Bùi Nguyên Ca hơi ngẩn ra, vừa rồi khi tiến vào không chú ý, lúc này mới nghe được hai người tự xưng là ty chức, mà không phải nô tài hay tiểu nhân.
Điều đó chứng tỏ, hai người kia không phải hạ nhân của mẫu thân hay Bùi phủ, cũng không phải nhóm người chưởng quầy thuê tới.
"Tiểu thư cùng phu nhân không biết sao?" Triệu Nhị chưởng quỹ kinh ngạc, thấy hai người cũng không biết, lúc này mới giải thích. "Trước kia khố phòng từng phát sinh chuyện biển thủ (tham ô), lại có cửa hàng khác mướn du côn lưu manh tới nháo sự, chúng nô tài không trấn áp được. Về sau là do lão gia phái hai mươi mấy vị tương sĩ tới đè mọi chuyện xuống, tuy không tiết lộ thân phận nhưng mọi người biết chúng ta cửa hàng có chỗ dựa, không dám sinh sự nữa. Về sau, lão gia dứt khoát điều mười tướng sĩ tới, thay phiên giúp chúng ta trông coi khố phòng. Tôn thị huynh đệ này là người trực tháng này, bọn họ vẫn treo quân tịch, lương tháng cũng là lĩnh từ trong phủ, không dính dáng tới chúng ta. Từ đó về sau, khố phòng ổn định hẳn."
Tôn thị huynh đệ gật đầu, tỏ ý lời Triệu Nhị chưởng quỹ nói không sai.
Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết ngọc liếc nhau, đồng thời ngẩn ra. Nhất là Thư Tuyết ngọc. Bà bị giam lỏng mười năm, lợi nhuận cửa hàng đồ cưới vẫn bình thường, sổ sách và ngân lượng đưa cho bà mỗi quý, chưa từng thiếu lần nào. Bà chỉ cho rằng là nô tài trung tâm, kinh doanh thích đáng, không nghĩ tới trong đó còn có Bùi Chư Thành xuất lực, cũng chưa từng nghe ông nhắc qua, trong lòng lúc này lo lắng như tê dại.
Bùi Nguyên Ca thì lại nghĩ, lão chưởng quầy và Triệu Nhị chưởng quỹ có chìa khóa, nhưng bọn hắn mỗi lần ra vào khố phòng đều có Tôn thị huynh đệ giám thị; Tôn thị huynh đệ trông coi khố phòng nhưng không có chìa khóa, không vào được khố phòng; mà Tôn thị huynh đệ lại là quân sĩ phụ thân phái tới, bất luận cảnh giác nhanh nhạy hay độ trung thành đều rất cao, khả năng thông đồng cùng nhóm người chưởng quầy làm bậy, cùng biển thủ là rất nhỏ.
Nói như vậy chứng tỏ, những chỉ đỏ này không phải bị người tráo đổi tại khố phòng, mà có thể là hàng nhập có vấn đề.
"Những chỉ thêu này nhập ở đâu?"
Triệu Nhị chưởng quỹ đáp: "Bẩm tiểu thư, các loại tơ sợi dụng cụ thêu của Giản Trữ trai chúng ta đều nhập từ hiệu buôn Khánh Nguyên. Ban đầu là nhập hàng ở hiệu buôn Minh Kiệt, về sau hiệu buôn Minh Kiệt lớn khi dễ khách hàng, nâng giá không nói, tơ sợi lại có vấn đề. Có người trong nghề giới thiệu nên đối sang nhập hàng của hiệu buôn Khánh Nguyên, hàng hóa đầy đủ hết, giá cả cũng phải chăng, đã hợp tác chín năm, chưa từng xảy ra chuyện, thanh danh rất tốt."
"Sổ sách nhập hàng mang tới cho ta xem." Bùi Nguyên Ca ra lệnh.
Triệu Nhị chưởng quỹ theo lời mang sổ sách tới, Bùi Nguyên Ca đối chiếu sổ sách, phát hiện hai kiện chỉ thật đều được nhập vào trước, còn số chỉ có vấn đều được nhập vào nửa tháng trước. Xem ra, đích thật là nguồn nhập có vấn đề... . Bùi Nguyên Ca suy tư, lại chỉ vào sổ sách nói: "Lấy số chỉ thêu nhập cùng với số chỉ đỏ này mở hết ra cho ta xem."
Tại Triệu Nhị chưởng quỹ làm theo lệnh, Bùi Nguyên Ca kiểm tra lần nhập hàng đó, phát hiện không chỉ đỏ, còn có nghệ, xanh lục, bạch ngọc cùng với một số thêu cụ toàn bộ đều có vấn đề. May mà trước nay Giản Trữ trai phòng bị đầy đủ, bởi vậy những thứ tơ sợi thêu cụ có vấn đề này không bị đặt lên quầy hàng loạt, nếu thế chỉ sợ xảy ra đại loạn phá hủy toàn bộ Giản Trữ trai.
Bùi Nguyên Ca ném sổ sách xuống đẩ, mặt mày lạnh lẽo không nói lời nào.
Triệu Nhị chưởng quỹ vụng trộm xoa mồ hôi lạnh, hắn cũng không ngờ lần nhập hàng này xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ.
"Lấy sổ sách mua bán hàng hóa của cửa tiệm ra đối chiếu với cái này, xem nửa tháng gần đây khách hàng nào đến mua những thứ này thì nhớ kỹ, sau đó phái người tới mỗi nhà hỏi thăm, nói lần này Giản Trữ trai chúng ta nhập hàng có vấn đề, cho nên cố ý tới hỏi xem có bị mua phải đồ có vấn đề hay không. Phàm là có dính đồ giả, hết thảy thay bằng chính phẩm, cũng trả lại toàn bộ ngân lượng làm tiền làm bồi thường." Bùi Nguyên Ca áp chế lửa giận trong lòng, suy tư một chút rồi mở miệng phân phó.
"Điều này..." Triệu Nhị chưởng quỹ có chút do dự, "Những hàng hóa này đều là mới nhập, chưa mang lên quầy. Ngụy sư phó mua phải chỉ giải nhưng đã được tiểu thư giải quyết. Nô tài cho rằng chuyện này tốt nhất kết thúc ở đây, đừng mở rộng ra. Tiểu thư làm vậy há chẳng phải là nói cho người khác biết, hàng hóa Giản Trữ trai chúng ta có vấn đề sao? Nếu vậy về sau còn ai dám đến tiệm chúng ta mua nữa? Thêm nữa, nếu tiểu thư bồi thường như vậy, khó tránh khỏi có người đục nước béo cò, rõ ràng mua đồ thật nhưng nói là giả, muốn tham ngân lượng. Đến sau cùng chỉ sợ tổn thất lớn hơn nữa."
"Không, làm theo tiểu thư nói!" Cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói già nua, là lão chưởng quầy.
Hắn ôm bệnh trên giường đã nhiều ngày, bởi vậy không tới cửa tiệm. Lần này chuyện của Ngụy sư phó nháo loạn rất lớn, tiểu nhị chưa hỏi Nhị chưởng quỹ đã thông tri hắn. Nghe nói cửa hàng xảy ra chuyện, lão chưởng quầy vô cùng nôn nóng, không để ý bệnh tật, vừa lúc nghe được Bùi Nguyên Ca phân phó cùng với băn khoăn của Triệu Nhị chưởng quỹ, vội mở miệng nói.
"Tiểu thư làm rất đúng. Tuy hiện tại chỉ có Ngụy sư phó mua được tơ giả, khó bảo đảm không còn người khác. Chúng ta tự đi thông tri người ta, so với việc bị phát hiện rồi nháo lớn thì tốt hơn nhiều. Ít nhất biểu hiện được thành ý của chúng ta." Lão chưởng quầy ho khan, có vẻ suy yếu nói. "Việc buôn bán nặng nhất danh dự, chúng ta phát hiện tơ sợi có vấn đề liền lập tức cứu vãn. Điều này không những không làm cho bọn họ cảm thấy Giản Trữ trai có vấn đề, ngược lại sẽ cảm thấy càng tin cậy. Cho dù có người đục nước béo cò, lúc này vẫn lấy danh dự của Giản Trữ trai làm chủ, thua thiệt chút tiền bạc cũng rất đáng."
Nói xong, lão run rẩy đi đến trước mặt Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc, muốn quỳ xuống thỉnh tội: "Phu nhân và tiểu thư giao Giản Trữ trai cho lão nô, lão nô lại không thể chiếu khán tốt, thẹn với lời ủy thác của phu nhân và tiểu thư, lão nô xin phu nhân và tiểu thư trách tội."
Bùi Nguyên Ca vội vàng đỡ lấy lão, ấm giọng an ủi nói: "Lão chưởng quầy đang bệnh nặng, sao có thể biết được điều này? Những năm qua, cửa tiệm ít nhiều do ngươi xử lý, ngươi là dạng người gì, mẫu thân còn không biết sao? Đừng nói như vậy, chuyện lần này may mà không nháo lớn, chỉ cần xử lý tốt là được. Về sau cửa tiệm này còn cần người xử lý, người ngàn vạn lần dưỡng tốt thân thể mới phải."
Nói xong, nàng phân phó Tôn nhị huynh đệ đi mời đại phu cho lão trưởng quầy.
Trong lòng lão chưởng quầy vốn cảm thấy vô cùng áy náy, nghe Bùi Nguyên Ca nói như có một dòng nước ấm chảy qua, lão rơi lệ đầy mắt không biết nên nói gì. Cuối cùng chỉ có thể run rẩy nói: "Đời này lão nô chỉ hầu hạ phu nhân và tiểu thư !"
Bùi Nguyên Ca biết trong lòng ông chịu khổ sở, không tiếp tục đề tài này nữa, sai người đỡ lão chưởng quầy đến thiên gian nghỉ ngơi. Đột nhiên nhìn đến Ngụy sư phó còn đang thêu đóa nhị kiều, vừa mới thêu xong bốn năm cánh hoa, nói: "Ngụy sư phó cứ tiếp tục đi. Tiệm của ta xảy ra chút việc, ta phải đi xử lý. Ngài yên tâm, bất luận như thế nào, ta cũng không bỏ mặc bức tranh này của ngày."
Thấy lão chưởng quầy ôm bệnh tới, Ngụy sư phó liền biết xảy ra chuyện. Nay Bùi Nguyên Ca còn nhớ trả cho hắn công đạo nên lòng vô cùng cảm kích, nói: "Tiểu thư cứ đi đi, ta còn thêu đóa nhị kiều nữa!"
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nếu biết nhập hàng xảy ra vấn đề, vậy chuyện này phải hỏi rõ Khánh Nguyên mới được.
Bùi Nguyên Ca mang theo hộ vệ cùng Triệu Nhị chưởng quỹ tới hiệu buôn Khánh Nguyên, Thư Tuyết Ngọc biết bản thân mình không giúp được gì, cũng không đi thêm phiền phức, lại thêm trong lòng bà đang có tâm sự nên tiện ở lại Giản Trữ trai. Đại phu tới chẩn bệnh cho lão chưởng quầy, uống xong thuốc, nhìn khí sắc tốt hơn nhiều, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Lão chưởng quầy, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi cũng đừng giấu diếm ta. Những năm gần đây, lão gia hắn... giúp cửa hàng rất nhiều sao?"
Bên này, Bùi Nguyên Ca tới tiệm Khánh Nguyên, trình bày rõ mọi chuyện cho điếm tiểu nhị, vẻ mặt điếm tiểu nhị trở nên khó chịu. Người buôn bán đều kiêng kị cái này, không ai muốn bị người nói cửa tiệm của mình buôn hàng giả, đang muốn mở miệng cãi lại thì chợt nghe phòng trong vang lên tiếng động, vội vàng đứng dậy đi vào. Lúc trở ra vẻ mặt đại biến, cung kính nói: "Bùi tứ tiểu thư, ông chủ chúng ta mời ngài đi vào, nói thương lượng chuyện hàng hóa."
Thấy hắn tựa như thay đổi thành một người khác, Bùi Nguyên Ca sinh lòng lo sợ, cảnh giới hỏi: "Ông chủ các ngươi là ai?"
"Là ta." Gian trong truyền tới một giọng nói.
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca bỗng chốc ngẩn ra, tại sao lại là hắn?