Đích Nữ Vương Phi

Chương 109-1: Chỉ mành treo chuông (1)



Màn đêm đen nhánh lan tỏa một sự u ám, lạnh lẽo đến đáng sợ, vài con ngựa chạy băng băng trên con đường tối om. Hạ Hầu Cảnh vẫn mím chặt môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc, con ngươi thâm trầm nhìn về phía trước.

Vân Tuyết Phi thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt lạnh nhạt của tên nam nhân kia, kể từ lúc ra khỏi Y gia. Tuy hắn đi theo nàng, nhưng một câu cũng chẳng nói với nàng, không phải là đang giận đấy chứ.

Đám người đi ngựa không ngừng vó, thời khắc sắp thấy lối ra khỏi rừng cây, đột nhiên không khí xung quanh như có một sự quỷ dị nào đó đang di chuyển, dựa vào khứu giác bén nhạy, lập tức đã phát giác được sự khác thường.

Bảy người vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, chỉ nắm chặt dây cương, kiềm ngựa dừng lại!

Tròng mắt Thiên Tầm hơi căng, hạ giọng nói: “Chủ tử, có sát khí!”

“Dựa theo tình hình này xem ra, phía trước có rất nhiều sát thủ mai phục, chúng ta vẫn tiếp tục đi hay là trở lại. . . . . .” Xuân Thủy nói nhỏ, trong mắt mơ hồ toát ra sự lo lắng.

“Nhất định là người của Tiêu thái hậu!” Hạ Nhật cũng không khỏi rối rắm nói: “Trở lại cũng không khả quan lắm, nếu như cũng gặp phải mai phục thì sao? Trước mắt sợ là chúng ta chỉ có thể kiên trì đi về phía trước rồi. . . . . .”

Thu Thực tán đồng gật đầu một cái: “Không thể trở lại, chúng ta chỉ cần về vương phủ thì sẽ được an toàn, trước mặt vượt qua cái cửa ra này là có thể vào thành!”

Ánh mắt Đông Tuyết hiện lên sự tự tin nói: “Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt chủ tử và Cảnh vương gia!”

Vân Tuyết Phi gật đầu, trên môi nở rộ nụ cười, hai mắt như ánh sao lấp lánh, giống như ngọn lửa trong đêm tối: “A Cảnh, nếu mọi người đã nói như vậy, chúng ta liền xông ra ngoài!”

Hạ Hầu Cảnh nhíu chặt lông mày, nhìn vào đôi con ngươi long lanh của Vân Tuyết Phi, sự khó chịu vấn vương trong lòng khi nãy dần dần tiêu tán, hắn gật đầu nhẹ, giọng nói trong trẻo mang theo sự hùng hậu: “Chúng ta xông ra!”

Đám người nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó nắm chặt dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, lao nhanh về phía trước.

Ngoài rừng cây, Phong Cực mang theo hơn ngàn người áo đen chờ đợi đoàn người Vân Tuyết Phi xuất hiện.

Theo tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, đợi nhìn thấy bóng dáng người đầu tiên phi ra, Phong Cục lớn giọng ra lệnh: “Cung tiễn thủ chuẩn bị!”

Một hàng người áo đen lập tức tiến lên, giương cung nhắm ngay lối ra.

Sau khi tất cả mục tiêu đã xuất hiện đầy đủ, Phong Cực lạnh lùng cười một tiếng, ánh lạnh lưu chuyển trong mắt, phất tay ra lệnh: “Bắn!”

Cả bầu trời tên rơi như mưa, bắn tới đám người Vân Tuyết Phi.

Ánh mắt Vân Tuyết Phi lạnh lẽo, lập tức rút kiếm ngăn trở, đánh gãy những mũi tên bén nhọn hết đợt này đến khác.

Đã một lúc lâu mà cũng không nhìn thấy một người bị thương, sắc mặt Phong Cực hơi trầm xuống, chợt giương môi cười một tiếng: “Bắn ngựa của bọn họ cho bản tướng quân!”

Con ngựa bị kinh sợ nổi điện chạy loạn xạ, phát ra tiếng hí thật dài, một luồng ánh sáng sắc bén lóe lên, kèm theo tiếng kêu đau đớn cao vút, bỗng chốc vó ngựa nghiêng một cái, nằm rạp trên mặt đất. Vân Tuyết Phi kinh hãi, vội vàng bay người lên, đón lấy công kích càng thêm mãnh liệt.

Mấy người kia cũng rời khỏi ngựa, bay lên không trung rồi rơi xuống đất, gian nan tiến về phía trước.

“Các ngươi cùng lên cho bản tướng quân, nếu ai lấy được thủ cấp của Hạ Hầu Cảnh, tiền thưởng ngàn lượng!” Phong Cực rống một tiếng, trong mắt lóe ánh sáng khát máu, lần này hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Tiêu thái hậu giao cho trước Phó Hổ, chứng minh hắn là người mạnh nhất!

Sau mệnh lệnh của Phong Cực, một toán người áo đen liền tấn công Hạ Hầu Cảnh, thi thể ngang dọc trên đất ngày càng nhiều, mùi máu tươi trôi nổi trong không khí lạnh như băng.

Hạ Hầu Cảnh múa kiếm trong tay, như du long dạo chơi trong công kích của người áo đen, không chút nương tay, nhiều lần chém trúng chỗ hiểm của bọn họ, một kiếm bị mất mạng. Từng người áo đen ngã xuống dưới chân hắn, nhưng, hắn lại không biết, sau lưng có một mũi tên đang nhắm ngay hắn.

Vân Tuyết Phi mệt mỏi ứng phó từng cơn sóng công kích liên tiếp kéo đến, thỉnh thoảng phân thần nhìn Hạ Hầu Cảnh một chút, chân mày vẫn khóa chặt, nhìn người áo đen như tre già măng mọc thi nhau tấn công hắn, trong lòng nàng bắt đầu trỗi dậy sự nóng nảy cùng lo lắng.

Một ánh sáng lạnh bay vụt tới, Vân Tuyết Phi giật mình, quay đầu thì bắt gặp một mũi tên lao đi kèm theo tiếng rít gió có thể nghe thấy rõ trong đêm tối yên tĩnh hướng đến sau lưng Hạ Hầu Cảnh. Nàng mở to hai mắt, nhìn nam nhân không hề cảm giác được nguy hiểm kia, khẽ cắn răng, vận khí từ dưới đan điền bay đến chỗ Hạ Hầu Cảnh.

“A Cảnh, cẩn thận!” Vân Tuyết Phi vung mạnh kiếm, ngưng tụ nội lực, chém đứt mũi tên bắn lén.

Nhưng đột nhiên một trận đau đớn từ bả vai lan ra, Vân Tuyết Phi nghiêng người một cái, cúi thấp xuống thoát hiểm, nàng đưa tay lưu loát rút mũi tên dính máu ra, lúc lưỡi đao sắp chém xuống, hung hang đâm vào trái tim của kẻ địch. Sau đó tiếp tục nghênh đón công kích xung quanh.

“Chủ tử!” Thiên Tầm cả kinh, vội vàng dồn hết khí lực, một đao cắt đứt cổ kẻ địch, chạy vội tới Vân Tuyết Phi.

Bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc, gọi tên của hắn, lo lắng thân thiết như vậy. Hạ Hầu Cảnh bất chợt giật mình, người trong lòng đang ở trước mắt, chẳng qua sắc mặt dưới ánh trăng bàn bạc đã chuyển thành màu trắng. Vân Tuyết Phi bận đối phó xung quanh, trông nàng chói mắt làm sao, nhất thời cảm thấy trong lòng cũng đang run rẩy.

“Phi Nhi!” Tròng mắt Hạ Hầu Cảnh đột nhiên hiện đầy tơ máu, tăng nhanh động tác trong tay, giải quyết xong một ít người áo đen xung quanh, vội vàng đến gần Vân Tuyết Phi.

Xung quanh người áo đen còn dư lại không có bao nhiêu, đám người chứng kiến Vân Tuyết Phi bị thương, mặt tràn đầy khẩn trương. Thiên Tầm đưa Vân Tuyết Phi và Hạ Hầu Cảnh vào giữa vòng vây, lúc này Vân Tuyết Phi che bả vai dừng lại thở dốc một hơi, suy yếu nhìn vẻ mặt sốt ruột của nam nhân, khẽ cười nói: “Ngươi rốt cuộc không giận ta nữa rồi!”

“Ngươi nữ nhân này sao lúc nào cũng không để người ta bớt lo!” Trong giọng nói Hạ Hầu Cảnh ẩn chứa nhè nhẹ sự run rẩy, hắn khẽ quát, nhìn từng giọt máu tươi nhiễu xuống mặt đất, trái tim hắn muốn nhày ra khỏi lồng ngực.

Trông thấy vẻ mặt một người thì sợ hãi, một người thì đau lòng. . . . . . Vân Tuyết Phi cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, nàng hé đôi môi khô khốc nói: “Thật xin lỗi. . . . . .”

“Cô nương ngốc!” Hạ Hầu Cảnh tiến lên ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, tay còn lại cầm chặt kiếm, ánh mắt hắn rét lạnh, lửa giận cháy hừng hực trong đôi mắt, giọng nói trầm thấp ở phía trên đỉnh đầu vang lên: “Nghỉ ngơi thật tốt, ôm chặt ta!”

Phong Cực trông thấy thời cơ đã tới, hành động của đám người họ đều đã chậm lại, khóe miệng hắn nâng lên một nụ cười lạnh lẽo: Cao thủ có võ công cao cường thì sao chứ? Hơn một ngàn binh sĩ này đều từng được tôi luyện trên chiến trường, sử dụng chiến thuật làm suy yếu đối phương, đó chính là không ngừng công kích, chết nhiều người hơn nữa cũng không sao, khiến cho những cao thủ này hoàn toàn tiêu hao hết thể lực. Sau đó hắn liền tự ra tay, giết chết từng người một bọn họ!

Hắn rút bội kiếm bên hông ra, khóe miệng nâng lên một độ cong điên cuồng, đã rất lâu không được xuất hiện trên chiến trường, không ngờ mới vừa cầm lại binh quyền, người đầu tiên phải giết lại là nữ nhân của Tư Nam Tuyệt. Nhớ lại nữ nhân này nhét Tống Thi Linh điên khùng kia cho mình, làm gia sự hắn luôn không yên, đứa bé biến thành một vũng máu, trong lòng hắn liền bừng bùng tức giận: “Toàn bộ lên cho ta, không chừa một người!” Lần này hắn có Tiêu thái hậu làm chỗ dựa, cho nên hắn không coi Tư Nam Tuyệt ra gì!

Nhìn người áo đen tuôn ra như thủy triều, Xuân Thủy lau vết máu trên mặt, phun ra một ngụm nước bọt, gấp giọng nói: “Nữa cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, nhân số quá nhiều!”

“Phải mau chóng xông ra, chủ tử bị thương, kéo không được. . . . . .” Hạ Nhật nhắc nhở.

Ánh mắt Thiên Tầm run lên, bay thẳng đến tấn công Phong Cực, bắt giặc phải bắt vua trước. . . . . .

Nhiều lần chuyển nguy thành an, người áo đen ra tay ác độc, dồn đủ toàn lực, liều mạng tấn công, nhất là bên cạnh Hạ Hầu Cảnh!

. . . . . .

Đêm tối lạnh như băng, Thiên Tầm nỗ lực cả buổi, vẫn không có cách bắt được Phong Cực. Sức nữ nhân dù sao cũng có hạn, tốc độ tấn công của nàng từ từ yếu dần, lúc bắt đầu còn công kích giờ biến thành phòng bị, mấy người kia cũng không khá hơn, ai cũng đều bị thương.

Hai mắt Vân Tuyết Phi như bị sương mù che khuất, nhìn vầng trăng trên trời, nàng không thể chết ở chỗ này, nàng phải đưa Hạ Hầu Cảnh an toàn trở về! Còn có phu quân của nàng Tư Nam Tuyệt chắc chắn đang chờ nàng ở nhà. . . . . .

Nghĩ tới đây, nàng cắn răng, ánh mắt ngưng tụ, lợi dụng chút sức lực còn sót lại thoát khỏi lồng ngực Hạ Hầu Cảnh. Nàng chưa bao giờ là kẻ yếu đuôi, không muốn làm nữ nhân núp sau lưng nam nhân, có khó khăn phải cùng nhau đối mặt!

Ngay lúc bọn họ cho rằng hôm nay sẽ rất khó khăn qua cửa ải này, đột nhiên một trận tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.