Đích Nữ Vương Phi

Chương 112-2: Nên thành thân rồi (2)



Bên trong Tĩnh Tâm viện, sau khi Mộc Thanh Lan nghe Thư Đới hồi báo tình huống, sắc mặt phủ lên vẻ lo lắng, không thể nghe thêm được nữa, bà quăng ly trà trong tay xuống đất, tiếp theo bực tức đánh vào không khí một cái, đi qua đi lại trong phòng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hoang đường, thật là hoang đường, ta đã coi thường nữ nhân này rồi!”

“Thái phi, người không nhìn thấy dáng vẻ thâm tình của Cảnh vương gia đâu, ngay cả người ngoài cuộc như ta cũng không khỏi xúc động. Hazi, vương phi nhìn lầm người rồi, tiểu vương Gia và Cảnh vương gia là nam tử ưu tú như vậy, lại......” Thư Đới tiếc hận đau lòng, nhìn Mộc Thanh Lan giận đến mặt xanh mét, khóe miệng bà ta không khỏi nâng lên một đường cong. Người khác không biết, nhưng bà ta biết, đời này Mộc Thanh Lan thẹn nhất là muội muội Mộc Thanh Dao của mình. Tuy Hạ Hầu Cảnh chí là cháu bà, nhưng Mộc Thanh Lan lại đối xử vượt xa con trai ruột của mình.

“Không được, ta tuyệt đối không thể để nữ nhân này phá hủy Nam Tuyệt và Tiểu Cảnh!” Mộc Thanh Lan đột nhiên dừng lại, đôi mắt đẹp hiện lên ánh sáng bén nhọn ác độc: “Ban đầu Cảnh nhi vì một Tiết Phỉ đã buông tha ngôi vị hoàng đế sắp tới tay, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả bị vứt bỏ, đau lòng đi đến biên cảnh xa xôi, ta thật vất vả mới mong được nữ nhân kia chết. Cảnh nhi trở lại bên cạnh ta, tuyệt đối không thể khiến những chuyện tương tự lần nữa xảy ra!”

“Chủ tử người định làm gì? Tiểu vương gia bảo vệ nữ nhân kia rất chặt chẽ, chúng ta không thể hành động. Chỉ sợ nếu ra tay, bị tiểu vương gia và Cảnh vương gia biết, chúng ta này sẽ khó ăn nói......” Thư Đới lo lắng nói.

Mộc Thanh Lan nghe vậy, trong lòng càng thêm tràn đầy tức giận, lửa giận hừng hực bốc lên: “Không cần phải giải thích, bọn họ một là con trai ruột của ta, một là cháu trai của ta, chẳng lẽ địa vị của ta ở trong lòng bọn hắn vẫn không bằng một nữ nhân?”

“Nữ nhân kia dĩ nhiên không thể so với chủ tử người, chủ tử định làm gì?” Thư Đới cung kính nói.

Đang định mở miệng nói tiếp, đột nhiên cửa bị người từ bên ngoài đá văng, sắc mặt Hạ Hầu Cảnh đen tối, tầm mắt lạnh lẽo quét qua thì Thư Đới vội vàng cúi đầu xuống, sau đó ngừng ở trên người Mộc Thanh Lan: “Cô, ta cũng muốn biết, người định làm gì Vân Tuyết Phi?”

“Tiểu, tiểu cảnh, con tới lúc nào?” Mộc Thanh Lan né tránh cái nhìn không vui của cháu trai, mặc dù lời vừa nói rất đúng lý hợp tình, nhưng cho tới nay hình tượng của bà ở trong lòng tiểu Cảnh đều là người khéo hiểu lòng người, hòa ái dễ gần. Hiện tại kêu bà đối mặt nó, bà nhất định không nói ra được.

“Cô, ta không ngờ người lại độc ác như vậy, muốn bày mưu hại biểu tẩu, dù sao nàng cũng là thê tử của biểu ca, con dâu của người mà!” Hạ Hầu Cảnh rất thất vọng, cho dù trong lòng rất không nguyện ý thừa nhận sự thật này, nhưng vì bảo vệ sự an toàn của nàng, hắn bằng lòng buông tay!

Một câu ác độc kia như cái gai đâm vào trái tim Mộc Thanh Lan, bà nhìn đứa trẻ do một tay mình nuôi nấng, thậm chí còn quan trọng hơn nhi tử của mình, đau thương chợt lóe lên trong mắt, bà nói: “Tiểu Cảnh, cô làm vậy tất cả cũng là vì tốt cho con, con quên trước đây Tiết Phỉ mang đến bao nhiêu đau khổ cho con sao? Cô không muốn con bị như vậy một lần nào nữa, chỉ cần con có thể hạnh phúc lớn lên, trở về quỹ đạo cuộc sống ban đầu của mình, cô tình nguyện ác độc một lần!”

Mới vừa nghe được sẽ gây bất lợi cho Vân Tuyết Phi, trong lòng hắn đúng là rất tức giận, nhưng nghĩ lại nữ nhân trước mắt này coi hắn như con trai ruột, bà làm tất cả đều là vì hắn, hắn biết, cho nên hắn thở dài, bước lên đỡ lấy Mộc Thanh Lan, giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên: “Cô, người quá lo lắng rồi, nàng ấy là thê tử biểu ca, sao ta có thể thích nàng ấy chứ? Hôm nay ta đi tìm nàng ấy, chỉ là muốn nói lời cám ơn với nàng ấy thôi. Nếu không phải nàng ấy mang theo ẩn vệ tìm được ta trước, sợ rằng bây giờ ta đã bị người mà Tiêu thái hậu phái đi giết chết rồi!”

Mộc Thanh Lan ngẩn ra, nhớ lại ngày Nam Tuyệt ôm trong ngực một người đầy máu me đi vào, lúc ấy trong mắt bà chỉ có Tiểu Cảnh, không quan tâm đến chuyện gì khác, chẳng lẽ? Ánh mắt bà khẽ đảo, hoài nghi hỏi lần nữa: “Con nói lần này là nàng ta cứu ngươi?”

“Vâng, lúc biểu ca tới, chúng ta đã bị vây công, nhiều người như vậy, nếu không phải nàng mang theo ẩn vệ kịp thời tìm được, chỉ sợ hiện tại ta đã không thể bình an đứng ở trước mặt cô rồi. Nàng là ân nhân cứu mạng của cháu, cho nên chất nhi khẩn cầu cô, đừng gấy phiền toái cho nàng, chất nhi giải thích rõ mọi chuyện với cô, lần này tuyệt đối sẽ kiên trì tới cùng!” Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh trầm tĩnh lý trí, ngữ điệu vô cùng êm tai, chẳng qua ở nơi mà người khác không thấy được sự khổ sở hiện lên trong đáy mắt của hắn.

Dĩ nhiên Mộc Thanh Lan cũng không ngờ trong đó vẫn còn có nguyên nhân sâu xa như vậy, ánh mắt bén nhọn quét về phía Thư Đới đang đứng im lặng bất động, lạnh lùng nói: “Sao chuyện này ngươi không nói cho ta biết trước?”

Thư Đới hoảng sợ quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Nô tỳ nghĩ Cảnh vương gia bình an trở về rồi, cho nên chưa nói việc này với chủ tử người, để tránh chủ tử người lo lắng sợ hãi!”

“Hừ! Ngươi làm ta thiếu chút nữa trách lầm người tốt rồi!” Sắc mặt Mộc Thanh Lan vô cùng khó coi.

“Nô tỳ biết sai rồi!” Thư Đới vội vàng nói.

“Lần này tạm thời tha ngươi, về sau tất cả chuyện có liên quan đến sự an toàn của Tiểu Cảnh ngươi đều phải nói rõ chi tiết cho ta biết, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!” Mộc Thanh Lan mím môi một cái, giọng nói hơi trầm xuống.

Sau đó bà quay đầu nhìn Hạ Hầu Cảnh, nó có đôi mắt rất giống muội muội của bà, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay của hắn, tận tình khuyên bảo nói: “Tiểu Cảnh, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một cô nương để thành thân rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.