Hạ Hầu Huyền vội lao lên muốn đưa tay ngăn cản Vân Tuyết Phi cất bước, nhưng người Vân Tuyết Phi chợt lóe một cái, nhẹ nhàng tránh thoát.
Nhìn tay trống không, cổ họng Hạ Hầu Huyền chua xót không thôi, muốn mở miệng giữ lại, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không thốt nên lời.
“Không biết hoàng thượng còn có chuyện gì?” Vân Tuyết Phi không chút nào che giấu sự chán ghét ở đáy mắt, trầm giọng hỏi hắn.
“Ta...ta muốn cùng nàng......” Vẻ mặt Hạ Hầu Huyền khẩn trương lo lắng, dường như đang lựa chọn từ ngữ, hồi lâu mới nói: “Chúng ta cùng đi......”
“Hoàng thượng, xin ban Tiểu Y cho ta, ta nguyện ý chăm sóc nàng ấy suốt đời!” Quan Bá Luân thấy sau khi Thái hậu đi, tâm tình tụt dốc thảm hại. Hiện tại hy vọng duy nhất chính là Hạ Hầu Huyền, hắn người vội vàng đứng lên, nhưng bởi vì quỳ lâu nên chân bị bủn rủn, lúc nhỏm dậy vì dùng sức quá mạnh, lảo đảo té xuống. Sau khi ổn định người, hắn chạy nhanh tới trước mặt Hạ Hầu Huyền, kéo ống tay áo Hạ Hầu Huyền, mỏi mắt cầu khẩn.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, liền bị người cắt đứt, sắc mặt Hạ Hầu Huyền đầy vẻ không vui, thu hồi tầm mắt hung ác trừng nô tài không biết trời cao đất rộng này: “Cút ngay, trẫm không có thời gian tán gẫu với ngươi!”
Quan Bá Đào nghe vậy, gương mặt già nua hơi đỏ lên, cúi đầu, quát lớn: “Nghiệt tử, còn không mau buông hoàng thượng ra, theo ta về nhà!”
“Tướng công, theo chúng ta về nhà được không, hãy quên hết những chuyện xảy ra trong hoàng cung đi, từ đây về sau chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau!” Biết rõ hắn sẽ không để ý tới, nhưng Mộ Dung Thanh Liễu vẫn nói ra, hi vọng nam nhân trước mặt có thể quay đầu!
“Ta nhất định phải dẫn Tiểu Y về nhà!” Ánh mắt Quan Bá Luân kiên định, nói năng có khí phách: “Hoàng thượng, dù người không yêu Tiểu Y, nhưng nhất dạ phu thê bách nhật ân, cũng không thể để Thái hậu xử tử nàng như vậy. Nếu người đã không yêu nàng, thì hãy ban nàng cho ta, ta sẽ yêu thương nàng!”
“Ta bảo ngươi buông tay ra!” Cả trái tim Hạ Hầu Huyền đều đặt trên người đối diện, đối với ánh mắt van xin kia làm như không thấy, trong mắt chỉ tồn tại sự không kiên nhẫn.
“Tiện nam xứng tiện nữ, ô quy và vương bát (cả 2 con đều chỉ người có vợ ngoại tình), người đời nói không sai mà!” Vân Tuyết Phi cười giễu cợ, ánh mắt trào phúng lướt qua Hạ Hầu Huyền và Quan Bá Luân, sau đó nhìn nữ nhân trắng mặt đầy rẫy đau thương ở sau lưng, tốt bụng nhắc nhở: “Nam nhân như vậy không xứng với ngươi, ngươi nên bỏ hắn tìm người ưu tú hơn, đừng ở đây lãng phí thời gian với tiện nam nhân này!”
Mộ Dung Thanh Liễu ngẩn ra, men theo giọng nói nhìn sang, vừa nãy chính vị vương phi này luôn giúp nàng nói chuyện, nàng chỉ mãi lo cho Quan Bá Luân, chưa từng dò xét cẩn thận qua. Hiện tại đối diện với đôi mắt trong veo xinh đẹp như ánh sáng kim cương lấp lánh, quen thuộc như thế, làm cho người ta có ấn tượng rất tốt, nàng giật giật khóe miệng, cảm kích cười một tiếng: “Tạ ý tốt của vương phi, chẳng qua lấy chồng phải theo chống. Nếu như ta đã gả cho hắn, thì sẽ theo hắn cả đời, dù hắn không thích ta!”
Quan Bá Luân sững sờ, ý thức được người nữ nhân trước mặt này mắng chính là mình thì trong mắt thoáng qua sự phẫn nộ và không vui, tức giận quát Vân Tuyết Phi: “Miệng lưỡi ngươi sạch sẽ một chút!” Kế tiếp quay đầu hét với Mộ Dung Thanh Liễu: “Ngươi lừa ai chứ, không thích thì trực tiếp đi, không cần phải giả vờ oan ức, những thứ này đều là ngươi tự tìm!”
Vân Tuyết Phi khinh thường nhìn Quan Bá Luân một cái, loại nam nhân này thật sự hết thuốc chữa rồi, không cần hiền thê trong nhà, cứ muốn yêu đương hoa dại bên ngoài, bị thiến là đáng đời!
“Khụ khụ...... Ngươi nghiệt tử này......” Quan Bá Đào vươn tay run rẩy chỉ vào đứa con trai xấc xược kia, sắc mặt tái xanh lần lượt thay đổi, thở hổn hển. Ông không biết rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì, lại sinh ra thứ hồ đồ như vậy. Ông quay đầu, áy náy nhìn con dâu vẫn luôn chăm sóc mình: “Liễu Nhi, nếu con có thích nam tử nào đó, nói cho công công, công công thay con làm chủ, chuẩn bị một phần phong phú đồ cưới cho con!”
“Công công, người......” Mộ Dung Thanh Liễu biết vị công công này đối xử với nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng không ngờ người luôn tuân thủ quy cũ như công công có thể nói ra những lời chấn động như vậy. Nàng cảm động đồng thời ý thức trách nhiệm gánh ở trên thân càng them mãnh liệt, nàng khẽ lắc đầu một cái: “Cả đời ta chỉ làm dâu Quan gia!”
Nên nói đều nói rồi, nếu nữ nhân này không muốn, nàng cũng không thể cưỡng cầu, Vân Tuyết Phi nhấc chân lần nữa, đi ra bên ngoài.
“Chủ tử, người nói tại sao Thái hậu có thể dễ dàng bỏ qua cho tiện nam nhân đó như vậy?” Thiên Tầm đi theo ra cửa, thấy Hạ Hầu Huyền chưa cùng ra ngoài, nhớ lại vừa rồi chứng kiến hết thảy, nhất thời trong lòng liền tức giận.
“Có thể từ lúc bắt đầu bà ta chưa từng nghĩ tới phải xử trí Quan Bá Luân, dù sao địa vị Hữu Tướng ở trong triều vô cùng cao, ảnh hưởng sâu xa, rất nhiều người tuổi trẻ tài cao đều trải qua một tay ông đề bạt vào bộ máy triều đình Đại Hạ!” Vân Tuyết Phi híp mắt, nhìn cung điện xanh vàng rực rỡ, sáng loáng trong vắt, rõ ràng thể hiện vẻ thanh bình, sau lưng lại chứa đựng tầng tầng lớp lớp âm mưu quỷ kế, khiến người khó lòng phòng bị!
“Ý của chủ tử là hôm nay Thái hậu cố ý diễn trò?” Đầu óc Thiên Tầm xoay chuyển rất nhanh, lập tức hiểu ý Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Ít nhất hiện tại bà ta chưa định đắc tội vị Hữu Tướng này. Mặc dù vừa nãy bà ta năm lần bảy lượt muốn nghiêm trị, nhưng vẫn vòng vo không có động tác thực tế!”
“Vì sao Thái hậu phải làm vậy? Không sợ khiến Hữu Tướng cách lòng ư?” Thiên Tầm lục lọi tất cả đầu mối trong đầu, năm đó vị Hữu Tướng này ở thời điểm cửu tử đoạt vị thì ủng hộ Thất hoàng tử Hạ Hầu Huyền, vì Hạ Hầu Huyền thuyết phục rất nhiều tướng lãnh quy thuận. Nhưng lại sinh ra tác dụng mấu chốt không thể thiếu, có thể nói ông ta chính là một đại công thần sau đại gia tộc họ Tiết!