Đích Nữ Vương Phi

Chương 125-2: Yêu nữ nhân của huynh trưởng (phần cuối)



Hắn biết Tư Nam Tuyệt vừa vào cung đã đi gặp Phỉ nhi trước, rõ ràng tự nói với mình bọn họ là phu thê, nhưng khi chân chính ngửi được mùi thơm đặc trưng của Phỉ nhi trên người Tư Nam Tuyệt. Trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi khổ sở, rõ ràng, rõ ràng là hắn gặp Phỉ nhi trước, biết Phỉ nhi trước, nhưng tại sao hắn luôn là người bị vứt bỏ?

Đột nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, càng ngày càng gần, đợi đi tới trước mặt hắn thì cung kính quỳ xuống, trình ra một lá thư màu trắng: “Cảnh vương gia, cái này là vừa nãy có một đứa bé đưa tới, nói phải tự tay giao cho người!”

“Đứa bé?” Hạ Hầu Cảnh hơi cau mày, lắc đầu một cái lại một lần nữa cầm ly rượu đỗ vào trong miệng, sau đó khoát khoát tay say khướt nói: “Không gặp, không gặp, đừng làm phiền ta!”

Thị vệ nhận thấy giọng nói Hạ Hầu Cảnh có chút không đúng, âm thầm hối hận, vừa rồi quả thật không nên chọn chuyện dở hơi như vầy, nhưng hắn nghe nói Vương Gia nhất định sẽ có ban thưởng, mới tiếp nhận nhiệm vụ này.

“Đứa bé kia nói, lá thư này có quan hệ với vương phi, chắc chắn Vương gia sẽ có hứng thú!” Gương mặt thị vệ hơi khẩn trương, thử dò xét hỏi.

Hạ Hầu Cảnh dừng động tác uống rượu lại, vương phi? Ngay lập tức hắn liền đưa tay ra, nhận lấy lá thư đưa tới, giọng có chút khàn khàn nói: “Cái này cho ngươi, chuyện ngày hôm nay không cho phép nhắc đến với bất kỳ người nào!”

Trước mắt kim quang chợt lóe, một đỉnh vàng xuất hiện, thị vệ vội vàng đón lấy, tiếp theo cung kính khấu tạ: “Tạ Cảnh vương gia, nô tài nhất định đóng chặt miệng!”

Hạ Hầu Cảnh phất tay, không quan tâm nói: “Đi xuống đi ~”

Thị vệ thấy đơn giản như vậy đã kiếm được một đỉnh vàng, trong lòng trở nên kích động, vội vàng dập đầu lui ra, ước lượng đỉnh vàng trong ngực, tính toán buổi tối đi làm một cuộc vui tới bến.

Bóng đêm như mực, giống như bị một tấm màn màu đen che lại, âm u, không chút ánh sáng.

Sau khi Hạ Hầu Cảnh xem xong thư trong tay, siết chặt quả đấm, cau mày, đôi mắt phượng lóe lên sự lo lắng bất an.

Hắn vội vàng xếp thư cất vào ngực, sau đó mủi chân chỉa xuống đất, nhẹ như Hồng Nhạn, bay về nơi quy định trong thư.

Ước chừng khoảng ba canh giờ, hắn rốt cuộc cũng đi đến địa điểm chỉ định trong thư—— bãi cỏPhong Lâm, đây là nơi săn bắn của hoàng gia.

“Xuất hiện đi, ta đã đến rồi!” Con ngươi bén nhọn của Hạ Hầu Cảnh quét xung quanh, mặc dù không gian đen kịt, nhưng hắn có thể ngửi được từng đợt sát khí đang hướng về mình.

“Cảnh vương gia rất đúng giờ!” Một tràn cười hết sức ngông cuồng vang lên. Ngay sau đó, bầu trời vốn đen kịt, lập tức đèn đuốc sáng choang, bóng người thấp thoáng.

Giữa ánh sáng lập lòe, Hạ Hầu Cảnh rốt cuộc cũng nhìn thấy nơi phát ra tiếng cười kia, chính là Phong Cực đã lâu không có tin tức, lúc này gương mặt hắn tràn đầy sự hưng phấn cùng oán hận, con ngươi xảo trá đảo quanh. Kế tiếp khập khễnh tiến về trước, ánh mắt lạnh lẽo giống như rắn độc dừng lại ở trên người Hạ Hầu Cảnh, chép miệng nói: “Xem ra đúng như lời đồn đãi, Cảnh vương gia thật sự yêu nữ nhân của huynh trưởng mình!”

Hạ Hầu Cảnh không để ý đến sự hả hê trong lời nói kia, hắn híp mắt, nhìn mấy vòng thị vệ bao quay xung quanh, lạnh lùng nói: “Ngươi tìm ta tới đây không phải chỉ để ôn chuyện chứ?”

“Ha ha ~ ôn chuyện?” Phong Cực giống như nghe được một chuyện buồn cười nhất ở trên đời, hắn hung hăng vỗ lên cái chân biến dạng của mình, hận ý như sóng lớn cuồn cuộn trong mắt, giọng nói âm trầm như băng lạnh không thể hòa tan: “Hạ Hầu Cảnh, ngươi cmn giả bộ ngu hả, lão tử trở nên như vậy, còn có thể ôn chuyện?”

Hạ Hầu Cảnh lười biếng liếc mắt một cái, tiếp theo thu hồi ánh mắt, khinh thường nhìn Phong Cực nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Con ngươi khinh miệt kia càng thêm khơi dậy lửa giận của Phong Cực, hắn nỗ lực cả đời, vì Tư Nam Tuyệt bỏ ra nhiều như vậy, nhưng cuối cùng bởi vì một Vân Tuyết Phi, và một Tống Thi Linh, khiến cho tất cả sự cố gắng của hắn đều biến thành bọt nước. Hoàn hảo Thái hậu có mắt nhìn người, lần nữa trọng dụng hắn, nếu không hắn đã long đong cả đời rồi, bị người khác khinh thường. Lần này, hắn nhất định phải chém đầu Hạ Hầu Cảnh xuống, đến trước mặt Thái hậu nhận thưởng!

“Ngươi hủy đi một chân của ta, ta muốn mạng của ngươi!” Phong Cực cắn răng nghiến lợi, lửa giận trong mắt bắn ra tán loạn, hận không thể nhào lên ngay lập tức.

Hạ Hầu Cảnh nhìn những thị vệ giắt đao hoàng cung xung quanh, đương nhiên biết bọn họ bị ai sai khiến, xem ra vị Thái hậu kia từng giây từng phút cũng không tha cho mình, chỉ là...... Chân này hắn nhíu chặt, Phỉ nhi được mời vào cung, cộng thêm lá thư tối nay, lại lấy chuyện Vân Tuyết Phi là Tiết Phỉ uy hiếp mình, xem ra nữ nhân kia đã biết, vậy Phỉ nhi có thể bị nguy hiểm hay không?

“Lá thư này là Thái hậu đưa cho ngươi?” Sắc mặt Hạ Hầu Cảnh bỗng nhiên trầm xuống, mặt mày u ám, gằn từng chữ.

Chứng kiến bản thân bị coi thường như vậy, Phong Cực nghẹn một hơi, sắc mặt tái mét, trán nổi lên gân xanh, tức giận nói: “Thay vì lo lắng nữ nhân kia, còn không bằng lo cho chính ngươi, hôm nay ngươi đừng mơ còn sống trở về vương phủ!” Nhưng hắn đã sớm nhận được tin tối nay Tư Nam Tuyệt sẽ rời kinh, hiện tại không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản hắn lập công, giết chết Hạ Hầu Cảnh rồi. Đợi đến khi Tư Nam Tuyệt hồi kinh, cho dù đến tìm hắn, hắn cũng có Thái hậu làm chỗ dựa ở phía sau!

“Ngươi cho rằng chỉ bằng những người này có thể giết được ta?” Giọng điệu Hạ Hầu Cảnh sâu kín, từ câu trả lời đó, hắn cũng đoán được, nữ nhân kia thật sự biết chuyện Phỉ nhi sống lại. Chắc hẳn Phỉ nhi bị giam lỏng ở hoàng cung là vì muốn dụ mình đi vào, không trách được Tư Nam Tuyệt trăm phương ngàn kế ngăn cản mình. Nói cách khác, chỉ cần mình còn sống một ngày, Tiêu Nhụy Vũ sẽ không đạt được mục đích, khẳng định không thể có bất kỳ động tác gì, cho nên hắn nhất định không thể để cho mình gặp chuyện!

Quyết định chủ ý xong, hắn rút cây quạt mang theo bên hông ra, ánh mắt như kiếm, quét một vòng đám thị vệ đang lốn ngốn kia.

“Toàn bộ lên cho ta, chặt được đầu Hạ Hầu Cảnh, thưởng vạn lượng hoàng kim!” Trong mắt Phong Cực mang theo sự oán hận, mang theo sự trả thù, ánh mắt sắc bén điên cuồng giống như có thể xuyên thấu đêm tối, lao thẳng đến lục phủ ngũ tạng của người ta.

Từng người mặc quần áo thị vệ đầy hi vọng hiện lên trong ánh mắt Hạ Hầu Cảnh, chờ đợi mệnh lệnh được hạ xuống, lập tức lao về phía Hạ Hầu Cảnh triển khai công kích.

Những người này còn chưa tới một trăm, con ngươi Hạ Hầu Cảnh rét lạnh, tinh thần lập tức tập trung cao độ, đi vào trạng thái tác chiến, lần lượt từng gã thị vệ ngã xuống bên cạnh hắn, chân mày hắn cũng dần dần dãn ra, khóe môi hơi cong lên. Xem ra vị Thái hậu đó càng già càng thối lui rồi, những người này tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, hắn phải mau chóng giải quyết bọn họ, sau đó lập tức trở về vương phủ, nghĩ biện pháp đi cứu Phỉ nhi!

Khi một vòng người toàn bộ ngã xuống, máu tươi giàn giụa, mùi tanh tràn ngập trong không khí. Hạ Hầu Cảnh dừng động tác lại, ánh mắt ngoan lệ quét về phía đám người không dám tiến lên kia, chống lại dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ của Phong Cực, hừ lạnh nói: “Ta đi trước, không có thời gian chơi với các ngươi đâu!”

Thời điểm định xoay người rời đi, Phong Cực tức giận nói: “Ngươi còn chờ gì nữa? Còn không mau ra ngoài, để cho hắn chạy, ngươi đừng mong gặp được nữ nhi của ngươi!”

Tiếng nói vừa dứt, một bóng dáng màu đen bỗng chốc tấn công về phía Hạ Hầu Cảnh, chưởng phong bén nhọn, đến mức giống như đang mang theo lưỡi đao.

Chợt sửng sốt vì mình không phát hiện ra xung quanh vẫn còn một cao thủ như vậy, Hạ Hầu Cảnh vội vàng nghênh đón, cùng người áo đen quầng nhau.

Ước chừng thời gian nửa nén nhang, hai người vẫn giao thủ như cũ, trong không khí chỉ còn lại tàn ảnh quỷ dị.

Đột nhiên ánh mắt Hạ Hầu Cảnh ngưng trọng, ngưng tụ toàn lực, đánh vào trước mặt của người kia, trong nháy mắt lớp vải màu đen rơi xuống.

“Là ngươi!”

Hạ Hầu Cảnh bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt ngốc trệ, trong khoảnh khắc không kịp phản ứng, một lưỡi đao lạnh như băng xuyên qua bờ vai của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.