Đích Nữ Vương Phi

Chương 129: Bạch Tuyết Nhu



“Chủ tử, Tiêu Thái Hậu đã rút người về rồi, trước mắt Bạch Phong đã tìm được một chút manh mối, tin tưởng rất nhanh chúng ta có thể tìm thấy Cảnh Vương Gia!” Thiên Tầm đứng phía sau, cung kính bẩm báo.

Vân Tuyết Phi xoa xoa trán mệt mỏi, có chút lo lắng nói: “Nói với Bạch Phong, phải mau chóng tìm được Cảnh Vương Gia, ta lo lắng thương thế của hắn, một ngày chưa tìm được là một ngày hắn còn gặp nguy hiểm!”

Thiên Tầm gật đầu, thân là ẩn vệ của Hộ Quốc Vương Phủ, nàng tự nhiên biết bảo hộ Cảnh Vương Gia là chức trách của bọn họ. Vì vậy Thiên Tầm rất nghiêm túc cam đoan: “Ẩn vệ nhất định sẽ mang Cảnh Vương gia bình an trở về!”

Câu nói khẳng định này làm cho chân mày đang nhíu chặt của Vân Tuyết Phi cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, tâm tình nóng nảy khẩn trương cũng hơi bình tĩnh lại, nàng quay đầu, mỉm cười với Thiên Tầm: “Ta tin tưởng các ngươi!”

Dừng một chút, giống như nghĩ đến điều gì, nàng lại nói tiếp: “Ngươi phái người đưa ba muôi vạn lượng hoàng kim đến chỗ Tiêu Thái Hậu, nói với bà ta, khi nào Cảnh Vương gia bình an trở về, ta sẽ đưa nốt bảy mươi vạn lượng còn lại!”

“Chủ tử, nhiều bạc như vậy, ngài thật sự muốn đưa ra sao?” Lông mày Thiên Tầm hơi nhíu lại, nàng luôn cảm thấy, mang số bạc đó đi làm việc thiện còn tốt hơn là đưa cho Tiêu Thái Hậu!

Vân Tuyết Phi sao lại không biết suy nghĩ trong lòng Thiên Tầm, chỉ là số bạc này so với an nguy của Hạ Hầu Cảnh, thật đúng là không đáng nhắc tới. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nàng chỉ cần Hạ Hầu Cảnh bình an, bỏ ra một chút cũng đáng. Nhưng mà, số bạc này vào tay Tiêu Thái Hậu, quả thực là một tai họa ngầm, bà ta muốn nhiều bạc như vậy để làm gì?

“Thời gian ước định là ba ngày sau, bà ta chắc chắn không nghĩ tới ngay ngày đầu tiên ta đã mang tiền đến. Hơn nữa, Thái Hậu lại không nói chúng ta phải mang tiền đến chỗ nào, ngươi cứ trực tiếp mang tiền đến Thọ Ninh Cung của bà ta đi. Nhớ, chuyện này để cho càng nhiều người biết càng tốt!” Trong mắt Vân Tuyết Phi lóe qua một tia tăm tối, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Đáy mắt Thiên Tầm hiện lên tia hiểu rõ, gật đầu cười nói: “Vâng, thuộc hạ ngay lập tức mang bạc đến Thọ Ninh Cung cho Thái Hậu!”

Đợi sau khi Thiên Tầm rời đi, Vân Tuyết Phi mới lên giường nghỉ ngơi, trong đầu hàng vạn suy nghĩ lướt qua, cứ tưởng buổi chiều sẽ yên bình, ai ngờ lại có người tìm đến cửa.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, ngoài mặt Vân Tuyết Phi vẫn bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã nổi lên sóng to gió lớn, bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay sắc bén đâm sâu vào da thịt.

Bốn mắt nhìn nhau, tất cả cảm xúc phức tạp trong mắt Vân Tuyết Phi đều được ẩn dấu thật sâu, trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Mà ánh mắt Tiết Nhã lại nhàn nhạt, nhẹ nhàng tinh tế lắc lư ly trà trong tay, nhìn nước trà gợn sóng mà thất thần.

“Nơi này của ngươi đúng là không tồi!” Tiết Nhã lên tiếng trước phá vỡ không khí trầm mặc, hai mắt quan sát xung quanh một hồi, tấm tắc cảm thán nói: “Hộ Quốc Vương gia không ở bên cạnh nhưng ngươi vẫn sống vô cùng thoải mái nhỉ!”

Lông mi Vân Tuyết Phi khẽ rung lên, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa: “Nhã Trắc Phi quá khen, Thái Hậu ưu ái để ta ở lại trong cung mấy ngày, Vương gia dù sao cũng là nam tử, ở lại trong cung không thích hợp, không thể làm bạn bên cạnh ta!”

“A? Phải không?” Tiết Nhã nhẹ nhàng vuốt ve bụng, lẩm bẩm một mình.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào, mạ lên người nàng vầng sáng của tình mẫu tử. Nàng ta nhẹ cúi đầu, ánh mắt nhìn bụng đã hơi nhô lên, ánh sáng nhu hòa trong mắt giống như có thể hòa tan tất cả mọi thứ.

Vân Tuyết Phi cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt, đúng lúc đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên rất nhiều hình ảnh lướt qua, đao quang kiếm ảnh, lưỡi kiếm lạnh băng, chiến trường đẫm máu, nụ cười quỷ dị, cùng với nỗi đau thấu tận xương tủy...như thủy triều tràn vào trong não. Ánh mắt nàng lạnh đi, tay phải che lại trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực, một màn kia giống như cảnh trong mơ nhưng rõ ràng đã từng phát sinh qua.

Tiết Nhã đang ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu, không chú ý tới Vân Tuyết Phi đang hoảng thần, cười dịu dàng với nàng: “Vương Phi và Vương Gia thành thân cũng đã một năm, đã từng nghĩ tới muốn đứa bé chưa?”

Vân Tuyết Phi sửng sốt, lạnh lẽo trong mắt lập tức tan đi, trấn định nói: “Không có!” Nàng và Tư Nam Tuyệt tuy đã có da thịt chi thân nhưng lại không có phu thê chi thực, khẳng định không thể có con. Trước đây Tư Nam Tuyệt đã từng nói giỡn đề cập đến vấn đề này, nhưng mà hai người cũng quyết định đợi sau khi tất cả mọi chuyện đều giải quyết lại suy xét.

Tiết Nhã nhíu mày, nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, trong mắt lướt qua một tia hoài nghi: “Chẳng lẽ Vương Phi không nghĩ vì Vương Gia sinh một đứa trẻ sao?” Nàng ta nghe nói Hộ Quốc Vương gia rất sủng ái nàng, tất cả tiểu thiếp trong phủ không chết thì cũng bị cấm túc. Nàng ta còn tưởng rằng Vân Tuyết Phi cũng là một nữ nhân có dã tâm, ai ngờ ngay cả ý tứ muốn tranh đoạt nàng cũng không có. Nàng ta không thể không hoài nghi, mục đích nàng ta đến đây hôm nay có thể hoàn thành hay không!

“Không phải không nghĩ, chỉ là thời cơ chưa đến. Ta và chàng mới thành thân một năm, cũng mới quen biết có một năm, cảm tình cần thời gian để phát triển, dòng nhỏ thì mới chảy dài, chờ đến thời điểm thích hợp, ta sẽ suy xét chuyện sinh con cho chàng.” Vân Tuyết Phi cười nói, ánh sáng trong mắt từng chút một lan tràn.

Tiết Nhã nhìn Vân Tuyết Phi thật sâu, thần sắc bao phủ một tầng không vui. Nữ nhân có nụ cười tự tin hạnh phúc này thật là chướng mắt, làm cho nàng ta nhớ đến vị đích tỉ đáng ghét tự cho là đúng kia. Nhưng mà, vận mệnh của nữ nhân ngu ngốc này rồi cũng giống như vị đích tỉ xui xẻo kia mà thôi. Hạnh phúc phải do chính mình từ đoạt lấy, nàng ta luôn tin vào điều đó!

“Thanh xuân của nữ nhân là hữu hạn, nếu Vương Phi không có một đứa con trai dựa vào, chờ vài năm nữa, bên cạnh Vương gia sẽ xuất hiện nhiều nữ tử mĩ mạo cướp lấy vị trí của ngươi. Đến lúc đó, ngươi không có gì để dựa vào, hối hận thì cũng đã muộn rồi!” Tiết Nhã nhấc bình trà ấm áp lên, tự rót cho mình một ly trà, nhìn Vân Tuyết Phi đoan trang ngồi đối diện, chậm rì rì nói.

Vân Tuyết Phi quan sát kĩ càng khuôn mặt Tiết Nhã, nhìn thấy trong mắt nàng ta có chút tăm tối, nàng nhướng mày: “Có con trai thì sao, nếu như nam nhân kia không thích ngươi, thì có con trai hắn cũng vẫn không thích ngươi!”

Bàn tay Tiết Nhã đang vuốt ve bụng đột nhiên cứng đờ, nghĩ đến bóng lưng lạnh lùng của nam nhân kia, trong lòng nàng ta nghẹn một hơi. Không chỉ là khó chịu với nữ nhân trước mắt này mà trong lòng càng thêm oán hận Hạ Hầu Thuần, đối với nữ nhân ti tiện dám cướp đoạt vị trí Vương Phi của nàng ta cũng hận không thể ăn tươi nuốt sống. Rõ ràng nàng ta có dung mạo, có tài hoa, có địa vị; vì sao Hạ Hầu Thuần lại không thể nhìn thấy điểm tốt của nàng ta, trong mắt lúc nào cũng chỉ có nữ nhân ti tiện giả dối kia?

“Nhã Trắc Phi đừng hiểu lầm, đó chỉ là suy nghĩ trong lòng ta mà thôi, chẳng phải muốn nhằm vào ai cả, Nhã Trắc Phi đừng để trong lòng.” Vân Tuyết Phi làm như không thấy vẻ mặt oán giận của Tiết Nhã, giọng điệu cực kì thành khẩn: “Ta nghe nói Thuần Vương Gia rất yêu thương Nhã Trắc Phi, lần này vào kinh cũng chỉ dẫn theo một mình ngươi, có thể thấy được trong lòng hắn thật sự thích ngươi!”

“Chuyện đó thực ra là...thực ra là” U ám trong mắt Tiết Nhã quay cuồng, một lát sau mới bình tĩnh lại. Nàng ta tiếp tục vuốt ve bụng đang nhô lên, khôi phục lại tâm tình tốt, mỉm cười ngọt ngào nói: “Hắn đối với ta rất tốt, ăn mặc đều là tốt nhất, phân lệ so với Vương Phi cũng không kém chút nào. Đặc biệt sau khi biết cái thai của ta là nam hài, hắn cực kì hưng phấn, biết ta luôn nhớ nhà, liền mang ta vào kinh, để ta đoàn tụ với gia đình.”

“Con trai?” Vân Tuyết Phi nhìn cái bụng nhô lên của nàng ta, không nghĩ tới Hạ Hầu Thuần lại cho phép trắc phi sinh hạ nhi tử trước chính thất. Hạ Quốc tuy rằng cho phép nam tử nạp thiếp, nhưng đều làm theo quy củ chung, trừ phi chính thê không thể có con, nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép tiểu thiếp sinh hạ nhi tử trước. Còn có một số gia tộc có gia quy cực kì nghiêm khắc, sau khi chính thất sinh hạ con trai trưởng mới cho phép nạp thiếp!

“Đúng vậy, đã sáu tháng, thái y đã chuẩn đoán, xác thực là một tiểu tử!”Trên mặt Tiết Nhã là nụ cười ôn hòa ấm áp, tất cả khổ sở trong lòng đều bị che giấu, đắc ý nói với Vân Tuyết Phi: “Cảm tình cho dù có tốt đến đâu, cũng không bằng có một đứa trẻ. Sau này nam nhân có thể thay lòng đổi dạ, nhưng đứa bé vẫn là con của mình, nó sẽ là thân nhân duy nhất của chúng ta trên đời này!”

Không biết là nàng ta vô tình hay cố ý, Vân Tuyết Phi rõ ràng cảm giác được, lúc Tiết Nhã nhắc đến hai từ chúng ta có liếc nàng một cái. Nàng bỏ qua cảm giác kỳ quái kia, cười nói với Tiết Nhã: “Hôm nay Nhã Trắc Phi tới tìm ta không phải chỉ để nói chuyện con cái đấy chứ?”

Tiết Nhã nghe vậy, nhìn Vân Tuyết Phi hồi lâu, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay ta đến tìm Vương Phi là muốn nói tới chuyện của Hộ Quốc Vương Gia!”

Vân Tuyết Phi sửng sốt, chớp chớp mắt, không hiểu hỏi: “Nam Tuyệt?”

Tiết Nhã gật đầu, Vân Tuyết Phi kinh ngạc cũng không ngoài dự đoán của nàng. Trong mắt nàng ta hiện lên một tia quỷ di, âm thanh có chút trầm thấp vang lên: “Vương Phi có biết gần đây Vương gia đi đâu không?”

Nam Tuyệt đi đâu? Vân Tuyết Phi ngẫm nghĩ, nàng đúng là không biết gần đây hắn đi đâu. Hắn chỉ nói có việc phải ra ngoài sáu bảy ngày, nàng ngoãn ngoãn ở lại đây đợi hắn. Nhưng mà hắn đi đâu, nàng lại không hỏi, cảm thấy không tất yếu phải hỏi, hai người bọn họ tuy là vợ chồng, nhưng cũng cần có không gian riêng tư, chỉ cần bọn họ trung thành với đối phương là được!

“Nhã Trắc Phi biết?” Vân Tuyết Phi nhướng mày nhìn Tiết Nhã.

Qủa nhiên nữ nhân này không biết, một bộ dáng ngu si cái gì cũng không rõ. Trong lòng Tiết Nhã sung sướng đến cực điểm, những lời vừa rồi nói với nữ nhân chỉ biết đến tình yêu đúng là thừa thãi, vị đích tỉ Tiết Phỉ kia của nàng ta cũng là chết vì loại tình yêu ngu xuẩn này! Nàng ta yêu Hạ Hầu Thuần nhưng nàng ta cũng biết Hạ Hầu Thuần không yêu mình. Hắn yêu con hồ ly tinh kia, nhưng lại càng yêu quyền lực hơn. Chỉ cần một ngày nàng còn có Tiết Gia chống lưng, hắn nhất định sẽ không vứt bỏ nàng ta!

“Ta nghe nói Hộ Quốc Vương gia đi An Dương, thay Vương Gia nhà ta đi đón Vương Phi!”Trong mắt Tiết Nhã hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa, trong lòng Vân Tuyết Phi rầu rĩ, tâm tình bình bĩnh trong phút chốc bị đảo lộn. Nàng há miệng thở dốc, khô khốc hỏi: “Đón Thuần Vương Phi? Thuần Vương sao lại nhờ Vương Gia nhà ta đi đón Thuần Vương Phi?” Từ khi biết quan hệ đặc thù giữa Tư Nam Tuyệt và Hạ Hầu Cảnh, nàng chắc chắn hắn sẽ không có một chút dây dưa nào với Hạ Hầu Thuần, sao lại có thể giúp hắn ta đi đón Vương Phi?

“Chuyện này nói đến thì rất dài, nói tóm lại là Bạch Tuyết Nhu kia cực kì có bản lĩnh, có Thuần Vương còn chưa đủ, còn muốn với tay đến Vương Gia nhà ngươi, đúng là lả lơi ong bướm, loại nữ nhân này phải bị dìm lồng heo mới đúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.